Thấy anh chỉ chỉ tủ quần áo trong phòng, Sở Niệm bán tín bán nghi đi qua. ‘Két’ một tiếng, mở cửa tủ ra, thấy bên trong treo đủ loại trang phục màu mè, kiểu dáng nữ đượ sắp đặt gọn gàng. Miệng của cô không thể khép lại được, cứng đờ đứng ở đó.
Cô bắt đầu hoài nghi những trang phục này là của bạn gái Thương Sùng, bằng không một người đàn ông như anh lại để nhiều trang phục nữ như thế làm gì. Nhưng khi trông thấy trên mỗi trang phục còn chưa gỡ mác, Sở Niệm lại càng cảm thấy chuyện hôm nay rất quái dị.
Chẳng lẽ Thương Sùng có năng lực biết trước tương lai, đã sớm biết hôm nay cô sẽ ở lại chỗ anh ta sao?
Thương Sùng có thể cảm giác được cảm xúc trong mắt cô, vờ như bình thường nói: Những trang phục đó là của em gái tôi, nó thích mua quần áo, hiện tại đã xuất ngoại rồi. Tôi thấy có rất nhiều bộ còn chưa mặc qua, liền treo hết lên. Nghĩ tới em và em gái tôi xấp xỉ tuổi nhau, cho nên em có thể mặc quần áo của nó.
Quần áo của em gái anh, tôi mặc hình như không quá thích hợp. Giọng điệu bình tĩnh và lý do hợp lý của anh làm cho Sở Niệm tạm thời không thể nghi ngờ, di di mũi chân, nhìn những bộ quần áo kia đều là hàng hiệu cả.
Không có gì, dù sao nó có về thì cũng ném hết những bộ quần áo đó đi thôi. Lần đầu tiên Thương Sùng phát hiện kỹ thuật nói dối của mình cũng không tệ lắm đắc ý liếc nhìn mèo đen vẫn đứng ở đầu bậc thang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Sở Niệm, em ở đây thì được nhưng không được ôm mèo vào phòng ngủ, điểm này, em phải nhớ kỹ.
Sở Niệm sững sờ, lúc này mới nhớ tới con mèo nhỏ của mình. Vội vàng chạy đi, ôm nó vào trong ngực.
Vì sao, nó là mèo của tôi mà. Anh không để nó ngủ chung với tôi, vậy anh định để nó ở đâu?
Phòng khách.
Có lầm hay không? Cô còn muốn ôm nó ngủ chung sao? Mắt lạnh quét qua con mèo đen đang được Sở Niệm vuốt ve đến thoải mái, Thương Sùng liền cố nén kích động muốn quẳng nó đi, lạnh lùng nói.
Tôi không muốn, buổi tối tôi không ngủ được một mình. Sở Niệm kháng nghị.
Không ngủ được thì đọc sách, tôi không muốn trên ga giường của tôi có mùi động vật.
Thương Sùng thấy cô còn muốn nói chuyện, liền cắt ngang trước: Em không sợ Nhạc Du lo lắng cho em sao? Mau gọi điện thoại cho cô ấy đi. Tôi
Cô bắt đầu hoài nghi những trang phục này là của bạn gái Thương Sùng, bằng không một người đàn ông như anh lại để nhiều trang phục nữ như thế làm gì. Nhưng khi trông thấy trên mỗi trang phục còn chưa gỡ mác, Sở Niệm lại càng cảm thấy chuyện hôm nay rất quái dị.
Chẳng lẽ Thương Sùng có năng lực biết trước tương lai, đã sớm biết hôm nay cô sẽ ở lại chỗ anh ta sao?
Thương Sùng có thể cảm giác được cảm xúc trong mắt cô, vờ như bình thường nói: Những trang phục đó là của em gái tôi, nó thích mua quần áo, hiện tại đã xuất ngoại rồi. Tôi thấy có rất nhiều bộ còn chưa mặc qua, liền treo hết lên. Nghĩ tới em và em gái tôi xấp xỉ tuổi nhau, cho nên em có thể mặc quần áo của nó.
Quần áo của em gái anh, tôi mặc hình như không quá thích hợp. Giọng điệu bình tĩnh và lý do hợp lý của anh làm cho Sở Niệm tạm thời không thể nghi ngờ, di di mũi chân, nhìn những bộ quần áo kia đều là hàng hiệu cả.
Không có gì, dù sao nó có về thì cũng ném hết những bộ quần áo đó đi thôi. Lần đầu tiên Thương Sùng phát hiện kỹ thuật nói dối của mình cũng không tệ lắm đắc ý liếc nhìn mèo đen vẫn đứng ở đầu bậc thang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Sở Niệm, em ở đây thì được nhưng không được ôm mèo vào phòng ngủ, điểm này, em phải nhớ kỹ.
Sở Niệm sững sờ, lúc này mới nhớ tới con mèo nhỏ của mình. Vội vàng chạy đi, ôm nó vào trong ngực.
Vì sao, nó là mèo của tôi mà. Anh không để nó ngủ chung với tôi, vậy anh định để nó ở đâu?
Phòng khách.
Có lầm hay không? Cô còn muốn ôm nó ngủ chung sao? Mắt lạnh quét qua con mèo đen đang được Sở Niệm vuốt ve đến thoải mái, Thương Sùng liền cố nén kích động muốn quẳng nó đi, lạnh lùng nói.
Tôi không muốn, buổi tối tôi không ngủ được một mình. Sở Niệm kháng nghị.
Không ngủ được thì đọc sách, tôi không muốn trên ga giường của tôi có mùi động vật.
Thương Sùng thấy cô còn muốn nói chuyện, liền cắt ngang trước: Em không sợ Nhạc Du lo lắng cho em sao? Mau gọi điện thoại cho cô ấy đi. Tôi
/535
|