Cằm Tả Mạc suýt chút nữa rơi xuống đất khi Thập phẩm kéo theo một kẻ nhỏ bé áo màu trắng có kích cỡ tương tự nó bay đến trước mặt hắn.
"Thỉnh chủ nhân đặt tên!" Thập phẩm nghiêm nghị nói.
Tả Mạc tò mò nhìn tiểu bạch nhân, tiểu bạch nhân tựa hồ có chút xấu hổ trốn sau lưng Thập phẩm, sợ hãi nhìn hắn. Đầu tiểu bạch nhân tương tự như Thập phẩm, khuôn mặt cũng anh tuấn tinh xảo, nét mặt càng nhu hòa, còn nét mặt Thập phẩm thì lạnh lùng nghiêm nghị hơn, tạo thành hai người có khí chất bất đồng. Tiểu bạch nhân khí chât ôn hòa, Thập phẩm khí chất lãnh khốc.
Tả Mạc nhìn chằm chằm cả buổi vẫn không biết rốt cuộc tiểu bạch nhân là nam hay nữ.
Tả Mạc chỉ vào tiểu bạch nhân, xoay qua hỏi thập phẩm: "Hắn là gì của ngươi?"
"Huynh đệ!" Thập phẩm vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.
Ồ, thế chính là nam rồi, thật là đáng tiếc a… Hử, tại sao ta lại thấy tiếc nuối chứ…
"Vậy gọi là Dương Quang đi." Sức tưởng tượng cằn cỗi làm hắn không thể nghĩ ra cái tên nào hay hơn, thuận miệng đáp.
"Dương Quang…" Thập phẩm nghiêng đầu, sắc mặt nghiêm nghị, nó cảm thấy tên này không tệ: "Đa tạ chủ nhân đặt tên!"
Trên mặt Dương Quang lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Hai đứa nhanh chóng bay đi mất hút, không biết là đi chơi cái gì.
Tả Mạc lắc đầu, tiếp tục kế hoạch phát tài của hắn.
/915
|