“Đến kinh thành? Tại sao muốn đến kinh thành?”
Y thuật của Thanh thúc rất tốt, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe nói, kinh thành có thế ngoại cao nhân gì. Địch Mân bất an nhíu mày, cảm giác trong chuyện này có chút kỳ quái.
“Địch Mân, hiện tại Tàn Nguyệt cần máu, máu cần là máu có thể hoà hợp với máu của nàng, cho nên. . . . . .”
Máu, Mặc Sát môn của bọn họ, có người, nhiều người như vậy, nên sẽ có máu có thể hoà thợp, hẳn là có máu thích hợp?
“Địch Mân, Thanh ca nói, phải là người thân của Tàn Nguyệt mới được. Ngươi khôi phục, chờ vết thương của ngươi khôi phục xong, các ngươi cùng đi. . . . . .”
Cùng nhau cũng tốt, hắn có thể cùng Tàn Nguyệt.
Tàn Nguyệt, ngươi phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng, đừng buông tay, đừng bỏ rơi Địch Mân, được không?
Địch Mân nhìn cửa, rất muốn rất muốn đi qua thăm Tàn Nguyệt, nhưng cố tình, Thanh thúc quản rất chặt, thậm chí hắn ngay cả nhìn nàng một lần cũng rất khó.
Khó khăn qua mười ngày, Thanh thúc rốt cục lên tiếng, có thể mang Tàn Nguyệt đến kinh thành chạy chữa.
Mà thân mình Địch Mân, cũng khôi phục bảy tám phần, Thanh thúc không cùng đi, nói là đi sau.
Lần đầu tiên bước vào phòng Tàn Nguyệt, nhìn Tàn Nguyệt gầy yếu không chịu nổi, mũi Địch Mân đau xót, trong lòng ít nhiều cũng có thể hiểu được, tại sao bọn họ phải ngăn cản mình và Tàn Nguyệt gặp mặt.
Thấy nàng, lòng sẽ chua xót, đau lòng, làm sao có thể khôi phục thân mình cho tốt, làm sao có thể an tâm uống thuốc?
Trong phòng lẳng lặng, ngay cả tiếng hít thở của người cơ bản đều nghe không được, Địch Mân tiến đến trước người Tàn Nguyệt, sợ hãi nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt vô cùng.
Tàn Nguyệt, ngươi chịu khổ, ta nói rồi, sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu khổ, nhưng vì sao, mỗi lần gặp lại ngươi, ngươi đều suy yếu như vậy?
Tàn Nguyệt, ngươi có biết, ta rất đau lòng, rất đau lòng?
Có thể mở mắt ra không? Có thể mở mắt ra, nhìn ta không?
Tay, hơi hơi run rẩy, qua hồi lâu, mới cẩn thận tiến đến chóp mũi Tàn Nguyệt, cảm giác được hô hấp rất nhẹ kia, Địch Mân thở dài ra một hơi, thầm nghĩ:
May mắn, may mắn. . . . . .
Ánh mắt quá xót xa, nước mắt kích động thiếu chút nữa liền rơi xuống. . . . . .
Y thuật của Thanh thúc rất tốt, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe nói, kinh thành có thế ngoại cao nhân gì. Địch Mân bất an nhíu mày, cảm giác trong chuyện này có chút kỳ quái.
“Địch Mân, hiện tại Tàn Nguyệt cần máu, máu cần là máu có thể hoà hợp với máu của nàng, cho nên. . . . . .”
Máu, Mặc Sát môn của bọn họ, có người, nhiều người như vậy, nên sẽ có máu có thể hoà thợp, hẳn là có máu thích hợp?
“Địch Mân, Thanh ca nói, phải là người thân của Tàn Nguyệt mới được. Ngươi khôi phục, chờ vết thương của ngươi khôi phục xong, các ngươi cùng đi. . . . . .”
Cùng nhau cũng tốt, hắn có thể cùng Tàn Nguyệt.
Tàn Nguyệt, ngươi phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng, đừng buông tay, đừng bỏ rơi Địch Mân, được không?
Địch Mân nhìn cửa, rất muốn rất muốn đi qua thăm Tàn Nguyệt, nhưng cố tình, Thanh thúc quản rất chặt, thậm chí hắn ngay cả nhìn nàng một lần cũng rất khó.
Khó khăn qua mười ngày, Thanh thúc rốt cục lên tiếng, có thể mang Tàn Nguyệt đến kinh thành chạy chữa.
Mà thân mình Địch Mân, cũng khôi phục bảy tám phần, Thanh thúc không cùng đi, nói là đi sau.
Lần đầu tiên bước vào phòng Tàn Nguyệt, nhìn Tàn Nguyệt gầy yếu không chịu nổi, mũi Địch Mân đau xót, trong lòng ít nhiều cũng có thể hiểu được, tại sao bọn họ phải ngăn cản mình và Tàn Nguyệt gặp mặt.
Thấy nàng, lòng sẽ chua xót, đau lòng, làm sao có thể khôi phục thân mình cho tốt, làm sao có thể an tâm uống thuốc?
Trong phòng lẳng lặng, ngay cả tiếng hít thở của người cơ bản đều nghe không được, Địch Mân tiến đến trước người Tàn Nguyệt, sợ hãi nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt vô cùng.
Tàn Nguyệt, ngươi chịu khổ, ta nói rồi, sẽ bảo hộ ngươi, sẽ không để cho ngươi chịu khổ, nhưng vì sao, mỗi lần gặp lại ngươi, ngươi đều suy yếu như vậy?
Tàn Nguyệt, ngươi có biết, ta rất đau lòng, rất đau lòng?
Có thể mở mắt ra không? Có thể mở mắt ra, nhìn ta không?
Tay, hơi hơi run rẩy, qua hồi lâu, mới cẩn thận tiến đến chóp mũi Tàn Nguyệt, cảm giác được hô hấp rất nhẹ kia, Địch Mân thở dài ra một hơi, thầm nghĩ:
May mắn, may mắn. . . . . .
Ánh mắt quá xót xa, nước mắt kích động thiếu chút nữa liền rơi xuống. . . . . .
/546
|