Ta lui về phía sau một bước, nghiêng người, không nhận đại lễ này mà bình tĩnh nói: “Sở phu nhân cứ đứng lên nói chuyện cho đàng hoàng, đây là điện thờ Thiên gia, tự có quy củ pháp luật. Nơi này không phải ngoài đường ngoài phố, có thể dựa vào việc khóc lóc om sòm để giải quyết vấn đề.”
Những lời này khiến sắc mặt bà ta biến đổi, quỳ cũng không được mà không quỳ cũng không được.
Hôm nay bọn họ gọi ta tới, chẳng qua là muốn dùng bệnh của Sở Thiển Nguyệt để ép ta gật đầu mà thôi. Nếu ta đáp ứng thì các nàng được như ý nguyện, nếu ta không đáp ứng thì thanh danh ta là người ý chí sắt đá, hay ghen tuông, độc ác, sẽ bị truyền ra ngoài.
Nhưng giờ phút này, ta đã nói rõ đạo lý thường tình mà bà ta lại cố tình dùng chiêu kia, vậy bà ta chẳng khác gì mấy người đàn bà chanh chua ngoài kia.
Bà ta muốn giữ lại chút thể diện nên đành chậm rãi đứng lên, dũng khí nguyện vì nữ nhi ban đầu đã giảm bớt hơn phân nửa, bà ta dần để ý ánh mắt cung nữ bốn phía.
Ta nhân cơ hội mở miệng khuyên giải: “Lời Sở phu nhân vừa nói, ta đã nghe rõ ràng. Thế nhưng Thất Hoàng tử từng giải thích với ta, hắn chỉ coi Lệnh thiên kim như muội muội, mong ta tuyệt đối đừng hiểu lầm. Như vậy xem ra, cho dù Lệnh thiên kim có si tình với Thất Hoàng tử như nào thì cũng chỉ là tình đơn phương, nếu ta đồng ý, chẳng phải là ta đang làm trái ý Thất Hoàng tử sao? Hơn nữa, Thất Hoàng tử là long phượng, nữ tử trên đời ngưỡng mộ hắn như cá trích qua sông, chẳng lẽ cứ có ai đến là ta phải thu nhận vào trong phủ, nạp làm thiếp thất sao?”
“Ngươi…”
Thượng thư phu nhân nghẹn họng khi nghe đến lời này, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Trang Phi.
Trang Phi tìm cớ, bảo bà ta về trước.
Đợi Thượng thư phu nhân rời đi, ánh mắt tán thưởng của bà mới dừng ở trên người ta.
“Tiến thoái hữu độ, bình tĩnh thong dong, không tệ.”
Từ đầu tới cuối, bà cũng không thật sự muốn ra mặt vì Sở gia, Thượng thư phu nhân chỉ là công cụ để bà thăm dò ta mà thôi.
Toàn bộ quá trình, Trang Phi bàng quan để Thượng thư phu nhân làm khó dễ, rốt cuộc chỉ là muốn xem ta ứng đối như thế nào.
Nếu là lúc Sở phu nhân làm khó dễ, ta bối rối luống cuống, khiếp đảm mờ mịt, Trang Phi chắc chắn sẽ thất vọng.
Bà lo lắng nhi tử của mình mù quáng chọn một nữ tử không biết hành xử, không có tầm nhìn.
Nếu ta bận tâm đến thanh danh, dễ dàng bị Sở phu nhân uy hiếp, đáp ứng thỉnh cầu của bà ta thì hình tượng của ta ở trong mắt Trang Phi sẽ là người không có chủ kiến, không thể làm chủ.
Trang Phi muốn một vị Hoàng tử phi có thể phối hợp với Thất Hoàng tử, là nữ chủ nhân có thể một mình đảm đương mọi việc trong phủ, là nữ tử có thể trợ giúp Thất Hoàng tử mỗi khi cần.
Từ lúc Sở Thiển Nguyệt giả bệnh lấy lòng đồng tình, dùng si tình làm lợi thế là nàng ta đã thua hoàn toàn.
Thủ đoạn của nàng không có chỗ đứng ở nơi thanh nhã.
Tới tận bây giờ, nhi nữ tình trường đều là ràng buộc của Đế Vương mà không phải trợ lực.
“Chính phi của Hoàng tử không chỉ nhìn vào xuất thân mà còn phải xem bản thân người đó thế nào. Thừa Trạm có chiến công hiển hách, không cần mẫu tộc của thê tử tăng thêm vinh quang. So với xuất thân, bổn cung càng để ý tới việc người đó có thông minh hay không, hành sự thủ đoạn có thể gánh vác được vị trí này hay không.”
Trang Phi có thể nói ra lời như vậy, trong lòng ta đã sáng tỏ.
“Ánh mắt Thừa Trạm không làm bổn cung thất vọng chút nào.” Bà chậm rãi nói.
Những lời này khiến sắc mặt bà ta biến đổi, quỳ cũng không được mà không quỳ cũng không được.
Hôm nay bọn họ gọi ta tới, chẳng qua là muốn dùng bệnh của Sở Thiển Nguyệt để ép ta gật đầu mà thôi. Nếu ta đáp ứng thì các nàng được như ý nguyện, nếu ta không đáp ứng thì thanh danh ta là người ý chí sắt đá, hay ghen tuông, độc ác, sẽ bị truyền ra ngoài.
Nhưng giờ phút này, ta đã nói rõ đạo lý thường tình mà bà ta lại cố tình dùng chiêu kia, vậy bà ta chẳng khác gì mấy người đàn bà chanh chua ngoài kia.
Bà ta muốn giữ lại chút thể diện nên đành chậm rãi đứng lên, dũng khí nguyện vì nữ nhi ban đầu đã giảm bớt hơn phân nửa, bà ta dần để ý ánh mắt cung nữ bốn phía.
Ta nhân cơ hội mở miệng khuyên giải: “Lời Sở phu nhân vừa nói, ta đã nghe rõ ràng. Thế nhưng Thất Hoàng tử từng giải thích với ta, hắn chỉ coi Lệnh thiên kim như muội muội, mong ta tuyệt đối đừng hiểu lầm. Như vậy xem ra, cho dù Lệnh thiên kim có si tình với Thất Hoàng tử như nào thì cũng chỉ là tình đơn phương, nếu ta đồng ý, chẳng phải là ta đang làm trái ý Thất Hoàng tử sao? Hơn nữa, Thất Hoàng tử là long phượng, nữ tử trên đời ngưỡng mộ hắn như cá trích qua sông, chẳng lẽ cứ có ai đến là ta phải thu nhận vào trong phủ, nạp làm thiếp thất sao?”
“Ngươi…”
Thượng thư phu nhân nghẹn họng khi nghe đến lời này, không biết nên nói tiếp như thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Trang Phi.
Trang Phi tìm cớ, bảo bà ta về trước.
Đợi Thượng thư phu nhân rời đi, ánh mắt tán thưởng của bà mới dừng ở trên người ta.
“Tiến thoái hữu độ, bình tĩnh thong dong, không tệ.”
Từ đầu tới cuối, bà cũng không thật sự muốn ra mặt vì Sở gia, Thượng thư phu nhân chỉ là công cụ để bà thăm dò ta mà thôi.
Toàn bộ quá trình, Trang Phi bàng quan để Thượng thư phu nhân làm khó dễ, rốt cuộc chỉ là muốn xem ta ứng đối như thế nào.
Nếu là lúc Sở phu nhân làm khó dễ, ta bối rối luống cuống, khiếp đảm mờ mịt, Trang Phi chắc chắn sẽ thất vọng.
Bà lo lắng nhi tử của mình mù quáng chọn một nữ tử không biết hành xử, không có tầm nhìn.
Nếu ta bận tâm đến thanh danh, dễ dàng bị Sở phu nhân uy hiếp, đáp ứng thỉnh cầu của bà ta thì hình tượng của ta ở trong mắt Trang Phi sẽ là người không có chủ kiến, không thể làm chủ.
Trang Phi muốn một vị Hoàng tử phi có thể phối hợp với Thất Hoàng tử, là nữ chủ nhân có thể một mình đảm đương mọi việc trong phủ, là nữ tử có thể trợ giúp Thất Hoàng tử mỗi khi cần.
Từ lúc Sở Thiển Nguyệt giả bệnh lấy lòng đồng tình, dùng si tình làm lợi thế là nàng ta đã thua hoàn toàn.
Thủ đoạn của nàng không có chỗ đứng ở nơi thanh nhã.
Tới tận bây giờ, nhi nữ tình trường đều là ràng buộc của Đế Vương mà không phải trợ lực.
“Chính phi của Hoàng tử không chỉ nhìn vào xuất thân mà còn phải xem bản thân người đó thế nào. Thừa Trạm có chiến công hiển hách, không cần mẫu tộc của thê tử tăng thêm vinh quang. So với xuất thân, bổn cung càng để ý tới việc người đó có thông minh hay không, hành sự thủ đoạn có thể gánh vác được vị trí này hay không.”
Trang Phi có thể nói ra lời như vậy, trong lòng ta đã sáng tỏ.
“Ánh mắt Thừa Trạm không làm bổn cung thất vọng chút nào.” Bà chậm rãi nói.
/18
|