TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 80 - Chương 70

/99


Người đàn ông sửng sốt trong phút giây, rồi mới giật mình, hình như lại luống cuống, anh nói nhỏ với người đang mê man: “Hạ Sơ, rất xin lỗi.”

Lời vừa dứt, thì Tả Thành đã đưa tay tắt đèn, cả căn phòng chìm ngập trong bóng tối, chỉ có đôi mắt lạnh lùng hơn cả sao đêm của anh vẫn còn sáng rực rung động lòng người.

Ánh đèn đường màu vàng ánh đỏ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên đôi tay tinh xảo trông như một bức họa của người kia, đầu ngón tay#Guānyǔ đang run rẩy, xốc một góc chăn lên, cởi chiếc áo sơmi màu đen của cô ra. Ánh đèn mỏng manh ập vào gương mặt nghiêng tinh tế, trong đôi mắt như tan tành ra, chỉ cò một gương mặt xanh xao.

Hẳn là chưa bao giờ có kinh nghiệm chăm sóc người khác, nên động tác của Tả Thành vụng về luống cuống, kinh hãi ẩn hiện đâu đó trong đôi mắt, lộn qua lật lại một lát mới thay quần áo sạch sẽ cho Giang Hạ Sơ xong, rồi lại phủ chăn lên cho cô thật kín thật chặt.

“Còn lạnh không?” Trên trán Tả Thành nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, đưa tay sờ sờ trán của Giang Hạ Sơ, nóng muốn đốt người.

Cô cuộn mình, toàn thân run lẩy bẩy, mặt mày trắng bệch dọa người, nói mê man: “Lạnh.” Giọng nói khản đặc như không nên lời.

Dường như đang có hàng ngàn chiếc châm đâm chọt vào trong trái tim, cái cảm giác xuyên thủng này khiên người ta đau lòng, chưa có bao giờ hoang mang lo sợ như thế, giờ đây cái người đàn ông xưa nay luôn luôn không gì không làm được đang kinh hoảng không biết làm sao giống như một đứa bé, tay anh cũng run rẩy như thế, thế là ôm chặt cô gái anh đã yêu tận xương tủy bên trong chiếc chăn, khẽ hôn lên vầng trán của cô như như bước trên băng mỏng: “Ôm em như thế, có còn lạnh không?”

Nhưng người trong lòng lạnh run, môi, bị cắn xứt da.

Đôi mắt đen như ánh chiều cuối thu, là một màu đen như mực mềm mại, cúi người, cắn giữ môi cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: “Ngoan.”

Người đàn ông ngày thường như sấm rền gió cuốn, vô cùng dịu dàng, không hề giữ lại chút gì.

Trên đời có bao nhiêu người đàn ông, có thể chờ đợi một người phụ nữ như thế?

Anh ôm cô, nhưng chỉ lặng im trong giây lát, bỗng cô thều thào: “Đau.”

Lúc Giang Hạ Sơ tỉnh táo, cô chưa bao giờ kêu đau, nhưng mà chính vì như thế, một chữ kia, đã đủ khiến cho lý trí của Tả Thành vỡ tan hoàn toàn, anh hoảng sợ, chỉ nhớ gọi tên cô: “ Hạ Sơ.”

Trái tim thâm sâu như biển cả, bụng đầy tâm kế thì thế nào, nhưng đối với cục thịt trên đầu quả tim, thì chẳng phải còn vụng về luống cuống giống như đứa trẻ, chỉ biết ngây người nhìn cô, ôm cô.

“Tôi đau.” Trên gương mặt tái nhợt của Giang Hạ Sơ phủ lên một lớp mồ hôi, thân thể thì rất lạnh buốt, bắt đầu hơi co giật.

“Chỗ nào đau? Hạ Sơ, nói anh nghe, chỗ nào đau?” Hình như bàn tay ôm Giang Hạ Sơ không dám dùng lực, đôi mắt như hắc diệu thạch như phủ một lớp bụi mờ, nhìn không rõ, anh hoang mang lo sợ.

“Đau quá a.” Cô không còn chút ý thức nào, chỉ than nhẹ.

“Cuối cùng là đau chỗ nào?” Giọng nói của anh khàn khàn như nghẹn lại, “Phải làm sao thì mới có thể khiến em không đau? Em nói anh nghe đi.” Anh ôm mặt cô, đầu ngón tay d[d|lqd\O/tinh tế đang run khẽ, hô hấp cũng trở nên thật dè dặt.

Trên đời này, sinh ly tử biệt, anh đều có thể nắm giữ trong lòng bàn tay, nhưng lần đầu tiên anh căm hận cảm giác bất lực mệt mỏi như thế này.

Anh nghĩ, nếu như cô có thể khỏe mạnh, cho dù mọi thứ sụp đổ, nhưng lại bi thương phát hiện ra, mọi thứ của anh, không có tác dụng gì với cô cả.

“Tả Thành.” Cô mê man rất sâu, bật thốt ra thì là hai chữ này.

Có người nói, trong lúc người ta rơi vào ác mộng, hoặc là lục ngủ mê man, lời nói ra, luôn về ai đó, là người mà luôn được chôn sâu trong lòng nhất, bởi vì ẩn giấu quá sâu, cho nên không ai biết được, thậm chí chính cô ấy.

Tả Thành…… Rất hiếm khi cô gọi tên anh như thế, ít đi sự lạnh lùng, gỡ xuống sự phòng vệ, đơn thuần, rất giống như là một loại để tâm, một loại yên tâm.

Nhưng mà, vốn dĩ đêm nay là một giấc mộng không tỉnh táo, không chân thật, Tả Thành chưa bao giờ tỉnh lại cả, bởi vì đau lòng, đã quên tính toán, đã quên suy tưởng, quên hết mọi thứ, chỉ nhớ rõ một thứ cảm giác đau lòng, nó gọi là lòng đau như cắt.

“Hạ Sơ.” Anh vẫn gọi cái tên này, hai chữ gồng gánh tất cả những thứ tình cảm không thể nào chịu đựng, trở nên nặng trịch.

“Tả Thành.” Cô run rẩy nắm lấy ống tay áo của anh, dường như hàm răng cũng đang run cầm cập, giọng nói hơi mơ hồ, “Tôi đau.”

“Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi.” Trong đôi mắt anh là ánh sáng trong veo chớp động, con ngươi đỏ đọc: “Ngoan, rất nhanh sẽ không còn đau nữa.”

Chắc chắn là rất thoải mái, ngay cả không nói đau, cô cũng không chịu đựng, cô quật cường, chỉ giữ chặt chân mày (tức là lông mày đang làm gì thì nguyên thế).

“Hạ Sơ.” Lông mi Tả Thành dài, dưới ánh đèn mờ nhạt, vương một chút nước mắt sáng long lanh.

Cô rất đau, nhưng lại không khóc, anh không thể đau thay cho cô, nên đành khóc thay cô vậy.

Có vài người đàn ông cả đời khóc vì rất nhiều người phụ nữ, có vài người đàn ông suốt đời chỉ khóc nhiều lần vị một người phụ nữ, có vài người đàn ông cả đời chỉ khóc một lần vì một người phụ nữ, những thứ nước mắt này lần lượt được gọi là giả tình giả ý, chân tình giả ý, chân tình chân ý. :)))

Tả Thành, có lẽ là quá yêu người phụ nữ này, cho nên, nước mắt của anh, là thứ nảy sinh vì Giang Hạ Sơ.

Thế gian như tịch mịch, anh ôm lấy cô, anh đang run, bởi vì cô trong lòng đang run.

Sợ hãi cứ kéo dài cho đến khi chú Tiến vào cửa thì mới im và dừng lại.

“Thiếu gia.”

Giờ đây, cái người được Tả gia tôn làm thần, tôn sùng, tin tưởng, ngưỡng mộ, ngay cả giày cũng không xỏ, toàn thân chật vật bẩn thỉu, lại kích động, kéo lấy người đàn ông mặc chiếc áo trắng đằng sau lưng chú Tiến: “Mau cứu cô ấy, cô ấy vẫn còn kêu đau.”

Người đàn ông mặc áo trắng tên là Tả Hữu, là bác sĩ tư nhân mang dòng họ Tả gia, vẻ ngoài trắng nõn, không thể nhìn ra anh ta bao nhiêu tuổi, ở Tả gia vài năm rồi, nhưng chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ như thế của ông chủ đứng đầu, sợ ngây người trong phút giây.

“Có nghe không, mau chữa cho cô ấy, nếu như ——”

“Đau.” Người nằm trên giường vô ý rên lên, trông phút chốc, người đàn ông mất lý trí trở nên yên tĩnh, buông tay, quay lại, đến bên cạnh giường, ôm lấy người trên giường, khẽ dụ: “Hạ Sơ, bác sĩ đến rồi, sẽ không đau nhanh thôi.”

Chú Tiến thì làm như không thấy gì, còn Tả Hữu thì nghẹn họng nhìn trân trối trong chốc lát, cái này, tương phản giữa trước sau quá lớn, xem ra lời đồn bên Tả gia, ông chủ cưng chiều vợ vô độ thật sự có thể tin tưởng.

“Nghe thấy không? Cô ấy đang kêu đau, cho dù dùng cách gì, phải khiến cô ấy hết đau trước.” Người đàn ông dịu dàng chói lóa, trong phút chốc đã biến thành một vương giả, nói câu nào là sát sinh câu đó, mỗi một chữ đều khiến người ta hãi hùng khiếp vía.

Tả Hữu còn đang trong suy nghĩ vẩn vớ cũng nơm nớp lo sợ: “Vâng, tiên sinh.”

Bên kia còn chưa bắt đầu, mà bên này Tả Hữu đã toát mồ hôi lạnh khắp người rồi, ngay cả khi lấy đạn bên cạnh trái tim của người ta cũng không hề khẩn trương đến thế, anh ta dám chắc, nếu như có một chút sai lầm nào, thì chắc chắn anh ta không thể ra khỏi cánh cửa này.

Ống nghe bệnh được cầm trong tay cũng hơi run khẽ, ngẩng đầu, dường như người đàn ông đang ôm không có ý muốn tránh ra một chút nào, Tả Hữu trưng cầu ý với vẻ nói không nên lời: “Tiên sinh, phải, phải cởi quần áo ra.”

Vừa nói xong, mặt mày Tả Thành âm u, trong phút chốc Tả Hữu có một thứ cảm giác như rơi vào hầm băng ngàn dặm vậy, cũng không dám ngẩng đầu lên, giọng nói của người đàn ông trên đỉnh đầu mang theo hơi lạnh như ngàn năm không tan: “Cứ trị như thế đi.”

Đời này, sai lầm lớn nhất của Tả Hữu đã phạm phải khi chữa bệnh là có ý định đối xử với phụ nữ của ông chủ như với những người phụ nữ khác. Lau mồ hôi, run run thu lại ống nghe bệnh, bắt đầu tiến hành mà như bước trên băng mỏng, người đàn ông lại ném xuống một câu lạnh như băng: “Nếu không trị khỏi.” Tiếng của người đàn ông dừng lại một chút, “Tôi cũng không biết sẽ làm như thế nào với cậu đây?”

Bàn tay Tả Hữu


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status