Nhìn y phục bị cắt một đường, Chung Ly liền tìm một cửa hành pháp y thay thế một thân nghèo nàn.
Bước ra khỏi, nàng trên thân váy áo xanh nhạt cất bước đến Ninh gia.
Thật sự vừa khéo, Đông Khơi toà thành này chính là một trong ba đại thành trì của Đông vực. Đứng dưới quyền cai quản của các thế gia, thành chủ nghe nói là do tứ đại gia tộc hợp lực đề ra.
Tứ đại gia tộc so với hoàng tộc bốn từ thôi: cân tài cân sức.
Nhưng đó là trước đây, hiện giờ hoàng quyền trải rộng, gia tộc chịu sức ép nhiều năm như vậy. Thật sự không biết bên trong còn có phong quang được như xưa!
Đông Khơi toà thành này liền chính là nơi chủ chốt, Ninh gia nàng tìm hiểu được đó là một trong tứ đại gia tộc cắm rễ lâu nhất tại đây.
“ Ninh Thương, nhị thiếu chủ Ninh gia, thiên phú trác tuyệt, không người không biết.” Nàng lẩm bẩm.
“ Vậy không thể không chuẩn bị quà mừng thật tốt.”
...
Đứng trước cửa lớn Ninh gia, người ra vào tấp nập, Chung Ly đi đến đưa ra thiệp mời liền được sai vặt dẫn vào đại điển.
Người bên trong so với bên ngoài thưa thớt hơn rất nhiều. Dù sao muốn có thiệp mời của Ninh gia, tất nhiên sẽ không phải dễ dàng như vậy.
“ Chung Ly.”
Nghe thấy tiếng gọi, Chung nữ sĩ liền quay người.
Người biết tên nàng duy chỉ có vị kia Ninh Thương.
Chung Ly mỉm cười chào hỏi:
“ Ninh tiền bối.”
Ninh Thương đi đến bên nàng:
“ Muốn gặp Chung tiểu hữu thật khó. Chờ nhiều ngày như vậy ngươi đều không xuất hiện.”
“ Hiện giờ không phải Chung Ly đã đến làm khách.
Đây là ta quà mừng, cũng chúc mừng quý gia chủ độ kiếp thành công.”
Ninh Thương ra hiệu cho quản sự, lập tức quà của nàng liền được đưa đến chính điện.
Chung Ly không để ý đồ vật sẽ đi đâu, nếu đã qua tay vị Ninh nhị thiếu này tất nhiên sẽ không thất lạc.
“ Đại điển còn một lát nữa mới bắt đầu, Chung tiểu hữu có muốn tham quan một chút Ninh phủ?”
“ Cầu còn không được.” Thấy nàng gật đầu, Ninh Thương tươi cười dẫn đường cho nàng.
Chung Ly giật mình nhìn hắn, không ngờ vị tiền bối này lại tự mình đưa nàng.
So với phủ thành chủ, Ninh gia càng không hổ là thế gia lâu đời. Phẩm chất cao linh vật đều đơn giản bày ra làm thành vật trang trí. Trận văn lưu sướng cùng phức tạp, thể hiện càng rõ trận sư của Ninh ra thật sự không tầm thường.
“ Chung tiểu hữu, đây là gia tộc diễn võ đài.”
Chung Ly hướng mắt theo liền thấy hai người gia tộc đệ tử, một trắng một đen đang đọ sức.
Cả hai đều là pháp tu, cứ như vậy ở cự ly xa đấu đá.
Nàng có chút nhàm chán đảo mắt, không xem thì thôi xem rồi mới thấy đệ tử ở dưới diễn võ đài đều mặc kệ chiến đấu trên đài, lại không hẹn mà cùng đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
Chung Ly da gà lập tức nổi, cảm thấy phiền phức muốn xuất hiện.
Nàng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị một giọng nói lanh lảnh nhắm đến.
“ Nhị thiếu chủ, nàng là?”
Ninh Thương giới thiệu:
“ Nàng là ta bằng hữu.”
“ Là vậy sao? Nếu đã là thiếu chủ bằng hữu không ngại cùng chúng ta khởi động gân cốt một chút? Lúc sau không phải đều muốn lôi đài chiến.”
Lôi đài chiến? Đây là ý gì?
Thấy ánh mắt rò hỏi của Chung Ly, Ninh Thương liền lắc đầu cười nói:
“ Ngươi yên tâm, lôi đài chiến trước nay đều là tự nguyện. Chỉ là để giúp tăng lên một chút không khí đại điển.”
“ Hoá ra là vậy.” Chung Ly gật đầu, lại chẳng hề có ý định chấp nhận khiêu chiến của vị Ninh gia đệ tử kia.
Đệ tử vừa lên tiếng thấy nàng không phản ứng, liền tự đắc nói:
“ Ninh gia lần này treo thưởng vị trí đầu bảng luyện khí kỳ chính là một gốc cây hoả lân thảo.”
Chung Ly nghe vậy hơi động ngón tay, Hoả Lân thảo ích tâm bổ khí. Thật sự là vừa lúc có thể dùng điều trị A Lân thương thế. Nhưng đây chính là nhà người khác bảo vật treo thưởng cho con cháu, nàng ngoại lai người tham gia giành giật thật sự có chút không phải phép.
Thôi, lôi đài chiến kết thúc nàng liền nhờ vả Ninh Thương giúp nàng liên hệ người thắng, dùng giá cao mua lại cây hoả lân thảo kia.
Chung Ly mỉm cười nhìn người nói chuyện:
“ Vậy chúc đạo hữu chiến thắng.”
Người này nghe vậy có chút bực mình, nhưng nhìn đến Ninh Thương lại chỉ đành nhẫn nhịn gật đầu với nàng:
“ Cảm ơn đạo hữu lời may mắn.”
Chung Ly tươi cười càng sâu, liếc nhìn vài ánh mắt bất thiện dồn về phía nàng rồi cùng Ninh Thương rời đi.
“ Ngươi yên tâm, Ninh gia người ta vẫn có thể quản.”
Nghe thấy giọng nói của Ninh Thương, Chung Ly gật đầu đáp:
“ Trước nay ý xấu khó phòng, vị tiểu thư kia đối với ngài thật đúng là dụng tâm lương khổ.” Đối với người không mấy liên quan là nàng còn dùng ra nhiều thủ đoạn như vậy.
Không quen biết người nhằm vào nàng khiêu chiến? Không cần nghĩ cũng có thể đoán được là ai sai khiến.
“ Chưa nói đến nàng tại gia tộc không mấy được yêu thích. Sái gia lại phụ thuộc vào Ninh gia, tất nhiên không thể làm việc quá càn rỡ. Nàng thủ đoạn vụng về trước nay chỉ có thể khiến người khác cảm thấy phiền hà.”
“ Nếu vậy tại sao tiền bối không ra tay?”
“ Sái Hồng Chiêu ca ca là ta thân thiết bằng hữu.”
A, đây thực sự là bao dung.
' Người này tất nhiên muốn cho ta thấy hắn là người trọng tình nghĩa.' Chung Ly thầm cảnh giác.
“ Đúng rồi, đại điển xuất hiện đều là con cháu đại gia tộc đông vực. Tuy nhiên lần này xuất hiện còn có đại tông môn Bắc vực, Chung Ly có thể đi theo ta cùng kết giao.”
Đại tông Bắc vực? Đến sẽ là người nào.
Nhưng ý tốt của Ninh Thương, Chung Ly cũng không tiện từ chối. Đành gật đầu đáp:
“ Tiểu hữu...”
“ Nhị thiếu chủ, gia chủ tìm ngài.” Một gia đinh đi đến bái kiến Ninh Thương.
Hắn nghe vậy liền cáo lỗi quay sang nhìn Chung Ly:
“ Chung tiểu hữu trước tiên nhập tiệc. Gia phụ tìm ta có việc, liền chưa thể đưa ngươi kết giao bằng hữu.”
“ Tiền bối có vội liền rời khỏi, ngài yên tâm.”
Chung Ly nhìn bóng người nhanh nhẹn rời đi liền kiếm một bàn trống trong góc ngồi xuống.
Ninh phủ thị nữ dâng lên trà bánh rồi cẩn thận lui xuống. Nàng nhìn nước trà xanh nhạt trong chén, có chút suy tư:
' Bản lĩnh của vài vị đồng bạn nàng rất tin tưởng. Nhưng lâu như vậy vẫn chưa đánh tiếng không biết đã gặp phải vấn đề gì?'
Đang lúc thất thần thì đỉnh đầu nàng bị một bóng đen che khuất.
Chung Ly hơi hít mũi, hương huân có chút đặc biệt, nữ tử này hẳn có gia thế rất tốt.
Ngước mắt nhìn lại liền lập tức sững sờ, nàng nghi hoặc đánh giá từng đường nét trên khuôn mặt nữ tử.
Thấy vậy đối diện người lập tức tươi cười nhìn nàng, mi mắt cong cong mang theo đầy hơi thở hạnh phúc.
“ Nhận không ra ta sao, Tiểu Ly. Có còn muốn ăn đồ ăn vặt?”
Chung Ly hơi nheo mắt đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, cằm nhỏ kiêu ngạo hơi nhấc:
“ Kiều tỷ tỷ, ta đã lớn.”
Kiểu Sơ Oanh liền bật cười thành tiếng nhưng vẫn giữ được vẻ đoan trang năm đó, chính là đi đứng nhẹ nhàng cười không lộ răng. Thoả thoả quý nữ phong phạm, sống ở Đông vực nổi tiếng các đại gia tộc cùng hoàng tộc này tất nhiên hoà hợp.
“ Ngươi vẫn là ta muội muội, tỷ tỷ làm chút bánh hạt dẻ, có muốn nếm thử?”
Chung Ly ỉu xìu ngồi xuống, lại rất có tự giác đẩy trà bánh đãi khách của Ninh gia sang một bên.
Kiều Sơ Oanh đi đến ngồi bên cạnh nàng, bánh liền trực tiếp đưa đến tay Chung Ly.
“ Ăn giấu diếm như vậy sao?” Nàng nhận lấy bánh liền nhỏ giọng thì thầm.
“ Ăn vụng không phải sẽ ngon hơn sao?”
“...” Tỷ tỷ à, lại không phải Ninh gia cấm ăn vặt.
Nhìn ánh mắt chắc chắn của Kiều Sơ Oanh, Chung Ly liền nếm thử trong tay bánh hạt dẻ. Không ăn thì thôi, ăn rồi thật khiến người ta muốn ăn nữa. Hương vị này nàng đời này đều chưa được nếm thử.
“ Ngon như vậy, tỷ tỷ dùng chính là thứ gì làm?”
Kiều Sơ Oanh nháy mắt nhìn nàng:
“ Tất nhiên không chỉ có hạt dẻ, ta cũng không phải thế tục người.”
Đang muốn hỏi thêm thì nàng tức khắc cảm nhận được có ánh mắt ác ý nhằm vào.
Chung Ly quay đầu, vừa vặn va vào một đôi mắt hận thù. Thấy bị phát hiện, người này càng là không sợ, trực tiếp tiến đến.
“ Nàng này thuộc Sái gia, muội quen biết sao?” Kiều Sơ Oanh theo ánh mắt của nàng hỏi.
“ Là một kẻ điên.”
Sái Hồng Chiêu đi theo phía sau còn có vài đệ tử Ninh gia vừa rồi khích bác nàng. Nàng ta nhìn chằm chằm vào chén trà trên bàn, hùng hổ đưa tay bắt lấy.
Chung Ly trong lòng âm thầm cảnh giác, sau đó lập tức bị hắt đến một thân nước trà.
“???”
Nàng bình tĩnh đứng dậy, trên thân một giọt nước cũng không đọng, phòng ngự linh khí sớm đã khởi động cũng tránh được hành vi điên rồ muốn khiến nàng chật vật.
“ Sái tiểu thư thật không có giáo dưỡng. Tại Ninh gia nguyên anh đại điển cũng có thể làm ra hành vi buồn cười như vậy.” Kiều Sơ Oanh chặn trước mặt nàng lên tiếng.
Bấy giờ Sái Hồng Chiêu mới nhìn đến Kiều tỷ tỷ, sắc mặt lập tức chuyển sang trắng bệch, lắp bắp nói:
“ Châu...Châu nhị thiếu phu nhân...”
Chung Ly thò đầu ra khỏi che chắn của Kiều Sơ Oanh:
“ Sái tiểu thư chắc hẳn vô cùng thân thiết với Ninh gia. Không phải Ninh gia đệ tử đều theo phía sau hô ứng? Hoá ra đạo tiếp khách của đại gia tộc lại chính là như vậy.” Vừa nói nàng vừa than thở.
“ Không phải gia tộc nào cũng giống như bọn họ. Chung Ly lúc sau liền đến ta Châu gia làm khách đi.” Kiều Sơ Oanh cực kỳ nhẹ nhàng giúp nàng phủi không tồn tại bụi y phục.
Sái Hồng Chiêu nghe hai người tung hứng như vậy thì càng sợ hãi. Nàng ta gan lớn chỉ đối với những người nàng ta cho là yếu thế hơn, còn ngược lại tất nhiên không dám.
Câu chuyện của vài người các nàng cũng kéo theo rất nhiều ánh mắt tò mò cùng xem kịch.
Phía sau họ Sái - Ninh gia đệ tử tất nhiên không vui vẻ. Không khí yên lặng phảng phất căng thẳng bị một người đệ tử Ninh gia cắt đứt:
“ Hai vị tuy đều là khách quý của gia tộc nhưng nếu có ân oán trong người, Ninh gia cũng không tiện xen vào.”
“ Ân oán sao?” Chung Ly nheo mắt nhìn người nói chuyện.
“ Ta thực ra không biết ta cùng vị tiểu thư này có ân oán gì? Ninh gia các người vì sao lại rõ ràng như vậy?”
Bước ra khỏi, nàng trên thân váy áo xanh nhạt cất bước đến Ninh gia.
Thật sự vừa khéo, Đông Khơi toà thành này chính là một trong ba đại thành trì của Đông vực. Đứng dưới quyền cai quản của các thế gia, thành chủ nghe nói là do tứ đại gia tộc hợp lực đề ra.
Tứ đại gia tộc so với hoàng tộc bốn từ thôi: cân tài cân sức.
Nhưng đó là trước đây, hiện giờ hoàng quyền trải rộng, gia tộc chịu sức ép nhiều năm như vậy. Thật sự không biết bên trong còn có phong quang được như xưa!
Đông Khơi toà thành này liền chính là nơi chủ chốt, Ninh gia nàng tìm hiểu được đó là một trong tứ đại gia tộc cắm rễ lâu nhất tại đây.
“ Ninh Thương, nhị thiếu chủ Ninh gia, thiên phú trác tuyệt, không người không biết.” Nàng lẩm bẩm.
“ Vậy không thể không chuẩn bị quà mừng thật tốt.”
...
Đứng trước cửa lớn Ninh gia, người ra vào tấp nập, Chung Ly đi đến đưa ra thiệp mời liền được sai vặt dẫn vào đại điển.
Người bên trong so với bên ngoài thưa thớt hơn rất nhiều. Dù sao muốn có thiệp mời của Ninh gia, tất nhiên sẽ không phải dễ dàng như vậy.
“ Chung Ly.”
Nghe thấy tiếng gọi, Chung nữ sĩ liền quay người.
Người biết tên nàng duy chỉ có vị kia Ninh Thương.
Chung Ly mỉm cười chào hỏi:
“ Ninh tiền bối.”
Ninh Thương đi đến bên nàng:
“ Muốn gặp Chung tiểu hữu thật khó. Chờ nhiều ngày như vậy ngươi đều không xuất hiện.”
“ Hiện giờ không phải Chung Ly đã đến làm khách.
Đây là ta quà mừng, cũng chúc mừng quý gia chủ độ kiếp thành công.”
Ninh Thương ra hiệu cho quản sự, lập tức quà của nàng liền được đưa đến chính điện.
Chung Ly không để ý đồ vật sẽ đi đâu, nếu đã qua tay vị Ninh nhị thiếu này tất nhiên sẽ không thất lạc.
“ Đại điển còn một lát nữa mới bắt đầu, Chung tiểu hữu có muốn tham quan một chút Ninh phủ?”
“ Cầu còn không được.” Thấy nàng gật đầu, Ninh Thương tươi cười dẫn đường cho nàng.
Chung Ly giật mình nhìn hắn, không ngờ vị tiền bối này lại tự mình đưa nàng.
So với phủ thành chủ, Ninh gia càng không hổ là thế gia lâu đời. Phẩm chất cao linh vật đều đơn giản bày ra làm thành vật trang trí. Trận văn lưu sướng cùng phức tạp, thể hiện càng rõ trận sư của Ninh ra thật sự không tầm thường.
“ Chung tiểu hữu, đây là gia tộc diễn võ đài.”
Chung Ly hướng mắt theo liền thấy hai người gia tộc đệ tử, một trắng một đen đang đọ sức.
Cả hai đều là pháp tu, cứ như vậy ở cự ly xa đấu đá.
Nàng có chút nhàm chán đảo mắt, không xem thì thôi xem rồi mới thấy đệ tử ở dưới diễn võ đài đều mặc kệ chiến đấu trên đài, lại không hẹn mà cùng đổ dồn ánh mắt về phía nàng.
Chung Ly da gà lập tức nổi, cảm thấy phiền phức muốn xuất hiện.
Nàng còn chưa kịp mở miệng thì đã bị một giọng nói lanh lảnh nhắm đến.
“ Nhị thiếu chủ, nàng là?”
Ninh Thương giới thiệu:
“ Nàng là ta bằng hữu.”
“ Là vậy sao? Nếu đã là thiếu chủ bằng hữu không ngại cùng chúng ta khởi động gân cốt một chút? Lúc sau không phải đều muốn lôi đài chiến.”
Lôi đài chiến? Đây là ý gì?
Thấy ánh mắt rò hỏi của Chung Ly, Ninh Thương liền lắc đầu cười nói:
“ Ngươi yên tâm, lôi đài chiến trước nay đều là tự nguyện. Chỉ là để giúp tăng lên một chút không khí đại điển.”
“ Hoá ra là vậy.” Chung Ly gật đầu, lại chẳng hề có ý định chấp nhận khiêu chiến của vị Ninh gia đệ tử kia.
Đệ tử vừa lên tiếng thấy nàng không phản ứng, liền tự đắc nói:
“ Ninh gia lần này treo thưởng vị trí đầu bảng luyện khí kỳ chính là một gốc cây hoả lân thảo.”
Chung Ly nghe vậy hơi động ngón tay, Hoả Lân thảo ích tâm bổ khí. Thật sự là vừa lúc có thể dùng điều trị A Lân thương thế. Nhưng đây chính là nhà người khác bảo vật treo thưởng cho con cháu, nàng ngoại lai người tham gia giành giật thật sự có chút không phải phép.
Thôi, lôi đài chiến kết thúc nàng liền nhờ vả Ninh Thương giúp nàng liên hệ người thắng, dùng giá cao mua lại cây hoả lân thảo kia.
Chung Ly mỉm cười nhìn người nói chuyện:
“ Vậy chúc đạo hữu chiến thắng.”
Người này nghe vậy có chút bực mình, nhưng nhìn đến Ninh Thương lại chỉ đành nhẫn nhịn gật đầu với nàng:
“ Cảm ơn đạo hữu lời may mắn.”
Chung Ly tươi cười càng sâu, liếc nhìn vài ánh mắt bất thiện dồn về phía nàng rồi cùng Ninh Thương rời đi.
“ Ngươi yên tâm, Ninh gia người ta vẫn có thể quản.”
Nghe thấy giọng nói của Ninh Thương, Chung Ly gật đầu đáp:
“ Trước nay ý xấu khó phòng, vị tiểu thư kia đối với ngài thật đúng là dụng tâm lương khổ.” Đối với người không mấy liên quan là nàng còn dùng ra nhiều thủ đoạn như vậy.
Không quen biết người nhằm vào nàng khiêu chiến? Không cần nghĩ cũng có thể đoán được là ai sai khiến.
“ Chưa nói đến nàng tại gia tộc không mấy được yêu thích. Sái gia lại phụ thuộc vào Ninh gia, tất nhiên không thể làm việc quá càn rỡ. Nàng thủ đoạn vụng về trước nay chỉ có thể khiến người khác cảm thấy phiền hà.”
“ Nếu vậy tại sao tiền bối không ra tay?”
“ Sái Hồng Chiêu ca ca là ta thân thiết bằng hữu.”
A, đây thực sự là bao dung.
' Người này tất nhiên muốn cho ta thấy hắn là người trọng tình nghĩa.' Chung Ly thầm cảnh giác.
“ Đúng rồi, đại điển xuất hiện đều là con cháu đại gia tộc đông vực. Tuy nhiên lần này xuất hiện còn có đại tông môn Bắc vực, Chung Ly có thể đi theo ta cùng kết giao.”
Đại tông Bắc vực? Đến sẽ là người nào.
Nhưng ý tốt của Ninh Thương, Chung Ly cũng không tiện từ chối. Đành gật đầu đáp:
“ Tiểu hữu...”
“ Nhị thiếu chủ, gia chủ tìm ngài.” Một gia đinh đi đến bái kiến Ninh Thương.
Hắn nghe vậy liền cáo lỗi quay sang nhìn Chung Ly:
“ Chung tiểu hữu trước tiên nhập tiệc. Gia phụ tìm ta có việc, liền chưa thể đưa ngươi kết giao bằng hữu.”
“ Tiền bối có vội liền rời khỏi, ngài yên tâm.”
Chung Ly nhìn bóng người nhanh nhẹn rời đi liền kiếm một bàn trống trong góc ngồi xuống.
Ninh phủ thị nữ dâng lên trà bánh rồi cẩn thận lui xuống. Nàng nhìn nước trà xanh nhạt trong chén, có chút suy tư:
' Bản lĩnh của vài vị đồng bạn nàng rất tin tưởng. Nhưng lâu như vậy vẫn chưa đánh tiếng không biết đã gặp phải vấn đề gì?'
Đang lúc thất thần thì đỉnh đầu nàng bị một bóng đen che khuất.
Chung Ly hơi hít mũi, hương huân có chút đặc biệt, nữ tử này hẳn có gia thế rất tốt.
Ngước mắt nhìn lại liền lập tức sững sờ, nàng nghi hoặc đánh giá từng đường nét trên khuôn mặt nữ tử.
Thấy vậy đối diện người lập tức tươi cười nhìn nàng, mi mắt cong cong mang theo đầy hơi thở hạnh phúc.
“ Nhận không ra ta sao, Tiểu Ly. Có còn muốn ăn đồ ăn vặt?”
Chung Ly hơi nheo mắt đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, cằm nhỏ kiêu ngạo hơi nhấc:
“ Kiều tỷ tỷ, ta đã lớn.”
Kiểu Sơ Oanh liền bật cười thành tiếng nhưng vẫn giữ được vẻ đoan trang năm đó, chính là đi đứng nhẹ nhàng cười không lộ răng. Thoả thoả quý nữ phong phạm, sống ở Đông vực nổi tiếng các đại gia tộc cùng hoàng tộc này tất nhiên hoà hợp.
“ Ngươi vẫn là ta muội muội, tỷ tỷ làm chút bánh hạt dẻ, có muốn nếm thử?”
Chung Ly ỉu xìu ngồi xuống, lại rất có tự giác đẩy trà bánh đãi khách của Ninh gia sang một bên.
Kiều Sơ Oanh đi đến ngồi bên cạnh nàng, bánh liền trực tiếp đưa đến tay Chung Ly.
“ Ăn giấu diếm như vậy sao?” Nàng nhận lấy bánh liền nhỏ giọng thì thầm.
“ Ăn vụng không phải sẽ ngon hơn sao?”
“...” Tỷ tỷ à, lại không phải Ninh gia cấm ăn vặt.
Nhìn ánh mắt chắc chắn của Kiều Sơ Oanh, Chung Ly liền nếm thử trong tay bánh hạt dẻ. Không ăn thì thôi, ăn rồi thật khiến người ta muốn ăn nữa. Hương vị này nàng đời này đều chưa được nếm thử.
“ Ngon như vậy, tỷ tỷ dùng chính là thứ gì làm?”
Kiều Sơ Oanh nháy mắt nhìn nàng:
“ Tất nhiên không chỉ có hạt dẻ, ta cũng không phải thế tục người.”
Đang muốn hỏi thêm thì nàng tức khắc cảm nhận được có ánh mắt ác ý nhằm vào.
Chung Ly quay đầu, vừa vặn va vào một đôi mắt hận thù. Thấy bị phát hiện, người này càng là không sợ, trực tiếp tiến đến.
“ Nàng này thuộc Sái gia, muội quen biết sao?” Kiều Sơ Oanh theo ánh mắt của nàng hỏi.
“ Là một kẻ điên.”
Sái Hồng Chiêu đi theo phía sau còn có vài đệ tử Ninh gia vừa rồi khích bác nàng. Nàng ta nhìn chằm chằm vào chén trà trên bàn, hùng hổ đưa tay bắt lấy.
Chung Ly trong lòng âm thầm cảnh giác, sau đó lập tức bị hắt đến một thân nước trà.
“???”
Nàng bình tĩnh đứng dậy, trên thân một giọt nước cũng không đọng, phòng ngự linh khí sớm đã khởi động cũng tránh được hành vi điên rồ muốn khiến nàng chật vật.
“ Sái tiểu thư thật không có giáo dưỡng. Tại Ninh gia nguyên anh đại điển cũng có thể làm ra hành vi buồn cười như vậy.” Kiều Sơ Oanh chặn trước mặt nàng lên tiếng.
Bấy giờ Sái Hồng Chiêu mới nhìn đến Kiều tỷ tỷ, sắc mặt lập tức chuyển sang trắng bệch, lắp bắp nói:
“ Châu...Châu nhị thiếu phu nhân...”
Chung Ly thò đầu ra khỏi che chắn của Kiều Sơ Oanh:
“ Sái tiểu thư chắc hẳn vô cùng thân thiết với Ninh gia. Không phải Ninh gia đệ tử đều theo phía sau hô ứng? Hoá ra đạo tiếp khách của đại gia tộc lại chính là như vậy.” Vừa nói nàng vừa than thở.
“ Không phải gia tộc nào cũng giống như bọn họ. Chung Ly lúc sau liền đến ta Châu gia làm khách đi.” Kiều Sơ Oanh cực kỳ nhẹ nhàng giúp nàng phủi không tồn tại bụi y phục.
Sái Hồng Chiêu nghe hai người tung hứng như vậy thì càng sợ hãi. Nàng ta gan lớn chỉ đối với những người nàng ta cho là yếu thế hơn, còn ngược lại tất nhiên không dám.
Câu chuyện của vài người các nàng cũng kéo theo rất nhiều ánh mắt tò mò cùng xem kịch.
Phía sau họ Sái - Ninh gia đệ tử tất nhiên không vui vẻ. Không khí yên lặng phảng phất căng thẳng bị một người đệ tử Ninh gia cắt đứt:
“ Hai vị tuy đều là khách quý của gia tộc nhưng nếu có ân oán trong người, Ninh gia cũng không tiện xen vào.”
“ Ân oán sao?” Chung Ly nheo mắt nhìn người nói chuyện.
“ Ta thực ra không biết ta cùng vị tiểu thư này có ân oán gì? Ninh gia các người vì sao lại rõ ràng như vậy?”
/186
|