Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 196: Một đêm tàn bạo (đại ngược) 6
/546
|
“A...”
Cùng lúc ấy, thái tử đau đớn kêu một tiếng, cả người ngã trên đất, thân thể cuộn tròn, thử vài lần cũng không đứng dậy nổi...
“Ngươi... Ngươi...”
Ôm nửa người dưới, thái tử khó khăn nâng người lên, nhìn Tàn Nguyệt trên giường kinh khủng trừng mắt nhìn hắn, hắn cắn răng tiến lên, đi tới trước giường:
“Ngươi tiện nhân này... Cũng dám đá ta...”
Ba một chưởng, cũng là đem hết toàn lực.
Thân thể Tàn Nguyệt, giống như con diều bị đứt dây rơi xuống trên mặt đất, chỉ nghe được rầm một tiếng lớn...
“A...”
Không biết mình rơi xuống thế nào, cũng không cảm giác được đau nhức trên mặt, chỉ là, khi vừa mới chạm đất, hai tay Tàn Nguyệt, gắt gao chống mặt đất, căn bản là muốn che chở hài tử chưa nhìn thấy được ở trong bụng...
Đó là một loại trực giác, trực giác mẫu thân muốn bảo vệ hài tử của mình...
Răng rắc... Răng rắc...
Tiếp đó vang lên hai tiếng, rất vang rất vang, cảm giác đau nhức từ cổ tay đến cánh tay, lại nhanh chóng lan tràn đến bụng...
Chỉ là, đây không gọi là đau, cái này cũng chưa tính là đau, thực sự không xem như là đau...
Đau đớn thật sự, là cái bụng ngay sau đó chạm đất, rất mạnh, rất xé, nàng đau, thậm chí ngay cả nói đều nói không nên lời...
Nhưng nàng lại cảm giác được một loại ấm ấm gì đó, đang từ từ lan tràn...
“Tiện nhân, ngươi cũng dám đá ta!”
Thái tử đã đi tới, bất chấp đau nhức nơi đó, cũng bất chấp cả người đang loã lồ. Hắn đi tới trước mặt Tàn Nguyệt, túm tóc Tàn Nguyệt, cố sức túm, những cái tát đau rát tới tấp hạ xuống...
Đau...
Không biết vì sao lại đau, Tàn Nguyệt muốn mở mắt ra, nhưng thế nào cũng không mở được, chỉ cảm thấy trên mặt, có người đang đánh mình...
Nàng muốn nói, cứu hài tử của nàng, nhưng duy nhất có thể tràn ra miệng, chỉ có máu đỏ sẫm, đỏ tươi, đập vào mắt mà kinh hãi...
"Tư Không Phái, ngươi điên rồi...”
Cửa, bỗng nhiên bị phá ra, là ai đang nói chuyện? Có phải Địch Mân của nàng?
Vừa rồi nàng thậm chí còn đang cầu khẩn, cầu khẩn Địch Mân có thể xuất hiện, xuất hiện cứu nàng, còn có hài tử của nàng...
Địch Mân, là ngươi đã đến rồi sao? Vì sao thanh âm của ngươi thay đổi, trở nên như vậy...
Cùng lúc ấy, thái tử đau đớn kêu một tiếng, cả người ngã trên đất, thân thể cuộn tròn, thử vài lần cũng không đứng dậy nổi...
“Ngươi... Ngươi...”
Ôm nửa người dưới, thái tử khó khăn nâng người lên, nhìn Tàn Nguyệt trên giường kinh khủng trừng mắt nhìn hắn, hắn cắn răng tiến lên, đi tới trước giường:
“Ngươi tiện nhân này... Cũng dám đá ta...”
Ba một chưởng, cũng là đem hết toàn lực.
Thân thể Tàn Nguyệt, giống như con diều bị đứt dây rơi xuống trên mặt đất, chỉ nghe được rầm một tiếng lớn...
“A...”
Không biết mình rơi xuống thế nào, cũng không cảm giác được đau nhức trên mặt, chỉ là, khi vừa mới chạm đất, hai tay Tàn Nguyệt, gắt gao chống mặt đất, căn bản là muốn che chở hài tử chưa nhìn thấy được ở trong bụng...
Đó là một loại trực giác, trực giác mẫu thân muốn bảo vệ hài tử của mình...
Răng rắc... Răng rắc...
Tiếp đó vang lên hai tiếng, rất vang rất vang, cảm giác đau nhức từ cổ tay đến cánh tay, lại nhanh chóng lan tràn đến bụng...
Chỉ là, đây không gọi là đau, cái này cũng chưa tính là đau, thực sự không xem như là đau...
Đau đớn thật sự, là cái bụng ngay sau đó chạm đất, rất mạnh, rất xé, nàng đau, thậm chí ngay cả nói đều nói không nên lời...
Nhưng nàng lại cảm giác được một loại ấm ấm gì đó, đang từ từ lan tràn...
“Tiện nhân, ngươi cũng dám đá ta!”
Thái tử đã đi tới, bất chấp đau nhức nơi đó, cũng bất chấp cả người đang loã lồ. Hắn đi tới trước mặt Tàn Nguyệt, túm tóc Tàn Nguyệt, cố sức túm, những cái tát đau rát tới tấp hạ xuống...
Đau...
Không biết vì sao lại đau, Tàn Nguyệt muốn mở mắt ra, nhưng thế nào cũng không mở được, chỉ cảm thấy trên mặt, có người đang đánh mình...
Nàng muốn nói, cứu hài tử của nàng, nhưng duy nhất có thể tràn ra miệng, chỉ có máu đỏ sẫm, đỏ tươi, đập vào mắt mà kinh hãi...
"Tư Không Phái, ngươi điên rồi...”
Cửa, bỗng nhiên bị phá ra, là ai đang nói chuyện? Có phải Địch Mân của nàng?
Vừa rồi nàng thậm chí còn đang cầu khẩn, cầu khẩn Địch Mân có thể xuất hiện, xuất hiện cứu nàng, còn có hài tử của nàng...
Địch Mân, là ngươi đã đến rồi sao? Vì sao thanh âm của ngươi thay đổi, trở nên như vậy...
/546
|