Trước khi rời đi, ta đến gần Trang Phi, chậm rãi thi lễ, cũng nhân cơ hội nhắc nhở bà: “Huân hương trong điện có hơi khác thường, mong nương nương cẩn thận.”
Trên mặt bà lộ vẻ kinh ngạc.
6.
Ta rời khỏi Kiêm Hà điện, đi trên cung đạo dài dằng dặc, giương mắt nhìn tường cung cao sừng sững cùng bầu trời trên cao.
Nơi này, cho tới tận bây giờ vẫn là áp lực với ta.
Triệu Thừa Trạm chờ ở cửa cung, khoanh tay đứng đó, cẩm y hoa phục theo gió lay động.
“Ta đã ở chỗ này chờ nàng rất lâu rồi…”
Giọng nói của hắn hơi hòa hoãn, nở nụ cười như gió xuân, trong lời nói lại có thâm ý khác.
“Ngươi trở lại đây từ lúc nào?”
Đối mặt với câu hỏi của ta, hiển nhiên đã nằm trong dự liệu của hắn.
“Một tháng trước, thế mới tránh được việc bị tính kế.”
Hắn bị thương trên chiến trường vốn là âm mưu. Phó tướng của hắn bị Tam Hoàng tử mua chuộc, lão muốn lấy tính mạng của hắn, cuối cùng lại khiến hắn trọng thương tàn phế.
Hôm nay hắn đã có sự lựa chọn, vậy mà hắn lại trói buộc ta cùng một chỗ giống như kiếp trước, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (*).
(*) Có sướng cùng sướng, có khổ cùng khổ.
Ta đã hiểu được tình cảnh của ta và hắn, hiện giờ hết thảy đã bắt đầu lại từ đầu. Hắn muốn ngôi vị cửu ngũ chí tôn, cùng với những thứ ta muốn ngày sau, tất cả đều cần mưu đồ một lần nữa.
Mặc dù lần này hắn không còn là Hoàng tử tàn phế nhưng cũng không có nghĩa ngôi vị Hoàng Đế kia là vật dễ dàng nằm trong túi của hắn.
Xưa nay đã có quá nhiều Hoàng tử, Vương gia ngã xuống trên con đường tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế.
Chưa thành kết cục thì đó không phải kết cục.
Trở thành đồng minh với ta mới đảm bảo phần thắng lớn nhất.
Tam Hoàng tử tính kế hắn không được, tất nhiên còn có hậu chiêu.
“Con đường phía trước chưa xác định, cường địch ngay bên cạnh, dù có làm lại một lần nữa thì vẫn không thể buông lỏng.”
Nghe ta nói lời này, hắn mỉm cười gật đầu.
Lần này, là hắn ép buộc ta lên cùng một con thuyền.
“Điện hạ biết rõ Trang Phi nương nương triệu ta vào cung, dụng ý cũng không đơn giản, vậy mà lại thờ ơ lạnh nhạt?”
“Ta biết nàng có thể ứng phó được.”
Nhưng mà, có thể ứng phó và nguyện ý ứng phó vốn là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
“Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.”
“Được. Vinh hoa phú quý, công danh quyền thế… tất cả đều có thể.” Ánh mắt hắn hơi sáng lên, trịnh trọng đáp.
Hắn tháo viên ngọc liên hoa treo bên hông xuống, lấy một nửa mặt đưa cho ta.
“Vật này lấy làm tin.”
Ánh mắt của ta dừng lại ở một nửa ngọc bội kia, có chút hoảng hốt. Ngọc giác này có thể chia làm hai, cũng có thể hợp hai làm một.
Kiếp trước, lúc ta trở thành Hoàng Hậu của hắn mới có được ngọc bội này, cũng từ lúc đó mới chiếm được toàn bộ tín nhiệm của hắn.
Ta chậm rãi đi tới bên cạnh hắn: “Ngày thành công, ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn cái gì.”
Sau khi ta trở lại Thẩm gia, suốt ngày ru rú trong nhà, đúng chuẩn bộ dáng của cô nương đợi gả, cả ngày thêu áo cưới.
Ngày cưới được ấn định vào năm sau.
Nhưng hôn sự này, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.
Tam Hoàng tử là đối thủ mạnh nhất của Triệu Thừa Trạm, là nhi tử do Kế Hậu sinh ra, được thế gia ủng hộ trong triều.
Bệ hạ chậm chạp không lập Thái tử khiến đám Hoàng tử bắt đầu rục rịch.
Triệu Thừa Trạm bị thương tàn phế đều là chiêu trò do một tay y bày ra.
Phó tướng kia đã sớm bị y mua chuộc.
Sự tồn tại của Triệu Thừa Trạm uy h.i.ế.p nghiêm trọng đến địa vị của y.
Trên mặt bà lộ vẻ kinh ngạc.
6.
Ta rời khỏi Kiêm Hà điện, đi trên cung đạo dài dằng dặc, giương mắt nhìn tường cung cao sừng sững cùng bầu trời trên cao.
Nơi này, cho tới tận bây giờ vẫn là áp lực với ta.
Triệu Thừa Trạm chờ ở cửa cung, khoanh tay đứng đó, cẩm y hoa phục theo gió lay động.
“Ta đã ở chỗ này chờ nàng rất lâu rồi…”
Giọng nói của hắn hơi hòa hoãn, nở nụ cười như gió xuân, trong lời nói lại có thâm ý khác.
“Ngươi trở lại đây từ lúc nào?”
Đối mặt với câu hỏi của ta, hiển nhiên đã nằm trong dự liệu của hắn.
“Một tháng trước, thế mới tránh được việc bị tính kế.”
Hắn bị thương trên chiến trường vốn là âm mưu. Phó tướng của hắn bị Tam Hoàng tử mua chuộc, lão muốn lấy tính mạng của hắn, cuối cùng lại khiến hắn trọng thương tàn phế.
Hôm nay hắn đã có sự lựa chọn, vậy mà hắn lại trói buộc ta cùng một chỗ giống như kiếp trước, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (*).
(*) Có sướng cùng sướng, có khổ cùng khổ.
Ta đã hiểu được tình cảnh của ta và hắn, hiện giờ hết thảy đã bắt đầu lại từ đầu. Hắn muốn ngôi vị cửu ngũ chí tôn, cùng với những thứ ta muốn ngày sau, tất cả đều cần mưu đồ một lần nữa.
Mặc dù lần này hắn không còn là Hoàng tử tàn phế nhưng cũng không có nghĩa ngôi vị Hoàng Đế kia là vật dễ dàng nằm trong túi của hắn.
Xưa nay đã có quá nhiều Hoàng tử, Vương gia ngã xuống trên con đường tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế.
Chưa thành kết cục thì đó không phải kết cục.
Trở thành đồng minh với ta mới đảm bảo phần thắng lớn nhất.
Tam Hoàng tử tính kế hắn không được, tất nhiên còn có hậu chiêu.
“Con đường phía trước chưa xác định, cường địch ngay bên cạnh, dù có làm lại một lần nữa thì vẫn không thể buông lỏng.”
Nghe ta nói lời này, hắn mỉm cười gật đầu.
Lần này, là hắn ép buộc ta lên cùng một con thuyền.
“Điện hạ biết rõ Trang Phi nương nương triệu ta vào cung, dụng ý cũng không đơn giản, vậy mà lại thờ ơ lạnh nhạt?”
“Ta biết nàng có thể ứng phó được.”
Nhưng mà, có thể ứng phó và nguyện ý ứng phó vốn là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
“Ta có thể giúp ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.”
“Được. Vinh hoa phú quý, công danh quyền thế… tất cả đều có thể.” Ánh mắt hắn hơi sáng lên, trịnh trọng đáp.
Hắn tháo viên ngọc liên hoa treo bên hông xuống, lấy một nửa mặt đưa cho ta.
“Vật này lấy làm tin.”
Ánh mắt của ta dừng lại ở một nửa ngọc bội kia, có chút hoảng hốt. Ngọc giác này có thể chia làm hai, cũng có thể hợp hai làm một.
Kiếp trước, lúc ta trở thành Hoàng Hậu của hắn mới có được ngọc bội này, cũng từ lúc đó mới chiếm được toàn bộ tín nhiệm của hắn.
Ta chậm rãi đi tới bên cạnh hắn: “Ngày thành công, ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn cái gì.”
Sau khi ta trở lại Thẩm gia, suốt ngày ru rú trong nhà, đúng chuẩn bộ dáng của cô nương đợi gả, cả ngày thêu áo cưới.
Ngày cưới được ấn định vào năm sau.
Nhưng hôn sự này, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.
Tam Hoàng tử là đối thủ mạnh nhất của Triệu Thừa Trạm, là nhi tử do Kế Hậu sinh ra, được thế gia ủng hộ trong triều.
Bệ hạ chậm chạp không lập Thái tử khiến đám Hoàng tử bắt đầu rục rịch.
Triệu Thừa Trạm bị thương tàn phế đều là chiêu trò do một tay y bày ra.
Phó tướng kia đã sớm bị y mua chuộc.
Sự tồn tại của Triệu Thừa Trạm uy h.i.ế.p nghiêm trọng đến địa vị của y.
/18
|