TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 81 - Chương 71

/99


“Thiếu gia vẫn đang ở công ty.”

Chú Tiến đứng ngay trước cửa ban công, chưa có sự cho phép của Tả Thành, cho dù là chú Tiến cũng không thể nào bước thêm một bước.

Giang Hạ Sơ cũng không nói gì nữa, l.q.d ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống sườn mặt, khẽ phất lên cong vút, bên môi, như nở nụ cười mỉm.

Nhờ phúc của trận ốm này, gần nửa tháng rồi, Giang Hạ Sơ không thấy Tả Thành.

“Thiếu phu nhân, vào đi, bên ngoài gió lớn, thân thể của cô còn chưa khỏe lại, thiếu gia đã căn dặn, phải chắm sóc thật tốt.”

“Ở trong đó, sẽ khiến tôi không thể hít thở, gió nơi đây, khiến tôi tỉnh táo lại.” Đôi má tái nhợt vì đang bệnh, bờ môi nứt nẻ, cô lắc đầu, “Không muốn đi vào, tôi bị bệnh, anh ta sẽ theo tôi chăng.” Quay đầu lại, nhìn chú Tiến, đôi môi trắng bệch quật cường nhếch lên.

Chú Tiến nhíu chặt lông mày, ngập ngừng do dự một lúc, những vẫn không nhịn được, ông nói: “Thiếu phu nhân, đừng oán hận thiếu gia, hai người là vợ chồng, là chung sống với nhau, là sẽ cùng nhau đi trên đường đời rất dài rất dài, nếu có thể, thì nên đối xử với nhau thật tốt.”

Cô rũ mắt xuống, trong đôi mắt cô không còn là ánh trăng chếnh choáng nữa, u tối như chẳng còn chút tia sáng nào, trầm ngâm nửa ngày, rồi mỉm cười tự giễu: “Phải nhỉ, cuộc đời rất dài rất dài, ai biết có thể đi hết được hay không.” Đôi mắt trong veo nhìn thoáng qua, cô chỉ thản nhiên nói, “Lúc đó, chú nói, tôi là nước, Tả Thành là lửa. Chú Tiến, nước lửa không thể cùng tồn tại.”

Ví dụ của người ngoài cuộc, lại vừa đúng ngay. Anh ta và cô chính là hai người cực đoan như thế này, gặp nhau, không phải như lửa cháy, thì chính là như nước cuốn.

Không thể nghi ngờ lời đã nói, chú Tiến biện giải – có vẻ vội vàng: “Thiếu phu nhân——”

Lời của chú Tiến, còn chưa hết, thì Giang Hạ Sơ đã lạnh lùng chặn ngang: “Xưng hô thật chói tai, có thể đổi không?”

Chú Tiến hơi mím môi, không nói gì.

Ý này có nghĩa: Không thể.

Giang Hạ Sơ nhếch môi giễu cợt, ánh trăng trên mặt cũng đã trở nên tỏa nhạt dần.

Chú Tiến thở dài, không còn gì để nói, hai người kia, không lay chuyển ai được cả.

Ánh trăng chiếu rọi qua khe hở của vòng bảo hộ, phủ xuống một tầng ánh sáng loang lổ lên chậu chà là trên mặt đất, Giang Hạ Sơ chậm rãi ngồi xuống, đưa tay, khẽ chạm vào gai của nó, hơi châm vào tay, nhưng không rút tay lại: “Cũng đã vào hè rồi, tại sao chà là này lại không đâm chồi non nhỉ?”

Lá cây hơi ngả vàng, chỉ có thân cây thì mang màu xanh nhạt, mới có thể nhận ra, chậu cây này vẫn đang ‘kéo dài hơi tàn’.

Chú Tiến nói tiếp: “Thiếu gia đã chăm bón năm năm, ānyǔ chưa bao giờ đâm chồi ra lá.”

Chà là này cũng lạ thật, năm năm không đâm chồi ra hoa, nhưng cũng không héo rũ, tính tình này quật cường giống hệt ông chủ.

Bỗng Giang Hạ Sơ nhíu mày lại, bưng cái cây lên, để trong tay nhìn tỉ mỉ: “Chẳng trách không lớn nổi, thì ra là ở trong chậu cây như thế.”

Hình hoa sơn chi được khắc bên rìa của chậu sứ xanh đã nhạt rồi, không còn là màu như năm năm trước nữa.

Là thứ năm năm trước cô đã để lại mà, cái cây này, chậu sứ xanh này. Thế mà vẫn giữ lại, người kia, thật đúng là cố chấp đến điên cuồng.

Chú Tiến không chịu nổi đã nói thêm mấy câu: “Năm năm thiếu gia đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, không cho phép bất cứ ai ——”

“Xoảng ——”

Một tiếng vang dội, bỗng lời nói ra khỏi miệng của chú Tiến cũng im bặt luôn, đôi mắt khẩn trương, nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất kia.

Chú Tiến còn chưa nói xong: Chưa bao giờ thiếu gia cho phép bất cứ ai đụng vào, xem như vật báu.

Bây giờ, vỡ rồi…… Hoàn toàn thay đổi.

Lau bụi đất dính trên đầu ngón tay, Giang Hạ Sơ từ từ ngẩng đầu lên, nói hai chữ nhẹ nhàng bâng quơ: “Vỡ rồi.” Đứng lên, dùng chân gẩy gẩy đất tản ra, chà là dưới chân thì lăn lông lốc, rồi nằm lẻ loi ở một góc. Giang Hạ Sơ vò vò quần áo, nói như nước chảy mây trôi, “Cũng tốt, cây cối cũng như thế, có đôi khi cũng sống không bằng chết đi.”

Chú Tiến hoàn toàn sững sờ, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Hẳn thiếu gia sẽ lại khó chịu rồi……

Lúc không có Giang Hạ Sơ, thiếu gia của ông không khỏe, bây giờ cô ta ở đây, thiếu gia của ông cũng không thấy được thì tốt rồi đấy.

Nhưng mà người kia xoay người đi, đi được vài bước, thì nói với vẻ thờ ơ: “Nếu Tả Thành hỏi tới, thì nói tôi không thích chà là, nhất là ——” Bỗng dừng lại, cô cúi đầu, cúi người, khẩy bùn đất trên mặt đất, “Lại ở trong đây.”

Cô giơ tay lên, chiếc nhẫn bạc dính toàn bùn đất. Cô ngồi xổm xuống, lầm bầm lầu bầu: “Tả Thành quả là không gì không làm được mà.”

Chú Tiến nhìn chiếc nhẫn kia, không biết như thế nào, rồi lại nhìn chà là nằm lăn trong góc: “Cô không nên phá đi, cũng chỉ là một chậu cây, cần gì phải cố chấp thế.”

Ông không gọi cô là thiếu phu nhân, chỉ như những người không quen, trong giọng nói lại chứa đựng trách cứ.

Vẻ mặt chú Tiến âm u lạnh lùng, chỉ là đầu sỏ gây nên thì lại có vẻ mặt thản nhiên, cười lạnh lùng, lầm bầm một câu: “Chỉ là một chậu cây, Tả Thành còn cố chấp hơn tôi.” Nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, lạnh lùng liếc nhìn chú Tiến, nói lời không liên qua, “Có đôi khi, còn sống không phải là sống vì chính mình, cho nên không thể chết đi được. Thật ra thì chết cũng là một sự tác thành.”

Cô đang tố cáo, đang bất mãn, dùng cách làm gần như là ngay thơ bốc đồng.

Chú Tiến thở dài, không biết là tiếc hận cho chà là năm năm như thế, hay là phí mất năm năm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.

Rất lâu sau, lặng im không nói gì cả, Giang Hạ Sơ từ từ đi đến trước vòng bảo hộ, dơ tay lên, mở lòng bàn tay ra.

Tõm —— Chiếc nhẫn trong tay rơi vào hồ dưới lầu, biến mất. Rồi xoay người, không biết đang cười điều gì.

Hơn nửa vầng trăng nấp sau mây đen, chiếc ghế xích đu giữa sân thượng lắc lư, bóng hình lắc lư.

Cái đu này cũng là của năm năm trước mà, đã từng là thứ cô thích nhất.

Bây giờ thì, cảm thấy chói mắt vô cùng. Ngồi lên trên, cuộn mình trong ghế xích đu: “Nếu anh ta đã về thì nói tôi ngủ rồi.” Vén sợi tóc tán loạn, chắp hai tay lại làm chiếc gối trên xích đu, cô nhíu màu, “Năm năm rồi, cái xích đu này đã vương mùi hương của anh ta.”

Chóp mũi của cô toàn là mùi hương của Tả Thành, thấm vào làn da, giác quan của cô, thấm vào từng chút một, trái tim, lạnh lẽo mấy phần, đau đớn giống như kim đâm xuyên qua.

Xích đu của cô sao, đã từng, cô đã từng chơi chung d/đ`\l@qd0p với chị, nhìn vầng trăng, nói chuyện trên trời dưới đất đến tận sáng tinh mơ.

Ánh trăng vẫn như thế, nhưng mà người cũ đã không còn là thế nữa, chỉ còn lại những hơi thở hít thở khó nhọc này, nhắc nhở cô từng giây từng phút: Cô còn sống.

Nhắm mắt lại, ánh trăng không còn trong đôi mắt nữa, cô ngủ, gió, thổi vào xích đu hơi lắc lư.

Một lúc lâu, bên kia không nói gì, chú Tiến ló người ra khẽ gọi: “Gió lên rồi, thiếu phu nhân đi vào ngủ đi.”

Cô gái trên xích đu kia không động đậy, nhưng gió phẳng phất qua, tóc bay tán loạn, xích đu được lay động.

Chú Tiến lắc đầu, thở dài, rời khỏi sân thượng.

Đi tới cửa, chú Tiến kinh ngạc: “Tới đây lúc nào vậy?”

Dường như Thành Sơ Ảnh không nghe thấy, ánh mắt hòa với ánh đèn mờ mịt rơi vào chiếc ghế gỗ bên ngoài sân thượng: “Chậu chà là kia, chưa bao giờ Tả Thành chịu để cho người ta đụng vào dù chỉ một chút.” Chua sót bốc lên nồng nặc trên bờ môi, nhưng lại giống như đang cười, “Nếu là người khác ném vỡ, chắc chắn Tả Thành sẽ không tha cho, nhưng cô ta lại giẫm đạp lên nó như thế.”

Ả đàn bà này, cô ta dựa vào cái gì?

Chợt đôi mắt Thành Sơ Ảnh hiện lên tia sáng sắc bén, liếc nhìn người phụ nữ trên xích đu.

Chú Tiến lắc đầu, chỉ còn là bất đắc dĩ: “Nó vốn là đồ của cô ta, tất nhiên là cô ta có thể rồi, thiếu gia cho phép, người ngoài,


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status