Cúc Văn, đi theo Liễu tướng cũng hơn hai mươi năm, một trai một gái, không có công lao cũng có khổ phiền, cho dù đã biết chân tướng năm đó, Liễu tướng hạ thủ độc ác được sao?
Bất quá, đây cũng chỉ là hoài nghi của nàng, nàng không có chứng cớ, bây giờ còn chưa thể khẳng định.
Nếu quả thật khẳng định, có lẽ Liễu tướng có thể buông tha Cúc Văn, nhưng nàng sẽ không dễ dàng buông tha nàng ——
Nghĩ đến nương trong mộng, nghĩ đến thân mình ốm yếu của nương, bước chân nghiêng ngả kia, tâm Tàn Nguyệt, lại đau.
Nương, thì ra, người vì Nguyệt Nhi bỏ ra nhiều như vậy, Nguyệt Nhi lúc nhỏ, không hiểu, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ nên vì người làm cái gì. Nhưng hiện tại lớn rồi, thật sự trưởng thành, Nguyệt Nhi nhất định sẽ giúp người đòi lại tất cả!
Nhưng đòi lại thì sẽ ra sao?
Ngày xuất giá nàng giấu kỹ bức họa của nương, nương tuyệt mỹ, nương cao quý, sau khi đòi lại, người có thể nhìn đến sao?
Khi còn sống, người trải qua thê thảm như vậy, khi chết đi, cũng ít người hỏi thăm như vậy. Cho dù khôi phục danh dự của người, thân phận của người, người cũng không hưởng thụ được. . . .
Nhưng, Nguyệt Nhi vẫn phải làm. Người, đều phải phụ trách hành vi của mình.
Dám làm sẽ dám nhận, nếu ông trời không có mắt, nàng nguyện ý thay ông trời, giúp nương đòi lại công đạo.
Tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt dường như vô cùng quen thuộc, trong lòng thản nhiên, ê ẩm, ngón giữa hơi hơi run rẩy. . .
“Tiểu thư, đây là lão phu nhân?”
Lão phu nhân, nói chính là nương Tàn Nguyệt. Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trong bức tranh, Tiểu Mạt thở dài:
“Diện mạo tiểu thư rất giống phu nhân, thật khó tưởng tượng, Liễu tướng làm sao có thể. . . .”
“Tiểu Mạt, ngươi nói, nếu ta thật sự biến thành người lòng dạ độc ác, ngươi có cảm thấy, ta rất đáng sợ không?”
Thu tay lại, kỳ thật lúc này, Tàn Nguyệt đã thay đổi, không còn là Tàn Nguyệt trước đây, không còn là nữ tử không tranh sự đời kia.
“Sẽ không, tiểu thư. Tiểu Mạt biết, tiểu thư rất thiện lương, tâm tiểu thư rất tốt!”
Tâm tốt sao?
Có lẽ vậy, nhưng đó là trước kia. Từ nay về sau, nàng sẽ không mềm lòng, sẽ không lưu tình.
Lúc bữa tối, Liễu tướng mời Tàn Nguyệt đến phòng ăn ăn cơm, Tàn Nguyệt cười nhẹ, nhưng cũng không cự tuyệt.
Bất quá, đây cũng chỉ là hoài nghi của nàng, nàng không có chứng cớ, bây giờ còn chưa thể khẳng định.
Nếu quả thật khẳng định, có lẽ Liễu tướng có thể buông tha Cúc Văn, nhưng nàng sẽ không dễ dàng buông tha nàng ——
Nghĩ đến nương trong mộng, nghĩ đến thân mình ốm yếu của nương, bước chân nghiêng ngả kia, tâm Tàn Nguyệt, lại đau.
Nương, thì ra, người vì Nguyệt Nhi bỏ ra nhiều như vậy, Nguyệt Nhi lúc nhỏ, không hiểu, cho tới bây giờ cũng không có nghĩ nên vì người làm cái gì. Nhưng hiện tại lớn rồi, thật sự trưởng thành, Nguyệt Nhi nhất định sẽ giúp người đòi lại tất cả!
Nhưng đòi lại thì sẽ ra sao?
Ngày xuất giá nàng giấu kỹ bức họa của nương, nương tuyệt mỹ, nương cao quý, sau khi đòi lại, người có thể nhìn đến sao?
Khi còn sống, người trải qua thê thảm như vậy, khi chết đi, cũng ít người hỏi thăm như vậy. Cho dù khôi phục danh dự của người, thân phận của người, người cũng không hưởng thụ được. . . .
Nhưng, Nguyệt Nhi vẫn phải làm. Người, đều phải phụ trách hành vi của mình.
Dám làm sẽ dám nhận, nếu ông trời không có mắt, nàng nguyện ý thay ông trời, giúp nương đòi lại công đạo.
Tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt dường như vô cùng quen thuộc, trong lòng thản nhiên, ê ẩm, ngón giữa hơi hơi run rẩy. . .
“Tiểu thư, đây là lão phu nhân?”
Lão phu nhân, nói chính là nương Tàn Nguyệt. Nhìn nữ tử tuyệt mỹ trong bức tranh, Tiểu Mạt thở dài:
“Diện mạo tiểu thư rất giống phu nhân, thật khó tưởng tượng, Liễu tướng làm sao có thể. . . .”
“Tiểu Mạt, ngươi nói, nếu ta thật sự biến thành người lòng dạ độc ác, ngươi có cảm thấy, ta rất đáng sợ không?”
Thu tay lại, kỳ thật lúc này, Tàn Nguyệt đã thay đổi, không còn là Tàn Nguyệt trước đây, không còn là nữ tử không tranh sự đời kia.
“Sẽ không, tiểu thư. Tiểu Mạt biết, tiểu thư rất thiện lương, tâm tiểu thư rất tốt!”
Tâm tốt sao?
Có lẽ vậy, nhưng đó là trước kia. Từ nay về sau, nàng sẽ không mềm lòng, sẽ không lưu tình.
Lúc bữa tối, Liễu tướng mời Tàn Nguyệt đến phòng ăn ăn cơm, Tàn Nguyệt cười nhẹ, nhưng cũng không cự tuyệt.
/546
|