Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 197: Một đêm tàn bạo (đại ngược ) 7
/546
|
“Tàn Nguyệt...”
Hiên Vương chạy tới, một quyền đánh trên mặt thái tử, cởi áo khoác đã ướt đẫm trên người, bọc lấy thân thể đều là máu của Tàn Nguyệt...
Áo khoác màu trắng, vốn là màu sắc hắn cực thích, nhưng vừa phủ lên, vì sao trong nháy liền biến thành đỏ tươi loá mắt?
Là đỏ tươi, màu đỏ giống như máu, xinh đẹp giống như máu...
“Tàn Nguyệt...”
Đường đường là nam nhi tám thước xương sắt, tại sao nhiệt lệ lại chảy xuống cuồn cuộn kia?
Tại sao lại kêu nghẹn ngào như vậy?
Thanh âm kia, đau, khiến người ta nghe được, cũng nhịn không được phải rơi lệ theo ...
“Ta biết... Ngươi... Sẽ... Cứu ... Hài tử... Của ta...”
Mở miệng, dùng hết khí lực toàn thân, phun ra chính là máu, nói ra, là máu và nước mắt...
“Hài tử?”
Nhìn trên mặt đất một bãi màu đỏ, phút chốc, Hiên Vương dường như hiểu rõ cái gì...
"Tàn Nguyệt, xin lỗi, ta đã tới chậm...
Địch Mân... Xin lỗi... Ta không bảo vệ tốt Tàn Nguyệt của ngươi... Không bảo vệ tốt hài tử của ngươi..."
Ôm lấy nàng, Hiên Vương kêu to tự trách. Nếu như, hắn có thể đến sớm một chút, có thể đi đến sớm một chút, Tàn Nguyệt, nói không chừng sẽ không bị như vậy...
Bước ra cửa, năm người lẳng lặng đứng ở cửa, cúi thấp đầu, cúi thấp mắt, trong đó có hai người, chính là Hạo Nguyệt cùng Lam Nhi...
“Ha ha... Hạo Nguyệt, nàng là muội muội của ngươi... Lam Nhi, nàng là chủ tử ngươi đã hầu hạ từ nhỏ...”
Người, đã đi xa, thanh âm, lại trùng trùng điệp điệp như mưa bụi truyền tới, vội vàng khuếch tán vào trong lòng mỗi người...
Bọn họ lẳng lặng đứng, sau một lúc lâu, vài người tranh nhau chạy vào trong phòng, là vì, trong phòng còn có một chủ tử...
Một người là tỷ tỷ, một người thân thiết như tỷ muội, là người khiến nàng bận tâm...
Thế nhưng, vừa rồi, lúc ở trong phòng nàng thiếu chút nữa bị người đánh chết, bọn họ chỉ lẳng lặng hầu ở ngoài cửa, yên lặng mà nghe...
“Tàn Nguyệt...”
Cuối cùng cũng đã trở về, khi Địch lão tướng quân cùng Địch lão phu nhân nhìn thấy, không ngờ thất kinh.
Nhìn Tàn Nguyệt tái nhợt, suy yếu, không có một tia khí lực, nước mắt, rơi xuống như mưa lớn bên ngoài...
Hiên Vương chạy tới, một quyền đánh trên mặt thái tử, cởi áo khoác đã ướt đẫm trên người, bọc lấy thân thể đều là máu của Tàn Nguyệt...
Áo khoác màu trắng, vốn là màu sắc hắn cực thích, nhưng vừa phủ lên, vì sao trong nháy liền biến thành đỏ tươi loá mắt?
Là đỏ tươi, màu đỏ giống như máu, xinh đẹp giống như máu...
“Tàn Nguyệt...”
Đường đường là nam nhi tám thước xương sắt, tại sao nhiệt lệ lại chảy xuống cuồn cuộn kia?
Tại sao lại kêu nghẹn ngào như vậy?
Thanh âm kia, đau, khiến người ta nghe được, cũng nhịn không được phải rơi lệ theo ...
“Ta biết... Ngươi... Sẽ... Cứu ... Hài tử... Của ta...”
Mở miệng, dùng hết khí lực toàn thân, phun ra chính là máu, nói ra, là máu và nước mắt...
“Hài tử?”
Nhìn trên mặt đất một bãi màu đỏ, phút chốc, Hiên Vương dường như hiểu rõ cái gì...
"Tàn Nguyệt, xin lỗi, ta đã tới chậm...
Địch Mân... Xin lỗi... Ta không bảo vệ tốt Tàn Nguyệt của ngươi... Không bảo vệ tốt hài tử của ngươi..."
Ôm lấy nàng, Hiên Vương kêu to tự trách. Nếu như, hắn có thể đến sớm một chút, có thể đi đến sớm một chút, Tàn Nguyệt, nói không chừng sẽ không bị như vậy...
Bước ra cửa, năm người lẳng lặng đứng ở cửa, cúi thấp đầu, cúi thấp mắt, trong đó có hai người, chính là Hạo Nguyệt cùng Lam Nhi...
“Ha ha... Hạo Nguyệt, nàng là muội muội của ngươi... Lam Nhi, nàng là chủ tử ngươi đã hầu hạ từ nhỏ...”
Người, đã đi xa, thanh âm, lại trùng trùng điệp điệp như mưa bụi truyền tới, vội vàng khuếch tán vào trong lòng mỗi người...
Bọn họ lẳng lặng đứng, sau một lúc lâu, vài người tranh nhau chạy vào trong phòng, là vì, trong phòng còn có một chủ tử...
Một người là tỷ tỷ, một người thân thiết như tỷ muội, là người khiến nàng bận tâm...
Thế nhưng, vừa rồi, lúc ở trong phòng nàng thiếu chút nữa bị người đánh chết, bọn họ chỉ lẳng lặng hầu ở ngoài cửa, yên lặng mà nghe...
“Tàn Nguyệt...”
Cuối cùng cũng đã trở về, khi Địch lão tướng quân cùng Địch lão phu nhân nhìn thấy, không ngờ thất kinh.
Nhìn Tàn Nguyệt tái nhợt, suy yếu, không có một tia khí lực, nước mắt, rơi xuống như mưa lớn bên ngoài...
/546
|