Tầm nhìn dần mờ nhạt.
Cảnh tượng tuyết trắng trong miếu vỡ vụn, hóa thành gam màu sáng tối lạ lùng.
Lời thì thầm của Giang Bạch Nghiễn như vẫn còn vang vọng bên tai, Thi Đại ngẩn ngơ, đã đến trước một tòa nhà.
Nàng thấy ánh lửa nhảy nhót, cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc không thể xóa tan.
Khác với những ảo ảnh trước, cảnh tượng nơi này rất mơ hồ, mờ ảo, như một bức tranh bị lem nước.
Bầu trời là màu mực hỗn loạn, xen lẫn vài phần máu đỏ, trăng tròn treo trên mái vòm, như một vệt nước mắt, quái dị đến tột cùng.
Yểm cảnh bị méo mó đến mức này, có phải cho thấy rõ, đây là chấp niệm đè nén nhất chôn sâu nhất trong lòng Giang Bạch Nghiễn hay chăng?
Nhớ đến miêu tả về Giang Bạch Nghiễn trong "Thương sinh lục", Thi Đại thoáng ngờ ngợ, nàng quan sát xung quanh, nhịp tim tăng nhanh.
Tòa nhà xinh đẹp thanh tĩnh, lộng lẫy tao nhã, chắc chắn là của một gia đình lớn.
Giờ phút này lại hóa thành địa ngục nhân gian.
Ánh lửa mãnh liệt bùng lên từ sương phòng phía đông, xé rách sắc đêm dày nặng.
Từng thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn trên hành lang, cách chết khác nhau, đôi mắt trợn tròn, đong đầy sợ hãi.
Máu tươi từ dưới đất văng tung tóe lên góc tường, như những đóa hoa nở rộ không chút kiêng kỵ, có nơi tụ thành hồ máu, chảy xuống như khe suối nhỏ.
Không cần nghĩ nữa, Thi Đại đã đoán ra đây là đâu.
Giang phủ.
Liên quan đến thân thế của Giang Bạch Nghiễn, "Thương sinh lục" chỉ nhắc sơ qua, Thi Kính Thừa và Mạnh Kha cũng che đậy úp mở.
Thi Đại quen chàng lâu như vậy, chỉ biết cả nhà Giang gia đều bị giết chết, về việc hung thủ là ai, nguyên nhân gây án, thân phận phụ mẫu Giang Bạch Nghiễn như thế nào, nàng chẳng hề tỏ tường.
Cảnh tượng trước mắt...là ngày Giang phủ bị diệt môn chết thảm?
Thi Đại chưa từng gặp tình cảnh thảm thiết đến vậy, chẳng nỡ nhìn kỹ, sắc mặt tái nhợt:
"Giang công tử..."
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên đáp:
"Ta ở đây."
Chàng quan sát xung quanh.
Nụ cười thường nở trên môi tan biến sạch sẽ, trong đôi đồng tử đen như mực, là vẻ lạnh lẽo tĩnh mịch.
Một lúc sau, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
"Thi tiểu thư, đi theo ta."
Tuy chàng mỉm cười, nhưng chỉ là động tác theo thói quen, ý cười không chạm tới đáy mắt, tôn lên độ cong nơi khóe môi như loan đao.
Thi Đại không nói nhiều, ngoan ngoãn theo sau chàng.
Ra khỏi khoảnh sân này, tầm nhìn thoáng đãng hơn, những gì trông thấy lại càng tàn khốc hơn.
Trên hành lang là mười mấy tên áo đen che mặt, cũng có nha hoàn gã sai vặt gào khóc bỏ chạy.
Hắc y nhân ngoảnh mặt làm ngơ những tiếng cầu xin, thân pháp nhanh nhẹn, ra tay độc ác, nhấc tay xuống đao, chặt đứt cổ của một gã sai vặt.
Thi Đại gần như muốn ngạt thở.
Giang Bạch Nghiễn không chớp mắt, chẳng dừng chân, chàng bước nhanh dọc theo hành lang quanh co.
Lông mi dày rậm phủ một lớp bóng trong mắt chàng, khiến Thi Đại không thể nhìn rõ biểu cảm của chàng.
Vai mà hai người diễn hẳn là đồng bọn của đám hắc y nhân, cả đoạn đường thuận lợi không trở ngại, không lâu sau đã đến một khoảnh sân hẻo lánh.
Còn chưa bước vào cửa, Thi Đại đã nghe tiếng hét thảm chói tai.
Là giọng của nam nhân.
Nàng nương theo âm thanh nhìn vào trong sân.
Sân viện rất nhỏ, có hai bóng người.
Ký ức này xảy ra vào mùa xuân, bóng cây thưa thớt, hoa hạnh và hoa đào nở rộ, gió đêm lướt qua, cánh hoa rơi xuống như hạt mưa.
Cảnh tượng dưới gốc cây, khác xa một trời một vực với đêm xuân tĩnh mịch.
Một tên hắc y nhân quỳ dưới đất, bịt chặt cần cổ bên phải, máu tươi tràn ra từ kẽ tay, đau đến mí mắt hắn ta như muốn nứt ra, khàn giọng rên đau.
Trước mặt hắn ta, là cậu bé khoảng bảy tuổi.
Đôi mắt cậu bé đỏ ngầu, dường như đã bị đánh, gò má sưng đỏ, cánh môi rướm máu.
Không hề do dự, nhân lúc hắc y nhân phân tâm, cậu bé nhanh chóng rút dao nhỏ, đâm vào bụng đối phương.
Lại thêm một dao, nhắm thẳng vào tim.
Máu tươi bắn tung tóe, thấm ướt gò má non nớt của cậu.
Hắc y nhân gục dưới đất, vang lên tiếng nghèn nghẹt.
Trái tim Thi Đại đập thình thịch.
Cậu bé này, chính là Giang Bạch Nghiễn thuở nhỏ.
Cậu như một con dã thú bị nhốt không có đường lui, đáy mắt giăng đầy tơ máu, không biết là do khiếp sợ, đau khổ hay tuyệt vọng, mà cả người đều run lên.
Phát giác hai người đến, cậu bé cắn chặt răng, rút dao về phía họ với vẻ đề phòng.
"Tiếng gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?"
Vài hắc y nhân nghe tiếng động kéo đến đây, nhìn thấy thi thể trong sân, đầu tiên là sửng sốt, sau đó phẫn nộ rút đao.
Bọn chúng không định để lại người sống của Giang gia, bất kể là trẻ nhỏ hay cụ già, đều giết chết không tha.
Ánh đao lạnh lẽo, nam nhân dẫn đầu giận dữ tiến về trước.
Ngoài dự đoán, vừa đi được một bước, trong gió đã lan ra mùi máu tươi rỉ sét.
Kiếm khí như tuyết, thoáng chốc ập xuống cổ hắn ta, muộn màng cảm nhận cơn đau nhức.
Máu bắn tung tóe, nam nhân không kịp nói một chữ, cần cổ xiêu vẹo, ngã phịch xuống đất.
Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong một thoáng chớp mắt.
Không ai có thể nhìn rõ, Giang Bạch Nghiễn rút kiếm ra khỏi vỏ khi nào, lại chặt đứt cổ nam nhân kia, đẩy hắn ta vào chỗ chết lúc nào.
Giang Bạch Nghiễn chỉ mỉm cười, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của bọn chúng, xương cổ tay khẽ chuyển động, để mặc trường kiếm lóe sáng.
"Thi tiểu thư."
Giọng điệu chàng lười nhác, dường như chỉ đang thảo luận thời tiết hôm nay, âm cuối thoáng qua ý cười:
"Giúp ta trông chừng đứa nhỏ kia, đa tạ."
Nói xong bèn nghiêng đầu, khẽ khàng bổ sung:
"Đừng đến gần, sợ là kiếm của ta sẽ tổn thương cô."
Vừa dứt lời, ánh kiếm nhanh chóng lóe lên.
Đám hắc y nhân cũng không phải hạng tầm thường, biết rõ lần này đã gặp cao thủ, rút đao xông lên.
Vô số bóng người cùng lúc đến gần, Giang Bạch Nghiễn vẫn ung dung, ý cười nơi đáy mắt càng đậm.
Đao kiếm giao nhau, ánh lửa bắn tung tóe, sát khí hỗn loạn như dòng nước chảy xiết. Dù đang bị bao vây, Giang Bạch Nghiễn cũng không yếu thế, mỗi một kiếm đều nhanh hơn mạnh hơn cái trước, ép đám hắc y nhân liên tục lùi về sau.
Nhất thời, trong sân tràn ngập tiếng bước chân, kim loại va chạm, tiếng kêu gào la hét liên tục không ngớt, cùng lửa lớn thiêu đốt bập bùng phía xa, khiến lòng người hãi hùng.
Thi Đại không quên lời dặn của Giang Bạch Nghiễn, liếc thấy một hắc y nhân rút dao xông lên, muốn đâm cổ họng cậu bé, nhanh tay lẹ mắt, vung một lá lôi phù.
Nàng không nương tay, sấm sét đan xen, hắc y nhân ngất đi.
Thi Đại bảo vệ cậu bé sau lưng mình:
"Đệ đừng sợ, chúng ta không phải đồng bọn của đám người kia, sẽ bảo vệ đệ."
Tự biết mình là chuyện tốt.
Nàng không biết kiếm thuật cận chiến, lúc này tùy tiện xông lên sẽ gây thêm phiền phức cho Giang Bạch Nghiễn. Nhưng mà...
Siết chặt vài lá bùa trong lòng bàn tay, Thi Đại hít sâu một hơi.
Trong hợp tác đội nhóm, có một vị trí gọi là "hỗ trợ từ xa".
Người xưa hay nói, chọn quả hồng mềm để bóp.
Vài tên hắc y nhân nhận ra Thi Đại là đồng bọn của Giang Bạch Nghiễn, bên cạnh còn có đứa nhỏ trói gà không chặt, suy nghĩ xoay chuyển, rút đao lao về phía nàng.
Còn chưa đến gần, đã bị kiếm của Giang Bạch Nghiễn đâm xuyên tim.
Kiếm phong chặt đứt vô số nhành cây, máu và cánh hoa bay lượn trong màn đêm.
Trên vòm trời trăng lạnh như sương, một cánh hoa đào phớt qua đuôi mắt chàng, lưu lại hương hoa thoang thoảng.
Giang Bạch Nghiễn không thể nén nổi tiếng cười bật ra khỏi cổ họng.
Năm đó trong sân này, lần đầu tiên trong đời chàng giết người.
Rất nhiều hắc y nhân lẻn vào phủ trong đêm, nam nữ già trẻ đều bị chém chết, trở thành vong hồn dưới mũi đao.
Nương liều mạng bảo vệ chàng, trước khi chết, bảo chàng trốn vào tiểu viện, rời khỏi Giang phủ từ mật đạo.
Ở đây, chàng đã gặp phải một tên hắc y nhân đang lang thang.
Nam nhân biết rõ chàng là giao nhân, trước khi giết chàng, muốn lấy vài giọt nước mắt giao nhân.
Giang Bạch Nghiễn chảy nước mắt như hắn ta mong muốn, khoảnh khắc hắn ta đến gần nhặt nước mắt giao nhân, chàng đã cắn chặt cổ hắn ta.
Ngay sau đó là hai nhát dao chí mạng.
Lúc ấy chàng quá vô dụng, ngay cả vung dao cũng vụng về, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người thân mất mạng, Giang phủ bị một mồi lửa thiêu trụi.
Giờ đây đã khác.
Mũi kiếm lại lún vào cổ họng của một tên, tay áo tung bay, mang theo làn gió ngập mùi máu.
Chậm rãi tước đoạt tính mạng của đám người đó, khiến chàng cảm thấy vui vẻ tột cùng.
Đám hắc y nhân tấn công hết đợt này đến đợt khác, Giang Bạch Nghiễn như nhàn nhãn đạp lên cánh hoa rơi, không nhanh không chậm.
Trên người chàng cũng có vết thương, nỗi đau khiến chàng càng thêm hưng phấn.
Còn có thể nhiều hơn nữa.
Bị tấn công cả trước lẫn sau, một ánh đao lóe lên sau lưng.
Giang Bạch Nghiễn không cần nhìn lại, chỉ nghe tiếng gió, đã có thể bắt được thanh đao kia.
Đang muốn xoay người lại đỡ, khóe mắt liếc thấy ánh sáng vàng lướt qua, xuyên vào lồng ngực hắc y nhân.
Đánh trúng rồi!
Thi Đại thở phào, cẩn thận bảo vệ đứa bé sau lưng, vung vẩy lá bùa vàng trong tay, ánh sáng trong đôi mắt tựa trăng sao:
"Giang công tử, nơi này còn ta nữa mà."
Giang Bạch Nghiễn thoáng ngẩn ngơ, sau đó bật cười.
Mũi kiếm nhấc lên nửa vòng cung sắc bén, nghênh đón đại đao đang giáng xuống.
Giang Bạch Nghiễn vung kiếm, đâm xuyên, dứt khoát gọn gàng như gió đông quét ngang.
Bạch y bị máu tươi thấm ướt, trong ý cười nơi đáy mắt, là vẻ bạo ngược lạnh lẽo, bình tĩnh không gợn sóng.
Chàng chờ đợi đau đớn, mong chờ giết chóc, cũng ngóng trông mỗi một lần máu tươi đầm đìa.
Mỗi một đôi mắt, mỗi một gương mặt ở đây đều khắc sâu trong lòng chàng, mãi đến giờ phút này, vẫn đang tìm kiếm.
Cố nhân gặp lại, ắt sẽ thú vị.
Quan sát một vòng trong yểm cảnh, ánh mắt lướt qua mỗi một đôi mắt lộ ra ngoài của đám hắc y nhân, ngẫm sơ lại...
Người trung niên cao lớn mất mạng năm ngoái, bị chàng đâm một kiếm xuyên tim, thanh niên ốm yếu như khỉ gầy chết vào ba tháng trước, bị chàng cắt cổ, thiếu niên ở một góc có ý đồ bỏ trốn, bị chàng tìm được ở Giang Nam, đâm hết đao này đến đao khác.
Giang Bạch Nghiễn cong mắt.
Chàng chẳng những có thể kết thúc tính mạng kẻ thù giết cả nhà trong yểm cảnh, ngoài hiện thực, cũng làm được.
Hôm nay cứ coi như lần thứ hai giết sạch bọn chúng.
Yểm cảnh này, là địa ngục không có điểm cuối.
Số lượng hắc y nhân dường như không ngớt, chẳng biết đã trôi qua bao lâu, khi máu tươi nhiễm đầy đất, cuối cùng yểm cảnh cũng có vẻ muốn sụp đổ.
Thi Đại mệt đến độ kiệt sức, ít nhiều gì cũng bị thương, ngước mắt nhìn qua, Giang Bạch Nghiễn vẫn là dáng vẻ đượm ý cười ấy.
...Là nụ cười dịu dàng, nhưng lại khiến sống lưng lạnh toát.
Cạnh chàng là mấy chục thi thể chết thảm, trường kiếm trong tay đỏ ngầu, vũng máu chiếu rọi trăng sáng, cũng soi tỏ gương mặt xinh đẹp của chàng.
Giữa hàng mày có vẻ thỏa mãn, Giang Bạch Nghiễn thành thạo lau vết máu trên mũi kiếm, rũ mắt cười khẽ:
"Đa tạ Thi tiểu thư giúp đỡ."
Chấp niệm quá sâu, là giết sạch kẻ thù, trả lại công đạo cho Giang phủ.
Đây là lý do để chàng sống tiếp.
Đến tận lúc này, yểm cảnh do kính yêu gây ra mới hoàn toàn sụp đổ, màn trời vặn vẹo tan biến, khung cảnh tan chảy như nước.
Yêu khí còn sót lại trong đầu vẫn chưa tan hết, toàn thân vừa đau vừa nhức.
Thi Đại hơi hoảng hốt, lơ đãng nhìn vào tầm mắt Giang Bạch Nghiễn.
Không đúng.
Chàng không nhìn nàng.
Ý cười trong đôi mắt hoa đào giảm bớt, yên tĩnh trầm lắng, trong bóng tối dày đặc, nhìn cậu bé hai mắt ửng đỏ sau lưng nàng.
Giang Bạch Nghiễn đã từng mơ một giấc mộng trong một khoảng thời gian rất dài.
Cậu bé trong mơ đơn độc co lại trong bóng đêm khóc thút thít, mà chàng lại yên lặng bàng quan, cuối cùng xoay người bỏ đi.
Dường như làm vậy, sẽ có thể ném bản thân đã từng bất lực yếu ớt ra sau đầu.
Nhưng dẫu thế nào, từ đầu đến cuối chàng vẫn không thoát nổi tiếng khóc sau lưng, bất kể đi bao lâu bao xa, đều không nhìn thấy điểm cuối của khoảng không tối đen ấy.
Tựa như đặt chân vào vực sâu chẳng có điểm dừng, mang theo dấu ấn nhục nhã cùng cực như hình với bóng.
Trải qua vài năm, ánh mắt Giang Bạch Nghiễn giao nhau với chính mình trong quá khứ, rất lâu sau, chàng cong môi.
"Đừng quên."
Chàng nói:
"Báo thù."
Yêu khí bỗng nhiên tản đi, đầu óc trống rỗng, trước mắt lóe lên ánh sáng.
Thi Đại nhắm mắt theo phản xạ, khi mở ra, đã trở lại mê cung của Liên Tiên.
Là cảnh tượng nàng quen thuộc, phía xa là đèn hoa sen chập chờn phát sáng, thi thể kính yêu nằm trong góc.
Yểm cảnh vỡ nát, nếu không phải cả người nàng và Giang Bạch Nghiễn đầy máu, tất cả những gì vừa trải qua tựa như một giấc mộng.
Đúng rồi, nhắc đến chuyện này!
Thi Đại nhanh chóng quay đầu.
Nàng được Giang Bạch Nghiễn bảo vệ trong góc sân, rất ít người có thể đến gần, dù bị thương nhưng không quá nặng, miễn cưỡng vẫn chịu được.
Còn Giang Bạch Nghiễn, nghiễm nhiên đã trở thành người máu.
Bạch y đẫm máu, là chói mắt nhất.
Phần lớn vết máu đến từ đám hắc y nhân, nhưng chàng cũng là cơ thể máu thịt, lấy một địch nhiều, khó tránh khỏi sẽ bị mũi đao tổn thương.
"Thi tiểu thư."
Cất kiếm vào vỏ, tiện tay chùi máu tươi trên gò máu, Giang Bạch Nghiễn cất lời:
"Đi thôi."
Khi chàng lên tiếng nghiêng mắt nhìn qua, đối diện với đôi mắt đen nhánh.
Thi Đại khẽ cau mày, đánh giá chàng từ trên xuống dưới một lượt:
"Huynh bị thương rất nhiều."
Có không ít vết máu do đao phong lướt qua, cũng có vài chỗ bị mũi đao cắm vào, rạch ra miệng vết thương dữ tợn.
Chắc chắn đau lắm.
Vậy mà chàng chẳng hề cau mày.
Bị thương là chuyện khó tránh khỏi, chàng đã quen từ lâu.
Vết thương thế này không chết được, Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn quan tâm đáp:
"Không sao."
"Không được, không được."
Thi Đại chỉ vào vết đao trên vai phải của chàng:
"Bôi thuốc băng bó có thể mất bao lâu chứ? Chỗ này của huynh sắp thấy cả xương rồi kìa."
Khựng lại một lúc, nàng có lý chẳng sợ:
"Lát nữa chúng ta còn phải đối phó Liên Tiên. Huynh dùng tay phải cầm kiếm, vội vã muốn vỡ đầu chảy máu đến thế hả? Hơn nữa, nếu mất máu quá nhiều, có lẽ còn chưa đánh, huynh đã ngã trước mất rồi."
Nàng biết Giang Bạch Nghiễn không buồn quan tâm vết thương trên người mình, nếu không chủ động nhắc đến, chắc chắn người này không thèm để ý.
Nếu cứ để mặc tay phải chảy máu, chờ đến lúc chàng cầm kiếm, chẳng phải đau đến chết dở ư?
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ nhìn nàng.
Lạ lắm.
Nếu là trước đây, chắc chắn chàng không hề do dự nói lời từ chối, hôm nay lại hiếm khi chần chừ.
Yên lặng một thoáng, Giang Bạch Nghiễn nói:
"Thi tiểu thư muốn thế nào?"
Còn thế nào được.
Thi Đại thành thạo móc thuốc bôi thường mang theo trong tay áo ra, hào phóng đưa cho chàng:
"Bôi đi."
Chỉ bôi thuốc thôi mà, không làm lỡ quá nhiều thời gian.
Nhìn kỹ bình sứ trong tay nàng, Giang Bạch Nghiễn gật đầu nhận lấy:
"Đa tạ Thi tiểu thư."
Thi Đại xem như đã nhìn rõ.
Giang Bạch Nghiễn không nhiều lời, hai câu thường nói với nàng nhất.
Một là "không sao", hai là "đa tạ Thi tiểu thư".
Rất lịch sự, cũng quá xa cách.
Vết đao kia nằm trên cánh tay, Giang Bạch Nghiễn cúi đầu vén tay áo.
Thi Đại vô thức nhìn qua.
Là một bàn tay trắng bệch nhưng mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay nổi gân xanh nhàn nhạt. Vén lên lớp tay áo che chắn, còn có thể trông thấy cơ bắp cánh tay vì đau đớn mà căng chặt.
Cùng vài vết sẹo cũ mới khác nhau.
Lòng nàng vô cớ thắt lại.
Vết máu trên cánh tay quá sâu, vết máu thấm ướt hơn phân nửa cánh tay.
Động tác bôi thuốc của Giang Bạch Nghiễn qua loa, sắc mặt hờ hững, chỉ khi thuốc bôi chạm vào vết thương, vì đau nên mới thoáng cau mày.
Tất cả trong ảo ảnh đều là giả, chỉ có vết thương trên người chàng mới là thật.
Thi Đại nghiêm túc nghĩ, nếu người bị thương là nàng, chắc đã đau đến mức bật khóc nức nở từ lâu.
Giang Bạch Nghiễn tùy tiện bôi thuốc xong, đóng nắp bình sứ lại.
Trong mật đạo yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng "xoẹt".
Chàng nghiêng mắt, thấy Thi Đại dùng dao nhỏ rạch đứt ống tay áo của mình.
"Chỉ bôi thuốc thôi không thể cầm máu được."
Thi Đại huơ miếng vải trong tay:
"Dùng cái này băng lại nhé?"
Cảm ơn trí tuệ đời sống của quần chúng nhân dân.
Tuy nàng không có kinh nghiệm, nhưng trong phim đều diễn như vậy mà, hi vọng sẽ có ích.
Không hiểu được suy nghĩ của nàng.
Giang Bạch Nghiễn hơi ngẩn ngơ, vì nhất thời hoang mang, chàng không lập tức lên tiếng.
Thi Đại xem như chàng ngầm chấp nhận, đến gần hơn một chút, phủ miếng vải trong tay lên vết thương của chàng.
Như con mồi không chút đề phòng bỗng xâm nhập vào lãnh địa dã thú, đáy mắt Giang Bạch Nghiễn thoáng lóe lên sát ý.
Thói quen nhiều năm khiến chàng kháng cự tất cả mọi người đến gần...
Một thân một mình đã lâu, chỉ khi vung kiếm, chàng mới lướt ngang qua người kẻ khác.
Giang Bạch Nghiễn đè nén nỗi xúc động muốn rút kiếm.
Trong mê cung lan tràn mùi vị cũ kỹ mục nát.
Chóp mũi ngửi thấy hương mai trên người Thi Đại, xen lẫn chút máu tanh, vị ngọt và đắng hòa quyện vào nhau, không hề khó chịu.
Nàng đến quá gần, thấy rõ cả hàng mi khi nàng chớp mắt, lúc cúi đầu băng bó cho chàng, hơi thở vờn quanh mép vết thương như có như không, khiến cánh tay chàng run nhẹ.
Thi Đại phát giác:
"Làm huynh đau hả?"
Giang Bạch Nghiễn lắc đầu.
Nhưng chàng đang run kia mà.
Thi Đại cẩn thận thăm dò vết đao dữ tợn kia.
Đối diện với người khác, Giang Bạch Nghiễn chưa từng thừa nhận mình đau.
Dù từ nhỏ đến lớn chàng đã quen với việc bị thương, nhưng dẫu có quen đến mức nào, đau đớn vẫn chân thực rõ ràng.
Hồi nhỏ chàng thành thật hơn nhiều.
Nhắc đến Giang Bạch Nghiễn khi còn bé...
Đầu ngón tay Thi Đại vuốt nhẹ lên lớp vải một lúc, lên tiếng dò hỏi:
"Hay là, ta thổi giúp huynh nhé?"
Giang Bạch Nghiễn thuở nhỏ, rất thích chiêu này đó.
...Với tính cách của Giang Bạch Nghiễn, chàng của lúc này, chắc chắn sẽ từ chối.
Không ôm quá nhiều hi vọng, Thi Đại nhấc hàng mi lên, chờ chàng trả lời.
Yết hầu nhúc nhích, Giang Bạch Nghiễn né tránh ánh mắt nàng.
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Giang Bạch Nghiễn:
"Đa tạ."
Trời xui đất khiến chàng đồng ý, ngay cả chính chàng cũng không tin nổi.
Có lẽ là do nhớ đến viên kẹo ngát hương hoa kia, hoặc giả nhớ đến khi cùng chung cảm giác, có làn gió nhẹ mát phất qua cần cổ.
Thi Đại đã từng thổi vào vết thương giúp đứa nhỏ kia.
Giang Bạch Nghiễn nghĩ mãi không hiểu, làm như thế, sao có thể dịu bớt cơn đau...
Hay chỉ là trò đùa dụ dỗ lừa gạt trẻ con thôi.
Nhận được sự cho phép, Thi Đại vui vẻ cúi đầu, thổi vào vị trí vết thương rướm máu.
Tay trái Giang Bạch Nghiễn siết chặt ống tay áo, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay.
Đau đớn là ngọn lửa rực cháy, hơi thở là cơn mưa dịu mát.
Rất nhẹ, thoáng qua rồi biến mất, nhưng để lại dấu ấn khắc sâu trong xương tủy, tựa làn gió nhẹ vờn qua mặt nước, nhấc lên những gợn sóng bất tận.
Chàng không lên tiếng, sống lưng run nhẹ, đè nén tiếng thở dốc sắp bật khỏi cổ họng.
Đây là cảm nhận của đứa trẻ kia sao?
Giang Bạch Nghiễn vẫn nhớ, khi đó chàng tựa lên khung cửa bên ngoài, Thi Đại thổi lên cổ cậu bé hết lần này đến lần khác.
Vì cậu bé đã nói mình "đau".
Nói như vậy, có được không?
Con người thường hay ăn quen bén mùi, không biết thỏa mãn.
"Giang công tử, thế này có đỡ hơn chút nào chưa?"
Thi Đại dùng giọng điệu như đang dỗ trẻ nhỏ, thổi nhẹ vài lần, ngước mắt nhìn lên.
Giang Bạch Nghiễn mím môi nhìn vào mắt nàng, chẳng biết từ khi nào đáy mắt đã loang vệt đỏ, lan đến gò má chàng, như sứ trắng phớt hồng.
Hơi thở sát phạt khiến người ta khiếp sợ cách đó không lâu đã tan biến mất dạng, khoảng cách quá gần, khi Giang Bạch Nghiễn cong môi, Thi Đại có thể thấy rõ nốt ruồi nhỏ nơi khóe môi chàng.
Khiến nàng nhớ đến nhụy hoa đào tinh tế.
Trong ánh nến hình hoa sen đung đưa yếu ớt, tròng mắt Giang Bạch Nghiễn u ám, như sương mù phủ đầy Giang Nam, khàn giọng thì thào:
"Thi tiểu thư, vẫn còn hơi đau."
Như đang hỏi nàng: Liệu có thể thổi thêm chút nữa không?!
Cảnh tượng tuyết trắng trong miếu vỡ vụn, hóa thành gam màu sáng tối lạ lùng.
Lời thì thầm của Giang Bạch Nghiễn như vẫn còn vang vọng bên tai, Thi Đại ngẩn ngơ, đã đến trước một tòa nhà.
Nàng thấy ánh lửa nhảy nhót, cũng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc không thể xóa tan.
Khác với những ảo ảnh trước, cảnh tượng nơi này rất mơ hồ, mờ ảo, như một bức tranh bị lem nước.
Bầu trời là màu mực hỗn loạn, xen lẫn vài phần máu đỏ, trăng tròn treo trên mái vòm, như một vệt nước mắt, quái dị đến tột cùng.
Yểm cảnh bị méo mó đến mức này, có phải cho thấy rõ, đây là chấp niệm đè nén nhất chôn sâu nhất trong lòng Giang Bạch Nghiễn hay chăng?
Nhớ đến miêu tả về Giang Bạch Nghiễn trong "Thương sinh lục", Thi Đại thoáng ngờ ngợ, nàng quan sát xung quanh, nhịp tim tăng nhanh.
Tòa nhà xinh đẹp thanh tĩnh, lộng lẫy tao nhã, chắc chắn là của một gia đình lớn.
Giờ phút này lại hóa thành địa ngục nhân gian.
Ánh lửa mãnh liệt bùng lên từ sương phòng phía đông, xé rách sắc đêm dày nặng.
Từng thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn trên hành lang, cách chết khác nhau, đôi mắt trợn tròn, đong đầy sợ hãi.
Máu tươi từ dưới đất văng tung tóe lên góc tường, như những đóa hoa nở rộ không chút kiêng kỵ, có nơi tụ thành hồ máu, chảy xuống như khe suối nhỏ.
Không cần nghĩ nữa, Thi Đại đã đoán ra đây là đâu.
Giang phủ.
Liên quan đến thân thế của Giang Bạch Nghiễn, "Thương sinh lục" chỉ nhắc sơ qua, Thi Kính Thừa và Mạnh Kha cũng che đậy úp mở.
Thi Đại quen chàng lâu như vậy, chỉ biết cả nhà Giang gia đều bị giết chết, về việc hung thủ là ai, nguyên nhân gây án, thân phận phụ mẫu Giang Bạch Nghiễn như thế nào, nàng chẳng hề tỏ tường.
Cảnh tượng trước mắt...là ngày Giang phủ bị diệt môn chết thảm?
Thi Đại chưa từng gặp tình cảnh thảm thiết đến vậy, chẳng nỡ nhìn kỹ, sắc mặt tái nhợt:
"Giang công tử..."
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên đáp:
"Ta ở đây."
Chàng quan sát xung quanh.
Nụ cười thường nở trên môi tan biến sạch sẽ, trong đôi đồng tử đen như mực, là vẻ lạnh lẽo tĩnh mịch.
Một lúc sau, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:
"Thi tiểu thư, đi theo ta."
Tuy chàng mỉm cười, nhưng chỉ là động tác theo thói quen, ý cười không chạm tới đáy mắt, tôn lên độ cong nơi khóe môi như loan đao.
Thi Đại không nói nhiều, ngoan ngoãn theo sau chàng.
Ra khỏi khoảnh sân này, tầm nhìn thoáng đãng hơn, những gì trông thấy lại càng tàn khốc hơn.
Trên hành lang là mười mấy tên áo đen che mặt, cũng có nha hoàn gã sai vặt gào khóc bỏ chạy.
Hắc y nhân ngoảnh mặt làm ngơ những tiếng cầu xin, thân pháp nhanh nhẹn, ra tay độc ác, nhấc tay xuống đao, chặt đứt cổ của một gã sai vặt.
Thi Đại gần như muốn ngạt thở.
Giang Bạch Nghiễn không chớp mắt, chẳng dừng chân, chàng bước nhanh dọc theo hành lang quanh co.
Lông mi dày rậm phủ một lớp bóng trong mắt chàng, khiến Thi Đại không thể nhìn rõ biểu cảm của chàng.
Vai mà hai người diễn hẳn là đồng bọn của đám hắc y nhân, cả đoạn đường thuận lợi không trở ngại, không lâu sau đã đến một khoảnh sân hẻo lánh.
Còn chưa bước vào cửa, Thi Đại đã nghe tiếng hét thảm chói tai.
Là giọng của nam nhân.
Nàng nương theo âm thanh nhìn vào trong sân.
Sân viện rất nhỏ, có hai bóng người.
Ký ức này xảy ra vào mùa xuân, bóng cây thưa thớt, hoa hạnh và hoa đào nở rộ, gió đêm lướt qua, cánh hoa rơi xuống như hạt mưa.
Cảnh tượng dưới gốc cây, khác xa một trời một vực với đêm xuân tĩnh mịch.
Một tên hắc y nhân quỳ dưới đất, bịt chặt cần cổ bên phải, máu tươi tràn ra từ kẽ tay, đau đến mí mắt hắn ta như muốn nứt ra, khàn giọng rên đau.
Trước mặt hắn ta, là cậu bé khoảng bảy tuổi.
Đôi mắt cậu bé đỏ ngầu, dường như đã bị đánh, gò má sưng đỏ, cánh môi rướm máu.
Không hề do dự, nhân lúc hắc y nhân phân tâm, cậu bé nhanh chóng rút dao nhỏ, đâm vào bụng đối phương.
Lại thêm một dao, nhắm thẳng vào tim.
Máu tươi bắn tung tóe, thấm ướt gò má non nớt của cậu.
Hắc y nhân gục dưới đất, vang lên tiếng nghèn nghẹt.
Trái tim Thi Đại đập thình thịch.
Cậu bé này, chính là Giang Bạch Nghiễn thuở nhỏ.
Cậu như một con dã thú bị nhốt không có đường lui, đáy mắt giăng đầy tơ máu, không biết là do khiếp sợ, đau khổ hay tuyệt vọng, mà cả người đều run lên.
Phát giác hai người đến, cậu bé cắn chặt răng, rút dao về phía họ với vẻ đề phòng.
"Tiếng gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?"
Vài hắc y nhân nghe tiếng động kéo đến đây, nhìn thấy thi thể trong sân, đầu tiên là sửng sốt, sau đó phẫn nộ rút đao.
Bọn chúng không định để lại người sống của Giang gia, bất kể là trẻ nhỏ hay cụ già, đều giết chết không tha.
Ánh đao lạnh lẽo, nam nhân dẫn đầu giận dữ tiến về trước.
Ngoài dự đoán, vừa đi được một bước, trong gió đã lan ra mùi máu tươi rỉ sét.
Kiếm khí như tuyết, thoáng chốc ập xuống cổ hắn ta, muộn màng cảm nhận cơn đau nhức.
Máu bắn tung tóe, nam nhân không kịp nói một chữ, cần cổ xiêu vẹo, ngã phịch xuống đất.
Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong một thoáng chớp mắt.
Không ai có thể nhìn rõ, Giang Bạch Nghiễn rút kiếm ra khỏi vỏ khi nào, lại chặt đứt cổ nam nhân kia, đẩy hắn ta vào chỗ chết lúc nào.
Giang Bạch Nghiễn chỉ mỉm cười, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của bọn chúng, xương cổ tay khẽ chuyển động, để mặc trường kiếm lóe sáng.
"Thi tiểu thư."
Giọng điệu chàng lười nhác, dường như chỉ đang thảo luận thời tiết hôm nay, âm cuối thoáng qua ý cười:
"Giúp ta trông chừng đứa nhỏ kia, đa tạ."
Nói xong bèn nghiêng đầu, khẽ khàng bổ sung:
"Đừng đến gần, sợ là kiếm của ta sẽ tổn thương cô."
Vừa dứt lời, ánh kiếm nhanh chóng lóe lên.
Đám hắc y nhân cũng không phải hạng tầm thường, biết rõ lần này đã gặp cao thủ, rút đao xông lên.
Vô số bóng người cùng lúc đến gần, Giang Bạch Nghiễn vẫn ung dung, ý cười nơi đáy mắt càng đậm.
Đao kiếm giao nhau, ánh lửa bắn tung tóe, sát khí hỗn loạn như dòng nước chảy xiết. Dù đang bị bao vây, Giang Bạch Nghiễn cũng không yếu thế, mỗi một kiếm đều nhanh hơn mạnh hơn cái trước, ép đám hắc y nhân liên tục lùi về sau.
Nhất thời, trong sân tràn ngập tiếng bước chân, kim loại va chạm, tiếng kêu gào la hét liên tục không ngớt, cùng lửa lớn thiêu đốt bập bùng phía xa, khiến lòng người hãi hùng.
Thi Đại không quên lời dặn của Giang Bạch Nghiễn, liếc thấy một hắc y nhân rút dao xông lên, muốn đâm cổ họng cậu bé, nhanh tay lẹ mắt, vung một lá lôi phù.
Nàng không nương tay, sấm sét đan xen, hắc y nhân ngất đi.
Thi Đại bảo vệ cậu bé sau lưng mình:
"Đệ đừng sợ, chúng ta không phải đồng bọn của đám người kia, sẽ bảo vệ đệ."
Tự biết mình là chuyện tốt.
Nàng không biết kiếm thuật cận chiến, lúc này tùy tiện xông lên sẽ gây thêm phiền phức cho Giang Bạch Nghiễn. Nhưng mà...
Siết chặt vài lá bùa trong lòng bàn tay, Thi Đại hít sâu một hơi.
Trong hợp tác đội nhóm, có một vị trí gọi là "hỗ trợ từ xa".
Người xưa hay nói, chọn quả hồng mềm để bóp.
Vài tên hắc y nhân nhận ra Thi Đại là đồng bọn của Giang Bạch Nghiễn, bên cạnh còn có đứa nhỏ trói gà không chặt, suy nghĩ xoay chuyển, rút đao lao về phía nàng.
Còn chưa đến gần, đã bị kiếm của Giang Bạch Nghiễn đâm xuyên tim.
Kiếm phong chặt đứt vô số nhành cây, máu và cánh hoa bay lượn trong màn đêm.
Trên vòm trời trăng lạnh như sương, một cánh hoa đào phớt qua đuôi mắt chàng, lưu lại hương hoa thoang thoảng.
Giang Bạch Nghiễn không thể nén nổi tiếng cười bật ra khỏi cổ họng.
Năm đó trong sân này, lần đầu tiên trong đời chàng giết người.
Rất nhiều hắc y nhân lẻn vào phủ trong đêm, nam nữ già trẻ đều bị chém chết, trở thành vong hồn dưới mũi đao.
Nương liều mạng bảo vệ chàng, trước khi chết, bảo chàng trốn vào tiểu viện, rời khỏi Giang phủ từ mật đạo.
Ở đây, chàng đã gặp phải một tên hắc y nhân đang lang thang.
Nam nhân biết rõ chàng là giao nhân, trước khi giết chàng, muốn lấy vài giọt nước mắt giao nhân.
Giang Bạch Nghiễn chảy nước mắt như hắn ta mong muốn, khoảnh khắc hắn ta đến gần nhặt nước mắt giao nhân, chàng đã cắn chặt cổ hắn ta.
Ngay sau đó là hai nhát dao chí mạng.
Lúc ấy chàng quá vô dụng, ngay cả vung dao cũng vụng về, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người thân mất mạng, Giang phủ bị một mồi lửa thiêu trụi.
Giờ đây đã khác.
Mũi kiếm lại lún vào cổ họng của một tên, tay áo tung bay, mang theo làn gió ngập mùi máu.
Chậm rãi tước đoạt tính mạng của đám người đó, khiến chàng cảm thấy vui vẻ tột cùng.
Đám hắc y nhân tấn công hết đợt này đến đợt khác, Giang Bạch Nghiễn như nhàn nhãn đạp lên cánh hoa rơi, không nhanh không chậm.
Trên người chàng cũng có vết thương, nỗi đau khiến chàng càng thêm hưng phấn.
Còn có thể nhiều hơn nữa.
Bị tấn công cả trước lẫn sau, một ánh đao lóe lên sau lưng.
Giang Bạch Nghiễn không cần nhìn lại, chỉ nghe tiếng gió, đã có thể bắt được thanh đao kia.
Đang muốn xoay người lại đỡ, khóe mắt liếc thấy ánh sáng vàng lướt qua, xuyên vào lồng ngực hắc y nhân.
Đánh trúng rồi!
Thi Đại thở phào, cẩn thận bảo vệ đứa bé sau lưng, vung vẩy lá bùa vàng trong tay, ánh sáng trong đôi mắt tựa trăng sao:
"Giang công tử, nơi này còn ta nữa mà."
Giang Bạch Nghiễn thoáng ngẩn ngơ, sau đó bật cười.
Mũi kiếm nhấc lên nửa vòng cung sắc bén, nghênh đón đại đao đang giáng xuống.
Giang Bạch Nghiễn vung kiếm, đâm xuyên, dứt khoát gọn gàng như gió đông quét ngang.
Bạch y bị máu tươi thấm ướt, trong ý cười nơi đáy mắt, là vẻ bạo ngược lạnh lẽo, bình tĩnh không gợn sóng.
Chàng chờ đợi đau đớn, mong chờ giết chóc, cũng ngóng trông mỗi một lần máu tươi đầm đìa.
Mỗi một đôi mắt, mỗi một gương mặt ở đây đều khắc sâu trong lòng chàng, mãi đến giờ phút này, vẫn đang tìm kiếm.
Cố nhân gặp lại, ắt sẽ thú vị.
Quan sát một vòng trong yểm cảnh, ánh mắt lướt qua mỗi một đôi mắt lộ ra ngoài của đám hắc y nhân, ngẫm sơ lại...
Người trung niên cao lớn mất mạng năm ngoái, bị chàng đâm một kiếm xuyên tim, thanh niên ốm yếu như khỉ gầy chết vào ba tháng trước, bị chàng cắt cổ, thiếu niên ở một góc có ý đồ bỏ trốn, bị chàng tìm được ở Giang Nam, đâm hết đao này đến đao khác.
Giang Bạch Nghiễn cong mắt.
Chàng chẳng những có thể kết thúc tính mạng kẻ thù giết cả nhà trong yểm cảnh, ngoài hiện thực, cũng làm được.
Hôm nay cứ coi như lần thứ hai giết sạch bọn chúng.
Yểm cảnh này, là địa ngục không có điểm cuối.
Số lượng hắc y nhân dường như không ngớt, chẳng biết đã trôi qua bao lâu, khi máu tươi nhiễm đầy đất, cuối cùng yểm cảnh cũng có vẻ muốn sụp đổ.
Thi Đại mệt đến độ kiệt sức, ít nhiều gì cũng bị thương, ngước mắt nhìn qua, Giang Bạch Nghiễn vẫn là dáng vẻ đượm ý cười ấy.
...Là nụ cười dịu dàng, nhưng lại khiến sống lưng lạnh toát.
Cạnh chàng là mấy chục thi thể chết thảm, trường kiếm trong tay đỏ ngầu, vũng máu chiếu rọi trăng sáng, cũng soi tỏ gương mặt xinh đẹp của chàng.
Giữa hàng mày có vẻ thỏa mãn, Giang Bạch Nghiễn thành thạo lau vết máu trên mũi kiếm, rũ mắt cười khẽ:
"Đa tạ Thi tiểu thư giúp đỡ."
Chấp niệm quá sâu, là giết sạch kẻ thù, trả lại công đạo cho Giang phủ.
Đây là lý do để chàng sống tiếp.
Đến tận lúc này, yểm cảnh do kính yêu gây ra mới hoàn toàn sụp đổ, màn trời vặn vẹo tan biến, khung cảnh tan chảy như nước.
Yêu khí còn sót lại trong đầu vẫn chưa tan hết, toàn thân vừa đau vừa nhức.
Thi Đại hơi hoảng hốt, lơ đãng nhìn vào tầm mắt Giang Bạch Nghiễn.
Không đúng.
Chàng không nhìn nàng.
Ý cười trong đôi mắt hoa đào giảm bớt, yên tĩnh trầm lắng, trong bóng tối dày đặc, nhìn cậu bé hai mắt ửng đỏ sau lưng nàng.
Giang Bạch Nghiễn đã từng mơ một giấc mộng trong một khoảng thời gian rất dài.
Cậu bé trong mơ đơn độc co lại trong bóng đêm khóc thút thít, mà chàng lại yên lặng bàng quan, cuối cùng xoay người bỏ đi.
Dường như làm vậy, sẽ có thể ném bản thân đã từng bất lực yếu ớt ra sau đầu.
Nhưng dẫu thế nào, từ đầu đến cuối chàng vẫn không thoát nổi tiếng khóc sau lưng, bất kể đi bao lâu bao xa, đều không nhìn thấy điểm cuối của khoảng không tối đen ấy.
Tựa như đặt chân vào vực sâu chẳng có điểm dừng, mang theo dấu ấn nhục nhã cùng cực như hình với bóng.
Trải qua vài năm, ánh mắt Giang Bạch Nghiễn giao nhau với chính mình trong quá khứ, rất lâu sau, chàng cong môi.
"Đừng quên."
Chàng nói:
"Báo thù."
Yêu khí bỗng nhiên tản đi, đầu óc trống rỗng, trước mắt lóe lên ánh sáng.
Thi Đại nhắm mắt theo phản xạ, khi mở ra, đã trở lại mê cung của Liên Tiên.
Là cảnh tượng nàng quen thuộc, phía xa là đèn hoa sen chập chờn phát sáng, thi thể kính yêu nằm trong góc.
Yểm cảnh vỡ nát, nếu không phải cả người nàng và Giang Bạch Nghiễn đầy máu, tất cả những gì vừa trải qua tựa như một giấc mộng.
Đúng rồi, nhắc đến chuyện này!
Thi Đại nhanh chóng quay đầu.
Nàng được Giang Bạch Nghiễn bảo vệ trong góc sân, rất ít người có thể đến gần, dù bị thương nhưng không quá nặng, miễn cưỡng vẫn chịu được.
Còn Giang Bạch Nghiễn, nghiễm nhiên đã trở thành người máu.
Bạch y đẫm máu, là chói mắt nhất.
Phần lớn vết máu đến từ đám hắc y nhân, nhưng chàng cũng là cơ thể máu thịt, lấy một địch nhiều, khó tránh khỏi sẽ bị mũi đao tổn thương.
"Thi tiểu thư."
Cất kiếm vào vỏ, tiện tay chùi máu tươi trên gò máu, Giang Bạch Nghiễn cất lời:
"Đi thôi."
Khi chàng lên tiếng nghiêng mắt nhìn qua, đối diện với đôi mắt đen nhánh.
Thi Đại khẽ cau mày, đánh giá chàng từ trên xuống dưới một lượt:
"Huynh bị thương rất nhiều."
Có không ít vết máu do đao phong lướt qua, cũng có vài chỗ bị mũi đao cắm vào, rạch ra miệng vết thương dữ tợn.
Chắc chắn đau lắm.
Vậy mà chàng chẳng hề cau mày.
Bị thương là chuyện khó tránh khỏi, chàng đã quen từ lâu.
Vết thương thế này không chết được, Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn quan tâm đáp:
"Không sao."
"Không được, không được."
Thi Đại chỉ vào vết đao trên vai phải của chàng:
"Bôi thuốc băng bó có thể mất bao lâu chứ? Chỗ này của huynh sắp thấy cả xương rồi kìa."
Khựng lại một lúc, nàng có lý chẳng sợ:
"Lát nữa chúng ta còn phải đối phó Liên Tiên. Huynh dùng tay phải cầm kiếm, vội vã muốn vỡ đầu chảy máu đến thế hả? Hơn nữa, nếu mất máu quá nhiều, có lẽ còn chưa đánh, huynh đã ngã trước mất rồi."
Nàng biết Giang Bạch Nghiễn không buồn quan tâm vết thương trên người mình, nếu không chủ động nhắc đến, chắc chắn người này không thèm để ý.
Nếu cứ để mặc tay phải chảy máu, chờ đến lúc chàng cầm kiếm, chẳng phải đau đến chết dở ư?
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ nhìn nàng.
Lạ lắm.
Nếu là trước đây, chắc chắn chàng không hề do dự nói lời từ chối, hôm nay lại hiếm khi chần chừ.
Yên lặng một thoáng, Giang Bạch Nghiễn nói:
"Thi tiểu thư muốn thế nào?"
Còn thế nào được.
Thi Đại thành thạo móc thuốc bôi thường mang theo trong tay áo ra, hào phóng đưa cho chàng:
"Bôi đi."
Chỉ bôi thuốc thôi mà, không làm lỡ quá nhiều thời gian.
Nhìn kỹ bình sứ trong tay nàng, Giang Bạch Nghiễn gật đầu nhận lấy:
"Đa tạ Thi tiểu thư."
Thi Đại xem như đã nhìn rõ.
Giang Bạch Nghiễn không nhiều lời, hai câu thường nói với nàng nhất.
Một là "không sao", hai là "đa tạ Thi tiểu thư".
Rất lịch sự, cũng quá xa cách.
Vết đao kia nằm trên cánh tay, Giang Bạch Nghiễn cúi đầu vén tay áo.
Thi Đại vô thức nhìn qua.
Là một bàn tay trắng bệch nhưng mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay nổi gân xanh nhàn nhạt. Vén lên lớp tay áo che chắn, còn có thể trông thấy cơ bắp cánh tay vì đau đớn mà căng chặt.
Cùng vài vết sẹo cũ mới khác nhau.
Lòng nàng vô cớ thắt lại.
Vết máu trên cánh tay quá sâu, vết máu thấm ướt hơn phân nửa cánh tay.
Động tác bôi thuốc của Giang Bạch Nghiễn qua loa, sắc mặt hờ hững, chỉ khi thuốc bôi chạm vào vết thương, vì đau nên mới thoáng cau mày.
Tất cả trong ảo ảnh đều là giả, chỉ có vết thương trên người chàng mới là thật.
Thi Đại nghiêm túc nghĩ, nếu người bị thương là nàng, chắc đã đau đến mức bật khóc nức nở từ lâu.
Giang Bạch Nghiễn tùy tiện bôi thuốc xong, đóng nắp bình sứ lại.
Trong mật đạo yên tĩnh, đột nhiên truyền đến tiếng "xoẹt".
Chàng nghiêng mắt, thấy Thi Đại dùng dao nhỏ rạch đứt ống tay áo của mình.
"Chỉ bôi thuốc thôi không thể cầm máu được."
Thi Đại huơ miếng vải trong tay:
"Dùng cái này băng lại nhé?"
Cảm ơn trí tuệ đời sống của quần chúng nhân dân.
Tuy nàng không có kinh nghiệm, nhưng trong phim đều diễn như vậy mà, hi vọng sẽ có ích.
Không hiểu được suy nghĩ của nàng.
Giang Bạch Nghiễn hơi ngẩn ngơ, vì nhất thời hoang mang, chàng không lập tức lên tiếng.
Thi Đại xem như chàng ngầm chấp nhận, đến gần hơn một chút, phủ miếng vải trong tay lên vết thương của chàng.
Như con mồi không chút đề phòng bỗng xâm nhập vào lãnh địa dã thú, đáy mắt Giang Bạch Nghiễn thoáng lóe lên sát ý.
Thói quen nhiều năm khiến chàng kháng cự tất cả mọi người đến gần...
Một thân một mình đã lâu, chỉ khi vung kiếm, chàng mới lướt ngang qua người kẻ khác.
Giang Bạch Nghiễn đè nén nỗi xúc động muốn rút kiếm.
Trong mê cung lan tràn mùi vị cũ kỹ mục nát.
Chóp mũi ngửi thấy hương mai trên người Thi Đại, xen lẫn chút máu tanh, vị ngọt và đắng hòa quyện vào nhau, không hề khó chịu.
Nàng đến quá gần, thấy rõ cả hàng mi khi nàng chớp mắt, lúc cúi đầu băng bó cho chàng, hơi thở vờn quanh mép vết thương như có như không, khiến cánh tay chàng run nhẹ.
Thi Đại phát giác:
"Làm huynh đau hả?"
Giang Bạch Nghiễn lắc đầu.
Nhưng chàng đang run kia mà.
Thi Đại cẩn thận thăm dò vết đao dữ tợn kia.
Đối diện với người khác, Giang Bạch Nghiễn chưa từng thừa nhận mình đau.
Dù từ nhỏ đến lớn chàng đã quen với việc bị thương, nhưng dẫu có quen đến mức nào, đau đớn vẫn chân thực rõ ràng.
Hồi nhỏ chàng thành thật hơn nhiều.
Nhắc đến Giang Bạch Nghiễn khi còn bé...
Đầu ngón tay Thi Đại vuốt nhẹ lên lớp vải một lúc, lên tiếng dò hỏi:
"Hay là, ta thổi giúp huynh nhé?"
Giang Bạch Nghiễn thuở nhỏ, rất thích chiêu này đó.
...Với tính cách của Giang Bạch Nghiễn, chàng của lúc này, chắc chắn sẽ từ chối.
Không ôm quá nhiều hi vọng, Thi Đại nhấc hàng mi lên, chờ chàng trả lời.
Yết hầu nhúc nhích, Giang Bạch Nghiễn né tránh ánh mắt nàng.
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Giang Bạch Nghiễn:
"Đa tạ."
Trời xui đất khiến chàng đồng ý, ngay cả chính chàng cũng không tin nổi.
Có lẽ là do nhớ đến viên kẹo ngát hương hoa kia, hoặc giả nhớ đến khi cùng chung cảm giác, có làn gió nhẹ mát phất qua cần cổ.
Thi Đại đã từng thổi vào vết thương giúp đứa nhỏ kia.
Giang Bạch Nghiễn nghĩ mãi không hiểu, làm như thế, sao có thể dịu bớt cơn đau...
Hay chỉ là trò đùa dụ dỗ lừa gạt trẻ con thôi.
Nhận được sự cho phép, Thi Đại vui vẻ cúi đầu, thổi vào vị trí vết thương rướm máu.
Tay trái Giang Bạch Nghiễn siết chặt ống tay áo, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay.
Đau đớn là ngọn lửa rực cháy, hơi thở là cơn mưa dịu mát.
Rất nhẹ, thoáng qua rồi biến mất, nhưng để lại dấu ấn khắc sâu trong xương tủy, tựa làn gió nhẹ vờn qua mặt nước, nhấc lên những gợn sóng bất tận.
Chàng không lên tiếng, sống lưng run nhẹ, đè nén tiếng thở dốc sắp bật khỏi cổ họng.
Đây là cảm nhận của đứa trẻ kia sao?
Giang Bạch Nghiễn vẫn nhớ, khi đó chàng tựa lên khung cửa bên ngoài, Thi Đại thổi lên cổ cậu bé hết lần này đến lần khác.
Vì cậu bé đã nói mình "đau".
Nói như vậy, có được không?
Con người thường hay ăn quen bén mùi, không biết thỏa mãn.
"Giang công tử, thế này có đỡ hơn chút nào chưa?"
Thi Đại dùng giọng điệu như đang dỗ trẻ nhỏ, thổi nhẹ vài lần, ngước mắt nhìn lên.
Giang Bạch Nghiễn mím môi nhìn vào mắt nàng, chẳng biết từ khi nào đáy mắt đã loang vệt đỏ, lan đến gò má chàng, như sứ trắng phớt hồng.
Hơi thở sát phạt khiến người ta khiếp sợ cách đó không lâu đã tan biến mất dạng, khoảng cách quá gần, khi Giang Bạch Nghiễn cong môi, Thi Đại có thể thấy rõ nốt ruồi nhỏ nơi khóe môi chàng.
Khiến nàng nhớ đến nhụy hoa đào tinh tế.
Trong ánh nến hình hoa sen đung đưa yếu ớt, tròng mắt Giang Bạch Nghiễn u ám, như sương mù phủ đầy Giang Nam, khàn giọng thì thào:
"Thi tiểu thư, vẫn còn hơi đau."
Như đang hỏi nàng: Liệu có thể thổi thêm chút nữa không?!
/81
|