Ta tiến lên, gỡ vòng tay bạch ngọc lan trên cổ tay xuống: “Đây là tín vật ngày đó phu nhân đính ước cùng mẫu thân ta. Hôm nay ta trả lại cho phu nhân, đính ước đã hủy bỏ, không liên quan gì đến nhau nữa.”
Vũ Lăng Hầu phu nhân sai người đến tiễn ta đi. Thế nhưng Yến Thế Hằng lại ngăn cản, trong lúc hành động, vòng ngọc chợt rơi xuống đất, vỡ thành ba khối.
“Xem ra là số mệnh đã định, ý trời như thế.”
Hắn nghe ra ý châm chọc trong giọng nói của ta.
Vẻ mặt Yến Thế Hằng càng thêm kích động, lạnh lùng nói: “Không!”
Khoảnh khắc thất thố này đã đủ để ta xác nhận, y cũng trọng sinh.
Người này đã trải qua quá nhiều chuyện, gia tộc sụp đổ, gia nghiệp tan biến, tử tức điêu linh, thế mà y cũng trọng sinh trở lại.
Ta từng thấy y quỳ gối ngoài cửa cung, cầu xin cho nhi tử từng gây ra án mạng, cầu xin thiên tử cho nhi tử của y một con đường sống.
Cuối cùng, y làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lúc đó, thiên tử đang hôn mê, còn ta ngồi trong Từ Ninh cung, an dưỡng tuổi già.
Ta quay người rời khỏi yến hội.
Yến Thế Hằng lại đuổi theo, ngăn cản xe ngựa của ta.
Dường như ánh mắt của y vượt qua năm tháng, trải qua tang thương, dừng lại trên mặt ta, hỏi: “Nếu ngươi đã trở về thì sao không cho ta một cơ hội, để ta bù đắp lại từ đầu?”
Ta giật mình nhớ tới, kiếp trước ta và Thất Hoàng tử quân lâm thiên hạ, ta trở thành Hoàng Hậu đương triều.
Lúc đó y phải tuân thủ tôn ti quân thần vô cùng nghiêm ngặt, y quỳ gối dưới thềm đá bạch ngọc, dập đầu vấn an, nói một tiếng ‘nương nương thiên tuế’.
Ta chỉ thấp giọng cười, nghiền ngẫm nhìn y.
Ngữ khí y trầm thấp, tự mình lải nhải: “Ta đã cực kỳ hối hận, mẫu thân nói ngươi khắc phu mà ta chưa từng đứng ra che chở ngươi, để cho mẫu thân tùy ý làm nhục ngươi. Ta còn lợi dụng tình huống đó để từ hôn khiến ngươi không còn mặt mũi nào, trở thành trò cười trong kinh thành.”
Ta buông rèm xe, hơi mất kiên nhẫn nói một tiếng: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tránh ra.”
Y thấy thái độ của ta như thế, trong giọng nói càng lộ vẻ thất vọng: “Ngươi đang đợi Thất Hoàng tử sao? Hắn lựa chọn ngươi là bất đắc dĩ, ngươi cho rằng hắn cam tâm tình nguyện thành thân với ngươi sao? Ngươi biết rõ con đường kế tiếp có bao nhiêu khó khăn, nếu được sống lại một lần nữa, vì sao ngươi không lựa chọn một con đường đơn giản hơn cơ chứ? Ta và ngươi đi cùng nhau, lo gì ngày sau không phải là cẩm tú tiền đồ?”
Đúng vậy, ngày sau gian nan như nào, đương nhiên ta hiểu rất rõ.
Nhưng con đường gian nan như thế mà ta vẫn thắng, lần này còn có cái gì phải sợ đây?
Kiếp trước ta bị Võ Lăng Hầu phủ công khai từ hôn, còn lấy danh nghĩa khắc phu truyền ra bên ngoài, sao có thể dễ dàng gả cho Thất Hoàng tử được?
Chỉ vì Thất Hoàng tử Triệu Thừa Trạm bị trọng thương trên chiến trường, thái y kết luận nửa đời sau, hắn không thể đứng lên được nữa.
Hắn từ thiên chi kiêu tử, văn võ song toàn biến thành Hoàng tử tàn phế, ham rượu như mạng.
Trong một đêm, tất cả mọi thứ đều biến mất.
Thiên kim Thượng thư là thanh mai trúc mã của hắn, tình thâm hết lòng cũng rời bỏ hắn mà đi.
Từ sau khi hắn bị thương, nàng ta chưa từng đến thăm hắn một lần, ngược lại còn nói dối nàng ta bệnh nặng không dậy nổi, người nhà của nàng ta liền lấy cớ đưa nàng đến tổ trạch tĩnh dưỡng.
Nàng ta sợ lúc đó Thất Hoàng tử thỉnh ý chỉ tứ hôn, một khi hắn mở miệng thì Bệ hạ nhất định sẽ đáp ứng.
Thất Hoàng tử từng hứa hẹn, nếu đại thắng trở về, hắn sẽ thỉnh ý chỉ tứ hôn của Bệ hạ, vẻ vang đón nàng ta vào phủ.
Vũ Lăng Hầu phu nhân sai người đến tiễn ta đi. Thế nhưng Yến Thế Hằng lại ngăn cản, trong lúc hành động, vòng ngọc chợt rơi xuống đất, vỡ thành ba khối.
“Xem ra là số mệnh đã định, ý trời như thế.”
Hắn nghe ra ý châm chọc trong giọng nói của ta.
Vẻ mặt Yến Thế Hằng càng thêm kích động, lạnh lùng nói: “Không!”
Khoảnh khắc thất thố này đã đủ để ta xác nhận, y cũng trọng sinh.
Người này đã trải qua quá nhiều chuyện, gia tộc sụp đổ, gia nghiệp tan biến, tử tức điêu linh, thế mà y cũng trọng sinh trở lại.
Ta từng thấy y quỳ gối ngoài cửa cung, cầu xin cho nhi tử từng gây ra án mạng, cầu xin thiên tử cho nhi tử của y một con đường sống.
Cuối cùng, y làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Lúc đó, thiên tử đang hôn mê, còn ta ngồi trong Từ Ninh cung, an dưỡng tuổi già.
Ta quay người rời khỏi yến hội.
Yến Thế Hằng lại đuổi theo, ngăn cản xe ngựa của ta.
Dường như ánh mắt của y vượt qua năm tháng, trải qua tang thương, dừng lại trên mặt ta, hỏi: “Nếu ngươi đã trở về thì sao không cho ta một cơ hội, để ta bù đắp lại từ đầu?”
Ta giật mình nhớ tới, kiếp trước ta và Thất Hoàng tử quân lâm thiên hạ, ta trở thành Hoàng Hậu đương triều.
Lúc đó y phải tuân thủ tôn ti quân thần vô cùng nghiêm ngặt, y quỳ gối dưới thềm đá bạch ngọc, dập đầu vấn an, nói một tiếng ‘nương nương thiên tuế’.
Ta chỉ thấp giọng cười, nghiền ngẫm nhìn y.
Ngữ khí y trầm thấp, tự mình lải nhải: “Ta đã cực kỳ hối hận, mẫu thân nói ngươi khắc phu mà ta chưa từng đứng ra che chở ngươi, để cho mẫu thân tùy ý làm nhục ngươi. Ta còn lợi dụng tình huống đó để từ hôn khiến ngươi không còn mặt mũi nào, trở thành trò cười trong kinh thành.”
Ta buông rèm xe, hơi mất kiên nhẫn nói một tiếng: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì tránh ra.”
Y thấy thái độ của ta như thế, trong giọng nói càng lộ vẻ thất vọng: “Ngươi đang đợi Thất Hoàng tử sao? Hắn lựa chọn ngươi là bất đắc dĩ, ngươi cho rằng hắn cam tâm tình nguyện thành thân với ngươi sao? Ngươi biết rõ con đường kế tiếp có bao nhiêu khó khăn, nếu được sống lại một lần nữa, vì sao ngươi không lựa chọn một con đường đơn giản hơn cơ chứ? Ta và ngươi đi cùng nhau, lo gì ngày sau không phải là cẩm tú tiền đồ?”
Đúng vậy, ngày sau gian nan như nào, đương nhiên ta hiểu rất rõ.
Nhưng con đường gian nan như thế mà ta vẫn thắng, lần này còn có cái gì phải sợ đây?
Kiếp trước ta bị Võ Lăng Hầu phủ công khai từ hôn, còn lấy danh nghĩa khắc phu truyền ra bên ngoài, sao có thể dễ dàng gả cho Thất Hoàng tử được?
Chỉ vì Thất Hoàng tử Triệu Thừa Trạm bị trọng thương trên chiến trường, thái y kết luận nửa đời sau, hắn không thể đứng lên được nữa.
Hắn từ thiên chi kiêu tử, văn võ song toàn biến thành Hoàng tử tàn phế, ham rượu như mạng.
Trong một đêm, tất cả mọi thứ đều biến mất.
Thiên kim Thượng thư là thanh mai trúc mã của hắn, tình thâm hết lòng cũng rời bỏ hắn mà đi.
Từ sau khi hắn bị thương, nàng ta chưa từng đến thăm hắn một lần, ngược lại còn nói dối nàng ta bệnh nặng không dậy nổi, người nhà của nàng ta liền lấy cớ đưa nàng đến tổ trạch tĩnh dưỡng.
Nàng ta sợ lúc đó Thất Hoàng tử thỉnh ý chỉ tứ hôn, một khi hắn mở miệng thì Bệ hạ nhất định sẽ đáp ứng.
Thất Hoàng tử từng hứa hẹn, nếu đại thắng trở về, hắn sẽ thỉnh ý chỉ tứ hôn của Bệ hạ, vẻ vang đón nàng ta vào phủ.
/18
|