“ Ninh ca ca.” Sái Hồng Chiêu nãy giờ đứng một bên cuối cùng cũng lên tiếng.
Ánh mắt nàng ta nhìn nàng mang theo phẫn ý khó giấu nhưng khi quay sang nhìn Ninh Thương lại lập tức biến thành tủi thân.
“...”
Phân biệt đối xử cũng không cần quá đáng với nàng như vậy chứ?
Chung Ly mặc kệ hai người ân oán tình thù, nhờ giám định người dẫn nàng đi xem pháp bảo.
Sái Hồng Chiêu thấy vậy, muốn ngăn lại nàng thì liền bị một ánh mắt của Ninh Thương bức lui.
Chung Ly nhún vai lướt qua người nàng ta đi đến một thanh phi kiếm nằm ở góc cửa hàng.
Nàng lúc trước đã quan sát pháp bảo này nhưng còn chưa kịp đặt xuống pháp thuyền đã bị người khác làm khó.
Lúc này phi kiếm nằm lẳng lặng trong tủ, giống như đã rất lâu rất lâu rồi không có người hỏi thăm.
“ Khách quan, nó tên gọi Phỉ Thuý kiếm, là một thanh thượng phẩm phi kiếm.”
“ Có thể cho ta xem một chút sao?”
Giám định sư lấy ra phi kiếm đưa đến tay nàng, cảm giác nhẹ vô cùng. Trái ngược với hắc kiếm trầm nặng đây quả thực giống như một thanh kiếm rỗng.
“ Thuỷ hệ phi kiếm, nếu dùng nó dưới nước có thể phát huy được 80% công lực.”
Chung Ly nghe vậy liền âm thầm gật đầu, tay chạm vào thân kiếm, trận văn trên thân kiếm hơi loé sáng giống như đáp lại nàng.
“ Tốc độ thì sao?”
“ Phi kiếm trước nay đều trọng tốc độ, ngài yên tâm về chất lượng pháp bảo. Thượng phẩm linh khí so với trúc cơ hậu kỳ tốc độ đều không kém.”
“ Giá cả thế nào?”
“ Liền hai mươi vạn linh thạch, nhưng chúng ta thiếu chủ nói tặng tiểu thư, vậy thanh phi kiếm này liền trực tiếp đưa ngài.”
Chung Ly lắc đầu:
“ Phi thuyền kia mới mười vạn linh thạch. Phỉ thuý kiếm so với nó đã gấp đôi.”
“ Khách quan đừng khó xử tại hạ, thiếu chủ có lệnh...”
“ Ta chỉ chi trả một nửa, thế nào?”
Chung Ly rời khỏi cầm Phỉ Thuý kiếm rời khỏi Thái Bình Lâu, cũng không biết Ninh Thương và Sái Hồng Chiêu kia đã rời đi từ lúc nào.
“ Xem ra nữ tu kia nhằm vào ta thực sự là do Ninh Thương. Chỉ là không phải thù oán mà là tình oán.”
...
Chung Ly nghĩ nghĩ liền tìm kiếm toà thành này thao luyện khu. Nàng muốn luyện tập ngự kiếm.
Cách nguyên anh đại điển còn năm ngày, nàng muốn nếm thử cảm giác chính mình phi hành.
Giao ra một trăm linh thạch, Chung Ly liền có một độc lập tiểu thao trường. Giá cả này thật sự rất cao nhưng nhìn trận pháp bảo hộ bên ngoài liền biết cái giá này là xứng đáng.
Mở ra cánh cửa đá dày nặng, cầm lệnh bài đi qua tầng tầng lớp lớp kết giới, diện tích bên trong so với luyện khí kỳ tu sĩ là rất khả quan.
Chung Ly mang ra A Lân và Tử Đằng đang ngủ say đặt chúng ở một góc an toàn. Lại lôi ra không ít đan dược trị thương đặt xung quanh mới yên tâm đi đến trung tâm thao trường.
Lấy ra phi kiếm, thân kiếm phản xạ ánh sáng hiện lên sắc xanh lam.
Nàng thử đưa vào linh khí, trận vận trên kiếm loé sáng, kiếm cũng vững vàng trôi nổi trong không trung.
Chung Ly nhảy lên đứng vững vàng trên phi kiếm, lúc nàng muốn thử di chuyển một chút phỉ thuý kiếm liền đột ngột phóng ra xa. Bản thân nàng nhất thời không thể tự cân bằng liền ngã mạnh xuống đất.
Phi kiếm này quả nhiên khác biệt rất lớn so với nàng hắc kiếm, không chỉ một chữ nhẹ mà còn không tiêu hao quá nhiều linh khí.
Đối với thanh tân phi kiếm này dùng linh khí nặng nề lại dày đặc giống như hắc kiếm là hoàn toàn sai.
Chung Ly đi đến nhặt lên kiếm tiếp tục nếm thử, lần này nàng đã cố gắng giảm bớt linh khí khống chế.
Kết quả vì linh khí yếu ớt lại kém linh hoạt nên phi kiếm trực tiếp rơi thẳng xuống đất.
...
Tử Đằng hình dáng thực vật mở mắt, vươn dây leo đến lấy đan dược rồi liền tiếp tục ngủ say.
Trong mơ chính là lôi quang đầy trời, nữ tu áo tím lẳng lặng đứng giữa thiên địa. Tay cầm kiếm cùng thiên đối nghịch. Từng tia sét lao đến xuyên thẳng qua thân thể nữ tử, máu tươi cùng da thịt đều bị cắn nuốt.
Thời gian đấu tranh dài đằng đẵng, giống như đã qua vài thập niên phía sau...
Tử Đằng rùng mình mở bừng mắt, không biết đã biến về hình dáng thiếu nữ từ khi nào.
Tiểu thụ linh đứng dậy nhìn về phía trung tâm, đôi mắt mở to không thể tin tưởng.
Hình dáng trong mơ cùng nàng chủ nhân dần hợp thành một. Chung Ly áo trắng đứng vững vàng trên phi kiếm, vụt nhanh lên bầu trời cao. Tay cầm kiếm hướng thiên, trẻ tuổi lại kiệt ngạo.
Tử Đằng ngã ngồi trên đất, nước mắt thi nhau tuôn rơi. Mỗi một giọt đều nặng nề rơi xuống, thình lình mọc ra vô số cây non.
Khuôn mặt non nớt bị đôi bàn tay ấm áp ôm lấy, nước mắt trên mặt cũng được lau đi.
“ Tử Đằng sao vậy? Sao lại khóc rồi.”
Tiểu thụ linh cúi gằm mặt không lên tiếng, đôi mắt vẫn không thể khống chế mà ngập nước.
Đến khi đỉnh đầu truyền đến ấm áp mới làm nàng dần nguôi ngoai.
“ A Ly, ta mơ một giấc mơ thật dài...nhưng nó không tốt.”
“ Nếu đã là mơ vậy tất nhiên sẽ không thành hiện thực. Mơ một lần chính là mơ giả...”
Tử Đằng hồng hồng hai mắt nhìn nàng:
“ Nhưng nếu mơ nhiều lần thì đó chính là sự thật. A Ly ta không muốn ngủ nữa.”
“ Vậy đừng để mình bị thương nữa. Hứa với ta.”
“ A Ly bị thương ta sẽ rất rất khó chịu.”
Chung Ly tươi cười ôm lấy thụ linh, xoa xoa nàng bầu bĩnh lại đáng yêu khuôn mặt:
“ Trên con đường trở thành cường giả, sao có thể không bị thương tổn.”
Tử Đằng hơi rũ môi biến về hình dáng tiểu hài tử, Chung Ly bế lên nàng cùng ngự kiếm.
Phỉ Thuý kiếm vô cùng ổn định, tốc độ chóng mặt chớp mắt đã bay đủ một vòng quanh thao trường.
Vững trãi dừng lại trước mặt tiểu kỳ lân hai mắt đang mở to.
' Chung Ly, trong lúc ta ngủ ngươi lại đã có thể ngự kiếm. Lão tử ngủ đã bao lâu?'
“ Năm ngày. Tỉnh dậy vừa lúc, dẫn ngươi đi xem nguyên anh đại điển.” Chung Ly đi đến nhấc lên nàng tiểu kỳ lân.
' Không lừa thú? Đừng nghĩ rằng ta đang suy yếu, ngươi liền có thể trêu chọc?.”
“ Tất nhiên, ta trong mắt ngươi một chút uy tín cũng không có sao?”
Đến khi nhận được ánh mắt ngươi chính là người như vậy nàng mới giật môi mang theo hai đồng bạn rời khỏi thao trường.
Hoà mình vào đường phố tấp nập, Tử Đằng trên cổ tay nàng mới dần dần vứt bỏ buồn bã sau đầu cùng nàng liên tục truyền âm.
' A Ly, nơi này thật đông người.'
' A Ly, may mắn ta đã trúc cơ hậu kỳ, che giấu còn có Nguỵ Trạch chân quân hỗ trợ liền tốt hơn nhiều.'
' Nguyên anh đại điển tốt nhất các ngươi nên điệu thấp chút, nơi này không không giống như tông môn.' Chung Ly truyền âm lại.
Đang lúc vui vẻ cười đùa, đột nhiên linh giác của nàng phát hiện nguy hiểm. Lưỡi dao sắc bén sượt qua phía eo nàng cũng làm pháp y rách một đường.
Chung Ly lấy chân trái làm điểm tựa xoay người quét ngã kẻ đánh lén.
Người qua đường lập tức tránh sang một bên tạo ra một khoảng đất trống.
Kẻ mặc áo choàng ngã ra đất, đao nhỏ cũng bị đạp văng đến bên cạnh.
Chung Ly lạnh nhạt nhìn đánh lén người, yên lặng chờ hành động tiếp theo.
Mặc áo choàng đen tu sĩ bật người đứng dậy, muốn lao vào đám đông lẩn trốn.
Chung Ly chân phải đang gần đao nhỏ lập tức hất văng rồi đá đến muốn chạy người.
Dao nhỏ đánh lén nàng vừa rồi trực tiếp ghim chặt vào mông người mặc áo choàng.
Cùng lúc Chung Ly đuổi tới đè mạnh hắn xuống đất.
Đám đông xung quanh vừa hô hào vừa chăm chú xem kịch hay. Người liền vây thành ba vòng trong vòng ngoài.
Chung Ly nhíu mày nhìn tình hình, miệng lập tức đảo ra lời nói chính nghĩa:
“ Giữa thanh thiên bạch nhật lại có ăn cướp. Đi cùng ta đến phủ thành chủ đòi công bằng.”
Nói xong liền phong toả người này kinh mạch, lại giống như xách gà con lạnh nhạt lách qua đâm đông.
Người trên đường nghe được vậy chỉ đành nhường cho nàng một lối đi.
“ Mỹ nhân thật uy vũ.”
“ Haha là bắt cướp sao? Thật không biết là thật hay giả.”
“ Mỹ nữ như vậy nếu là ta liền không chỉ cướp tài... Chọn nơi đông người như vậy hành sự, thật là...”
“ Ăn cướp cũng quá kém cỏi, còn bị tiểu hài tử bắt tận tay...”
Liên tiếp những lời bán tán truyền đến tai, Chung Ly giữ nguyên thái độ dửng dưng xách theo người đến phủ thành chủ. Đối với những kẻ xa lạ, nàng tất nhiên không cần để ý.
' A Ly, nam tu luyện khí sáu tầng này thật to gan, lại muốn bắt nạt ngươi xấu mặt.' Tử Đằng truyền âm.
Chung Ly cười nhạt quét qua kẻ vẫn luôn rũ đầu giả ngất xỉu.
“ Lệnh của chủ nhân thân là nô bộc tất nhiên không thể chống lại.”
Nàng đã phát hiện ra người này chính là sai vặt đi bên người Sái Hồng Chiêu mấy ngày trước. Chỉ là thật sự tò mò nàng ta muốn làm gì.
Khiến nàng xấu mặt? Cử một kẻ luyện khí trung kỳ ám sát nàng, đây là coi thường hay thực sự chỉ là thử nàng phản ứng.
Chung Ly kéo theo tiểu sai vặt đến trước phủ thành chủ, thủ vệ nhìn chằm chằm nàng hành vi.
Đến khi mang người đến trước mặt, hai thủ vệ mới rút kiếm đề phòng:
“ Muốn làm gì?”
“ Tiểu nữ muốn tố cáo tặc tử. Hắn giữa thanh thiên bạch nhật, dưới ánh mắt của hàng trăm người lại muốn cướp giật. Không thành còn muốn ám sát. Tiểu nữ nghĩ lại mà sợ, dưới cai quản của thành chủ vậy mà lại có kẻ to gan như vậy.”
Hai thủ vệ mặt đầy dấu??? quay sang nhìn nhau, sau cùng cất tiếng:
“ Phủ thành chủ không phải nơi ngươi muốn là có thể ầm ĩ. Mau rời khỏi.”
Chung Ly nghe vậy giống như chợt bừng tỉnh nói:
“ A ra là vậy, Thành chủ không phải là người cai quản một thành sao? Trong thành xuất hiện kẻ bất trị lại không muốn giải quyết. Nghĩ lại thật sự khiến chúng tu sĩ buồn lòng.”
“ Ngươi, ăn nói hàm hồ, còn không mau cút.”
“ Tiểu nữ sẽ đi, vừa rồi một đường người tấp nập biểu dương ta mang kẻ ác đến phủ thành chủ trừng trị. Hiện giờ quay lại đường cũ có lẽ người vẫn không ít...”
“ Thành chủ cho mời.” Hai thủ vệ canh cửa đang không kiên nhẫn nghe nàng thì đột nhiên bị một âm thanh cắt ngang.
Người xuất hiện hơi thở hồn hậu, nàng sớm đã phát hiện ra hắn yên lặng nghe rất lâu.
“ Thành chủ quả nhiên bác ái.” Chung Ly mặt không đổi sắc khen ngợi.
“ Văn khách khanh.” Hai thủ vệ lập tức kính cẩn cúi đầu.
(Khách khanh: tu sĩ (thường là người tài năng) được gia chủ hoặc tông môn mời về tu luyện, không chính thức là người của gia tộc hay tông môn. Quan hệ song song cùng có lợi, ngươi mời ta về cống hiến bù lại phải cung cấp tài nguyên cho khách khanh tu luyện. Khách khanh thường khá độc lập, không bị ràng buộc bởi gia tộc hay tông môn nhưng phải có trách nhiệm đối với chủ gia hoặc chủ tông.)
Kêu Văn khách khanh hơi nhướng mày nhìn nàng sau đó quay người dẫn đường.
Chung Ly tươi cười kéo theo tiểu sai vặt vẫn đang giả ngất xỉu đi theo. Cảm nhận người này run rẩy trong chớt mắt, nàng liền càng là ác thú vị.
Toà thành này giàu có vô cùng, phủ thành chủ cũng tất nhiên không kém. So với xa hoa thì nội liễm phú quý lại càng khiến người khác kính cẩn.
Vị Văn đại thúc này dẫn nàng một mạch đến hình đường mới dừng lại.
“ Tiểu cô nương liền giao người cho hình đường. Ngươi yên tâm phủ thành chủ trước nay xử phạt đều rất công minh.”
(Công minh: công bằng, minh bạch.)
“ Nghe tiền bối. Tiểu nữ cảm tạ phủ thành chủ ra mặt.”
Văn khách khanh chỉ nhìn nàng cười ý vị thâm trường rồi xoay người muốn đi.
“ Văn tiền bối chờ chút, tiểu nữ Chung Ly, mạn phép muốn bái kiến thành chủ đại nhân.”
Khách khanh đại thúc nghe vậy hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nói:.
“ Thành chủ bận rộn, e là không có thời gian nghe nguyện vọng của ngươi. Còn việc có thể nói với ta.”
Chung Ly gật đầu, hai mắt dần tích tụ nước mắt nói:
“ Không giấu gì ngài, tiểu tu đến đây là muốn tìm người thân. Huynh trưởng tiểu tu làm quản sự của cửa hàng chi nhánh dưới trướng tông môn. Hiện giờ lại đã mất tích không rõ tung tích.”
Văn khách khanh nhíu mày càng sâu đánh giá nàng:
“ Ngươi không phải Đông vực người?”
Chung Ly lau nước mắt gật đầu nói:
“ Tiểu tu không thể liên lạc với ca ca liền dốc toàn bộ gia tài chạy đến Đông vực tìm kiếm. Chỉ là trên đường không ngờ gặp phải kẻ xấu bắt nạt, trong lòng hoang mang vô cùng, nên tiểu tu chỉ có thể tìm đến phủ thành chủ cầu xin giúp đỡ...”
“ Ngươi ca ca mất tích có liên quan gì chúng ta?”
“ Từ lâu đã nghe tiếng lành của thành chủ, cai trị cả một thành trì phồn hoa như vậy tất nhiên xử phạt cũng rất công bằng. Sau khi nghe ngài khẳng định tiểu nữ càng là vất vả muốn cầu xin thành chủ phủ điều tra tiểu tu ca ca tung tích.”
“ Một quản sự đột nhiên mất tích, chỉ có thể chính là tự rời khỏi. Đông Khơi thành trước nay trị an chặt chẽ. Ca ca ngươi mất tích vẫn là tự hành xem xét thì hơn.”
Nói xong Văn khách khanh không kiên nhẫn xoay người muốn rời khỏi.
“ Ca ca tiểu tu là Thanh Hà tiên tông đệ tử, cũng chính là gia đình hy vọng. Tiểu tu thật sự là đã hết cách tìm kiếm. Ở Đông Khơi thành này, thành chủ không phải lớn nhất sao, tiểu tu chỉ có thể tìm đến.”
“ Thanh Hà đệ tử?”
“ Đúng vậy, trước ca ca còn có vài vị quản sự cùng mất tích. Ca ca trong thư bất an lại lo âu, cuối cùng vẫn theo họ cùng biến mất. Sự việc tại Đông Khơi thành tiểu tu tất nhiên tin tưởng thành chủ phủ sẽ nắm được.”
Văn khách khanh nghe vậy như có điều suy nghĩ, cuối cùng nhìn nàng gật đầu:
“ Vấn đề phủ thành chủ tất sẽ sai người điều tra. Ngươi yên tâm chờ tin tức.”
Chung Ly cúi người cảm tạ hắn, ngẩng lên đại thúc khách khanh đã biến mất.
Nàng nhún nhún vai theo sai vặt rời khỏi phủ thành chủ.
Không phải là nàng không muốn dùng Thanh Hà đệ tử thân phận điều tra, mà bởi vì hiện tại thân cô thế cô. Nếu sự việc mất tích có âm mưu to lớn phía sau e rằng nàng sẽ trực tiếp rút dây động rừng.
Ánh mắt nàng ta nhìn nàng mang theo phẫn ý khó giấu nhưng khi quay sang nhìn Ninh Thương lại lập tức biến thành tủi thân.
“...”
Phân biệt đối xử cũng không cần quá đáng với nàng như vậy chứ?
Chung Ly mặc kệ hai người ân oán tình thù, nhờ giám định người dẫn nàng đi xem pháp bảo.
Sái Hồng Chiêu thấy vậy, muốn ngăn lại nàng thì liền bị một ánh mắt của Ninh Thương bức lui.
Chung Ly nhún vai lướt qua người nàng ta đi đến một thanh phi kiếm nằm ở góc cửa hàng.
Nàng lúc trước đã quan sát pháp bảo này nhưng còn chưa kịp đặt xuống pháp thuyền đã bị người khác làm khó.
Lúc này phi kiếm nằm lẳng lặng trong tủ, giống như đã rất lâu rất lâu rồi không có người hỏi thăm.
“ Khách quan, nó tên gọi Phỉ Thuý kiếm, là một thanh thượng phẩm phi kiếm.”
“ Có thể cho ta xem một chút sao?”
Giám định sư lấy ra phi kiếm đưa đến tay nàng, cảm giác nhẹ vô cùng. Trái ngược với hắc kiếm trầm nặng đây quả thực giống như một thanh kiếm rỗng.
“ Thuỷ hệ phi kiếm, nếu dùng nó dưới nước có thể phát huy được 80% công lực.”
Chung Ly nghe vậy liền âm thầm gật đầu, tay chạm vào thân kiếm, trận văn trên thân kiếm hơi loé sáng giống như đáp lại nàng.
“ Tốc độ thì sao?”
“ Phi kiếm trước nay đều trọng tốc độ, ngài yên tâm về chất lượng pháp bảo. Thượng phẩm linh khí so với trúc cơ hậu kỳ tốc độ đều không kém.”
“ Giá cả thế nào?”
“ Liền hai mươi vạn linh thạch, nhưng chúng ta thiếu chủ nói tặng tiểu thư, vậy thanh phi kiếm này liền trực tiếp đưa ngài.”
Chung Ly lắc đầu:
“ Phi thuyền kia mới mười vạn linh thạch. Phỉ thuý kiếm so với nó đã gấp đôi.”
“ Khách quan đừng khó xử tại hạ, thiếu chủ có lệnh...”
“ Ta chỉ chi trả một nửa, thế nào?”
Chung Ly rời khỏi cầm Phỉ Thuý kiếm rời khỏi Thái Bình Lâu, cũng không biết Ninh Thương và Sái Hồng Chiêu kia đã rời đi từ lúc nào.
“ Xem ra nữ tu kia nhằm vào ta thực sự là do Ninh Thương. Chỉ là không phải thù oán mà là tình oán.”
...
Chung Ly nghĩ nghĩ liền tìm kiếm toà thành này thao luyện khu. Nàng muốn luyện tập ngự kiếm.
Cách nguyên anh đại điển còn năm ngày, nàng muốn nếm thử cảm giác chính mình phi hành.
Giao ra một trăm linh thạch, Chung Ly liền có một độc lập tiểu thao trường. Giá cả này thật sự rất cao nhưng nhìn trận pháp bảo hộ bên ngoài liền biết cái giá này là xứng đáng.
Mở ra cánh cửa đá dày nặng, cầm lệnh bài đi qua tầng tầng lớp lớp kết giới, diện tích bên trong so với luyện khí kỳ tu sĩ là rất khả quan.
Chung Ly mang ra A Lân và Tử Đằng đang ngủ say đặt chúng ở một góc an toàn. Lại lôi ra không ít đan dược trị thương đặt xung quanh mới yên tâm đi đến trung tâm thao trường.
Lấy ra phi kiếm, thân kiếm phản xạ ánh sáng hiện lên sắc xanh lam.
Nàng thử đưa vào linh khí, trận vận trên kiếm loé sáng, kiếm cũng vững vàng trôi nổi trong không trung.
Chung Ly nhảy lên đứng vững vàng trên phi kiếm, lúc nàng muốn thử di chuyển một chút phỉ thuý kiếm liền đột ngột phóng ra xa. Bản thân nàng nhất thời không thể tự cân bằng liền ngã mạnh xuống đất.
Phi kiếm này quả nhiên khác biệt rất lớn so với nàng hắc kiếm, không chỉ một chữ nhẹ mà còn không tiêu hao quá nhiều linh khí.
Đối với thanh tân phi kiếm này dùng linh khí nặng nề lại dày đặc giống như hắc kiếm là hoàn toàn sai.
Chung Ly đi đến nhặt lên kiếm tiếp tục nếm thử, lần này nàng đã cố gắng giảm bớt linh khí khống chế.
Kết quả vì linh khí yếu ớt lại kém linh hoạt nên phi kiếm trực tiếp rơi thẳng xuống đất.
...
Tử Đằng hình dáng thực vật mở mắt, vươn dây leo đến lấy đan dược rồi liền tiếp tục ngủ say.
Trong mơ chính là lôi quang đầy trời, nữ tu áo tím lẳng lặng đứng giữa thiên địa. Tay cầm kiếm cùng thiên đối nghịch. Từng tia sét lao đến xuyên thẳng qua thân thể nữ tử, máu tươi cùng da thịt đều bị cắn nuốt.
Thời gian đấu tranh dài đằng đẵng, giống như đã qua vài thập niên phía sau...
Tử Đằng rùng mình mở bừng mắt, không biết đã biến về hình dáng thiếu nữ từ khi nào.
Tiểu thụ linh đứng dậy nhìn về phía trung tâm, đôi mắt mở to không thể tin tưởng.
Hình dáng trong mơ cùng nàng chủ nhân dần hợp thành một. Chung Ly áo trắng đứng vững vàng trên phi kiếm, vụt nhanh lên bầu trời cao. Tay cầm kiếm hướng thiên, trẻ tuổi lại kiệt ngạo.
Tử Đằng ngã ngồi trên đất, nước mắt thi nhau tuôn rơi. Mỗi một giọt đều nặng nề rơi xuống, thình lình mọc ra vô số cây non.
Khuôn mặt non nớt bị đôi bàn tay ấm áp ôm lấy, nước mắt trên mặt cũng được lau đi.
“ Tử Đằng sao vậy? Sao lại khóc rồi.”
Tiểu thụ linh cúi gằm mặt không lên tiếng, đôi mắt vẫn không thể khống chế mà ngập nước.
Đến khi đỉnh đầu truyền đến ấm áp mới làm nàng dần nguôi ngoai.
“ A Ly, ta mơ một giấc mơ thật dài...nhưng nó không tốt.”
“ Nếu đã là mơ vậy tất nhiên sẽ không thành hiện thực. Mơ một lần chính là mơ giả...”
Tử Đằng hồng hồng hai mắt nhìn nàng:
“ Nhưng nếu mơ nhiều lần thì đó chính là sự thật. A Ly ta không muốn ngủ nữa.”
“ Vậy đừng để mình bị thương nữa. Hứa với ta.”
“ A Ly bị thương ta sẽ rất rất khó chịu.”
Chung Ly tươi cười ôm lấy thụ linh, xoa xoa nàng bầu bĩnh lại đáng yêu khuôn mặt:
“ Trên con đường trở thành cường giả, sao có thể không bị thương tổn.”
Tử Đằng hơi rũ môi biến về hình dáng tiểu hài tử, Chung Ly bế lên nàng cùng ngự kiếm.
Phỉ Thuý kiếm vô cùng ổn định, tốc độ chóng mặt chớp mắt đã bay đủ một vòng quanh thao trường.
Vững trãi dừng lại trước mặt tiểu kỳ lân hai mắt đang mở to.
' Chung Ly, trong lúc ta ngủ ngươi lại đã có thể ngự kiếm. Lão tử ngủ đã bao lâu?'
“ Năm ngày. Tỉnh dậy vừa lúc, dẫn ngươi đi xem nguyên anh đại điển.” Chung Ly đi đến nhấc lên nàng tiểu kỳ lân.
' Không lừa thú? Đừng nghĩ rằng ta đang suy yếu, ngươi liền có thể trêu chọc?.”
“ Tất nhiên, ta trong mắt ngươi một chút uy tín cũng không có sao?”
Đến khi nhận được ánh mắt ngươi chính là người như vậy nàng mới giật môi mang theo hai đồng bạn rời khỏi thao trường.
Hoà mình vào đường phố tấp nập, Tử Đằng trên cổ tay nàng mới dần dần vứt bỏ buồn bã sau đầu cùng nàng liên tục truyền âm.
' A Ly, nơi này thật đông người.'
' A Ly, may mắn ta đã trúc cơ hậu kỳ, che giấu còn có Nguỵ Trạch chân quân hỗ trợ liền tốt hơn nhiều.'
' Nguyên anh đại điển tốt nhất các ngươi nên điệu thấp chút, nơi này không không giống như tông môn.' Chung Ly truyền âm lại.
Đang lúc vui vẻ cười đùa, đột nhiên linh giác của nàng phát hiện nguy hiểm. Lưỡi dao sắc bén sượt qua phía eo nàng cũng làm pháp y rách một đường.
Chung Ly lấy chân trái làm điểm tựa xoay người quét ngã kẻ đánh lén.
Người qua đường lập tức tránh sang một bên tạo ra một khoảng đất trống.
Kẻ mặc áo choàng ngã ra đất, đao nhỏ cũng bị đạp văng đến bên cạnh.
Chung Ly lạnh nhạt nhìn đánh lén người, yên lặng chờ hành động tiếp theo.
Mặc áo choàng đen tu sĩ bật người đứng dậy, muốn lao vào đám đông lẩn trốn.
Chung Ly chân phải đang gần đao nhỏ lập tức hất văng rồi đá đến muốn chạy người.
Dao nhỏ đánh lén nàng vừa rồi trực tiếp ghim chặt vào mông người mặc áo choàng.
Cùng lúc Chung Ly đuổi tới đè mạnh hắn xuống đất.
Đám đông xung quanh vừa hô hào vừa chăm chú xem kịch hay. Người liền vây thành ba vòng trong vòng ngoài.
Chung Ly nhíu mày nhìn tình hình, miệng lập tức đảo ra lời nói chính nghĩa:
“ Giữa thanh thiên bạch nhật lại có ăn cướp. Đi cùng ta đến phủ thành chủ đòi công bằng.”
Nói xong liền phong toả người này kinh mạch, lại giống như xách gà con lạnh nhạt lách qua đâm đông.
Người trên đường nghe được vậy chỉ đành nhường cho nàng một lối đi.
“ Mỹ nhân thật uy vũ.”
“ Haha là bắt cướp sao? Thật không biết là thật hay giả.”
“ Mỹ nữ như vậy nếu là ta liền không chỉ cướp tài... Chọn nơi đông người như vậy hành sự, thật là...”
“ Ăn cướp cũng quá kém cỏi, còn bị tiểu hài tử bắt tận tay...”
Liên tiếp những lời bán tán truyền đến tai, Chung Ly giữ nguyên thái độ dửng dưng xách theo người đến phủ thành chủ. Đối với những kẻ xa lạ, nàng tất nhiên không cần để ý.
' A Ly, nam tu luyện khí sáu tầng này thật to gan, lại muốn bắt nạt ngươi xấu mặt.' Tử Đằng truyền âm.
Chung Ly cười nhạt quét qua kẻ vẫn luôn rũ đầu giả ngất xỉu.
“ Lệnh của chủ nhân thân là nô bộc tất nhiên không thể chống lại.”
Nàng đã phát hiện ra người này chính là sai vặt đi bên người Sái Hồng Chiêu mấy ngày trước. Chỉ là thật sự tò mò nàng ta muốn làm gì.
Khiến nàng xấu mặt? Cử một kẻ luyện khí trung kỳ ám sát nàng, đây là coi thường hay thực sự chỉ là thử nàng phản ứng.
Chung Ly kéo theo tiểu sai vặt đến trước phủ thành chủ, thủ vệ nhìn chằm chằm nàng hành vi.
Đến khi mang người đến trước mặt, hai thủ vệ mới rút kiếm đề phòng:
“ Muốn làm gì?”
“ Tiểu nữ muốn tố cáo tặc tử. Hắn giữa thanh thiên bạch nhật, dưới ánh mắt của hàng trăm người lại muốn cướp giật. Không thành còn muốn ám sát. Tiểu nữ nghĩ lại mà sợ, dưới cai quản của thành chủ vậy mà lại có kẻ to gan như vậy.”
Hai thủ vệ mặt đầy dấu??? quay sang nhìn nhau, sau cùng cất tiếng:
“ Phủ thành chủ không phải nơi ngươi muốn là có thể ầm ĩ. Mau rời khỏi.”
Chung Ly nghe vậy giống như chợt bừng tỉnh nói:
“ A ra là vậy, Thành chủ không phải là người cai quản một thành sao? Trong thành xuất hiện kẻ bất trị lại không muốn giải quyết. Nghĩ lại thật sự khiến chúng tu sĩ buồn lòng.”
“ Ngươi, ăn nói hàm hồ, còn không mau cút.”
“ Tiểu nữ sẽ đi, vừa rồi một đường người tấp nập biểu dương ta mang kẻ ác đến phủ thành chủ trừng trị. Hiện giờ quay lại đường cũ có lẽ người vẫn không ít...”
“ Thành chủ cho mời.” Hai thủ vệ canh cửa đang không kiên nhẫn nghe nàng thì đột nhiên bị một âm thanh cắt ngang.
Người xuất hiện hơi thở hồn hậu, nàng sớm đã phát hiện ra hắn yên lặng nghe rất lâu.
“ Thành chủ quả nhiên bác ái.” Chung Ly mặt không đổi sắc khen ngợi.
“ Văn khách khanh.” Hai thủ vệ lập tức kính cẩn cúi đầu.
(Khách khanh: tu sĩ (thường là người tài năng) được gia chủ hoặc tông môn mời về tu luyện, không chính thức là người của gia tộc hay tông môn. Quan hệ song song cùng có lợi, ngươi mời ta về cống hiến bù lại phải cung cấp tài nguyên cho khách khanh tu luyện. Khách khanh thường khá độc lập, không bị ràng buộc bởi gia tộc hay tông môn nhưng phải có trách nhiệm đối với chủ gia hoặc chủ tông.)
Kêu Văn khách khanh hơi nhướng mày nhìn nàng sau đó quay người dẫn đường.
Chung Ly tươi cười kéo theo tiểu sai vặt vẫn đang giả ngất xỉu đi theo. Cảm nhận người này run rẩy trong chớt mắt, nàng liền càng là ác thú vị.
Toà thành này giàu có vô cùng, phủ thành chủ cũng tất nhiên không kém. So với xa hoa thì nội liễm phú quý lại càng khiến người khác kính cẩn.
Vị Văn đại thúc này dẫn nàng một mạch đến hình đường mới dừng lại.
“ Tiểu cô nương liền giao người cho hình đường. Ngươi yên tâm phủ thành chủ trước nay xử phạt đều rất công minh.”
(Công minh: công bằng, minh bạch.)
“ Nghe tiền bối. Tiểu nữ cảm tạ phủ thành chủ ra mặt.”
Văn khách khanh chỉ nhìn nàng cười ý vị thâm trường rồi xoay người muốn đi.
“ Văn tiền bối chờ chút, tiểu nữ Chung Ly, mạn phép muốn bái kiến thành chủ đại nhân.”
Khách khanh đại thúc nghe vậy hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nói:.
“ Thành chủ bận rộn, e là không có thời gian nghe nguyện vọng của ngươi. Còn việc có thể nói với ta.”
Chung Ly gật đầu, hai mắt dần tích tụ nước mắt nói:
“ Không giấu gì ngài, tiểu tu đến đây là muốn tìm người thân. Huynh trưởng tiểu tu làm quản sự của cửa hàng chi nhánh dưới trướng tông môn. Hiện giờ lại đã mất tích không rõ tung tích.”
Văn khách khanh nhíu mày càng sâu đánh giá nàng:
“ Ngươi không phải Đông vực người?”
Chung Ly lau nước mắt gật đầu nói:
“ Tiểu tu không thể liên lạc với ca ca liền dốc toàn bộ gia tài chạy đến Đông vực tìm kiếm. Chỉ là trên đường không ngờ gặp phải kẻ xấu bắt nạt, trong lòng hoang mang vô cùng, nên tiểu tu chỉ có thể tìm đến phủ thành chủ cầu xin giúp đỡ...”
“ Ngươi ca ca mất tích có liên quan gì chúng ta?”
“ Từ lâu đã nghe tiếng lành của thành chủ, cai trị cả một thành trì phồn hoa như vậy tất nhiên xử phạt cũng rất công bằng. Sau khi nghe ngài khẳng định tiểu nữ càng là vất vả muốn cầu xin thành chủ phủ điều tra tiểu tu ca ca tung tích.”
“ Một quản sự đột nhiên mất tích, chỉ có thể chính là tự rời khỏi. Đông Khơi thành trước nay trị an chặt chẽ. Ca ca ngươi mất tích vẫn là tự hành xem xét thì hơn.”
Nói xong Văn khách khanh không kiên nhẫn xoay người muốn rời khỏi.
“ Ca ca tiểu tu là Thanh Hà tiên tông đệ tử, cũng chính là gia đình hy vọng. Tiểu tu thật sự là đã hết cách tìm kiếm. Ở Đông Khơi thành này, thành chủ không phải lớn nhất sao, tiểu tu chỉ có thể tìm đến.”
“ Thanh Hà đệ tử?”
“ Đúng vậy, trước ca ca còn có vài vị quản sự cùng mất tích. Ca ca trong thư bất an lại lo âu, cuối cùng vẫn theo họ cùng biến mất. Sự việc tại Đông Khơi thành tiểu tu tất nhiên tin tưởng thành chủ phủ sẽ nắm được.”
Văn khách khanh nghe vậy như có điều suy nghĩ, cuối cùng nhìn nàng gật đầu:
“ Vấn đề phủ thành chủ tất sẽ sai người điều tra. Ngươi yên tâm chờ tin tức.”
Chung Ly cúi người cảm tạ hắn, ngẩng lên đại thúc khách khanh đã biến mất.
Nàng nhún nhún vai theo sai vặt rời khỏi phủ thành chủ.
Không phải là nàng không muốn dùng Thanh Hà đệ tử thân phận điều tra, mà bởi vì hiện tại thân cô thế cô. Nếu sự việc mất tích có âm mưu to lớn phía sau e rằng nàng sẽ trực tiếp rút dây động rừng.
/186
|