Tử Sát tuy rằng không thoải mái, nhìn đến bộ dạng của những nữ nhân bên ngoài kia, cũng có thể biết chút gì đó. Đối với Chanh Sát, hắn cũng có vẻ hiểu biết, nhưng lúc này, thân mình sớm bị dược vật khống chế, muốn buông tay, cũng có chút khó khăn.
“Nới lỏng tay, bằng không, ai cũng cứu không được ngươi. . . . . .”
Ô ô, tự gây nghiệt không thể sống, tại sao nàng lại tính kế hắn chứ?
******
Nói không thể ngủ, nhưng hắn vẫn ngủ, ảo não nhìn mặt trời chiều bên ngoài, không biết mình đã ngủ hai ngày hai đêm.
Trong bụng trống trơn, vô cùng đói, Địch Mân muốn đứng dậy, nhưng một chút khí lực cũng không có. Cửa nhỏ cách đó không xa, két một tiếng bị người đẩy ra, Ngọc Nhi mặc quần áo màu trắng sữa xưa nay thích đi đến.
Không nhìn thấy người trên giường đã tỉnh lại, trong tay của nàng cầm một khăn lau sạch sẽ, bóng dáng chịu khó đi lại bên trong phòng, mang theo ánh sáng động lòng người.
“Ngọc di. . . . . .”
Sau một lúc lâu, Địch Mân rốt cục nhịn không được ra tiếng, thân mình Ngọc Nhi cứng đờ, chợt cao hứng xoay người lại, vui vẻ hỏi:
“Địch Mân, ngươi đã tỉnh?”
Địch Mân yếu đuối cười cười:
“Ngọc di, Tàn Nguyệt đâu?”
Ngọc Nhi gục đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia bất an, nàng vẫn không giỏi về nói dối, đối vóiĐịch Mân thì càng thêm không muốn.
“Ngọc di, Tàn Nguyệt không tốt sao?”
Thấy thần sắc của nàng, Địch Mân đau xót trong lòng, có cảm giác trời đất quay cuồng đánh úp lại, hắn thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.
“Địch Mân, ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Ngọc Nhi sốt ruột đỡ lấy Địch Mân, bất an hỏi.
“Ta không sao! Tàn Nguyệt thế nào, nàng hiện tại như thế nào. . . . . .”
Trong lòng càng thêm bất an, Thanh thúc không phải nói Tàn Nguyệt không có chuyện gì sao? Sao có thể đột nhiên biến thành như vậy?
“Địch Mân, ngươi yên tâm, Tàn Nguyệt không có việc gì, không có chuyện gì. . . . . .”
Ngọc Nhi thở dài, biết hắn chỉ là vì Tàn Nguyệt mà khẩn trương, tâm cũng để xuống:
“Nàng chỉ là ngất đi thôi, chưa tỉnh lại. Thanh ca nói qua, qua một thời gian ngắn liền mang nàng đến kinh thành, tới đó có thể cứu nàng. . . . . .”
“Nới lỏng tay, bằng không, ai cũng cứu không được ngươi. . . . . .”
Ô ô, tự gây nghiệt không thể sống, tại sao nàng lại tính kế hắn chứ?
******
Nói không thể ngủ, nhưng hắn vẫn ngủ, ảo não nhìn mặt trời chiều bên ngoài, không biết mình đã ngủ hai ngày hai đêm.
Trong bụng trống trơn, vô cùng đói, Địch Mân muốn đứng dậy, nhưng một chút khí lực cũng không có. Cửa nhỏ cách đó không xa, két một tiếng bị người đẩy ra, Ngọc Nhi mặc quần áo màu trắng sữa xưa nay thích đi đến.
Không nhìn thấy người trên giường đã tỉnh lại, trong tay của nàng cầm một khăn lau sạch sẽ, bóng dáng chịu khó đi lại bên trong phòng, mang theo ánh sáng động lòng người.
“Ngọc di. . . . . .”
Sau một lúc lâu, Địch Mân rốt cục nhịn không được ra tiếng, thân mình Ngọc Nhi cứng đờ, chợt cao hứng xoay người lại, vui vẻ hỏi:
“Địch Mân, ngươi đã tỉnh?”
Địch Mân yếu đuối cười cười:
“Ngọc di, Tàn Nguyệt đâu?”
Ngọc Nhi gục đầu xuống, trong mắt hiện lên một tia bất an, nàng vẫn không giỏi về nói dối, đối vóiĐịch Mân thì càng thêm không muốn.
“Ngọc di, Tàn Nguyệt không tốt sao?”
Thấy thần sắc của nàng, Địch Mân đau xót trong lòng, có cảm giác trời đất quay cuồng đánh úp lại, hắn thiếu chút nữa liền hôn mê bất tỉnh.
“Địch Mân, ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Ngọc Nhi sốt ruột đỡ lấy Địch Mân, bất an hỏi.
“Ta không sao! Tàn Nguyệt thế nào, nàng hiện tại như thế nào. . . . . .”
Trong lòng càng thêm bất an, Thanh thúc không phải nói Tàn Nguyệt không có chuyện gì sao? Sao có thể đột nhiên biến thành như vậy?
“Địch Mân, ngươi yên tâm, Tàn Nguyệt không có việc gì, không có chuyện gì. . . . . .”
Ngọc Nhi thở dài, biết hắn chỉ là vì Tàn Nguyệt mà khẩn trương, tâm cũng để xuống:
“Nàng chỉ là ngất đi thôi, chưa tỉnh lại. Thanh ca nói qua, qua một thời gian ngắn liền mang nàng đến kinh thành, tới đó có thể cứu nàng. . . . . .”
/546
|