Trong mắt Thương Sùng lướt qua vẻ kỳ lạ, khóe mắt híp lại, hai tay khoanh ở trước ngực, hơi ngiêng đầu, bên môi có ý cười nhợt nhạt đủ để mê đảo chúng sinh. Giọng nói trầm thấp, khiến lòng Sở Niệm ngứa ngáy.
Em hỏi cái này làm gì?
Quan, quan tâm, quan tâm thầy. Cô nuốt nước miếng một cái, cả người đều sững sờ.
À? Chỉ như vậy mà thôi? Thương Sùng cúi đầu, gần như mặt đối mặt nhìn vào mắt Sở Niệm.
......Chỉ như vậy mà thôi.
Hơi thở ấm áp dịu dàng xẹt qua gò má cô, lần đầu tiên ở gần một người đàn ông như thế, lỗ tai Sở Niệm không tự chủ được bắt đầu nóng lên, mất tự nhiên xoay mặt đi.
Chỉ là, cô mới vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, một đôi tay trắng nõn thon dài lại xoay đầu cô về. Thấy anh từ từ, từ từ tựa đầu đến gần, đôi môi từ từ ghé đến gần lỗ tai mình, Sở Niệm liền cứng đờ người rồi, thân thể không ngừng run nhẹ.
Đáng tiếc, một giây trước hình ảnh còn tràn đầy mập mờ, một giây sau liền thay đổi hoàn toàn hương vị.
Nhìn Thương Sùng rời đi giống như không có việc gì, Sở Niệm quên cả lúng túng, nổi trận lôi đình chỉ vào bóng lưng của anh, gầm thét: Thương Sùng, anh cứ chờ đó cho tôi!
Mọi người đều sửng sốt, tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, bắt đầu nghị luận.
Nhạc Du nhíu mày, chạy đến bên cạnh Sở Niệm, hỏi: Cậu làm sao vậy?
Cậu có biết anh ta vừa nói thầm gì bên tai mình không! Sở Niệm tức đến xịt khói, hiện tại cô không rảnh để quản người ta nói gì về mình. Cái gì mà tôn sư trọng đạo! Đều là chó má!
Cậu nhỏ giọng một chút. Nhạc Du càng nhíu chặt mày, vuốt vuốt tấm lưng còn đang run run của Sở Niệm.
Anh ta nói cái gì hả?
Anh ta lại dám nói, anh ta có bạn gái hay không thì liên quan gì đến mình! Sở Niệm tức đến giương nanh múa vuốt.
Anh ta là một thầy giáo mà lại nói liên quan gì đến mình! Có lầm không vậy!
Nhạc Du sững sờ, sau đó suýt chút nữa bật cười. Thấy Sở Niệm trừng mình, cô xấu hổ ho một tiếng, cố nén ý cười trong lòng, nói ra: Anh ta nói thế đúng là hơi quá đáng, nhưng mà Niệm Niệm......
Hả?
Anh ta nói cũng có lý mà, có bạn gái hay không, dù sao cũng là việc riêng của người ta. Cậu hỏi anh ta như vậy......Cũng không quá thích hợp đi.
Thấy Sở Niệm bĩu môi tràn đầy uất ức, Nhạc Du ghé sát tai cô, nói: Chẳng lẽ sự thật đúng như mọi người đã nói, cậu thật sự thích anh ta hả?
Làm sao có thể chứ! Sở Niệm kêu to.
Vậy cậu hỏi anh ta vấn đề đó làm gì?
Mình chỉ muốn trêu
Em hỏi cái này làm gì?
Quan, quan tâm, quan tâm thầy. Cô nuốt nước miếng một cái, cả người đều sững sờ.
À? Chỉ như vậy mà thôi? Thương Sùng cúi đầu, gần như mặt đối mặt nhìn vào mắt Sở Niệm.
......Chỉ như vậy mà thôi.
Hơi thở ấm áp dịu dàng xẹt qua gò má cô, lần đầu tiên ở gần một người đàn ông như thế, lỗ tai Sở Niệm không tự chủ được bắt đầu nóng lên, mất tự nhiên xoay mặt đi.
Chỉ là, cô mới vừa nghiêng đầu sang chỗ khác, một đôi tay trắng nõn thon dài lại xoay đầu cô về. Thấy anh từ từ, từ từ tựa đầu đến gần, đôi môi từ từ ghé đến gần lỗ tai mình, Sở Niệm liền cứng đờ người rồi, thân thể không ngừng run nhẹ.
Đáng tiếc, một giây trước hình ảnh còn tràn đầy mập mờ, một giây sau liền thay đổi hoàn toàn hương vị.
Nhìn Thương Sùng rời đi giống như không có việc gì, Sở Niệm quên cả lúng túng, nổi trận lôi đình chỉ vào bóng lưng của anh, gầm thét: Thương Sùng, anh cứ chờ đó cho tôi!
Mọi người đều sửng sốt, tràn đầy vui sướng khi người gặp họa, bắt đầu nghị luận.
Nhạc Du nhíu mày, chạy đến bên cạnh Sở Niệm, hỏi: Cậu làm sao vậy?
Cậu có biết anh ta vừa nói thầm gì bên tai mình không! Sở Niệm tức đến xịt khói, hiện tại cô không rảnh để quản người ta nói gì về mình. Cái gì mà tôn sư trọng đạo! Đều là chó má!
Cậu nhỏ giọng một chút. Nhạc Du càng nhíu chặt mày, vuốt vuốt tấm lưng còn đang run run của Sở Niệm.
Anh ta nói cái gì hả?
Anh ta lại dám nói, anh ta có bạn gái hay không thì liên quan gì đến mình! Sở Niệm tức đến giương nanh múa vuốt.
Anh ta là một thầy giáo mà lại nói liên quan gì đến mình! Có lầm không vậy!
Nhạc Du sững sờ, sau đó suýt chút nữa bật cười. Thấy Sở Niệm trừng mình, cô xấu hổ ho một tiếng, cố nén ý cười trong lòng, nói ra: Anh ta nói thế đúng là hơi quá đáng, nhưng mà Niệm Niệm......
Hả?
Anh ta nói cũng có lý mà, có bạn gái hay không, dù sao cũng là việc riêng của người ta. Cậu hỏi anh ta như vậy......Cũng không quá thích hợp đi.
Thấy Sở Niệm bĩu môi tràn đầy uất ức, Nhạc Du ghé sát tai cô, nói: Chẳng lẽ sự thật đúng như mọi người đã nói, cậu thật sự thích anh ta hả?
Làm sao có thể chứ! Sở Niệm kêu to.
Vậy cậu hỏi anh ta vấn đề đó làm gì?
Mình chỉ muốn trêu
/535
|