Tả Mạc vừa đến cửa sơn động liền nghe bên trong truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn, sắc mặt hắn không khỏi biến đổi.
Chim ngốc?
Hắn không chút do dự phóng vào.
Vừa vào sơn động, tầm mắt nhất thời mờ mịt khó phân biệt, nhưng đối với Tả Mạc mà nói giống y như ban ngày, một lát đã rõ. Trên mặt đất chất chồng một tầng xác côn trùng, nhưng lúc này hắn không hề liếc mắt đến đám xác côn trùng, thân hình như điện vội vã lướt vào chỗ sâu trong động.
Không lâu sau, Tả Mạc liền trong thấy chim ngốc trong lòng không khỏi khẽ buông lỏng.
Chim ngốc đang giằng co cùng một con trùng lớn!
Ở ngóc ngách cách đó không xa, Thập Phẩm đang chống kiếm thở dốc, nó đã tới tình trạng nỏ mạnh hết đà.
Khi sự chú ý của Tả Mạc chuyển từ chim ngóc, Thập Phẩm sang người cự trùng, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Cự trùng này thân thể to như trâu nghé, cả người được bao bọc bởi giáp xác nâu đen, vừa nhìn liền biết cứng rắn phi phàm. Từng đoạn chân như chân nhện cực kỳ tráng kiện, một loạt hàng gai nhỏ cong nhọn làm chân nó nhìn qua tựa như đầy răng cưa. Tả Mạc tin chắc bất kì mục tiêu nào chỉ cần bị một cái chân quét trúng thì tuyệt đối là bị kéo xuống một mảng thịt lớn.
Mũi chân có hình xương gai móc, gắt gao móc vào mặt đất, nham thạch cứng rắng như là bùn trước mặt nó, đụng nhẹ liền lõm vào.
Hai mắt đỏ thẫm của cự trùng gắt gao nhìn chằm chằm chim ngốc, một tia khí tức hôi thối tàn bạo theo thân nó phát ra.
Tả Mạc hoàn toàn không nghĩ đến trên đảo của mình lại tồn tại yêu thú nguy hiểm đến thế này.
Đúng vào lúc này, chim ngốc chợt động.
Trong không khí, một loạt tàn ảnh xẹt qua mắt Tả Mạc như tia chớp, không thể bắt kịp.
Keng!
Va chạm như sắt thép!
Trong bóng tối, một loạt tia lửa chói mắt đột nhiên lóe lên.
Cự trùng cũng không phải yêu thú bình thường, vô cùng nhanh nhạy, hai chân trước bảo vệ bộ mặt không lộ ra nửa phân kẽ hở.
Giáp xác trên thân nó cứng rắn dị thường, móng vuốt chim ngốc có thể dễ dàng xuyên thủng pháp bảo thế mà đối với giáp xác của nó không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Chim ngốc hiển nhiên cũng bị sự ngoan cường của đối thủ làm tức giận, hót lên một tiếng sắc nhọn, đột nhiên mở rộng hai cánh, đôi mắt như liệt diễm thiêu đốt, trên mỏ nhiều thêm một mảng đỏ bừng ướt át như máu tươi.
Hai cánh rung lên, như tia chớp xẹt!
Keng!
Một đám tia lửa so với vừa rồi càng thêm chói mắt trong bóng đêm phát ra.
Thân hình cự trùng như trâu nghé vậy mà lại không thể chịu được bị một lực đẩy lùi về phía sau nửa trượng, nham thạch dưới chân vỡ thành mảnh nhỏ.
Chim ngốc đánh giết tới nóng máu điên cuồng công kích!
Keng keng keng!
Cự trùng liên tiếp bị đẩy lùi, nham thạch vỡ vụn dưới chân dưới lần lượt trùng kích kịch liệt không ngừng nứt vỡ, tan nát! Từng lớp vòng bụi lấy cự trùng làm trung tâm không ngừng khuếch tán.
Thân hình cự trùng không ngừng trũng xuống, nó tựa như một cái cọc gỗ, bị từng nhát búa một đóng vào mặt đất.
Rốt cuộc nó cũng lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng trước chim ngốc đang nổi sát tính, muốn trốn cũng không dễ! Chim ngốc tấn công như cuồng phong bão táp, cự trùng đến cơ hội thở dốc còn không có, càng không nói đến chạy trốn.
Nếu không phải nó có một thân giáp xác cứng rắn đến biến thái thì nó đã sớm đi đời nhà ma.
Tả Mạc ở bên trợn mắt há mồm đứng nhìn.
Hắn vốn mang tâm trạng lo lắng chạy đến giải cứu. song tới lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, con trùng này thật đáng thương!
Đương nhiên, tội nghiệp thì tội nghiệp, hắn tuyệt đối sẽ không tới cứu nó!
Hơn nữa, đối mắt hắn đầy chờ mong mà nhìn chằm chằm vào giáp xác biến thái trên thân con trùng kia, nước bọt chảy ròng. Có thể chịu được công kích mãnh liệt như thế mà không bị vỡ, giáp xác kia tuyệt đối là bảo bối! Nếu có thứ đồ chơi này, đem đi luyện chế linh giáp, gặp phi kiếm phổ thông liền không cần phải sợ.
Bảo bối đây, bảo bối đây!
Nhưng vào lúc này chợt có biến cố!
Cự trùng một mực gắt gao phòng thủ bỗng nhiên há miệng phun ra một đám khí đen, chim ngốc không để ý vừa vặn đụng vào.
Thân thể chim ngốc đột nhiên cứng đờ, mất đi khống chế rơi cắm đầu xuống đất.
Tả Mạc đang mơ tưởng linh giáp cũng không ngờ cự trùng lại còn chiêu thức đó, thầm hô không ổn, chuẩn bị xuất thủ!
Nhưng mà không nghĩ tới lại thấy chim ngốc như đang say rượu, loạng choạng bay từ dưới đất lên.
Trong lòng Tả Mạc an tâm một chút, xem ra chim ngốc không có vấn đề gì. Hắn chăm chú nhìn vào cự trùng¸ chỉ cần nó manh nha gây bất lợi với chim ngốc thì hắn lập tức hung hãn xuất thủ. Bất quá lúc này cự trùng cũng lộ ra vẻ ủ rủ, phỏng chừng đối với nó đám khói đen vừa rồi cũng không phải có thể tùy tiện phun ra.
Cự trùng nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rít, thân thể lùi về sau từng chút một.
Nó định trốn!
Tả Mạc lập tức đoán ra ý đồ cự trùng, hắn dự định xuất thủ.
Bảo bối như thế sao có thể để nó từ trên tay mình chạy thoát chứ?
Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn cao vút thê lương, như ma âm xuyên tai, Tả Mạc biến sắc, vô thức muốn bịt tai lại! Nham thạch trên đỉnh hang tuôn rơi như mưa, khiếp ý trên mặt cự trùng càng nhiều!
Chim ngốc đột nhiên tấn công lần nữa!
Cự trùng vẫn như lúc trước, toàn bộ thân thể co cụm lại, chân trước bảo vệ mặt.
Mắt thấy chim ngốc sắp chạm đến thân thể cự trùng bỗng nhiên đổi từ tấn công thành chụp.
Vẻ mặt Tả Mạc kinh ngạc nhìn chim ngốc tựa như đại bàng bắt dê, đem cự trùng có thân hình to lớn hơn so với nó bắt lên giữa không trung.
Cự trùng tức thì hoảng loạn, sáu chân khua loạn, tiếng rít gào bên tai không dứt.
Tả Mạc bừng tỉnh nhìn, chim ngốc vẻ mặt cười gằn mang theo cự trùng, sau đó nó lấy thân mình làm trục, đột nhiên ném!
Cự trùng như tên rời khỏi cung, mang theo gào thét kinh người, một khối đụng vào vách sơn động!
Ầm!
Nổ một tiếng, sơn động rung động một trận, vô số nham thạch rơi như mưa.
Tả Mạc có cảm giác là hang sắp sập.
Dù giáp xác trên thân nó có cứng rắn hơn, cự trùng cũng bị cú đập cho toán loạn. Nó nằm trong một cái hố đá vụn, mà hố đá vụn này là do vừa bị nó đụng lõm vào.
Không đợi nó kịp giãy dụa, thân thể nó bổng nhiên lại nhẹ nhàng.
Lần nữa nó lại bị bắt lên không trung!
Lại ném!
Ầm!
Đá vụn thỉnh thoảng lại rơi trên người Tả Mạc nhưng hắn không có chút cảm giác nào. Hắn trợn mắt há mồm mà nhìn một màn phát sinh làm cho người ta điên cuồng trước mắt này.
Chim ngốc nổi sát tính về sau đơn giản cứ mang cự trùng quăng đi như vung chùy sắt, không ngừng hướng mặt đất, đỉnh, mép vách, gờ nham thạch mà đập. Nếu như không phải tận mắt nhìn, ai có thể nghĩ trong thân hình không tính là cường hãn của chim ngốc lại có thể có lực lượng kinh khủng như vậy!
Tả Mạc rùng mình một cái, cùng lúc đó, Thập Phẩm sớm trợn mắt há mồm nhìn ở trong góc động cũng khẽ rùng mình.
Thật đáng sợ…
Năm trăm năm mươi mốt... Năm trăm năm mươi hai...
…
Thà rằng đắc tội tiểu nhân còn hơn đắc tội chim ngốc.
Chim ngốc? Nó nào còn là chim ngốc? Rõ ràng chính là một con chim bạo lực.
Bụp!
Thân trùng cường hãn biến thái vậy mà so với chim ngốc biến thái không bằng, rơi vỡ thành năm mảnh.
Chim ngốc lúc này mới cảm thấy thỏa mãn vứt bỏ chân trùng trong móng vuốt, làm bộ thục điểu dạo bước, nhẹ nhàng rời đi, toàn bộ quá trình nó không hề đưa mắt liếc Tả Mạc một lần.
Đại nhân ta rộng lượng không so đo với con chim bạo lực tầm thường…
Người không biến thái không so đo nổi a!
Tả Mạc tự biết mà đi thu thập xác cự trùng.
Cự trùng đáng thương, không phải chỉ phun ra một ngụm khói đen thôi sao? Vậy mà lại bị ném liên tục đến chết! Thật đáng thương!
"Đại nhân! Đại nhân! Đây là thứ tốt a! Là thứ rất tốt!" Cố Minh Công xoa xoa tay, hai mắt tỏa sáng nhìn năm mảnh trùng thi đặt trước mặt, phấn khích vô cùng: "Thâm Nham Diệp trùng lớn như vậy thuộc hạ là lần đầu tiên trông thấy! Chẳng lẽ là trùng vương? Đúng đúng đúng! Nhất định là trùng vương!"
Tả Mạc biết rõ cự trùng là thứ tốt nhưng mà hắn không có nhận thức, liền đem xác cự trùng mang đến Cố Minh Công. Hắn tin tưởng Cố Minh Công kiến thức rộng rãi chắc chắn có thể nhận ra đây là cái gì.
Thâm Nham Diệp trùng?
"Thâm Nham Diệp trùng đa số sinh sống tại huyệt động sâu thẳm tối tăm, chúng nó dựa dẫm rất nhiều vào địa khí. Thâm Nham Diệp trung bình thường không dài hơn một tấc, mỗi đàn Thâm Nham Diệp trùng tất nhiên sẽ có một con trùng vương. Thứ hữu dụng nhất của Thâm Nham Diệp trùng đó là giáp xác! Chính là đỉnh đỉnh đại danh hắc kim diệp giáp xác!"
Cố Minh Công hưng phấn cực kỳ, nói rất nhanh.
"Mỗi một khối xác hắc kim diệp ước chừng lớn hơn lá liễu một chút, nó trời sinh có tính phòng hộ cực kỳ ưu tú, chỉ cần có ba trăm khối trở lên liền có thể luyện chế ra một cái hắc lan diệp giáp, là ngũ phẩm linh giáp!"
Tả Mạc nghĩ đến xác trùng dầy đặc bên trong động nhất thời vô cùng kích động, nhiều xác trùng như vậy đâu chỉ có trăm vạn!
Ngũ phẩm linh giáp!
Tả Mạc suýt nữa bị cái bánh ngọt từ trên trời rớt xuống này làm hôn mê!
Cố Minh Công không có chú ý tới vẻ mặt Tả Mạc, ánh mắt hắn vô cùng nóng bỏng nhìn năm mảnh xác trùng trước mặt, trong giọng nói tràn đầy phấn khích không thể tin được: "Trùng vương này lại càng quý! Thuộc hạ có tự tin luyện chế ra một bộ lục phẩm linh có thể lên bảng pháp bảo! Trùng vương hoàn chỉnh như thế thật là làm người ta không thể tin được!"
Lục phẩm linh giáp có thể lên bảng pháp bảo!
Tả Mạc suýt nữa nín thở, cho tới bây giờ hắn còn chưa được mặc qua lục phẩm linh giáp.
Lục phẩm linh giáp có thể lên bảng pháp bảo, không biết mặc vào có thể trực tiếp kết kim đan không…
"Cũng không biết là vị cao thủ nào, thủ đoạn thật là thần bí khó lường! Ngay cả trùng vương cũng có thể tách rời, quá lợi hại rồi! Xem mặt vỡ này, lưu loát dứt khoát, không có một chút chần chừ…"
Vẻ mặt Cố Minh Công say mê.
Tả Mạc giật mình một cái, trở lại bình thường.
Hắn nghĩ đến một con chim bạo lực.
/915
|