Trải qua lần tao ngộ này đã khiến Mộc Tử có một nhận thức hoàn toàn mới về người yêu xinh đẹp Âu Dương Lục Sắc của mình. Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, trong lúc mình hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí còn đầu hàng, nàng đã dùng sự tỉnh táo và khôn ngoan của bản thân, còn có năng lực chuyên môn vô cùng thần kỳ của mình giúp Hắc Bạch Vô Thường thành công thoát khỏi nguy hiểm. Ngoài sự mỏng manh và hồn nhiên, nàng còn có sự dẻo dai và kiên cường càng quý giá hơn, cùng với sự bình tĩnh và nghiêm nghị khi đối mặt với mối nguy hiểm.
Một bộ mặt khác riêng biệt này của Âu Dương Lục Sắc đã có những ảnh hưởng rất quan trọng đến cuộc đời sau này của Hắc Bạch Vô Thường. Nó cùng tư duy nhạy bén, tinh tế của Mộc Tử hỗ trợ lẫn nhau, trợ giúp bọn hắn lần lượt vượt qua những cửa ải khó khăn…
Giống như phần lớn tình cảm trong nhân gian, sau khi được trải qua thử thách và tôi luyện của lần sinh tử này, Hắc Bạch Vô Thường càng trở nên ăn ý hơn, càng thân mật khăng khít với nhau thêm. Mặt khác, chuyện bất trắc này xảy ra khiến cô và dượng của Âu Dương Lục Sắc nảy sinh một cảm giác nguy cơ cực lớn. Bọn họ vốn là ông bà cụ thiện lương và đơn giản, đều tin rằng “Thiên hạ vô tặc” (1), chuyện lần này đã khiến họ có một nhận thức sâu sắc mới toanh về thế giới này. Vì không muốn bọn họ nghi ngờ, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc trăm miệng một lời đem toàn bộ chuyện này giải thích thành một vụ án bọn tội phạm hung bạo xông vào giết người cướp của, cũng nhân chuyện này mà thành công thuyết phục bọn họ trong thời gian ngắn nhất chuyển khỏi khu vực xa xôi, vắng vẻ phía đông thành phố, sống ổn định tại một căn nhà mới trong thành phố Tân Bắc ồn ào náo nhiệt nhưng trị an tốt hơn.
Một mặt, Tư Đồ Hồng khẩn trương truy xét chứng cứ phạm tội và địa điểm ẩn nấp của Sở Thiên Hòa, mặt khác âm thầm tăng số lượng nhân thủ bắt đầu tầng tầng lớp lớp bảo vệ cho Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc. Như hắn đã từng nói, Mộc Tử có thể là người xấu, có thể phải nhận sự trừng phạt nhưng nhất định phải dùng phương thức và trình tự hợp pháp, phải chịu chế tài của pháp luật, bất kể người nào khác, bất kể thế lực nào cũng không thể vượt qua Lôi Trì (2)…
Đến lúc mọi chuyện chấm dứt thì cũng trôi qua một tuần, Mộc Tử cùng Âu Dương Lục Sắc chuẩn bị hành trang, được Tư Đồ Hồng tự mình hộ tống, quay trở lại hành trình trở về Phượng Hoàng thành. Ngày giỗ của mẹ hắn đã đến, lúc đó chính hắn còn đang suy yếu, nằm trên giường bệnh tiếp nhận sự điều trị của bệnh viện, còn bây giờ thân thể đã hồi phục, Mộc Tử không muốn đợi dù chỉ là một chút nữa…
Dưới ánh nắng rực rỡ của ngày thu, chiếc Passat màu đen lao vùn vụt trên đường cái vắng vẻ, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc tay trong tay, ngắm nhìn phong cảnh lướt qua như gió bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, trong nội tâm vô cùng bùi ngùi.
Dường như hắn lại thấy được một thiếu niên gầy yếu, cô độc, bàng hoàng, một mình đi trong mưa gió ở Phượng Hoành thành…
Bây giờ, hắn đã quay trở lại rồi! Mang theo những trải nghiệm như truyền kỳ, mang theo người yêu xinh đẹp…
Gió thu tiêu điều, lá rơi toán loạn trong gió, ánh mặt trời tựa như cảm nhận được sự bi thương dưới trần gian, trốn vào những đám mây dày đặc ở phía xa. Đạp lên thảm lá vàng khô xào xạc khắp nơi trên mặt đất, Mộc Tử đột nhiên nghĩ rằng, chỉ trong nháy mắt, một mùa thu trên núi Mã lại sắp kết thúc. Mùa đông lạnh lẽo nhất đang nhanh chóng đến gần.
Cuối cùng thì Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc cũng về đến trước mộ của mẹ.
Nhẹ nhàng quét hết bụi bặm trên bia mộ, dâng lên cành hoa sơn chi trắng (3) mà mẹ thích nhất khi còn sống, Mộc Tử yên lặng chăm chú nhìn nụ cười hiền lành của mẹ, trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Ký ức hiện về từng cảnh, từng cảnh trong đầu như một cuốn phim xưa cũ.
Mẹ, con đã trở về rồi.
Nếu đời này con còn có điều gì tiếc nuối, đó chính là không thể lập tức loén lên, không thể tận hiếu với mẹ thật tốt, không thể giúp mẹ được trải qua những ngày tốt lành. Điều tiếc nuối này chắc chắn sẽ đi theo cả đời, khiến con khó có được một ngày bình an.
Nhưng mà, giống như những lời dạy bảo của mẹ khi còn sống, là người không thể không có tiếc nuối, những điều để vụt khỏi tầm tay một lần đừng nên để lỡ nó lần nữa. Do đó con quyết định không nhu nhược nữa, sẽ không để cả đời này phải trôi qua trong sự tiếc nuối.
Vì vậy, con của mẹ lựa chọn một con đường không giống những người bình thường, mặc kệ người đời đánh giá như thế nào, mặc kệ mưa gió hiểm trở, con vẫn sẽ kiên trì đi tiếp, đi thẳng đến phía trước.
Đúng rồi, còn nhớ lúc trước mẹ cầu xin cực khổ, cuối cùng thì kẻ gọi là cha kia cũng đồng ý cho con đi học. Vào ngày đầu tiên đến trước, mẹ tự mình đưa con đến trước cổng trường, âu yếm khuôn mặt con rồi nói: “Ráng học thật tốt, có học vấn rồi, tất cả mọi thứ đều sẽ khá hơn…”
Từ đó về sau, mỗi khi con lười biếng, mẹ đều dọa con thế này: “Không lo chăm chỉ học bài, không có học vấn, khi lớn lên sẽ không lấy được vợ.”
Mẹ, rốt cuộc con cũng không học tốt, vì con đã bỏ học rồi. Nhưng con vẫn nhớ kỹ những điều mẹ nói, con đọc rất nhiều sách, đọc đủ thứ, thể loại nào cũng có, con luôn cố gắng rút ra đủ loại tri thức từ những quyển sách đó, những kiến thức này tựa như cây cối sinh trưởng cần có phân bón và chất dinh dưỡng, đóng vai trò rất lớn trong công việc mà con làm… Hơn nữa, mẹ ơi, bây giờ con đã dẫn bạn gái về rồi, Âu Dương Lục Sắc, nàng chính là con dâu tương lai của mẹ, nàng là một cô gái rất hiểu biết, rất thùy mị, những lúc nhìn nàng, con thường tưởng tượng rằng nếu như mẹ còn sống, hai người nhất định sẽ chung sống rất hòa thuận, một nhà ba người chúng ta nhất định sẽ được hưởng cuộc sống hạnh phúc nhất trên thế giới…
Đúng vậy mẹ ơi, tưởng tượng của con đã vĩnh viễn không thể thực hiện được. Đây chính là điều mà con tiếc nuối, tiếc nuối lớn nhất. Nhưng con không thể để những điều tiếc nuối này lại xảy ra lần nữa trên nhiều người khác, cho nên đối mặt với bất công và tội ác, con lựa chọn chống lại, lựa chọn tru diệt, mẹ ơi, mẹ nhất định sẽ hiểu con, nhất định sẽ ủng hộ con đúng không? Con cảm thấy con không phải là hung thủ, con là hiệp khách, con không phải kẻ giết người, con đang cứu giúp…
Gió thu lướt qua thổi bay mái tóc dài trên trán Âu Dương Lục Sắc.
Đôi mắt đằng sau cặp kính râm xuất thần nhìn về phía người phụ nữ hiền hậu trên bia mộ, đây là mẹ chồng của nàng.
Bà có hai mí mắt giống hệt Mộc Tử, khi mỉm cười, trên má trái hiện lên một lúm đồng tiền thật sâu. Lông mi của bà rất nhạt, rất cong, rất nhỏ, nghe nói phụ nữ như vậy sẽ có vận mệnh lận đận, đau khổ.
Người phụ nữ này đã trải qua quá nhiều cực khổ, cho đến lúc chết cũng không được hưởng một ngày hạnh phúc, rốt cuộc có ảnh hưởng sâu sắc đến mức nào tới Mộc Tử?
... ... ...
Trên chiếc Passat sedan cách nghĩa trang không xa, Tư Đồ Hồng vừa cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Hắc Bạch Vo Thường qua ống nhòm, vừa nhíu mày.
Đôi uyên ương hiệp lữ làm người ta khó hiểu này quả thật vô cùng thần bí, khó lường. Bề ngoài thì bọn hắn là những người giàu tình cảm, lương thiện, cứng cỏi. Dù thế nào cũng khó có thể liên tưởng đến hung thủ gây ra vụ thảm án bầy chó phân thây kia, sự ung dung, bình tĩnh, tình cảm không thay đổi bất kể sinh tử của bọn hắn khi đối mặt với nguy cơ càng trái ngược với những tên hung thủ giết người nồng nạc mùi tàn bạo, nham hiểm…
Chẳng lẽ ta đã đa nghi rồi sao, ta đã nghi ngờ sai thật sao?
Không, không có khả năng đấy...
Buồn cười, tại sao ta phải có ý nghĩ như vậy?
Chính nghĩa, tội ác, những thứ đó luôn luôn có giới hạn rõ ràng trong suy nghĩ của Tư Đồ Hồng: hễ vi phạm pháp luật chính là tội ác. Đây chính là tiêu chuẩn đánh giá duy nhất của hắn.
Là người thực thi pháp luật, hắn là một cảnh sát yêu ghét phân minh, làm việc công chính nghiêm minh, cẩn trọng. Hắn căm ghét tội ác, mỗi khi đưa những tên tội phạm ra vành móng ngựa, tâm tình hắn trở nên tuyệt vời, có cảm giác thành công nhất.
Thế nhưng, đối mặt với đôi tình nhân trong ống kính này, hắn có một cảm giác khó hiểu không nói nên lời.
Khứu giác nghề nghiệp nhạy bén của bản thân nói cho hắn biết bọn hắn chính là hung thủ đằng sau vụ thảm án của Mina, bây giờ đã không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng trong tình cảm cá nhân, dù sao chăng nữa hắn cũng không thể nảy sinh chút căm ghét nào đối với bọn họ như những tên tội phạm.
Cho nên hắn vẫn vô cùng mâu thuẫn. Một mặt thì khua chiêng gõ trống điều tra, hy vọng sớm phơi trần chân tướng, đưa Mộc Tử ra trước pháp luật, mặt khác hắn không kìm lòng được nghĩ đến việc nếu như thật sự Mộc Tử không phải là tội phạm, có lẽ bọn hắn sẽ trở thành bạn bè tốt nhất, hắn khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng có một ngày nắm chứng cứ xác thực, tự mình còng tay Mộc Tử…
Cho đến khi điện thoại trong túi rung lên thật lâu, hắn mới phát hiện mình đã quá đắm chìm vào dòng suy nghĩ.
Cuộc gọi đến từ một số điện thoại xa lạ.
Hắn vừa đặt điện thoại lên tai, ống nghe bên trong lập tức truyền đến âm thanh nóng như lửa đốt từ phía bên kia:
“Tôi là Lý Thiên, tôi muốn có số điện thoại của Mộc Tử!”
~~o0o~~
Chú thích:
(1) – Thiên hạ vô tặc (A world without thieves) 2004: bộ phim hành động dựa trên tác phẩm cùng tên do Phùng Tiểu Cương đạo diễn.
Nội dung khái quát: Vương Bạc và Vương Lệ là hai tên trộm hợp tác với nhau, cũng là đôi tình nhân lưu lạc chân trời góc biển. Trên một chuyến xe lửa, bọn hắn gặp được một người nông dân tên là Sỏa Căn, Sỏa Căn vừa kiếm được một khoản tiền ở thành phố nên muốn về quê xây nhà cưới vợ. Sỏa Căn không tin trời đời này có kẻ trộm, lúc đầu Vương Bạc muốn ra tay với hắn, về sau lại bị sự chất phát của hắn làm cảm động, quyết định âm thầm bảo hộ để hắn không bị mất số tiền cực khổ mới có được, hoàn thành mộng tưởng thiên hạ không kẻ trộm của hắn, cũng vì vậy mà gây ra hàng loạt vụ tranh giành gay gắt với một băng trộm khác. Thủ lĩnh Lê thúc muốn thu phục Vương Bạc nhưng bị cự tuyệt nên cùng những thành viên khác tỷ thí với Vương Bạc. Trong lúc giao thủ bị cảnh sát mai phục đánh tráo tiền, sau đó cảnh sát xuất hiện bắt cả hai bên, Lê thúc cùng Vương Bạc, Vương Lệ đào tẩu rồi lại gặp nhau. Sau đó Vương Lệ đi trước, Vương Bạc vì bảo vệ tiền của Sỏa Căn nên giao thủ với Lê thúc nhưng không địch lại, lúc lâm chung muốn kinh động cảnh sát, cũng gửi tin nhắn cho Vương Lệ để an ủi nàng. Kết thúc, Lê thúc bị bắt, tiền được trả lại cho Sỏa Căn, phim dừng lại ở hình ảnh Vương Lệ bài phát ở chùa Labrang tỉnh Cam Túc.
(2) – Lôi Trì: con sông nằm phần lớn ở xã Lôi Trì, thành phố Hoành Cương, tỉnh Hồ Bắc.
Điển cố Lôi Trì: Năm Hàm Hòa thứ 2 (năm 327), Trấn tướng Tô Tuấn của (trấn) Lịch Dương (nay là Hòa Huyền) và trấn tướng Tổ Ước của Thọ Xuân (nay là Thọ Huyền) liên kết làm phản, kéo quân tiến công Kinh đô Kiến Khang (Nam Kinh thuộc vùng này). Thứ sử Giang Châu Ôn Kiệu, vốn trung thành với triều đình, liền gấp rút đem quân về bảo vệ Kiến Khang. Sau khi biết tin, chưởng quản chính quyền trung ương tại Kiến Khang là Canh Lương lo lắng thứ sử Kinh Châu Đào Khản lúc đó tay cầm trọng binh thừa cơ tiến vào, bởi vậy khi hồi đáp thư của Ôn Kiệu có nói: “Ta lo lắng biên cương phía tây còn hơn Lịch Dương, túc hạ đừng vượt qua Lôi Trì một bước.“ Ý tứ bảo họ Ôn tọa trấn như cũ, không nên vượt Lôi Trì tiến về phía đông.
Từ đó xuất hiện thành ngữ "không dám vượt Lôi Trì bước nào" để chỉ một phạm vi nhất định không thể vượt qua.
(3) – Hoa sơn chi, có tên khác là hoàng sơn chi.
Tên khoa học: Gardenia jasminoides.
Ý nghĩa: tình yêu vĩnh hằng, cả đời phú quý và sung sướng.
Một bộ mặt khác riêng biệt này của Âu Dương Lục Sắc đã có những ảnh hưởng rất quan trọng đến cuộc đời sau này của Hắc Bạch Vô Thường. Nó cùng tư duy nhạy bén, tinh tế của Mộc Tử hỗ trợ lẫn nhau, trợ giúp bọn hắn lần lượt vượt qua những cửa ải khó khăn…
Giống như phần lớn tình cảm trong nhân gian, sau khi được trải qua thử thách và tôi luyện của lần sinh tử này, Hắc Bạch Vô Thường càng trở nên ăn ý hơn, càng thân mật khăng khít với nhau thêm. Mặt khác, chuyện bất trắc này xảy ra khiến cô và dượng của Âu Dương Lục Sắc nảy sinh một cảm giác nguy cơ cực lớn. Bọn họ vốn là ông bà cụ thiện lương và đơn giản, đều tin rằng “Thiên hạ vô tặc” (1), chuyện lần này đã khiến họ có một nhận thức sâu sắc mới toanh về thế giới này. Vì không muốn bọn họ nghi ngờ, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc trăm miệng một lời đem toàn bộ chuyện này giải thích thành một vụ án bọn tội phạm hung bạo xông vào giết người cướp của, cũng nhân chuyện này mà thành công thuyết phục bọn họ trong thời gian ngắn nhất chuyển khỏi khu vực xa xôi, vắng vẻ phía đông thành phố, sống ổn định tại một căn nhà mới trong thành phố Tân Bắc ồn ào náo nhiệt nhưng trị an tốt hơn.
Một mặt, Tư Đồ Hồng khẩn trương truy xét chứng cứ phạm tội và địa điểm ẩn nấp của Sở Thiên Hòa, mặt khác âm thầm tăng số lượng nhân thủ bắt đầu tầng tầng lớp lớp bảo vệ cho Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc. Như hắn đã từng nói, Mộc Tử có thể là người xấu, có thể phải nhận sự trừng phạt nhưng nhất định phải dùng phương thức và trình tự hợp pháp, phải chịu chế tài của pháp luật, bất kể người nào khác, bất kể thế lực nào cũng không thể vượt qua Lôi Trì (2)…
Đến lúc mọi chuyện chấm dứt thì cũng trôi qua một tuần, Mộc Tử cùng Âu Dương Lục Sắc chuẩn bị hành trang, được Tư Đồ Hồng tự mình hộ tống, quay trở lại hành trình trở về Phượng Hoàng thành. Ngày giỗ của mẹ hắn đã đến, lúc đó chính hắn còn đang suy yếu, nằm trên giường bệnh tiếp nhận sự điều trị của bệnh viện, còn bây giờ thân thể đã hồi phục, Mộc Tử không muốn đợi dù chỉ là một chút nữa…
Dưới ánh nắng rực rỡ của ngày thu, chiếc Passat màu đen lao vùn vụt trên đường cái vắng vẻ, Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc tay trong tay, ngắm nhìn phong cảnh lướt qua như gió bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, trong nội tâm vô cùng bùi ngùi.
Dường như hắn lại thấy được một thiếu niên gầy yếu, cô độc, bàng hoàng, một mình đi trong mưa gió ở Phượng Hoành thành…
Bây giờ, hắn đã quay trở lại rồi! Mang theo những trải nghiệm như truyền kỳ, mang theo người yêu xinh đẹp…
Gió thu tiêu điều, lá rơi toán loạn trong gió, ánh mặt trời tựa như cảm nhận được sự bi thương dưới trần gian, trốn vào những đám mây dày đặc ở phía xa. Đạp lên thảm lá vàng khô xào xạc khắp nơi trên mặt đất, Mộc Tử đột nhiên nghĩ rằng, chỉ trong nháy mắt, một mùa thu trên núi Mã lại sắp kết thúc. Mùa đông lạnh lẽo nhất đang nhanh chóng đến gần.
Cuối cùng thì Mộc Tử và Âu Dương Lục Sắc cũng về đến trước mộ của mẹ.
Nhẹ nhàng quét hết bụi bặm trên bia mộ, dâng lên cành hoa sơn chi trắng (3) mà mẹ thích nhất khi còn sống, Mộc Tử yên lặng chăm chú nhìn nụ cười hiền lành của mẹ, trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Ký ức hiện về từng cảnh, từng cảnh trong đầu như một cuốn phim xưa cũ.
Mẹ, con đã trở về rồi.
Nếu đời này con còn có điều gì tiếc nuối, đó chính là không thể lập tức loén lên, không thể tận hiếu với mẹ thật tốt, không thể giúp mẹ được trải qua những ngày tốt lành. Điều tiếc nuối này chắc chắn sẽ đi theo cả đời, khiến con khó có được một ngày bình an.
Nhưng mà, giống như những lời dạy bảo của mẹ khi còn sống, là người không thể không có tiếc nuối, những điều để vụt khỏi tầm tay một lần đừng nên để lỡ nó lần nữa. Do đó con quyết định không nhu nhược nữa, sẽ không để cả đời này phải trôi qua trong sự tiếc nuối.
Vì vậy, con của mẹ lựa chọn một con đường không giống những người bình thường, mặc kệ người đời đánh giá như thế nào, mặc kệ mưa gió hiểm trở, con vẫn sẽ kiên trì đi tiếp, đi thẳng đến phía trước.
Đúng rồi, còn nhớ lúc trước mẹ cầu xin cực khổ, cuối cùng thì kẻ gọi là cha kia cũng đồng ý cho con đi học. Vào ngày đầu tiên đến trước, mẹ tự mình đưa con đến trước cổng trường, âu yếm khuôn mặt con rồi nói: “Ráng học thật tốt, có học vấn rồi, tất cả mọi thứ đều sẽ khá hơn…”
Từ đó về sau, mỗi khi con lười biếng, mẹ đều dọa con thế này: “Không lo chăm chỉ học bài, không có học vấn, khi lớn lên sẽ không lấy được vợ.”
Mẹ, rốt cuộc con cũng không học tốt, vì con đã bỏ học rồi. Nhưng con vẫn nhớ kỹ những điều mẹ nói, con đọc rất nhiều sách, đọc đủ thứ, thể loại nào cũng có, con luôn cố gắng rút ra đủ loại tri thức từ những quyển sách đó, những kiến thức này tựa như cây cối sinh trưởng cần có phân bón và chất dinh dưỡng, đóng vai trò rất lớn trong công việc mà con làm… Hơn nữa, mẹ ơi, bây giờ con đã dẫn bạn gái về rồi, Âu Dương Lục Sắc, nàng chính là con dâu tương lai của mẹ, nàng là một cô gái rất hiểu biết, rất thùy mị, những lúc nhìn nàng, con thường tưởng tượng rằng nếu như mẹ còn sống, hai người nhất định sẽ chung sống rất hòa thuận, một nhà ba người chúng ta nhất định sẽ được hưởng cuộc sống hạnh phúc nhất trên thế giới…
Đúng vậy mẹ ơi, tưởng tượng của con đã vĩnh viễn không thể thực hiện được. Đây chính là điều mà con tiếc nuối, tiếc nuối lớn nhất. Nhưng con không thể để những điều tiếc nuối này lại xảy ra lần nữa trên nhiều người khác, cho nên đối mặt với bất công và tội ác, con lựa chọn chống lại, lựa chọn tru diệt, mẹ ơi, mẹ nhất định sẽ hiểu con, nhất định sẽ ủng hộ con đúng không? Con cảm thấy con không phải là hung thủ, con là hiệp khách, con không phải kẻ giết người, con đang cứu giúp…
Gió thu lướt qua thổi bay mái tóc dài trên trán Âu Dương Lục Sắc.
Đôi mắt đằng sau cặp kính râm xuất thần nhìn về phía người phụ nữ hiền hậu trên bia mộ, đây là mẹ chồng của nàng.
Bà có hai mí mắt giống hệt Mộc Tử, khi mỉm cười, trên má trái hiện lên một lúm đồng tiền thật sâu. Lông mi của bà rất nhạt, rất cong, rất nhỏ, nghe nói phụ nữ như vậy sẽ có vận mệnh lận đận, đau khổ.
Người phụ nữ này đã trải qua quá nhiều cực khổ, cho đến lúc chết cũng không được hưởng một ngày hạnh phúc, rốt cuộc có ảnh hưởng sâu sắc đến mức nào tới Mộc Tử?
... ... ...
Trên chiếc Passat sedan cách nghĩa trang không xa, Tư Đồ Hồng vừa cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Hắc Bạch Vo Thường qua ống nhòm, vừa nhíu mày.
Đôi uyên ương hiệp lữ làm người ta khó hiểu này quả thật vô cùng thần bí, khó lường. Bề ngoài thì bọn hắn là những người giàu tình cảm, lương thiện, cứng cỏi. Dù thế nào cũng khó có thể liên tưởng đến hung thủ gây ra vụ thảm án bầy chó phân thây kia, sự ung dung, bình tĩnh, tình cảm không thay đổi bất kể sinh tử của bọn hắn khi đối mặt với nguy cơ càng trái ngược với những tên hung thủ giết người nồng nạc mùi tàn bạo, nham hiểm…
Chẳng lẽ ta đã đa nghi rồi sao, ta đã nghi ngờ sai thật sao?
Không, không có khả năng đấy...
Buồn cười, tại sao ta phải có ý nghĩ như vậy?
Chính nghĩa, tội ác, những thứ đó luôn luôn có giới hạn rõ ràng trong suy nghĩ của Tư Đồ Hồng: hễ vi phạm pháp luật chính là tội ác. Đây chính là tiêu chuẩn đánh giá duy nhất của hắn.
Là người thực thi pháp luật, hắn là một cảnh sát yêu ghét phân minh, làm việc công chính nghiêm minh, cẩn trọng. Hắn căm ghét tội ác, mỗi khi đưa những tên tội phạm ra vành móng ngựa, tâm tình hắn trở nên tuyệt vời, có cảm giác thành công nhất.
Thế nhưng, đối mặt với đôi tình nhân trong ống kính này, hắn có một cảm giác khó hiểu không nói nên lời.
Khứu giác nghề nghiệp nhạy bén của bản thân nói cho hắn biết bọn hắn chính là hung thủ đằng sau vụ thảm án của Mina, bây giờ đã không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng trong tình cảm cá nhân, dù sao chăng nữa hắn cũng không thể nảy sinh chút căm ghét nào đối với bọn họ như những tên tội phạm.
Cho nên hắn vẫn vô cùng mâu thuẫn. Một mặt thì khua chiêng gõ trống điều tra, hy vọng sớm phơi trần chân tướng, đưa Mộc Tử ra trước pháp luật, mặt khác hắn không kìm lòng được nghĩ đến việc nếu như thật sự Mộc Tử không phải là tội phạm, có lẽ bọn hắn sẽ trở thành bạn bè tốt nhất, hắn khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng có một ngày nắm chứng cứ xác thực, tự mình còng tay Mộc Tử…
Cho đến khi điện thoại trong túi rung lên thật lâu, hắn mới phát hiện mình đã quá đắm chìm vào dòng suy nghĩ.
Cuộc gọi đến từ một số điện thoại xa lạ.
Hắn vừa đặt điện thoại lên tai, ống nghe bên trong lập tức truyền đến âm thanh nóng như lửa đốt từ phía bên kia:
“Tôi là Lý Thiên, tôi muốn có số điện thoại của Mộc Tử!”
~~o0o~~
Chú thích:
(1) – Thiên hạ vô tặc (A world without thieves) 2004: bộ phim hành động dựa trên tác phẩm cùng tên do Phùng Tiểu Cương đạo diễn.
Nội dung khái quát: Vương Bạc và Vương Lệ là hai tên trộm hợp tác với nhau, cũng là đôi tình nhân lưu lạc chân trời góc biển. Trên một chuyến xe lửa, bọn hắn gặp được một người nông dân tên là Sỏa Căn, Sỏa Căn vừa kiếm được một khoản tiền ở thành phố nên muốn về quê xây nhà cưới vợ. Sỏa Căn không tin trời đời này có kẻ trộm, lúc đầu Vương Bạc muốn ra tay với hắn, về sau lại bị sự chất phát của hắn làm cảm động, quyết định âm thầm bảo hộ để hắn không bị mất số tiền cực khổ mới có được, hoàn thành mộng tưởng thiên hạ không kẻ trộm của hắn, cũng vì vậy mà gây ra hàng loạt vụ tranh giành gay gắt với một băng trộm khác. Thủ lĩnh Lê thúc muốn thu phục Vương Bạc nhưng bị cự tuyệt nên cùng những thành viên khác tỷ thí với Vương Bạc. Trong lúc giao thủ bị cảnh sát mai phục đánh tráo tiền, sau đó cảnh sát xuất hiện bắt cả hai bên, Lê thúc cùng Vương Bạc, Vương Lệ đào tẩu rồi lại gặp nhau. Sau đó Vương Lệ đi trước, Vương Bạc vì bảo vệ tiền của Sỏa Căn nên giao thủ với Lê thúc nhưng không địch lại, lúc lâm chung muốn kinh động cảnh sát, cũng gửi tin nhắn cho Vương Lệ để an ủi nàng. Kết thúc, Lê thúc bị bắt, tiền được trả lại cho Sỏa Căn, phim dừng lại ở hình ảnh Vương Lệ bài phát ở chùa Labrang tỉnh Cam Túc.
(2) – Lôi Trì: con sông nằm phần lớn ở xã Lôi Trì, thành phố Hoành Cương, tỉnh Hồ Bắc.
Điển cố Lôi Trì: Năm Hàm Hòa thứ 2 (năm 327), Trấn tướng Tô Tuấn của (trấn) Lịch Dương (nay là Hòa Huyền) và trấn tướng Tổ Ước của Thọ Xuân (nay là Thọ Huyền) liên kết làm phản, kéo quân tiến công Kinh đô Kiến Khang (Nam Kinh thuộc vùng này). Thứ sử Giang Châu Ôn Kiệu, vốn trung thành với triều đình, liền gấp rút đem quân về bảo vệ Kiến Khang. Sau khi biết tin, chưởng quản chính quyền trung ương tại Kiến Khang là Canh Lương lo lắng thứ sử Kinh Châu Đào Khản lúc đó tay cầm trọng binh thừa cơ tiến vào, bởi vậy khi hồi đáp thư của Ôn Kiệu có nói: “Ta lo lắng biên cương phía tây còn hơn Lịch Dương, túc hạ đừng vượt qua Lôi Trì một bước.“ Ý tứ bảo họ Ôn tọa trấn như cũ, không nên vượt Lôi Trì tiến về phía đông.
Từ đó xuất hiện thành ngữ "không dám vượt Lôi Trì bước nào" để chỉ một phạm vi nhất định không thể vượt qua.
(3) – Hoa sơn chi, có tên khác là hoàng sơn chi.
Tên khoa học: Gardenia jasminoides.
Ý nghĩa: tình yêu vĩnh hằng, cả đời phú quý và sung sướng.
/129
|