Tĩnh Nghiên nghe vậy, lắc đầu: 'Mình không phải muốn lên tiếng nói giúp anh trai mình mà là mình lo lắng cho bạn. Bạn là người bạn tốt nhất của mình vì vậy mình thật lòng mong mỏi bạn có thể được hạnh phúc. Đúng vậy, anh trai mình đúng là một người đàn ông tốt, có thể mang lại hạnh phúc cho bất kỳ người phụ nữ nào nhưng còn bạn thì ... Nếu như người khác nói với mình câu đó mình sẽ tin ngay nhưng bạn là Sầm Tử Tranh, tám năm rồi bạn vẫn không quên được Cung Quý Dương, dù cho Thư Tử Hạo vẫn luôn ở bên cạnh bạn mà bạn vẫn không hề đông lòng với anh ta, điều này nói rõ một chuyện ...'
Cô ngừng lại một chút, ánh mắt vẫn nhìn về phía Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên cũng nhìn đăm đăm về phía cô, như chờ cô nói tiếp.
Tĩnh Nghiên nói rành mạch từng chữ: 'Điều này nói rõ một điều ... Cung Quý Dương đã thâm nhập vào tận cốt tủy của bạn rồi, anh ta đã hòa nhập vào sinh mệnh của bạn, nói một cách khác ... anh ta chính là sinh mệnh của bạn!'
Choang!!!
Một tiếng thanh thúy vang lên, tách cà phê trên tay Sầm Tử Tranh đã tuộngt khỏi tay cô rơi trên bàn vỡ toang tạo nên một tiếng vang thanh thúy, cà phê cũng bắn khắp người cô.
'Tử Tranh ...'
Khương Tĩnh Nghiên không ngờ Sầm Tử Tranh lại có phản ứng mạnh như vậy, cô vội rút mấy tờ khăn giấy giúp bạn lau bớt cà phê vương trên quần áo, nhân viên phục vụ cũng vội chạy đến dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ và lau sạch bàn.
'Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường!'
Sầm Tử Tranh rút ra mấy tờ tiền đưa cho nhân viên phục vụ, trên môi lộ ra nụ cười áy náy.
Khi nhân viên phục vụ đã rời đi, Tĩnh Nghiên mới lo lắng hỏi: 'Bạn không sao chứ?'
Sầm Tử Tranh lắc đầu, không biết nói sao với bạn bây giờ. Khương Tĩnh Nghiên đã nói ra hết tâm sự và tình cảm trong lòng cô. Đúng vậy, Cung Quý Dương đã thâm nhập sâu vào cốt tủy của cô, hắn chính là sinh mệnh của cô bằng không sao cô lại ủy khuất chính mình như vậy để bảo vệ "sinh mạng của cô" chứ.
'Tử Tranh, xin lỗi nha. Những lời mình vừa nói lúc nãy hơi nặng một chút. Bạn nói đúng, dù sao đây cũng là chuyện giữa bạn với anh trai mình hai người. Mình không nên xen vào. Bạn có biết không, khi cha mẹ mình nói anh trai sắp kết hôn, mình vui không sao tả xiết, nóng lòng muốn gặp bạn vô cùng. Nói không chừng tối nay khi anh mình tan sở sẽ dẫn bạn về nhà gặp cha mẹ đấy!' Tĩnh Nghiên ngồi trở lại vị trí ngồi của mình, nhẹ giọng nói.
'Cha mẹ bạn cũng biết rồi?' Tim Sầm Tử Tranh lại thắt lại, vội vàng hỏi.
Tĩnh Nghiên cười nói: 'Có gì lạ đâu, cha mẹ mình biết chuyện này cũng là bình thường thôi mà, nào có con cái nào kết hôn mà không báo cho cha mẹ mình biết đâu?'
Cô cố làm cho bầu không khí thoải mái hơn, nói một cách dí dỏm.
Sầm Tử Tranh nhất thời không biết nói sao, cô ngây ngẩn một lúc mới hoảng hốt nhận ra mình đã gây nên chuyện gì, cô nhìn Tĩnh Nghiên, thành thật nói: 'Tĩnh Nghiên, lời bạn nói vừa nãy mình sẽ suy nghĩ cẩn thận!'
Cô đang làm gì?
Cô rốt cuộc đã làm gì?
Khi nghe câu nói cuối cùng của Tĩnh Nghiên cô mới nhận ra mình đã làm gì ...
Cô làm tổn thương một người đàn ông!
Cô sắp làm tổn thương hai người già mà mình chưa gặp!
Cô sắp đánh mất đi tình bạn của mình!
Sao cô có thể làm như thế chứ?
***
Đêm đã rất sâu, bầu trời đêm đen như mực, ngay cả ngàn vạn vì sao trên trời cũng không có cách nào soi sáng màn đêm dày đặc như vậy.
Khương Ngự Kình cầm một bộ trang phục vừa mới lấy từ tiệm giặt ủi, mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế lái, chu đáo đưa một hộp bánh kem cho Sầm Tử Tranh đang ngồi ở nơi ghế phụ.
'Tối nay thấy em không có ăn gì cả mà buổi biểu diễn âm nhạc dài như vậy chắc là đói rồi, ăn một chút đi!'
Sầm Tử Tranh đưa tay nhận lấy hộp bánh, trên hộp vẫn còn vương lại độ ấm của tay Khương Ngự Kình, trên mặt cô lộ vẻ đăm chiêu ...
'Tử Tranh, bộ quần áo bị dính cà phê đã được giặt sạch rồi đây!' Khương Ngự Kình vừa nói vừa xoay người đặt bộ quần áo xuống ghế sau.
'Cám ơn anh ...' Sầm Tử Tranh nhỏ nhẹ nói.
Ngay sau đó cô thấy mặt mình được tay Khương Ngự Kình nâng lên, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm như màn đêm ngoài kia nhìn cô tha thiết ...
'Tử Tranh, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, em đừng khách sáo với anh như thế nữa được không? Em có thể làm nũng với anh, có thể giận dỗi, có thể tâm sự như những đôi tình nhân hoặc vợ chồng khác. Anh cần thay đổi thế nào em cũng có thể nói với anh!'
Tình ý và sự trìu mến trong mắt Khương Ngự Kình là điều Sầm Tử Tranh có thể thấy được, có thể cảm nhận được nhưng điều này càng làm cô tỉnh táo lại, tình yêu sâu đậm như vậy cô làm sao có tư cách tiếp nhận chứ?
'Anh Khương ... em ...'
'Tử Tranh, sau này gọi anh là Ngự Kình đi. Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, sau này chẳng lẽ em định gọi anh là anh Khương suốt đời sao?' Khương Ngự Kình cố giấu cảm giác mất mát vừa thoáng qua trong lòng, dùng giọng dí dỏm nói hòng giúp cô vui trở lại.
'Em biết không, hôm nay cha mẹ anh và đồng nghiệp biết anh sắp kết hôn họ đều rất hào hứng muốn gặp em, cha mẹ anh còn đỡ, còn đám đồng nghiệp kia ... anh sợ họ quá nhiệt tình sẽ dọa em sợ!'
Sầm Tử Tranh giống như không nghe được chữ nào, trên mặt vẫn là một vẻ bình đạm dù đầu óc đang quay cuồng suy nghĩ xem nên nói với hắn thế nào.
'Tử Tranh, ngày mai đừng đi đâu hết, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Nếu như em buồn có thể đến văn phòng luật sư tìm anh, đợi anh bàn giao hết những công việc trên tay cho đồng nghiệp rồi sẽ đi thử áo cưới với em. Đến lúc đó ...'
'Anh Khương ...'
Sầm Tử Tranh chợt lên tiếng ngắt lời Khương Ngự Kình, cô nhìn hắn nói một cách dứt khoát: 'Em không biết nên nói thé nào nhưng đối với quyết định này của mình, em thất rất có lỗi!'
Khương Ngự Kình thoáng có vẻ sửng sốt nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: 'Tử Tranh, em hối hận vì đã quyết định gả cho anh sao?'
Sự nhạy bén của hắn khiến Sầm Tử Tranh hơi bối rối nhưng cô biết, dù sao cũng không thể dấu hắn mãi. Khương Ngự Kình là một luật sư, ánh mắt luôn sắc bén, đầu óc linh hoạt sao có thể không nhìn thấu tâm tư của cô được chứ!
Cô ngừng lại một chút, ánh mắt vẫn nhìn về phía Sầm Tử Tranh.
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu lên cũng nhìn đăm đăm về phía cô, như chờ cô nói tiếp.
Tĩnh Nghiên nói rành mạch từng chữ: 'Điều này nói rõ một điều ... Cung Quý Dương đã thâm nhập vào tận cốt tủy của bạn rồi, anh ta đã hòa nhập vào sinh mệnh của bạn, nói một cách khác ... anh ta chính là sinh mệnh của bạn!'
Choang!!!
Một tiếng thanh thúy vang lên, tách cà phê trên tay Sầm Tử Tranh đã tuộngt khỏi tay cô rơi trên bàn vỡ toang tạo nên một tiếng vang thanh thúy, cà phê cũng bắn khắp người cô.
'Tử Tranh ...'
Khương Tĩnh Nghiên không ngờ Sầm Tử Tranh lại có phản ứng mạnh như vậy, cô vội rút mấy tờ khăn giấy giúp bạn lau bớt cà phê vương trên quần áo, nhân viên phục vụ cũng vội chạy đến dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ và lau sạch bàn.
'Xin lỗi, tôi sẽ bồi thường!'
Sầm Tử Tranh rút ra mấy tờ tiền đưa cho nhân viên phục vụ, trên môi lộ ra nụ cười áy náy.
Khi nhân viên phục vụ đã rời đi, Tĩnh Nghiên mới lo lắng hỏi: 'Bạn không sao chứ?'
Sầm Tử Tranh lắc đầu, không biết nói sao với bạn bây giờ. Khương Tĩnh Nghiên đã nói ra hết tâm sự và tình cảm trong lòng cô. Đúng vậy, Cung Quý Dương đã thâm nhập sâu vào cốt tủy của cô, hắn chính là sinh mệnh của cô bằng không sao cô lại ủy khuất chính mình như vậy để bảo vệ "sinh mạng của cô" chứ.
'Tử Tranh, xin lỗi nha. Những lời mình vừa nói lúc nãy hơi nặng một chút. Bạn nói đúng, dù sao đây cũng là chuyện giữa bạn với anh trai mình hai người. Mình không nên xen vào. Bạn có biết không, khi cha mẹ mình nói anh trai sắp kết hôn, mình vui không sao tả xiết, nóng lòng muốn gặp bạn vô cùng. Nói không chừng tối nay khi anh mình tan sở sẽ dẫn bạn về nhà gặp cha mẹ đấy!' Tĩnh Nghiên ngồi trở lại vị trí ngồi của mình, nhẹ giọng nói.
'Cha mẹ bạn cũng biết rồi?' Tim Sầm Tử Tranh lại thắt lại, vội vàng hỏi.
Tĩnh Nghiên cười nói: 'Có gì lạ đâu, cha mẹ mình biết chuyện này cũng là bình thường thôi mà, nào có con cái nào kết hôn mà không báo cho cha mẹ mình biết đâu?'
Cô cố làm cho bầu không khí thoải mái hơn, nói một cách dí dỏm.
Sầm Tử Tranh nhất thời không biết nói sao, cô ngây ngẩn một lúc mới hoảng hốt nhận ra mình đã gây nên chuyện gì, cô nhìn Tĩnh Nghiên, thành thật nói: 'Tĩnh Nghiên, lời bạn nói vừa nãy mình sẽ suy nghĩ cẩn thận!'
Cô đang làm gì?
Cô rốt cuộc đã làm gì?
Khi nghe câu nói cuối cùng của Tĩnh Nghiên cô mới nhận ra mình đã làm gì ...
Cô làm tổn thương một người đàn ông!
Cô sắp làm tổn thương hai người già mà mình chưa gặp!
Cô sắp đánh mất đi tình bạn của mình!
Sao cô có thể làm như thế chứ?
***
Đêm đã rất sâu, bầu trời đêm đen như mực, ngay cả ngàn vạn vì sao trên trời cũng không có cách nào soi sáng màn đêm dày đặc như vậy.
Khương Ngự Kình cầm một bộ trang phục vừa mới lấy từ tiệm giặt ủi, mở cửa xe ngồi vào vị trí ghế lái, chu đáo đưa một hộp bánh kem cho Sầm Tử Tranh đang ngồi ở nơi ghế phụ.
'Tối nay thấy em không có ăn gì cả mà buổi biểu diễn âm nhạc dài như vậy chắc là đói rồi, ăn một chút đi!'
Sầm Tử Tranh đưa tay nhận lấy hộp bánh, trên hộp vẫn còn vương lại độ ấm của tay Khương Ngự Kình, trên mặt cô lộ vẻ đăm chiêu ...
'Tử Tranh, bộ quần áo bị dính cà phê đã được giặt sạch rồi đây!' Khương Ngự Kình vừa nói vừa xoay người đặt bộ quần áo xuống ghế sau.
'Cám ơn anh ...' Sầm Tử Tranh nhỏ nhẹ nói.
Ngay sau đó cô thấy mặt mình được tay Khương Ngự Kình nâng lên, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm như màn đêm ngoài kia nhìn cô tha thiết ...
'Tử Tranh, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, em đừng khách sáo với anh như thế nữa được không? Em có thể làm nũng với anh, có thể giận dỗi, có thể tâm sự như những đôi tình nhân hoặc vợ chồng khác. Anh cần thay đổi thế nào em cũng có thể nói với anh!'
Tình ý và sự trìu mến trong mắt Khương Ngự Kình là điều Sầm Tử Tranh có thể thấy được, có thể cảm nhận được nhưng điều này càng làm cô tỉnh táo lại, tình yêu sâu đậm như vậy cô làm sao có tư cách tiếp nhận chứ?
'Anh Khương ... em ...'
'Tử Tranh, sau này gọi anh là Ngự Kình đi. Chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, sau này chẳng lẽ em định gọi anh là anh Khương suốt đời sao?' Khương Ngự Kình cố giấu cảm giác mất mát vừa thoáng qua trong lòng, dùng giọng dí dỏm nói hòng giúp cô vui trở lại.
'Em biết không, hôm nay cha mẹ anh và đồng nghiệp biết anh sắp kết hôn họ đều rất hào hứng muốn gặp em, cha mẹ anh còn đỡ, còn đám đồng nghiệp kia ... anh sợ họ quá nhiệt tình sẽ dọa em sợ!'
Sầm Tử Tranh giống như không nghe được chữ nào, trên mặt vẫn là một vẻ bình đạm dù đầu óc đang quay cuồng suy nghĩ xem nên nói với hắn thế nào.
'Tử Tranh, ngày mai đừng đi đâu hết, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh. Nếu như em buồn có thể đến văn phòng luật sư tìm anh, đợi anh bàn giao hết những công việc trên tay cho đồng nghiệp rồi sẽ đi thử áo cưới với em. Đến lúc đó ...'
'Anh Khương ...'
Sầm Tử Tranh chợt lên tiếng ngắt lời Khương Ngự Kình, cô nhìn hắn nói một cách dứt khoát: 'Em không biết nên nói thé nào nhưng đối với quyết định này của mình, em thất rất có lỗi!'
Khương Ngự Kình thoáng có vẻ sửng sốt nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: 'Tử Tranh, em hối hận vì đã quyết định gả cho anh sao?'
Sự nhạy bén của hắn khiến Sầm Tử Tranh hơi bối rối nhưng cô biết, dù sao cũng không thể dấu hắn mãi. Khương Ngự Kình là một luật sư, ánh mắt luôn sắc bén, đầu óc linh hoạt sao có thể không nhìn thấu tâm tư của cô được chứ!
/210
|