Y vừa rồi nói không đáp ứng, điều này sao có thể? Sau khi nàng khẩn cầu đến mức như thế mà một con người thiện lương lại nói không đáp ứng. “Sư huynh?” Thục phi khó có thể tin mở to hai mắt, nhìn nam tử vẫn cười ôn hòa như trước. Rõ ràng là tươi cười giống như trước đây, rõ ràng vẫn là ôn nhuận như ngọc giống như trước đây, thế nhưng vì sao lại cảm thấy thật lạnh lẽo.
“Hạ Nhị Hà, tình nghĩa sư huynh muội giữa ta và ngươi đã đứt từ khi ngươi sai người đến giết ta rồi, ngươi không có tư cách yêu cầu ta cái gì. Cái giá của việc phản bội ta, ta sẽ cho ngươi nếm thử.” Thượng Quan Khiêm ôn nhu nhìn Thục phi, khiến cho người ta không thể tin được những từ ngữ như vậy là xuất phát từ trong miệng của y.
“Sư huynh?” Người này là ai vậy? Y không phải Thượng Quan Khiêm mà nàng biết, lãnh khốc như thế, quyết tuyệt như thế, Thượng Quan Khiêm không phải là người như thế? Người này là ai vậy?
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, xin đợi một chút.” Thanh âm của Văn nhi đang canh giữ ở ngoài hoa viên truyền đến, khiến cho Thục phi lắp bắp kinh hãi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thục phi trong lòng nghĩ biện pháp. Sau đó đứng lên, tháo xuống đai lưng của mình, xé y phục trên người, lộ ra hai vai trắng nõn, cái yếm hồng sắc (màu đỏ), sau đó la toáng lên, “Tín vương, không được....” chạy đi xuống dưới đình.
Quân Hành Tuyệt hôm nay vẫn tiếp tục tỉnh lại từ trong mộng xuân. Mở mắt ra, liền nhìn thấy long văn (hoa văn hình rồng) trên đỉnh giường, lại là một giấc mộng. Quân Hành Tuyệt nâng tay trái lên, che hai mắt lại, mỗi lần đều là vậy, trong mộng chiếm giữ y, xâm phạm y, đạt được thỏa mãn tới cực điểm, sau đó lại nhận ra đó chỉ là một tràng mộng.
Trong mộng lần này, thân thể trắng nõn của Hoàng huynh bị hắn đặt ở dưới thân, dùng trù bố (vài lụa) che lại hai mắt Hoàng huynh, không để cho mình nhìn thấy chán ghét cùng băng lãnh trong đôi mắt trong trẻo kia, đem hai tay Hoàng huynh cột vào đỉnh giường, không để cho đôi tay kia phản kháng lại mình. Còn hai tay mình thì không ngừng di động trên thân thể Hoàng huynh, chạm vào phần da thịt chỉ có thể nghĩ đến chứ không chiếm được kia, môi cùng lưỡi không ngừng tạo ra những dấu vết ái muội trên thân thể, dấu vết chiếm hữu. Không để ý đến Hoàng huynh cầu xin, cường ngạnh bài khai (mở ra) hai chân y, để cho dục vọng của mình xâm nhập vào nơi không nên xâm nhập, không ngừng đoạt lấy, theo đuổi cảm giác trầm mê của bản thân bên trong đó.
Giấc mộng ban đầu vốn không phải là tình thế ép buột, nhưng càng gần sáng lại càng quá phận, đó đã gần như là cường bạo, Quân Hành Tuyệt biết lý trí đang rời bỏ hắn, hắn nhẫn không được bao lâu nữa, nhưng hắn không có biện pháp, hắn yêu Hoàng huynh, yêu đến sắp nổi điên, hắn đã không thể ức chế được dã thú trong lòng. Phải thế nào, phải thế nào mới có thể khiến cho phần yêu này yên phận? Không, đã không kịp nữa rồi, lòng đang rục rịch, muốn, liều mạng muốn, bỏ qua đạo đức lễ nghi của thế tục, vứt bỏ hết thảy, muốn đạt được. Hắn muốn Hoàng huynh, muốn đến phát cuồng, cho nên, hắn ở trong mộng không ngừng xâm phạm Hoàng huynh, không ngừng cường bạo Hoàng huynh, đây là suy nghĩ sâu nhất trong lòng hắn, dục vọng xấu xí dơ bẩn, một trò hề không thể để Hoàng huynh nhìn thấy. Đây là lý trí duy nhất mà hắn còn lại.
Hoàng huynh, trẫm sắp nhịn không được, cho nên, đi mau, trẫm sợ thật sự sẽ thương tổn đến ngươi. Hy vọng ngươi trốn đi, một khi ngươi chạy thoát, trẫm cũng sẽ điên mất, sau đó có thể sẽ không để ý hết thảy đạt được ngươi. Hoàng huynh, trẫm nên làm cái gì bây giờ? Trẫm chỉ là yêu ngươi mà thôi, không muốn thương tổn ngươi a.
Suy nghĩ lắng đọng lại một hồi, Quân Hành Tuyệt buông cánh tay đang che mắt xuống, lúc mở mắt ra, tất cả điên cuồng tuyệt vọng đều biến mất trong đáy mắt. Che dấu, che dấu, hắn vẫn đang che dấu, thế nhưng gần đây đã sắp làm không được, từ trong mắt Tử Yên cùng Hứa quản gia, hắn biết bọn họ đã biết tình cảm hắn đối Hoàng huynh. Hoàng thúc cũng phát hiện hắn căn bản không dứt bỏ được tình cảm với Hoàng huynh, tối hôm qua lúc Hoàng huynh kính rượu với Hoàng thúc, hắn ghen tị nhìn Hoàng thúc, đơn giản là vì Hoàng huynh cười với Hoàng thúc, hắn muốn phát cuồng, lúc ấy chén rượu trong tay hắn bị hắn bóp nát, cũng nhở vào nhạc thanh lúc đó nên không ai nghe được.
Sau này, còn có thể có người phát hiện ra, Quân Hành Tuyệt trong lòng cười tự giễu, người kia cũng sẽ phát hiện, đến lúc đó hắn phải làm sao bây giờ? Có lẽ, người kia phát hiện cũng tốt đi, như vậy hắn sẽ không cần bận tâm nhiều như vậy, điên cuồng chiếm giữ người kia giống như trong mộng. Đủ rồi, không được suy nghĩ nữa.
Quân Hành Tuyệt đứng dậy, vén trướng mạn lên, “An Thịnh.”
“Hoàng thượng, ngài dậy rồi.” Nghe được Hoàng thượng gọi, An Thịnh từ ngoài phòng tiến vào, để cho nhóm người hầu mang đồ dùng rửa mặt vào, sau đó cho bọn họ lui ra.
Quả nhiên, Hoàng thượng trước hết thay lí y (đồ trong), sau đó sai hắn đem y phục thay ra hủy thi diệt tích. Nguyên nhân vì sao? Đương nhiên là bởi vì dấu vết ẩm ướt trên quần. Cho dù hắn là yêm nhân (hoạn quan) cũng biết dấu vết đó, không cần nghĩ nhiều cũng biết Hoàng thượng tối hôm lại mộng ra những gì. Từ khi Tín vương quay về kinh, việc này mỗi ngày đều phát sinh, Hoàng thượng lại không đi hậu cung thư giải, ai, này vạn nhất nghẹn thành bệnh thì làm sao bây giờ?
Hắn hiện tại càng ngày càng bội phục Hoàng thượng, hàng đêm xuân tiêu (mộng xuân), mà tỉnh dậy là nhẫn nại a nhẫn nại, Hoàng thượng nghị lực thật là khiến cho người ta bội phục. Từ điều này cũng chứng minh Hoàng thượng yêu Tín vương bao nhiêu. Hắn từng lớn mật đề nghị qua, vì Hoàng thượng tìm mấy người dung mạo tương tự Tín vương hầu hạ Hoàng thượng. Ngay lúc đó, Hoàng thượng lần đầu tiên lạnh lùng nhìn mình, băng hàn nói, “Hoàng huynh là độc nhất vô nhị, không được đem những thứ dơ bẩn đến so sánh với Hoàng huynh, đó là khinh thường Hoàng huynh. Nể tình ngươi hầu hạ trẫm nhiều năm này, lần này tha cho ngươi, không có lần sau.”
Ngay lúc đó hắn thật sự rất muốn tự đánh vài cái, không nên nói thì đừng có nói, Tín vương ở trong lòng Hoàng thượng quan trọng biết bao nhiêu, hắn đã biết. Đó là vị trí tuyệt đối, quan trọng hơn hết thảy mọi việc trên đời này. Không ai có thể cùng Tín vương có chỗ tương tự, những gì của bọn họ tương tự một chút với Tín vương đều là dơ bẩn. Hoàng thượng sẽ không vì thế mà thương tiếc hay vui sướng, chỉ biết chán ghét.
Ngày đầu tiên năm mới của Nguyên Quốc, Hoàng Đế dùng bữa xong sẽ phải đi tông miếu bái tế, không phải nghi thức to lớn gì, không có văn võ bá quan cùng đi, không phải Hoàng Hậu thì không có tư cách đi cùng, nhóm tôn thất cũng phải chờ sau khi Hoàng Đế đi mới được đến, không quy định thời gian, chỉ cần vào mùng một, mùng hai, mùng ba là được, con cháu hoàng thất chưa đến mười tuổi thì cũng không thể tiến vào. Cho nên hôm nay tế bái, chính là một mình Hoàng Đế hướng tổ tiên tế bái.
Lễ nghi đơn giản từ khi khai quốc đến nay đèu là như vậy, đại hình (làm lớn) nghi thức tế bái tông miếu chỉ có lúc tân hoàng đăng cơ, sắc lập Thái tử, những chuyện liên quan đến thiên hạ đại sự như vậy mới cử hành. Khai quốc Hoàng Đế của Nguyên Quốc nói, tông miếu là hoàng tộc tông miếu, không cần phải vì tế bái mà phô trương phung phí, đó là lãng phí, còn không bằng tiết kiệm một chút, làm chút chuyện vì nước vì dân. Cho nên so với tiền triều (triều đại trước), phương diện lễ bái này quả thật tiết kiệm không ít tiền. Bởi vì là ý chỉ của đế quân khai quốc, lễ bộ cũng không dám nói nhiều.
Quân Hành Tuyệt trước khi đi tông miếu còn liếc mắt nhìn tòa Lưu Vân điện cách đó không xa một cái, lúc này hẳn là Hoàng huynh vẫn chưa thức dậy đi. Chờ một lát không biết có thể cùng Hoàng huynh dùng tảo thiện (ăn sáng) hay không? Hay là Hoàng huynh sẽ quay về đây?
Không yên lòng, Quân Hành Tuyệt một chút cũng không thành tâm tế bái xong lập tức đi đến Lưu Vân điện.
“Hoàng huynh đâu?” Thấy Tử Yên còn trong điện, Quân Hành Tuyệt biết Hoàng huynh vẫn chưa xuất cung.
“Hoàng thượng, Tín vương sáng sớm liền đi, mang theo Diêm La không biết đi đâu?” Tử Yên đáp lời, lòng của nàng cũng có chút cấp bách, nàng mới ngủ dậy không bao lâu, chợt nghe thấy nhóm cung nhân trực đêm nói, Tín vương sáng sớm đã đi, nhưng là không biết đi đâu? Nàng thật sự là quá mất thất trách, vậy mà lại không đi cùng.
“An Thịnh, tìm.” Hoàng huynh có thể đi đâu, chỉ dẫn theo Diêm La, sáng sớm đã đi. Quân Hành Tuyệt có chút nghi hoặc. Hắn không lo lắng an nguy của Hoàng huynh, có tông sư Diêm La ở, không ai có thể thương tổn Hoàng huynh.
“Vâng” An Thịnh lui xuống tìm người đi.
Chỉ chốc lát, An Thịnh trở lại, “Hoàng thượng, có thái giám nhìn thấy Tín vương đến noãn các (buồng lò sưởi) trong ngự hoa viên.” Tín vương không che dấu hành tung, hơn nữa mục tiêu rõ ràng, rất nhiều người đều thấy được, vừa hỏi đã nhận được trả lời.
“Đi noãn các.” Quân Hành Tuyệt quyết đoán hạ lệnh, “An Thịnh, đem đồ ăn sáng đưa đến noãn các đi.” Cảnh trí trong noãn các không tồi, ở nơi đó cùng Hoàng huynh dùng bữa rất tốt. Vốn bởi vì không thấy được Hoàng huynh mà có chút khó chịu, tâm tình Quân Hành Tuyệt bây giờ đã tốt hơn vài phần.
An Thịnh đưa mệnh lệnh thông tri xuống rồi đi theo phía sau Quân Hành Tuyệt đến noãn các trước.
Tiến vào noãn các liền cảm nhận được không khí ấm áp, Quân Hành Tuyệt cởi áo khoác nặng trịch xuống, lộ ra bên trong là long bào huyền mầu (màu đen). Ngoại trừ An Thịnh ra, Quân Hành Tuyệt để cho những người khác canh giữ ở ngoài noãn các. An Thịnh mang theo phạn hạp (hộp đựng cơm), theo Hoàng thượng đi vào bên trong.
“Hoàng thượng.”
Mới đi đến cửa, Quân Hành Tuyệt chợt nghe có tiếng người, không phải của Hoàng huynh, cũng không phải của Diêm La. Hoàng huynh gọi hắn là Hoàng đệ, Diêm La gọi hắn là Quân Hành Tuyệt đại nhân, hơn nữa thanh âm này là giọng nữ. Chẳng lẽ nơi này ngoại trừ Hoàng huynh còn có người khác.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.” Không ngờ tới Hoàng thượng lại xuất hiện ở đây, Văn nhi vội vàng quỳ xuống.
“Ngươi là Văn nhi bên người Thục phi.” Không phải Quân Hành Tuyệt lưu ý Văn nhi này, mà là trí nhớ của hắn rất xuất sắc, người đã thấy qua sẽ không bao giờ quên.
“Vâng” Văn nhi không biết Quân Hành Tuyệt thiên phú dị bẩm, hai má đỏ lên, Hoàng thượng nhớ rõ nàng, nhớ rõ một cung nữ hèn mọn như nàng. Không thể trách Văn nhi phản ứng như thế, đại đa số nữ tử ở trong cung đối với Hoàng Đế đều có vài phần ảo tưởng, hơn nữa bộ dạng Quân Hành Tuyệt, các cung nữ đang trong độ tuổi thanh xuân ai lại không có vài phần ái mộ. Cho nên lúc Quân Hành Tuyệt nhớ rõ tên của nàng, trong lòng nàng là vui sướng, Hoàng thượng chú ý tới nàng, vậy Hoàng thượng có phải có vài phần ý tứ với nàng hay không?
“Ngươi ở trong này làm chi?” Quân Hành Tuyệt nhíu mày hỏi.
“Nô tỳ, nô tỳ, ” Văn nhi bừng tỉnh, hiện tại chủ tử của nàng đang ở cùng Tín vương tư hội (gặp riêng), Tín vương cùng nương nương gặp nhau có thể nói là ngẫu ngộ (vô tình gặp được). Nhưng chuyện này một khi tra ra nàng từng xuất hiện ở Lưu Vân điện, nếu Hoàng thượng hoài nghi Tín vương cùng nương nương có tư tình, vậy nương nương có thể giải thích là nàng đề nghị đến noãn các, kia nàng trở thành là cố ý hãm hại, nàng trong chuyện này tuyệt đối không muốn trở thành người chịu tôi thay. Sắc mặt Văn nhi trắng bệch, đây vốn là chuyện rất dễ dàng, nhưng điều kiện là Hoàng thượng đừng tới nơi này.
Không để ý tới Văn nhi, Quân Hành Tuyệt tiếp tục đi về phía trước.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, xin đợi một chút.” Văn nhi vội vàng đứng lên, kêu to, mục đích thứ nhất là ngăn cản Hoàng thượng, mục đích thứ hai là nhắc nhở người ở bên trong: Hoàng thượng tới.
Quân Hành Tuyệt nhìn người cung nữ đang ngăn cản hắn, nhíu mày, đang muốn ra tay đánh bay cung nữ này, chợt nghe thấy truyền đến tiếng kêu kinh hoảng “Tín vương, không cần....”.
Hoàng huynh đã xảy ra chuyện. Quân Hành Tuyệt trong đầu chỉ có ý niệm này, bất chấp này người cung nữ chướng mắt, chạy vào bên trong noãn các.
“Hạ Nhị Hà, tình nghĩa sư huynh muội giữa ta và ngươi đã đứt từ khi ngươi sai người đến giết ta rồi, ngươi không có tư cách yêu cầu ta cái gì. Cái giá của việc phản bội ta, ta sẽ cho ngươi nếm thử.” Thượng Quan Khiêm ôn nhu nhìn Thục phi, khiến cho người ta không thể tin được những từ ngữ như vậy là xuất phát từ trong miệng của y.
“Sư huynh?” Người này là ai vậy? Y không phải Thượng Quan Khiêm mà nàng biết, lãnh khốc như thế, quyết tuyệt như thế, Thượng Quan Khiêm không phải là người như thế? Người này là ai vậy?
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, xin đợi một chút.” Thanh âm của Văn nhi đang canh giữ ở ngoài hoa viên truyền đến, khiến cho Thục phi lắp bắp kinh hãi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Thục phi trong lòng nghĩ biện pháp. Sau đó đứng lên, tháo xuống đai lưng của mình, xé y phục trên người, lộ ra hai vai trắng nõn, cái yếm hồng sắc (màu đỏ), sau đó la toáng lên, “Tín vương, không được....” chạy đi xuống dưới đình.
Quân Hành Tuyệt hôm nay vẫn tiếp tục tỉnh lại từ trong mộng xuân. Mở mắt ra, liền nhìn thấy long văn (hoa văn hình rồng) trên đỉnh giường, lại là một giấc mộng. Quân Hành Tuyệt nâng tay trái lên, che hai mắt lại, mỗi lần đều là vậy, trong mộng chiếm giữ y, xâm phạm y, đạt được thỏa mãn tới cực điểm, sau đó lại nhận ra đó chỉ là một tràng mộng.
Trong mộng lần này, thân thể trắng nõn của Hoàng huynh bị hắn đặt ở dưới thân, dùng trù bố (vài lụa) che lại hai mắt Hoàng huynh, không để cho mình nhìn thấy chán ghét cùng băng lãnh trong đôi mắt trong trẻo kia, đem hai tay Hoàng huynh cột vào đỉnh giường, không để cho đôi tay kia phản kháng lại mình. Còn hai tay mình thì không ngừng di động trên thân thể Hoàng huynh, chạm vào phần da thịt chỉ có thể nghĩ đến chứ không chiếm được kia, môi cùng lưỡi không ngừng tạo ra những dấu vết ái muội trên thân thể, dấu vết chiếm hữu. Không để ý đến Hoàng huynh cầu xin, cường ngạnh bài khai (mở ra) hai chân y, để cho dục vọng của mình xâm nhập vào nơi không nên xâm nhập, không ngừng đoạt lấy, theo đuổi cảm giác trầm mê của bản thân bên trong đó.
Giấc mộng ban đầu vốn không phải là tình thế ép buột, nhưng càng gần sáng lại càng quá phận, đó đã gần như là cường bạo, Quân Hành Tuyệt biết lý trí đang rời bỏ hắn, hắn nhẫn không được bao lâu nữa, nhưng hắn không có biện pháp, hắn yêu Hoàng huynh, yêu đến sắp nổi điên, hắn đã không thể ức chế được dã thú trong lòng. Phải thế nào, phải thế nào mới có thể khiến cho phần yêu này yên phận? Không, đã không kịp nữa rồi, lòng đang rục rịch, muốn, liều mạng muốn, bỏ qua đạo đức lễ nghi của thế tục, vứt bỏ hết thảy, muốn đạt được. Hắn muốn Hoàng huynh, muốn đến phát cuồng, cho nên, hắn ở trong mộng không ngừng xâm phạm Hoàng huynh, không ngừng cường bạo Hoàng huynh, đây là suy nghĩ sâu nhất trong lòng hắn, dục vọng xấu xí dơ bẩn, một trò hề không thể để Hoàng huynh nhìn thấy. Đây là lý trí duy nhất mà hắn còn lại.
Hoàng huynh, trẫm sắp nhịn không được, cho nên, đi mau, trẫm sợ thật sự sẽ thương tổn đến ngươi. Hy vọng ngươi trốn đi, một khi ngươi chạy thoát, trẫm cũng sẽ điên mất, sau đó có thể sẽ không để ý hết thảy đạt được ngươi. Hoàng huynh, trẫm nên làm cái gì bây giờ? Trẫm chỉ là yêu ngươi mà thôi, không muốn thương tổn ngươi a.
Suy nghĩ lắng đọng lại một hồi, Quân Hành Tuyệt buông cánh tay đang che mắt xuống, lúc mở mắt ra, tất cả điên cuồng tuyệt vọng đều biến mất trong đáy mắt. Che dấu, che dấu, hắn vẫn đang che dấu, thế nhưng gần đây đã sắp làm không được, từ trong mắt Tử Yên cùng Hứa quản gia, hắn biết bọn họ đã biết tình cảm hắn đối Hoàng huynh. Hoàng thúc cũng phát hiện hắn căn bản không dứt bỏ được tình cảm với Hoàng huynh, tối hôm qua lúc Hoàng huynh kính rượu với Hoàng thúc, hắn ghen tị nhìn Hoàng thúc, đơn giản là vì Hoàng huynh cười với Hoàng thúc, hắn muốn phát cuồng, lúc ấy chén rượu trong tay hắn bị hắn bóp nát, cũng nhở vào nhạc thanh lúc đó nên không ai nghe được.
Sau này, còn có thể có người phát hiện ra, Quân Hành Tuyệt trong lòng cười tự giễu, người kia cũng sẽ phát hiện, đến lúc đó hắn phải làm sao bây giờ? Có lẽ, người kia phát hiện cũng tốt đi, như vậy hắn sẽ không cần bận tâm nhiều như vậy, điên cuồng chiếm giữ người kia giống như trong mộng. Đủ rồi, không được suy nghĩ nữa.
Quân Hành Tuyệt đứng dậy, vén trướng mạn lên, “An Thịnh.”
“Hoàng thượng, ngài dậy rồi.” Nghe được Hoàng thượng gọi, An Thịnh từ ngoài phòng tiến vào, để cho nhóm người hầu mang đồ dùng rửa mặt vào, sau đó cho bọn họ lui ra.
Quả nhiên, Hoàng thượng trước hết thay lí y (đồ trong), sau đó sai hắn đem y phục thay ra hủy thi diệt tích. Nguyên nhân vì sao? Đương nhiên là bởi vì dấu vết ẩm ướt trên quần. Cho dù hắn là yêm nhân (hoạn quan) cũng biết dấu vết đó, không cần nghĩ nhiều cũng biết Hoàng thượng tối hôm lại mộng ra những gì. Từ khi Tín vương quay về kinh, việc này mỗi ngày đều phát sinh, Hoàng thượng lại không đi hậu cung thư giải, ai, này vạn nhất nghẹn thành bệnh thì làm sao bây giờ?
Hắn hiện tại càng ngày càng bội phục Hoàng thượng, hàng đêm xuân tiêu (mộng xuân), mà tỉnh dậy là nhẫn nại a nhẫn nại, Hoàng thượng nghị lực thật là khiến cho người ta bội phục. Từ điều này cũng chứng minh Hoàng thượng yêu Tín vương bao nhiêu. Hắn từng lớn mật đề nghị qua, vì Hoàng thượng tìm mấy người dung mạo tương tự Tín vương hầu hạ Hoàng thượng. Ngay lúc đó, Hoàng thượng lần đầu tiên lạnh lùng nhìn mình, băng hàn nói, “Hoàng huynh là độc nhất vô nhị, không được đem những thứ dơ bẩn đến so sánh với Hoàng huynh, đó là khinh thường Hoàng huynh. Nể tình ngươi hầu hạ trẫm nhiều năm này, lần này tha cho ngươi, không có lần sau.”
Ngay lúc đó hắn thật sự rất muốn tự đánh vài cái, không nên nói thì đừng có nói, Tín vương ở trong lòng Hoàng thượng quan trọng biết bao nhiêu, hắn đã biết. Đó là vị trí tuyệt đối, quan trọng hơn hết thảy mọi việc trên đời này. Không ai có thể cùng Tín vương có chỗ tương tự, những gì của bọn họ tương tự một chút với Tín vương đều là dơ bẩn. Hoàng thượng sẽ không vì thế mà thương tiếc hay vui sướng, chỉ biết chán ghét.
Ngày đầu tiên năm mới của Nguyên Quốc, Hoàng Đế dùng bữa xong sẽ phải đi tông miếu bái tế, không phải nghi thức to lớn gì, không có văn võ bá quan cùng đi, không phải Hoàng Hậu thì không có tư cách đi cùng, nhóm tôn thất cũng phải chờ sau khi Hoàng Đế đi mới được đến, không quy định thời gian, chỉ cần vào mùng một, mùng hai, mùng ba là được, con cháu hoàng thất chưa đến mười tuổi thì cũng không thể tiến vào. Cho nên hôm nay tế bái, chính là một mình Hoàng Đế hướng tổ tiên tế bái.
Lễ nghi đơn giản từ khi khai quốc đến nay đèu là như vậy, đại hình (làm lớn) nghi thức tế bái tông miếu chỉ có lúc tân hoàng đăng cơ, sắc lập Thái tử, những chuyện liên quan đến thiên hạ đại sự như vậy mới cử hành. Khai quốc Hoàng Đế của Nguyên Quốc nói, tông miếu là hoàng tộc tông miếu, không cần phải vì tế bái mà phô trương phung phí, đó là lãng phí, còn không bằng tiết kiệm một chút, làm chút chuyện vì nước vì dân. Cho nên so với tiền triều (triều đại trước), phương diện lễ bái này quả thật tiết kiệm không ít tiền. Bởi vì là ý chỉ của đế quân khai quốc, lễ bộ cũng không dám nói nhiều.
Quân Hành Tuyệt trước khi đi tông miếu còn liếc mắt nhìn tòa Lưu Vân điện cách đó không xa một cái, lúc này hẳn là Hoàng huynh vẫn chưa thức dậy đi. Chờ một lát không biết có thể cùng Hoàng huynh dùng tảo thiện (ăn sáng) hay không? Hay là Hoàng huynh sẽ quay về đây?
Không yên lòng, Quân Hành Tuyệt một chút cũng không thành tâm tế bái xong lập tức đi đến Lưu Vân điện.
“Hoàng huynh đâu?” Thấy Tử Yên còn trong điện, Quân Hành Tuyệt biết Hoàng huynh vẫn chưa xuất cung.
“Hoàng thượng, Tín vương sáng sớm liền đi, mang theo Diêm La không biết đi đâu?” Tử Yên đáp lời, lòng của nàng cũng có chút cấp bách, nàng mới ngủ dậy không bao lâu, chợt nghe thấy nhóm cung nhân trực đêm nói, Tín vương sáng sớm đã đi, nhưng là không biết đi đâu? Nàng thật sự là quá mất thất trách, vậy mà lại không đi cùng.
“An Thịnh, tìm.” Hoàng huynh có thể đi đâu, chỉ dẫn theo Diêm La, sáng sớm đã đi. Quân Hành Tuyệt có chút nghi hoặc. Hắn không lo lắng an nguy của Hoàng huynh, có tông sư Diêm La ở, không ai có thể thương tổn Hoàng huynh.
“Vâng” An Thịnh lui xuống tìm người đi.
Chỉ chốc lát, An Thịnh trở lại, “Hoàng thượng, có thái giám nhìn thấy Tín vương đến noãn các (buồng lò sưởi) trong ngự hoa viên.” Tín vương không che dấu hành tung, hơn nữa mục tiêu rõ ràng, rất nhiều người đều thấy được, vừa hỏi đã nhận được trả lời.
“Đi noãn các.” Quân Hành Tuyệt quyết đoán hạ lệnh, “An Thịnh, đem đồ ăn sáng đưa đến noãn các đi.” Cảnh trí trong noãn các không tồi, ở nơi đó cùng Hoàng huynh dùng bữa rất tốt. Vốn bởi vì không thấy được Hoàng huynh mà có chút khó chịu, tâm tình Quân Hành Tuyệt bây giờ đã tốt hơn vài phần.
An Thịnh đưa mệnh lệnh thông tri xuống rồi đi theo phía sau Quân Hành Tuyệt đến noãn các trước.
Tiến vào noãn các liền cảm nhận được không khí ấm áp, Quân Hành Tuyệt cởi áo khoác nặng trịch xuống, lộ ra bên trong là long bào huyền mầu (màu đen). Ngoại trừ An Thịnh ra, Quân Hành Tuyệt để cho những người khác canh giữ ở ngoài noãn các. An Thịnh mang theo phạn hạp (hộp đựng cơm), theo Hoàng thượng đi vào bên trong.
“Hoàng thượng.”
Mới đi đến cửa, Quân Hành Tuyệt chợt nghe có tiếng người, không phải của Hoàng huynh, cũng không phải của Diêm La. Hoàng huynh gọi hắn là Hoàng đệ, Diêm La gọi hắn là Quân Hành Tuyệt đại nhân, hơn nữa thanh âm này là giọng nữ. Chẳng lẽ nơi này ngoại trừ Hoàng huynh còn có người khác.
“Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.” Không ngờ tới Hoàng thượng lại xuất hiện ở đây, Văn nhi vội vàng quỳ xuống.
“Ngươi là Văn nhi bên người Thục phi.” Không phải Quân Hành Tuyệt lưu ý Văn nhi này, mà là trí nhớ của hắn rất xuất sắc, người đã thấy qua sẽ không bao giờ quên.
“Vâng” Văn nhi không biết Quân Hành Tuyệt thiên phú dị bẩm, hai má đỏ lên, Hoàng thượng nhớ rõ nàng, nhớ rõ một cung nữ hèn mọn như nàng. Không thể trách Văn nhi phản ứng như thế, đại đa số nữ tử ở trong cung đối với Hoàng Đế đều có vài phần ảo tưởng, hơn nữa bộ dạng Quân Hành Tuyệt, các cung nữ đang trong độ tuổi thanh xuân ai lại không có vài phần ái mộ. Cho nên lúc Quân Hành Tuyệt nhớ rõ tên của nàng, trong lòng nàng là vui sướng, Hoàng thượng chú ý tới nàng, vậy Hoàng thượng có phải có vài phần ý tứ với nàng hay không?
“Ngươi ở trong này làm chi?” Quân Hành Tuyệt nhíu mày hỏi.
“Nô tỳ, nô tỳ, ” Văn nhi bừng tỉnh, hiện tại chủ tử của nàng đang ở cùng Tín vương tư hội (gặp riêng), Tín vương cùng nương nương gặp nhau có thể nói là ngẫu ngộ (vô tình gặp được). Nhưng chuyện này một khi tra ra nàng từng xuất hiện ở Lưu Vân điện, nếu Hoàng thượng hoài nghi Tín vương cùng nương nương có tư tình, vậy nương nương có thể giải thích là nàng đề nghị đến noãn các, kia nàng trở thành là cố ý hãm hại, nàng trong chuyện này tuyệt đối không muốn trở thành người chịu tôi thay. Sắc mặt Văn nhi trắng bệch, đây vốn là chuyện rất dễ dàng, nhưng điều kiện là Hoàng thượng đừng tới nơi này.
Không để ý tới Văn nhi, Quân Hành Tuyệt tiếp tục đi về phía trước.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, xin đợi một chút.” Văn nhi vội vàng đứng lên, kêu to, mục đích thứ nhất là ngăn cản Hoàng thượng, mục đích thứ hai là nhắc nhở người ở bên trong: Hoàng thượng tới.
Quân Hành Tuyệt nhìn người cung nữ đang ngăn cản hắn, nhíu mày, đang muốn ra tay đánh bay cung nữ này, chợt nghe thấy truyền đến tiếng kêu kinh hoảng “Tín vương, không cần....”.
Hoàng huynh đã xảy ra chuyện. Quân Hành Tuyệt trong đầu chỉ có ý niệm này, bất chấp này người cung nữ chướng mắt, chạy vào bên trong noãn các.
/136
|