Không biết đầu bên kia điện thoại nói gì đó, còn đang kháng nghị, Sở Niệm hình như đã nhận ra điều gì, ngậm miệng lại, nhìn chằm chằm Thương Sùng đang nhíu mày. Đợi anh tắt máy, cô mới mở miệng hỏi: Làm sao vậy?
Bạch Oánh chết rồi.
Ờ. Ngã xuống từ trên cao như vậy, chết cũng là chuyện sớm muộn thôi. Cho nên cô không hề cảm thấy bất ngờ, cũng không ồn ào như ban nãy, yên tĩnh như biến thành một người khác. Ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe.
Thương Sùng nhếch môi, nói: Xem ra em cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Sở Niệm gật gật đầu, đáp: Bạch Oánh đâu phải siêu nhân, ngã xuống từ trên cao như vậy, kết quả thế nào thì cũng sớm đoán ra được rồi.
Hình như là nghĩ tới điều gì, cô mở miệng hỏi: Anh cảm thấy Bạch Oánh chết là có liên quan đến tôi sao?
Có liên quan hay không, cũng không phải do tôi định đoạt, em không cần quá lo lắng, bên phía cảnh sát sẽ phải điều tra rõ ràng.
Ý tứ của Thương Sùng rất mơ hồ, nhưng truyền vào trong tai Sở Niệm liền biến thành có ý khác. Có chút mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính xe, khóe môi nhếch lên ý cười tự giễu.
Thật sự cô không biết tại sao Thương Sùng phải đến nộp tiền bảo lãnh cho mình, song ngay vừa rồi, chính mình lại mang theo chút ngây thơ, hy vọng anh nói tin tưởng mình.
Mình bị ngốc rồi sao? Anh ta dựa vào cái gì mà tin tưởng mình chứ?
Nhớ tới chuyện mình gặp phải vào hôm nay, Bạch Oánh vô duyên vô cớ tìm đến, nhảy lầu, sau đó bản thân bị toàn bộ mọi người cho là hung thủ giết người. Cảnh sát Tô kia nói Bạch Oánh có bệnh trầm cảm, nếu thật sự bởi vì không chịu nổi nhục nhã mà tự sát, vậy vì sao trong mắt lại có vẻ hoảng sợ như vậy? Sở Niệm phiền lòng xoa xoa mi tâm, nhắm hai mắt, cưỡng ép mình không được suy nghĩ tiếp nữa.
Thấy cô như vậy, Thương Sùng cũng im lặng. Chuyện của Bạch Oánh, thật ra anh chẳng hề lo lắng chút nào. Cho dù cảnh sát không tra ra, mình cũng sẽ đích thân đi tìm hiểu. Chỉ là, một Sở Niệm như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh thấy được.
Từ lúc bắt đầu có trí nhớ về cô, cô bé này chưa từng kinh sợ, cho dù đối mặt với cô hồn dã quỷ có thân thế đáng thương, cô cũng chưa từng lộ ra vẻ chán nản đó. Từ đầu tới đuôi, chính mình vẫn luôn xem cô như một cô gái nhỏ chưa lớn, nhưng bây giờ xem ra, trong lòng cô còn có rất nhiều chỗ mà mình chưa biết.
Mím đôi môi mỏng, anh đảo tròn tay lái, chưa đến một lát, xe của bọn họ liền dừng trước cửa
Bạch Oánh chết rồi.
Ờ. Ngã xuống từ trên cao như vậy, chết cũng là chuyện sớm muộn thôi. Cho nên cô không hề cảm thấy bất ngờ, cũng không ồn ào như ban nãy, yên tĩnh như biến thành một người khác. Ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe.
Thương Sùng nhếch môi, nói: Xem ra em cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Sở Niệm gật gật đầu, đáp: Bạch Oánh đâu phải siêu nhân, ngã xuống từ trên cao như vậy, kết quả thế nào thì cũng sớm đoán ra được rồi.
Hình như là nghĩ tới điều gì, cô mở miệng hỏi: Anh cảm thấy Bạch Oánh chết là có liên quan đến tôi sao?
Có liên quan hay không, cũng không phải do tôi định đoạt, em không cần quá lo lắng, bên phía cảnh sát sẽ phải điều tra rõ ràng.
Ý tứ của Thương Sùng rất mơ hồ, nhưng truyền vào trong tai Sở Niệm liền biến thành có ý khác. Có chút mệt mỏi tựa đầu vào cửa kính xe, khóe môi nhếch lên ý cười tự giễu.
Thật sự cô không biết tại sao Thương Sùng phải đến nộp tiền bảo lãnh cho mình, song ngay vừa rồi, chính mình lại mang theo chút ngây thơ, hy vọng anh nói tin tưởng mình.
Mình bị ngốc rồi sao? Anh ta dựa vào cái gì mà tin tưởng mình chứ?
Nhớ tới chuyện mình gặp phải vào hôm nay, Bạch Oánh vô duyên vô cớ tìm đến, nhảy lầu, sau đó bản thân bị toàn bộ mọi người cho là hung thủ giết người. Cảnh sát Tô kia nói Bạch Oánh có bệnh trầm cảm, nếu thật sự bởi vì không chịu nổi nhục nhã mà tự sát, vậy vì sao trong mắt lại có vẻ hoảng sợ như vậy? Sở Niệm phiền lòng xoa xoa mi tâm, nhắm hai mắt, cưỡng ép mình không được suy nghĩ tiếp nữa.
Thấy cô như vậy, Thương Sùng cũng im lặng. Chuyện của Bạch Oánh, thật ra anh chẳng hề lo lắng chút nào. Cho dù cảnh sát không tra ra, mình cũng sẽ đích thân đi tìm hiểu. Chỉ là, một Sở Niệm như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh thấy được.
Từ lúc bắt đầu có trí nhớ về cô, cô bé này chưa từng kinh sợ, cho dù đối mặt với cô hồn dã quỷ có thân thế đáng thương, cô cũng chưa từng lộ ra vẻ chán nản đó. Từ đầu tới đuôi, chính mình vẫn luôn xem cô như một cô gái nhỏ chưa lớn, nhưng bây giờ xem ra, trong lòng cô còn có rất nhiều chỗ mà mình chưa biết.
Mím đôi môi mỏng, anh đảo tròn tay lái, chưa đến một lát, xe của bọn họ liền dừng trước cửa
/535
|