Mộc Tử cố gắng dùng hai bàn tay đang bị trói sau lưng mò mẫm, cuối cùng cũng tìm thấy bàn tay nhỏ bé của Âu Dương Lục Sắc, nắm thật chặt mười ngón tay mảnh khảnh kia…
“Mộc Tử, em không có ngủ, em vẫn đang tìm cách ráp lại laptop của chúng ta.”
Mộc Tử cảm nhận được sức mạnh truyền đến từ mười ngón tay hết sức nhỏ bé của Âu Dương Lục Sắc, nó thật mạnh mẽ như đang nhắc nhở mình, an ủi mình, truyền cảm hứng cho mình. Giọng nói của nàng mặc dù yếu ớt nhưng lại phi thường bình tĩnh.
Mộc Tử kinh ngạc, vừa rồi hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào dòng suy nghĩ và hồi ức, không hề phát hiện ra rằng thân thể Âu Dương Lục Sắc vẫn luôn vùng vẫy, giãy dụa, lay động. Vào thời điểm sát thủ quăng mạnh laptop xuống, rất nhiều linh kiện rơi ra lăn xuống dưới chân Âu Dương Lục Sắc, mà giờ phút này, Âu Dương Lục Sắc đang cố gắng sửa lại laptop của bọn hắn dưới tình huống hai tay bị trói sau lưng, chỉ có thể dùng bộ phận duy nhất còn có thể tự do hoạt động – hai chân! Cho đến lúc này Mộc Tử mới chú ý đến một âm thanh vẫn không ngừng vang lên – đó là âm thanh sinh ra khi giày cao gót ma sát trên mặt đất. Âu Dương Lục Sắc vẫn một mực dùng những ngón chân linh hoạt của mình và cả đầu nhọn của giày cao gót để tiến hành một lần sửa chữa máy tính nghe cũng khó có thể tưởng tượng được!
“Nhưng mà, nhưng mà dây cáp đã bị cắt đứt lâu rồi, wireless lan căn bản cũng không được lắp đặt, Lục Sắc…” Mộc Tử tuyệt vọng nói.
“Không, Mộc Tử, máy tính của chúng ta đã được em đặc biệt sửa chữa từ trước rồi, để đề phòng vạn nhất, em đã lắp đặt bên trong notebook một máy phát tín hiệu, nó có chức năng tương tự như cuộc gọi khẩn cấp trên điện thoại di động. Bây giờ, chỉ cần lắp ráp lại một bộ phận linh kiện quan trọng nhất trong máy tính thì em có thể dùng nó để gửi tín hiệu cầu cứu đi, tín hiệu đó sẽ được gửi trực tiếp đến điện thoại di động của Tư Đồ Hồng… Mộc Tử, em đã bắt đầu buồn ngủ rồi, hy vọng thời gian vẫn còn kịp…”
“Lục Sắc…” Tâm tình của Mộc Tử trong giờ phút này không thể chỉ dùng vẻn vẹn hai chữ kích động là có thể hình dung ra, hắn nắm thật chặt ngón tay của nàng, giọng nói trở nên run rẩy: “Em nhất định sẽ làm được, anh sẽ kể chuyện cho em nghe, không, em sẽ hát cho em nghe, để chúng ta cùng phấn chấn tinh thần, có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này!
“Được.” Âu Dương Lục Sắc vừa cuối đầu bận rộn, vừa nói: “Em chưa từng được nghe anh hát, hy vọng sẽ không quá khó nghe.”
"Hồng tượng niên hoa thịnh phóng đích khí diễm
Hồng – Bừng cháy như đỉnh hoàng kim của tuổi thanh xuân
Hồng tượng tà dương tiệm viễn đích kỷ niệm
Hồng – Rực rỡ như những ký ức về vầng tà dương xa khuất
Thị nhĩ dữ ngã phân phi đích na phó tiếu kiểm
Là những phút vui cười của hai ta đã trôi xa…
Như nhĩ dữ ngã chưởng tâm đích sinh mệnh phục tuyến
Là đường vận mệnh người cùng ta được nối liền
Dã tượng hồng trần phiếm quá nhất dạng minh diễm...
Cũng như một thoáng hồng trần vụt qua, mỹ diễm…” (1)
“Quá nặng nề rồi.” Âu Dương Lục Sắc cười nói, “Tuy nhiên giọng hát của anh đã mang đến cho chúng ta một tin tốt lành: phần lớn vi mạch không hề bị hỏng, chỉ là hư phần bên ngoài và bàn phím thôi. Tốt rồi, tiếp tục hát đi, em vẫn còn muốn nghe.”
" Tại ngận cửu hoặc giả bất cửu dĩ tiền nhân môn tại truyền tụng
Chẳng biết từ bao giờ, người đời truyền với nhau rằng
Nhân ảnh sung sung hữu nhân đảo hạ lai tựu hữu nhân hoạch đắc quang vinh
Thấp thoáng có người ngã xuống, cũng có người đạt được vinh quang
Nhất cá nhân điệt đảo tổng hữu bàng nhân vi tha nhi tâm thống
Một người thất bại, sẽ có người vì đó mà đau lòng
Nhĩ đích anh dũng thị tha đích tàn nhẫn
Sự anh dũng của ngươi là sự tàn nhẫn với hắn
Thùy năng cú vi sở hữu nhân hiệu trung
Ai có thể làm vừa lòng tất cả?
Khán thùy khán đổng tưởng thùy tưởng thông
Điều này ai hiểu, điều đó ai thông
Thùy đô vong ký liễu khoan dung chích tưởng trước tự kỷ đích anh dũng
Tất cả đều muốn làm anh hùng, không hề nghĩ tới khoan dung
Thùy đề trước đăng lung khán tả khán hữu
Ai mang đèn lồng tìm khắp chốn
Đô hữu tha khổ trung...
Đều có nỗi khổ tâm trong lòng…”(2)
“Bài này quá bi tráng rồi… Tốt rồi Mộc Tử, hiện giờ, hiện giờ chúng ta chỉ còn lại có hai bộ phận thôi, chỉ cần lắp xong hai bộ phận này là em đã thành công rồi. Chà, tiếp tục hát đi, em bắt đầu muốn ngáp rồi…”
“Tâm hữu linh tê
Ý hợp tâm đầu
Nhất điểm đồng đề
Đồng lòng nhất trí
Chích phán tố uyên ương cộng phó tiên cảnh
Chỉ mong kết uyên ương cùng dạo tiên cảnh
Nguyện đắc nhất tâm
Nguyện một lòng
Bạch đầu bất ly
Đầu bạc chẳng rời xa
Như xuân tằm đáo tử ti phương nhi tẫn
Như tằm xuân đến chết, tơ mới tận
Xuân yên liễu lục
Khói xuân liễu xanh
Bất như vọng nhĩ
Không bằng nhớ người
Thán giá thiên hạ thùy nhân bất thức quân...
Ôi! Dù người ở đâu mãi vẫn là anh hùng…” (3)
“Bài này cũng không tệ lắm, không biết có thể xem là lời tỏ tình của anh dành cho em không nhỉ? Chờ sau khi chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này, anh nhất định phải dẫn em đi hát karaoke, em muốn phê bình giọng hát của anh một chút mới được… Hiện giờ chỉ còn lại bộ phận cuối cùng thôi, nhưng mà Mộc Tử, nó nhỏ quá, em không có cách nào nối nó vào dây dẫn… Em nghĩ em phải dùng tay mới hoàn thành được nó!”
“Không sao đâu, Lục Sắc, em nghĩ cách để cầm nó trong tay đi, vợ chồng chúng ta hợp tác nhất định sẽ làm được.”
“E rằng chỉ có thể như vậy, tuy nhiên điều này rất khó đấy, độ khó cũng không khác gì việc đặt tay sau lưng để xỏ chỉ vào kim khâu đâu… Mộc Tử, em cần anh phối hợp một cách hoàn mỹ, nếu không bao nhiêu công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển rồi.”
“Được, Lục Sắc, bây giờ chúng ta cần cố gắng cùng nhau ngã xuống mặt đất, sau đó anh sẽ nắm chắc phương hướng để anh ngã người xuống ngay cạnh linh kiện đằng kia, như vậy anh sẽ có thể lấy được nó, sau đó chúng ta sẽ cùng hoàn thành nó ở sau lưng…”
“Được, em đã chuẩn bị xong, ngã đi!... Đến đây đi anh yêu!”
Phù phù!
Một đôi nam nữ bị trói tay sau lưng trên ghế, ngã sấp xuống trên tấm ván.
“Tốt rồi Lục Sắc, bây giờ vật kia đang ở trước mặt anh, anh lập tức sẽ ngậm nó trong miệng… Tốt rồi, anh lấy được nó rồi! Anh tìm thấy cái lỗ nhỏ tiếp nối với dây dẫn trên bề mặt của nó rồi!”
“Tốt lắm, hiện giờ chỉ cần chúng ta ăn ý là được rồi, anh đã lấy được nó, em cần đưa dây dẫn vào…”
“Đến đây đi bảo bối, giống như anh vừa hát, ý hợp tâm đầu, đồng lòng nhất trí nha…”
“Em thất bại rồi, đầu sợi dây rơi xuống rồi!”
“Không sao cả, nhắm mắt lại đi, để chúng ta tâm ý tương thông…”
Sau khi thất bại mấy lần…
"Mộc Tử, em thành công rồi! Em lắp được nó rồi!”
“Em giỏi quá, em yêu! Bây giờ thời gian chúng ta uống thuốc vừa mới qua bốn phút, tiếp theo, chúng ta giao những việc còn lại cho Tư Đồ Hồng thôi, hắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu!”
“Ừ… Tín hiệu đã được gửi đi thành công, thế nhưng Mộc Tử, bây giờ em vẫn không muốn thiếp đi, em sợ một khi thiếp đi sẽ không thể nào tỉnh lại… Kể cho em nghe chuyện về Diệp Tử một lần nữa đi…”
“Được rồi, lần đầu tiên chú ý đến cô ấy, là…”
Tình yêu của Hắc Bạch Vô Thường vẫn luôn luôn lặng lẽ và trầm lắng, những lời đường mật càng khó gặp, nhưng vào hôm nay, tại thời điểm đối mặt với sinh tử, bọn hắn lại dồn dập bày tỏ với nhau những lời ngon tiếng ngọt mà ngày thường tỉnh lược đi mất, cũng chỉ có trong hoàn cảnh như thế này, những lời đường mật mới lộ ra vẻ đẹp chân thực như vậy…
Cũng không biết cuối cùng câu chuyện cũ này được kể đến đâu. Mộc Tử chỉ nhớ lúc ấy đầu óc càng ngày càng nặng trĩu, lại càng khó có thể chống lại cơn buồn ngủ, cuối cùng, hai người chìm vào giấc ngủ…
Khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Âu Dương Lục Sắc, Tư Đồ Hồng lòng như lửa đốt lao đến hiện trường, phát hiện ra Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ.
Chỉ có điều hai bàn tay bị trói chặt sau lưng của bọn hắn đan chặt vào nhau, không cách nào có thể khiến bọn hắn buông ra…
Đây là lần đầu tiên Hắc Bạch Vô Thường đối mặt với tuyệt cảnh sinh tử, câu chuyện đồng tâm hiệp lực trốn thoát thành công.
Trải qua lần trắc trở này, Hắc Bạch Vô Thường phối hợp với nhau càng thêm ăn ý, yêu nhau càng thêm tha thiết.
Ý hợp tâm đầu, đây mới chính là vẻ đẹp đỉnh cao trong sâu thẳm của tình yêu…
Phía trước vẫn còn những nguy cơ đáng sợ hơn nữa đang chờ bọn hắn, cuộc hành trình trở về lần này chung quy là một lần tôi luyện gian khổ!
Cũng chỉ có vượt qua nhiều ma luyện gian khổ hơn nữa mới có thể thật sự khiến tình cảm thăng hoa đến mức tận cùng!
~~o0o~~
Chú thích:
(1) – Bài hát Red do Trương Quốc Vinh trình bày.
(2) – Bài hát Heroes do Vương Phỉ trình bày.
(3) – Bài hát Thước kiều hối do ban nhạc Hoa nhi trình bày.
“Mộc Tử, em không có ngủ, em vẫn đang tìm cách ráp lại laptop của chúng ta.”
Mộc Tử cảm nhận được sức mạnh truyền đến từ mười ngón tay hết sức nhỏ bé của Âu Dương Lục Sắc, nó thật mạnh mẽ như đang nhắc nhở mình, an ủi mình, truyền cảm hứng cho mình. Giọng nói của nàng mặc dù yếu ớt nhưng lại phi thường bình tĩnh.
Mộc Tử kinh ngạc, vừa rồi hắn đã hoàn toàn đắm chìm vào dòng suy nghĩ và hồi ức, không hề phát hiện ra rằng thân thể Âu Dương Lục Sắc vẫn luôn vùng vẫy, giãy dụa, lay động. Vào thời điểm sát thủ quăng mạnh laptop xuống, rất nhiều linh kiện rơi ra lăn xuống dưới chân Âu Dương Lục Sắc, mà giờ phút này, Âu Dương Lục Sắc đang cố gắng sửa lại laptop của bọn hắn dưới tình huống hai tay bị trói sau lưng, chỉ có thể dùng bộ phận duy nhất còn có thể tự do hoạt động – hai chân! Cho đến lúc này Mộc Tử mới chú ý đến một âm thanh vẫn không ngừng vang lên – đó là âm thanh sinh ra khi giày cao gót ma sát trên mặt đất. Âu Dương Lục Sắc vẫn một mực dùng những ngón chân linh hoạt của mình và cả đầu nhọn của giày cao gót để tiến hành một lần sửa chữa máy tính nghe cũng khó có thể tưởng tượng được!
“Nhưng mà, nhưng mà dây cáp đã bị cắt đứt lâu rồi, wireless lan căn bản cũng không được lắp đặt, Lục Sắc…” Mộc Tử tuyệt vọng nói.
“Không, Mộc Tử, máy tính của chúng ta đã được em đặc biệt sửa chữa từ trước rồi, để đề phòng vạn nhất, em đã lắp đặt bên trong notebook một máy phát tín hiệu, nó có chức năng tương tự như cuộc gọi khẩn cấp trên điện thoại di động. Bây giờ, chỉ cần lắp ráp lại một bộ phận linh kiện quan trọng nhất trong máy tính thì em có thể dùng nó để gửi tín hiệu cầu cứu đi, tín hiệu đó sẽ được gửi trực tiếp đến điện thoại di động của Tư Đồ Hồng… Mộc Tử, em đã bắt đầu buồn ngủ rồi, hy vọng thời gian vẫn còn kịp…”
“Lục Sắc…” Tâm tình của Mộc Tử trong giờ phút này không thể chỉ dùng vẻn vẹn hai chữ kích động là có thể hình dung ra, hắn nắm thật chặt ngón tay của nàng, giọng nói trở nên run rẩy: “Em nhất định sẽ làm được, anh sẽ kể chuyện cho em nghe, không, em sẽ hát cho em nghe, để chúng ta cùng phấn chấn tinh thần, có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này!
“Được.” Âu Dương Lục Sắc vừa cuối đầu bận rộn, vừa nói: “Em chưa từng được nghe anh hát, hy vọng sẽ không quá khó nghe.”
"Hồng tượng niên hoa thịnh phóng đích khí diễm
Hồng – Bừng cháy như đỉnh hoàng kim của tuổi thanh xuân
Hồng tượng tà dương tiệm viễn đích kỷ niệm
Hồng – Rực rỡ như những ký ức về vầng tà dương xa khuất
Thị nhĩ dữ ngã phân phi đích na phó tiếu kiểm
Là những phút vui cười của hai ta đã trôi xa…
Như nhĩ dữ ngã chưởng tâm đích sinh mệnh phục tuyến
Là đường vận mệnh người cùng ta được nối liền
Dã tượng hồng trần phiếm quá nhất dạng minh diễm...
Cũng như một thoáng hồng trần vụt qua, mỹ diễm…” (1)
“Quá nặng nề rồi.” Âu Dương Lục Sắc cười nói, “Tuy nhiên giọng hát của anh đã mang đến cho chúng ta một tin tốt lành: phần lớn vi mạch không hề bị hỏng, chỉ là hư phần bên ngoài và bàn phím thôi. Tốt rồi, tiếp tục hát đi, em vẫn còn muốn nghe.”
" Tại ngận cửu hoặc giả bất cửu dĩ tiền nhân môn tại truyền tụng
Chẳng biết từ bao giờ, người đời truyền với nhau rằng
Nhân ảnh sung sung hữu nhân đảo hạ lai tựu hữu nhân hoạch đắc quang vinh
Thấp thoáng có người ngã xuống, cũng có người đạt được vinh quang
Nhất cá nhân điệt đảo tổng hữu bàng nhân vi tha nhi tâm thống
Một người thất bại, sẽ có người vì đó mà đau lòng
Nhĩ đích anh dũng thị tha đích tàn nhẫn
Sự anh dũng của ngươi là sự tàn nhẫn với hắn
Thùy năng cú vi sở hữu nhân hiệu trung
Ai có thể làm vừa lòng tất cả?
Khán thùy khán đổng tưởng thùy tưởng thông
Điều này ai hiểu, điều đó ai thông
Thùy đô vong ký liễu khoan dung chích tưởng trước tự kỷ đích anh dũng
Tất cả đều muốn làm anh hùng, không hề nghĩ tới khoan dung
Thùy đề trước đăng lung khán tả khán hữu
Ai mang đèn lồng tìm khắp chốn
Đô hữu tha khổ trung...
Đều có nỗi khổ tâm trong lòng…”(2)
“Bài này quá bi tráng rồi… Tốt rồi Mộc Tử, hiện giờ, hiện giờ chúng ta chỉ còn lại có hai bộ phận thôi, chỉ cần lắp xong hai bộ phận này là em đã thành công rồi. Chà, tiếp tục hát đi, em bắt đầu muốn ngáp rồi…”
“Tâm hữu linh tê
Ý hợp tâm đầu
Nhất điểm đồng đề
Đồng lòng nhất trí
Chích phán tố uyên ương cộng phó tiên cảnh
Chỉ mong kết uyên ương cùng dạo tiên cảnh
Nguyện đắc nhất tâm
Nguyện một lòng
Bạch đầu bất ly
Đầu bạc chẳng rời xa
Như xuân tằm đáo tử ti phương nhi tẫn
Như tằm xuân đến chết, tơ mới tận
Xuân yên liễu lục
Khói xuân liễu xanh
Bất như vọng nhĩ
Không bằng nhớ người
Thán giá thiên hạ thùy nhân bất thức quân...
Ôi! Dù người ở đâu mãi vẫn là anh hùng…” (3)
“Bài này cũng không tệ lắm, không biết có thể xem là lời tỏ tình của anh dành cho em không nhỉ? Chờ sau khi chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này, anh nhất định phải dẫn em đi hát karaoke, em muốn phê bình giọng hát của anh một chút mới được… Hiện giờ chỉ còn lại bộ phận cuối cùng thôi, nhưng mà Mộc Tử, nó nhỏ quá, em không có cách nào nối nó vào dây dẫn… Em nghĩ em phải dùng tay mới hoàn thành được nó!”
“Không sao đâu, Lục Sắc, em nghĩ cách để cầm nó trong tay đi, vợ chồng chúng ta hợp tác nhất định sẽ làm được.”
“E rằng chỉ có thể như vậy, tuy nhiên điều này rất khó đấy, độ khó cũng không khác gì việc đặt tay sau lưng để xỏ chỉ vào kim khâu đâu… Mộc Tử, em cần anh phối hợp một cách hoàn mỹ, nếu không bao nhiêu công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ biển rồi.”
“Được, Lục Sắc, bây giờ chúng ta cần cố gắng cùng nhau ngã xuống mặt đất, sau đó anh sẽ nắm chắc phương hướng để anh ngã người xuống ngay cạnh linh kiện đằng kia, như vậy anh sẽ có thể lấy được nó, sau đó chúng ta sẽ cùng hoàn thành nó ở sau lưng…”
“Được, em đã chuẩn bị xong, ngã đi!... Đến đây đi anh yêu!”
Phù phù!
Một đôi nam nữ bị trói tay sau lưng trên ghế, ngã sấp xuống trên tấm ván.
“Tốt rồi Lục Sắc, bây giờ vật kia đang ở trước mặt anh, anh lập tức sẽ ngậm nó trong miệng… Tốt rồi, anh lấy được nó rồi! Anh tìm thấy cái lỗ nhỏ tiếp nối với dây dẫn trên bề mặt của nó rồi!”
“Tốt lắm, hiện giờ chỉ cần chúng ta ăn ý là được rồi, anh đã lấy được nó, em cần đưa dây dẫn vào…”
“Đến đây đi bảo bối, giống như anh vừa hát, ý hợp tâm đầu, đồng lòng nhất trí nha…”
“Em thất bại rồi, đầu sợi dây rơi xuống rồi!”
“Không sao cả, nhắm mắt lại đi, để chúng ta tâm ý tương thông…”
Sau khi thất bại mấy lần…
"Mộc Tử, em thành công rồi! Em lắp được nó rồi!”
“Em giỏi quá, em yêu! Bây giờ thời gian chúng ta uống thuốc vừa mới qua bốn phút, tiếp theo, chúng ta giao những việc còn lại cho Tư Đồ Hồng thôi, hắn sẽ không khiến chúng ta thất vọng đâu!”
“Ừ… Tín hiệu đã được gửi đi thành công, thế nhưng Mộc Tử, bây giờ em vẫn không muốn thiếp đi, em sợ một khi thiếp đi sẽ không thể nào tỉnh lại… Kể cho em nghe chuyện về Diệp Tử một lần nữa đi…”
“Được rồi, lần đầu tiên chú ý đến cô ấy, là…”
Tình yêu của Hắc Bạch Vô Thường vẫn luôn luôn lặng lẽ và trầm lắng, những lời đường mật càng khó gặp, nhưng vào hôm nay, tại thời điểm đối mặt với sinh tử, bọn hắn lại dồn dập bày tỏ với nhau những lời ngon tiếng ngọt mà ngày thường tỉnh lược đi mất, cũng chỉ có trong hoàn cảnh như thế này, những lời đường mật mới lộ ra vẻ đẹp chân thực như vậy…
Cũng không biết cuối cùng câu chuyện cũ này được kể đến đâu. Mộc Tử chỉ nhớ lúc ấy đầu óc càng ngày càng nặng trĩu, lại càng khó có thể chống lại cơn buồn ngủ, cuối cùng, hai người chìm vào giấc ngủ…
Khi nhận được tín hiệu cầu cứu của Âu Dương Lục Sắc, Tư Đồ Hồng lòng như lửa đốt lao đến hiện trường, phát hiện ra Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc đã hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ.
Chỉ có điều hai bàn tay bị trói chặt sau lưng của bọn hắn đan chặt vào nhau, không cách nào có thể khiến bọn hắn buông ra…
Đây là lần đầu tiên Hắc Bạch Vô Thường đối mặt với tuyệt cảnh sinh tử, câu chuyện đồng tâm hiệp lực trốn thoát thành công.
Trải qua lần trắc trở này, Hắc Bạch Vô Thường phối hợp với nhau càng thêm ăn ý, yêu nhau càng thêm tha thiết.
Ý hợp tâm đầu, đây mới chính là vẻ đẹp đỉnh cao trong sâu thẳm của tình yêu…
Phía trước vẫn còn những nguy cơ đáng sợ hơn nữa đang chờ bọn hắn, cuộc hành trình trở về lần này chung quy là một lần tôi luyện gian khổ!
Cũng chỉ có vượt qua nhiều ma luyện gian khổ hơn nữa mới có thể thật sự khiến tình cảm thăng hoa đến mức tận cùng!
~~o0o~~
Chú thích:
(1) – Bài hát Red do Trương Quốc Vinh trình bày.
(2) – Bài hát Heroes do Vương Phỉ trình bày.
(3) – Bài hát Thước kiều hối do ban nhạc Hoa nhi trình bày.
/129
|