Mân, Nguyệt Nhi sẽ không để cho con của chúng ta chết oan, cũng sẽ không khiến ngươi chết không rõ ràng. . . . .
Nguyệt Nhi sẽ tra ra chân tướng sự tình, sẽ đi từng bước báo thù cho ngươi . . . .
“Được rồi. Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy, nơi này thật sự có chút đơn sơ. . . .”
Kỳ thật, khi ở phủ tướng quân, chỗ ở của bọn nha đầu, so với bên này cũng không kém bao nhiêu. Rất khó tưởng tượng, một tiểu thư Tướng phủ, lại ở chỗ như thế này.
“Quen là tốt rồi. Tiểu Mạt, lát nữa Liễu tướng sẽ tới, ta muốn thăm dò hắn!”
Tàn Nguyệt đứng lên, nhìn trên bệ cửa sổ, gốc cây tím tuệ lan nương yêu nhất. Nàng đi lên trước, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như trước đây nương vuốt ve.
Sinh mệnh hoa lan không hề dài, loại tím tuệ lan này, tối đa cũng chỉ sống ba năm thôi. Nhưng một gốc cây này, ngay cả nàng cũng không biết có bao nhiêu năm.
Trước khi gốc cây già héo rũ, bên cạnh sẽ luôn mọc ra một gốc cây mới. Tuần hoàn đáp lại như thế, giống như người đổi mới, cho tới bây giờ chưa từng héo rũ. . . .
“Tiểu thư, hôm nay người vì chọc tức người đàn bà kia mới nói như vậy sao?”
Khi gọi người phụ nữ đó, Tiểu Mạt đều cảm giác được, Tàn Nguyệt có chút không tự nhiên.
Chính là, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Chỉ sợ Liễu tướng cũng không có chú ý tới, nhưng nàng là người ngoài lại chú ý tới.
Ánh mắt Tàn Nguyệt tối sầm lại, biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao?
Liễu tướng khôn khéo như vậy, không biết thấy được không. Hẳn là chưa thấy được?
Nhưng hắn là một con cáo già, một lão hồ ly thực giảo hoạt.
“Tiểu thư, Liễu tướng không cảm giác được, ngài rất kích động, nghe được người gọi hắn. . . .”
Nhìn ra Tàn Nguyệt không tự nhiên, Tiểu Mạt vội vàng giải thích. Tàn Nguyệt hít một hơi:
“Ta chỉ là muốn thử, nương trong cảm nhận của hắn, rốt cuộc có còn địa vị hay không.”
Tựa hồ, nàng thật sự thay đổi rất nhiều. Tàn Nguyệt thầm than một tiếng, giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết Liễu tướng, lúc nào sẽ tới đây, mà nàng, phải nói như thế nào mới có thể không để lại dấu vết làm cho hắn hoài nghi Cúc Văn đây?
Kỳ thật, hoài nghi, có thể làm cái gì? Chỉ sợ cũng là vô bổ. . .
Nguyệt Nhi sẽ tra ra chân tướng sự tình, sẽ đi từng bước báo thù cho ngươi . . . .
“Được rồi. Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy, nơi này thật sự có chút đơn sơ. . . .”
Kỳ thật, khi ở phủ tướng quân, chỗ ở của bọn nha đầu, so với bên này cũng không kém bao nhiêu. Rất khó tưởng tượng, một tiểu thư Tướng phủ, lại ở chỗ như thế này.
“Quen là tốt rồi. Tiểu Mạt, lát nữa Liễu tướng sẽ tới, ta muốn thăm dò hắn!”
Tàn Nguyệt đứng lên, nhìn trên bệ cửa sổ, gốc cây tím tuệ lan nương yêu nhất. Nàng đi lên trước, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như trước đây nương vuốt ve.
Sinh mệnh hoa lan không hề dài, loại tím tuệ lan này, tối đa cũng chỉ sống ba năm thôi. Nhưng một gốc cây này, ngay cả nàng cũng không biết có bao nhiêu năm.
Trước khi gốc cây già héo rũ, bên cạnh sẽ luôn mọc ra một gốc cây mới. Tuần hoàn đáp lại như thế, giống như người đổi mới, cho tới bây giờ chưa từng héo rũ. . . .
“Tiểu thư, hôm nay người vì chọc tức người đàn bà kia mới nói như vậy sao?”
Khi gọi người phụ nữ đó, Tiểu Mạt đều cảm giác được, Tàn Nguyệt có chút không tự nhiên.
Chính là, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Chỉ sợ Liễu tướng cũng không có chú ý tới, nhưng nàng là người ngoài lại chú ý tới.
Ánh mắt Tàn Nguyệt tối sầm lại, biểu hiện của nàng rõ ràng như vậy sao?
Liễu tướng khôn khéo như vậy, không biết thấy được không. Hẳn là chưa thấy được?
Nhưng hắn là một con cáo già, một lão hồ ly thực giảo hoạt.
“Tiểu thư, Liễu tướng không cảm giác được, ngài rất kích động, nghe được người gọi hắn. . . .”
Nhìn ra Tàn Nguyệt không tự nhiên, Tiểu Mạt vội vàng giải thích. Tàn Nguyệt hít một hơi:
“Ta chỉ là muốn thử, nương trong cảm nhận của hắn, rốt cuộc có còn địa vị hay không.”
Tựa hồ, nàng thật sự thay đổi rất nhiều. Tàn Nguyệt thầm than một tiếng, giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết Liễu tướng, lúc nào sẽ tới đây, mà nàng, phải nói như thế nào mới có thể không để lại dấu vết làm cho hắn hoài nghi Cúc Văn đây?
Kỳ thật, hoài nghi, có thể làm cái gì? Chỉ sợ cũng là vô bổ. . .
/546
|