Ngày đầu tiên của năm mới, trên đường có chút vắng vẻ, không chỉ vì hôm nay đổ tuyết rất lớn. Cũng là bởi vì đã sang năm mới, ai muốn ra khỏi cửa nào, đồ Tết đã chuẩn bị chu đáo, hôm nay không ra khỏi cửa. Ngoại trừ một số ít cửa hàng, trên đường thật im lặng. Đại đa số mọi người ở nhà hưởng thụ một ngày lễ hiếm có, chuyện đi chúc Tết là dành cho ngày mai.
Bên trong cấm cung, tuyết đã nhuộm trắng cả mái hiên, nhóm cung nhân chăm chỉ quét tước, dọn dẹp sạch sẽ phần tuyết đọng.
Trời còn chưa sáng, Văn nhi đã vội vã chạy tới Lưu Vân điện, nhìn thấy cung nhân bận rộn, liền nhân cơ hội tha gia vào, chú ý đến hướng Lưu Vân điện. Qua hơn nửa canh giờ, xung quanh Lưu Vân điện đã được quét tước sạch sẽ, nhóm cung nhân chuyển đi làm việc khác, mà Văn nhi ở lại, dọn dẹp lần cuối. Không lâu sau, từ trong Lưu Vân điện có hai người bước ra, một người mặc trang phục thân vương, nhìn qua tuổi còn rất trẻ, đây là Tín vương đi? Văn nhi buông công cụ trong tay, tiếp cận mục tiêu.
“Nô tỳ Văn nhi tham kiến Tín vương gia.” Văn nhi nhu thuận hành lễ, nhân cơ hội đánh giá một chút vị Tín vương này, Tín vương xuất hiện thần bí, không chỉ là triều đình, ngay cả hậu cung cũng có truyền lưu. Một người thật tuấn mỹ, đã nhìn quen với sự xuất sắc của Hoàng thượng, trên đời này vốn không còn ai có thể đập vào mặt nữa, không ngờ trên đời cón có một người quân tử không chút kém hơn so với Hoàng thượng. Văn nhi chỉ nhìn một lượt rồi lập tức cúi đầu, lại nhìn lên, nàng suýt quên phân phó của nương nương, “Nô tỳ là tỳ nữ của Thục phi, Thục phi nương nương nói muốn gặp Tín vương gia.” Nàng không biết vì sao nương nương lại muốn gặp vị Tín vương đột nhiên xuất hiện này, hậu phi xa cách người ngoài, bây giờ còn là một Vương gia, bị người biết sẽ chịu gièm pha. Vì sao nương nương làm ra chuyện không hợp quy củ này?
“Nói với nàng, ta sẽ chờ nàng tại noãn các (buồng lò sưởi) trong ngự hoa viên.” Không chút phân vân, Thượng Quan Khiêm đáp ứng. Sau đó không nhìn Văn nhi lấy một cái, mang theo Diêm La đi vào ngự hoa viên trước.
Văn nhi có chút kinh ngạc, Tín vương cứ như vậy không có nghi vấn gì mà đáp ứng một chuyện chẳng có chút quy củ nào. Tín vương cùng nương nương có quen biết nhau sao? Văn nhi suy đoán trong lòng, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà lui xuống, muốn sinh tồn trong cung thì phải học được cách giả ngu, không được có những quan tâm không cần thiết.
Nguyên Quốc vào đông rất lạnh, tuyết đọng trên những cành cây, nhánh cây vì không chịu nổi sức nặng mà nghiêng mình xuống, tuyết rơi trên mặt đất, mà nhánh cây lại lộ ra tư thái kỳ dị. Cây cỏ bên trong ngự hoa viên cho dù được chăm sóc tỉ mỉ cũng đều héo tàn, đây là quy luật tự nhiên. Mặt hồ đã đông cứng, đóa hoa điêu tàn, ngoại trừ những bông hàn mai ngạo sương (coi thường sương tuyết) ra, bên trong ngự hoa viên không có cảnh sắc gì đẹp đẽ. Nhưng có một chỗ ngoại lệ.
Noãn các trong ngự hoa viên, nói là noãn các, kỳ thật cũng là một khu vườn, cho dù vào đông rét lạnh, những đóa hoa nơi này vẫn nở rộ tựa như mùa xuân. Nguyên nhân chính là trì thủy (nước ao) nơi này là môt nguồn ôn tuyền, năm đó lúc Nguyên Quốc xây dựng hoàng cung ở đây, không ngờ lại đào ra được nguồn nước ấm như vậy, ngay lúc đó Hoàng Đế sai người xây dựng nơi này thành hoa viên, gọi là noãn các. Lạnh cùng nóng gặp nhau, tạo nên sương mù mông lung, hơn nữa có các loại hoa cỏ, giống như tiên cảnh.
Đi vào noãn các là có thể cởi ra bộ y phục mùa đông nặng trịch, bên trong noãn các giống như mùa xuân, y phục nặng nề như thế là dư thừa.
Thục phi nhận được tin tức Văn nhi truyền tới liền vội vàng đi tới, đi qua đường mòn hoa viên, vòng qua một ngã rẽ, một đình tử (ngôi đình) được xây dựng trên noãn trì (hồ nước ấm) xuất hiện trước mắt. Cho dù có một lớp sương mù ngăn cách, Thục phi cũng chỉ nhìn một cái đã thấy được thân ảnh đang quay lưng về phái nàng, vương phục nguyệt bạch sắc (màu trắng xanh), đan xen với màu tím tôn quý, đứng ở bên trong hoa viên, chỉ một bóng dáng đã hấp dẫn mọi ánh mắt, còn hơn năm đó, y đã xuất sắc lên nhiều. Y của năm đó, mặc nho thường (y phục của nhà nho) thanh sắc (màu xanh), mang theo tươi cười ôn hòa, lưu lại dấu vết trong lòng nàng. Y bây giờ đã hơn năm đó, thêm vài phần cao hoa ưu nhã, thiếu vài phần ưu sầu.
Để cho Văn nhi lui xuống, chuyện này nàng không muốn để người khác biết.
“Sư huynh.” Đi vào đình, Thục phi nhẹ giọng mở miệng.
Thượng Quan Khiêm xoay người, nhìn người từng là sư muội của y, phản bội y, là Thục phi của hiện tại, phi tử của Quân Hành Tuyệt.
“Sư muội, đã lâu không thấy.” Trên mặt không có một chút hoài niệm, chính là bình thản nói, ý cười ôn hòa vẫn ở trên mặt như trước, chính là Thục phi nhìn không tới được phần vô tình lãnh đạm nơi đáy mắt.
“Đúng vậy, sư huynh.” Thục phi dịu dàng mở miệng, trong lòng yên tâm, sư huynh như thế này xem ra là không biết nàng đã làm chuyện đó, như vậy hết thảy đều không có. Nàng hiểu Thượng Quan Khiêm, nếu biết nàng đã làm chuyện đó, tuyệt đối sẽ không ôn hòa nhã nhặn như thế nói chuyện với nàng, trên mặt sẽ là thống khổ bi thương, tựa như lúc nàng hỏi qua quá khứ của y.
Thượng Quan Khiêm ngồi xuống, Diêm La không biết từ chỗ nào lấy ra chén trà cùng nước ấm, rót trà cho Thượng Quan Khiêm, đương nhiên Thục phi không có đãi ngộ này. Diêm La biết nữ nhân này là ai, sao có thể châm trà cho kẻ đã phản bội chủ nhân.
Thục phi nhìn thấy Thượng Quan Khiêm ngồi xuống, cũng ngồi xuống theo, thấy hành động của Diêm La, trong lòng trách cứ người này thất lễ, nàng chính là Thục phi, phi tử của Hoàng thượng, nam nhân này lại dám xem nhẹ nàng. Quên đi, nàng còn có chuyện quan trọng hơn, sẽ không so đo.
“Thật không ngờ sư huynh lại là Tín vương, vì sao trước đây không nói cho ta biết chứ?” Nếu sư huynh nói cho nàng thân phận của y, nàng sẽ như thế nào đây, có lẽ nàng chính là Tín vương phi đi.
Thượng Quan Khiêm nâng chén trà lên, không nhiều lời, nói cái gì, năm đó không nói là bởi vì bi thương, là muốn quên đi. Nữ nhân này sẽ không hiểu được.
“Sư huynh, mấy năm nay sống được không?” Thục phi thấy Thượng Quan Khiêm không đáp lại lời của nàng cũng không để ý. Sau khi Tín vương xuất hiện, trong cung cũng có vài truyền lưu về chuyện năm đó, đứa con cả vì liên lụy mà bị đuổi ra khỏi hoàng cung, một hoàng tử bị lột dòng họ. Thật sự là bi ai, khó trách năm đó khi sư huynh bị hỏi lại có vẻ bi thương cùng u buồn.
“Tốt lắm.” Thượng Quan Khiêm cười cười, thật sự tốt lắm, ở Ma Phương không ngừng học tập thêm nhiều thứ, quen biết với những người đồng bạn quan trọng nhất, cùng bọn họ trốn chết, cùng bọn họ hủy diệt thế giới, cùng bọn họ ngoạn (chơi) nháo tính kế lẫn nhau, thật sự tốt lắm.
“Năm đó, lúc ta rời khỏi cốc, không ngở gặp lại được thân sinh phụ mẫu của ta,” Thục phi ôn nhu nói ra chuyện mình sau khi xuất cốc, tựa như giống như nói ra việc nhà. Trên mặt biểu tình là hạnh phúc. Nàng đương nhiên hạnh phúc, phụ mẫu yêu thương nàng, thân phận hiển hách, bây giờ còn là một trong tứ phi trong cung. “Sư huynh, ngươi vì sao lại xuất cốc?” Thục phi sau khi nói xong chuyện của mình, hỏi Thượng Quan Khiêm. Nàng phải biết y có gặp được đám sát thủ kia hay không.
“Nơi đó bị người ta đốt.” Thượng Quan Khiêm chẳng hề để ý nói, tuy rằng trùng kiến nơi đó đối y mà nói thì phất tay một cái là xong, chỉ là nơi đó không cần phải tiếp tục tồn tại nữa.
Thục phi trong lòng cả kinh, y gặp, ngoài mặt thì quan tâm hỏi han, “Là ai làm?”
Thượng Quan Khiêm nhìn Thục phi thật sâu, Thục phi có chút chột dạ.”Sư muội, ngươi yêu Hoàng đệ, đúng không?” Thượng Quan Khiêm không quay lại vấn đề của Thục phi, ngược lại hỏi vấn đề khác.
“Đúng, sư huynh, ta yêu Hoàng thượng, phi thường yêu.” Thục phi thản nhiên trả lời, trên mặt không có gì che lấp, tình yêu phát ra từ nội tâm. Thuận thế nói ra thỉnh cầu của mình, “Cho nên, sư huynh, ta không muốn mất đi thân phận hiện tại, ta có một việc cầu ngươi.” Nói xong trên mặt xuất hiện thần sắc bi thương, điềm đạm đáng yêu.
“Là chuyện ngươi từng ở thanh lâu, đúng không?” Thượng Quan Khiêm nói thẳng ra.
“Sư huynh,” Thục phi kinh hãi, nhìn thoáng qua Diêm La phía sau Thượng Quan Khiêm, nàng phải để cho sư huynh kêu người này đi ra. Hơn nữa sư huynh sao có thể như vậy, năm đó sư huynh luôn nói chuyện cẩn thận, sợ đụng chạm đến miệng vết thương của nàng, mà hiện tại sư huynh lại trực tiếp nói ra hết.
“Ngươi không muốn để cho người khác biết.” Thượng Quan Khiêm tiếp tục nói, ngữ khí thực khẳng định.
“Đúng, ta không muốn để cho người ta biết, sư huynh, ta cầu ngươi, ta thật sự rất yêu Hoàng thượng, nếu bị người biết, ta sẽ không thể ở bên người Hoàng thượng. Cầu ngươi, sư huynh.” Nước mắt tràn ra, bộ dạng lê hoa đái vũ (chắc là ‘như mưa hoa lê’), khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Chính là người trước mặt nàng là Thượng Quan Khiêm, Thượng Quan Khiêm trước đây có lẽ bởi vì thương tiếc, bởi vì thiện lương mà đáp ứng, nhưng Thượng Quan Khiêm của hiện tại tuyệt đối sẽ không thương hại, càng không có thiện lương.
“Cho nên, ngươi phái người tới giết ta.” Ý cười trên mặt Thượng Quan Khiêm không thay đổi, nói ra chuyện khiến cho sắc mặt Thục phi biến đổi lớn.
“Sư huynh, đang nói cái gì vậy? Ta sao lại tìm người giết sư huynh, sư huynh là ân nhân của ta, sư huynh đối ta rất tốt, dạy ta,” Nếu không phải do y dạy, nàng sẽ không có khí chất cùng học thức như hiện tại, dễ dàng tiến vào hậu cung, ngồi trên vị trí Thục phi. “Quan tâm ta,” Cho nên nàng năm đó không muốn làm ra chuyện vong ân bội nghĩa.”Ta sao lại kêu người đến giết sư huynh?” Nhưng nàng càng để ý đến chuyện khác, ai cũng không thể phá hư.
“Sơn cốc kia chỉ có ta và ngươi biết.” Đúng vậy, chỉ có y cùng nàng biết, cho nên y mới có thể đoán ra người là do nàng phái tới, sau khi nói chuyện với nàng, y đã có thể khẳng định. Khủng hoảng nơi đáy mắt Thục phi sao có thể lừa được hắn, “Vì che dấu đoạn quá khứ kia, ngươi mướn sát thủ tới giết ta, đúng không?”
“Không phải, ta không có.” Thục phi giảo biện (tranh cãi), nàng không thể để cho Thượng Quan định tội nàng, nàng có thể giải thích.
“Không cần biện giải, đáp án trong lòng ngươi ta rõ ràng.” Thượng Quan Khiêm nói nhẹ nhàng, khủng hoảng trong mắt Thục phi càng dữ tợn, y đều nhìn thấy hết thảy.
“Sư huynh, tin tưởng ta, ta thật sự không có. Có lẽ là người nào đó ngoài ý muốn phát hiện? Có lẽ...” Thục phi còn muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Thượng Quan Khiêm đã nói không nổi nữa. Đó không phải trào phúng, không phải khinh thường, không phải chán ghét cùng oán hận, y vẫn như cũ ôn hòa nhìn nàng, nhìn nàng biện giải, giống như xem diễn vậy. Trong lòng Thục phi không hiểu sao có chút nguội lạnh, sư huynh tựa hồ không giống như trước đây. Thục phi không biện giải nữa, chỉ là bi thương nói, “Ta nói cái gì sư huynh cũng sẽ không tin. Sư huynh, ngươi có thể hận ta, nhưng cũng phải đáp ứng ta, không được đem đoạn quá khứ kia nói cho người khác, ta cầu ngươi, lấy một đoạn tình nghĩ huynh muội, sư huynh, ta chỉ cầu ngươi lần này thôi. Cầu ngươi, đáp ứng ta.” Nói xong Thục phi quỳ gối trên mặt đất, dập đầu thật mạnh lạy ba lạy, lúc ngẩng đầu lên, cái trán đã sưng đỏ, có thể biết nàng dùng sức bao nhiêu.
Thượng Quan Khiêm cười nói, “Ta không đáp ứng.” Ngữ khí ôn hòa, nhưng lời mà y nói lại khiến cho Thục phi mở to mắt không thể tin được.
Bên trong cấm cung, tuyết đã nhuộm trắng cả mái hiên, nhóm cung nhân chăm chỉ quét tước, dọn dẹp sạch sẽ phần tuyết đọng.
Trời còn chưa sáng, Văn nhi đã vội vã chạy tới Lưu Vân điện, nhìn thấy cung nhân bận rộn, liền nhân cơ hội tha gia vào, chú ý đến hướng Lưu Vân điện. Qua hơn nửa canh giờ, xung quanh Lưu Vân điện đã được quét tước sạch sẽ, nhóm cung nhân chuyển đi làm việc khác, mà Văn nhi ở lại, dọn dẹp lần cuối. Không lâu sau, từ trong Lưu Vân điện có hai người bước ra, một người mặc trang phục thân vương, nhìn qua tuổi còn rất trẻ, đây là Tín vương đi? Văn nhi buông công cụ trong tay, tiếp cận mục tiêu.
“Nô tỳ Văn nhi tham kiến Tín vương gia.” Văn nhi nhu thuận hành lễ, nhân cơ hội đánh giá một chút vị Tín vương này, Tín vương xuất hiện thần bí, không chỉ là triều đình, ngay cả hậu cung cũng có truyền lưu. Một người thật tuấn mỹ, đã nhìn quen với sự xuất sắc của Hoàng thượng, trên đời này vốn không còn ai có thể đập vào mặt nữa, không ngờ trên đời cón có một người quân tử không chút kém hơn so với Hoàng thượng. Văn nhi chỉ nhìn một lượt rồi lập tức cúi đầu, lại nhìn lên, nàng suýt quên phân phó của nương nương, “Nô tỳ là tỳ nữ của Thục phi, Thục phi nương nương nói muốn gặp Tín vương gia.” Nàng không biết vì sao nương nương lại muốn gặp vị Tín vương đột nhiên xuất hiện này, hậu phi xa cách người ngoài, bây giờ còn là một Vương gia, bị người biết sẽ chịu gièm pha. Vì sao nương nương làm ra chuyện không hợp quy củ này?
“Nói với nàng, ta sẽ chờ nàng tại noãn các (buồng lò sưởi) trong ngự hoa viên.” Không chút phân vân, Thượng Quan Khiêm đáp ứng. Sau đó không nhìn Văn nhi lấy một cái, mang theo Diêm La đi vào ngự hoa viên trước.
Văn nhi có chút kinh ngạc, Tín vương cứ như vậy không có nghi vấn gì mà đáp ứng một chuyện chẳng có chút quy củ nào. Tín vương cùng nương nương có quen biết nhau sao? Văn nhi suy đoán trong lòng, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà lui xuống, muốn sinh tồn trong cung thì phải học được cách giả ngu, không được có những quan tâm không cần thiết.
Nguyên Quốc vào đông rất lạnh, tuyết đọng trên những cành cây, nhánh cây vì không chịu nổi sức nặng mà nghiêng mình xuống, tuyết rơi trên mặt đất, mà nhánh cây lại lộ ra tư thái kỳ dị. Cây cỏ bên trong ngự hoa viên cho dù được chăm sóc tỉ mỉ cũng đều héo tàn, đây là quy luật tự nhiên. Mặt hồ đã đông cứng, đóa hoa điêu tàn, ngoại trừ những bông hàn mai ngạo sương (coi thường sương tuyết) ra, bên trong ngự hoa viên không có cảnh sắc gì đẹp đẽ. Nhưng có một chỗ ngoại lệ.
Noãn các trong ngự hoa viên, nói là noãn các, kỳ thật cũng là một khu vườn, cho dù vào đông rét lạnh, những đóa hoa nơi này vẫn nở rộ tựa như mùa xuân. Nguyên nhân chính là trì thủy (nước ao) nơi này là môt nguồn ôn tuyền, năm đó lúc Nguyên Quốc xây dựng hoàng cung ở đây, không ngờ lại đào ra được nguồn nước ấm như vậy, ngay lúc đó Hoàng Đế sai người xây dựng nơi này thành hoa viên, gọi là noãn các. Lạnh cùng nóng gặp nhau, tạo nên sương mù mông lung, hơn nữa có các loại hoa cỏ, giống như tiên cảnh.
Đi vào noãn các là có thể cởi ra bộ y phục mùa đông nặng trịch, bên trong noãn các giống như mùa xuân, y phục nặng nề như thế là dư thừa.
Thục phi nhận được tin tức Văn nhi truyền tới liền vội vàng đi tới, đi qua đường mòn hoa viên, vòng qua một ngã rẽ, một đình tử (ngôi đình) được xây dựng trên noãn trì (hồ nước ấm) xuất hiện trước mắt. Cho dù có một lớp sương mù ngăn cách, Thục phi cũng chỉ nhìn một cái đã thấy được thân ảnh đang quay lưng về phái nàng, vương phục nguyệt bạch sắc (màu trắng xanh), đan xen với màu tím tôn quý, đứng ở bên trong hoa viên, chỉ một bóng dáng đã hấp dẫn mọi ánh mắt, còn hơn năm đó, y đã xuất sắc lên nhiều. Y của năm đó, mặc nho thường (y phục của nhà nho) thanh sắc (màu xanh), mang theo tươi cười ôn hòa, lưu lại dấu vết trong lòng nàng. Y bây giờ đã hơn năm đó, thêm vài phần cao hoa ưu nhã, thiếu vài phần ưu sầu.
Để cho Văn nhi lui xuống, chuyện này nàng không muốn để người khác biết.
“Sư huynh.” Đi vào đình, Thục phi nhẹ giọng mở miệng.
Thượng Quan Khiêm xoay người, nhìn người từng là sư muội của y, phản bội y, là Thục phi của hiện tại, phi tử của Quân Hành Tuyệt.
“Sư muội, đã lâu không thấy.” Trên mặt không có một chút hoài niệm, chính là bình thản nói, ý cười ôn hòa vẫn ở trên mặt như trước, chính là Thục phi nhìn không tới được phần vô tình lãnh đạm nơi đáy mắt.
“Đúng vậy, sư huynh.” Thục phi dịu dàng mở miệng, trong lòng yên tâm, sư huynh như thế này xem ra là không biết nàng đã làm chuyện đó, như vậy hết thảy đều không có. Nàng hiểu Thượng Quan Khiêm, nếu biết nàng đã làm chuyện đó, tuyệt đối sẽ không ôn hòa nhã nhặn như thế nói chuyện với nàng, trên mặt sẽ là thống khổ bi thương, tựa như lúc nàng hỏi qua quá khứ của y.
Thượng Quan Khiêm ngồi xuống, Diêm La không biết từ chỗ nào lấy ra chén trà cùng nước ấm, rót trà cho Thượng Quan Khiêm, đương nhiên Thục phi không có đãi ngộ này. Diêm La biết nữ nhân này là ai, sao có thể châm trà cho kẻ đã phản bội chủ nhân.
Thục phi nhìn thấy Thượng Quan Khiêm ngồi xuống, cũng ngồi xuống theo, thấy hành động của Diêm La, trong lòng trách cứ người này thất lễ, nàng chính là Thục phi, phi tử của Hoàng thượng, nam nhân này lại dám xem nhẹ nàng. Quên đi, nàng còn có chuyện quan trọng hơn, sẽ không so đo.
“Thật không ngờ sư huynh lại là Tín vương, vì sao trước đây không nói cho ta biết chứ?” Nếu sư huynh nói cho nàng thân phận của y, nàng sẽ như thế nào đây, có lẽ nàng chính là Tín vương phi đi.
Thượng Quan Khiêm nâng chén trà lên, không nhiều lời, nói cái gì, năm đó không nói là bởi vì bi thương, là muốn quên đi. Nữ nhân này sẽ không hiểu được.
“Sư huynh, mấy năm nay sống được không?” Thục phi thấy Thượng Quan Khiêm không đáp lại lời của nàng cũng không để ý. Sau khi Tín vương xuất hiện, trong cung cũng có vài truyền lưu về chuyện năm đó, đứa con cả vì liên lụy mà bị đuổi ra khỏi hoàng cung, một hoàng tử bị lột dòng họ. Thật sự là bi ai, khó trách năm đó khi sư huynh bị hỏi lại có vẻ bi thương cùng u buồn.
“Tốt lắm.” Thượng Quan Khiêm cười cười, thật sự tốt lắm, ở Ma Phương không ngừng học tập thêm nhiều thứ, quen biết với những người đồng bạn quan trọng nhất, cùng bọn họ trốn chết, cùng bọn họ hủy diệt thế giới, cùng bọn họ ngoạn (chơi) nháo tính kế lẫn nhau, thật sự tốt lắm.
“Năm đó, lúc ta rời khỏi cốc, không ngở gặp lại được thân sinh phụ mẫu của ta,” Thục phi ôn nhu nói ra chuyện mình sau khi xuất cốc, tựa như giống như nói ra việc nhà. Trên mặt biểu tình là hạnh phúc. Nàng đương nhiên hạnh phúc, phụ mẫu yêu thương nàng, thân phận hiển hách, bây giờ còn là một trong tứ phi trong cung. “Sư huynh, ngươi vì sao lại xuất cốc?” Thục phi sau khi nói xong chuyện của mình, hỏi Thượng Quan Khiêm. Nàng phải biết y có gặp được đám sát thủ kia hay không.
“Nơi đó bị người ta đốt.” Thượng Quan Khiêm chẳng hề để ý nói, tuy rằng trùng kiến nơi đó đối y mà nói thì phất tay một cái là xong, chỉ là nơi đó không cần phải tiếp tục tồn tại nữa.
Thục phi trong lòng cả kinh, y gặp, ngoài mặt thì quan tâm hỏi han, “Là ai làm?”
Thượng Quan Khiêm nhìn Thục phi thật sâu, Thục phi có chút chột dạ.”Sư muội, ngươi yêu Hoàng đệ, đúng không?” Thượng Quan Khiêm không quay lại vấn đề của Thục phi, ngược lại hỏi vấn đề khác.
“Đúng, sư huynh, ta yêu Hoàng thượng, phi thường yêu.” Thục phi thản nhiên trả lời, trên mặt không có gì che lấp, tình yêu phát ra từ nội tâm. Thuận thế nói ra thỉnh cầu của mình, “Cho nên, sư huynh, ta không muốn mất đi thân phận hiện tại, ta có một việc cầu ngươi.” Nói xong trên mặt xuất hiện thần sắc bi thương, điềm đạm đáng yêu.
“Là chuyện ngươi từng ở thanh lâu, đúng không?” Thượng Quan Khiêm nói thẳng ra.
“Sư huynh,” Thục phi kinh hãi, nhìn thoáng qua Diêm La phía sau Thượng Quan Khiêm, nàng phải để cho sư huynh kêu người này đi ra. Hơn nữa sư huynh sao có thể như vậy, năm đó sư huynh luôn nói chuyện cẩn thận, sợ đụng chạm đến miệng vết thương của nàng, mà hiện tại sư huynh lại trực tiếp nói ra hết.
“Ngươi không muốn để cho người khác biết.” Thượng Quan Khiêm tiếp tục nói, ngữ khí thực khẳng định.
“Đúng, ta không muốn để cho người ta biết, sư huynh, ta cầu ngươi, ta thật sự rất yêu Hoàng thượng, nếu bị người biết, ta sẽ không thể ở bên người Hoàng thượng. Cầu ngươi, sư huynh.” Nước mắt tràn ra, bộ dạng lê hoa đái vũ (chắc là ‘như mưa hoa lê’), khiến cho người ta không đành lòng cự tuyệt. Chính là người trước mặt nàng là Thượng Quan Khiêm, Thượng Quan Khiêm trước đây có lẽ bởi vì thương tiếc, bởi vì thiện lương mà đáp ứng, nhưng Thượng Quan Khiêm của hiện tại tuyệt đối sẽ không thương hại, càng không có thiện lương.
“Cho nên, ngươi phái người tới giết ta.” Ý cười trên mặt Thượng Quan Khiêm không thay đổi, nói ra chuyện khiến cho sắc mặt Thục phi biến đổi lớn.
“Sư huynh, đang nói cái gì vậy? Ta sao lại tìm người giết sư huynh, sư huynh là ân nhân của ta, sư huynh đối ta rất tốt, dạy ta,” Nếu không phải do y dạy, nàng sẽ không có khí chất cùng học thức như hiện tại, dễ dàng tiến vào hậu cung, ngồi trên vị trí Thục phi. “Quan tâm ta,” Cho nên nàng năm đó không muốn làm ra chuyện vong ân bội nghĩa.”Ta sao lại kêu người đến giết sư huynh?” Nhưng nàng càng để ý đến chuyện khác, ai cũng không thể phá hư.
“Sơn cốc kia chỉ có ta và ngươi biết.” Đúng vậy, chỉ có y cùng nàng biết, cho nên y mới có thể đoán ra người là do nàng phái tới, sau khi nói chuyện với nàng, y đã có thể khẳng định. Khủng hoảng nơi đáy mắt Thục phi sao có thể lừa được hắn, “Vì che dấu đoạn quá khứ kia, ngươi mướn sát thủ tới giết ta, đúng không?”
“Không phải, ta không có.” Thục phi giảo biện (tranh cãi), nàng không thể để cho Thượng Quan định tội nàng, nàng có thể giải thích.
“Không cần biện giải, đáp án trong lòng ngươi ta rõ ràng.” Thượng Quan Khiêm nói nhẹ nhàng, khủng hoảng trong mắt Thục phi càng dữ tợn, y đều nhìn thấy hết thảy.
“Sư huynh, tin tưởng ta, ta thật sự không có. Có lẽ là người nào đó ngoài ý muốn phát hiện? Có lẽ...” Thục phi còn muốn nói cái gì, nhưng khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Thượng Quan Khiêm đã nói không nổi nữa. Đó không phải trào phúng, không phải khinh thường, không phải chán ghét cùng oán hận, y vẫn như cũ ôn hòa nhìn nàng, nhìn nàng biện giải, giống như xem diễn vậy. Trong lòng Thục phi không hiểu sao có chút nguội lạnh, sư huynh tựa hồ không giống như trước đây. Thục phi không biện giải nữa, chỉ là bi thương nói, “Ta nói cái gì sư huynh cũng sẽ không tin. Sư huynh, ngươi có thể hận ta, nhưng cũng phải đáp ứng ta, không được đem đoạn quá khứ kia nói cho người khác, ta cầu ngươi, lấy một đoạn tình nghĩ huynh muội, sư huynh, ta chỉ cầu ngươi lần này thôi. Cầu ngươi, đáp ứng ta.” Nói xong Thục phi quỳ gối trên mặt đất, dập đầu thật mạnh lạy ba lạy, lúc ngẩng đầu lên, cái trán đã sưng đỏ, có thể biết nàng dùng sức bao nhiêu.
Thượng Quan Khiêm cười nói, “Ta không đáp ứng.” Ngữ khí ôn hòa, nhưng lời mà y nói lại khiến cho Thục phi mở to mắt không thể tin được.
/136
|