Giữa họ là tuổi thơ với những cuộc chiến như nước với lửa, là những trận chiến tranh lạnh thời niên thiếu, cho tới giờ sự đối đầu mới hoàn toàn kết thúc, chính thức bước vào thời đại hòa bình.
1
Học kì đầu tiên của năm thứ nhất đại học đã kết thúc, Tô Nhất trở về nhà nghỉ đông.
Ngày thứ ba sau khi cô trở về, Chung Quốc cũng về.
Cậu mang về đủ loại đặc sản của Bắc Kinh như kẹo lạc, kẹo vừng, bánh phục linh, mứt hoa quả, bánh ngọt... Cô Uông mang tặng cho hàng xóm, mỗi nhà một hộp, cười rất mãn nguyện, nói: “Là đặc sản con trai tôi mang từ Bắc Kinh về đấy, nói để bố mẹ thưởng thức. Chúng tôi ăn làm sao hết được, mời mọi người cùng thưởng thức cho vui.”
Bà Tô sau khi ăn kẹo lạc Chung Quốc mang từ Bắc Kinh về, hết lời khen ngợi: “Chung Quốc lớn thật rồi, còn biết mang quà từ tận Bắc Kinh về biếu bố mẹ. Tô Nhất, con chả biết mang gì từ Thành Đô về sất.”
Tô Nhất chỉ biết cười trừ. “Đều trong cùng một tỉnh Tứ Xuyên, đặc sản Thành Đô và Nam Sung chẳng khác mấy, có gì đáng mua về đâu mẹ.”
“Không có gì đáng mua? Đâu phải chỉ đơn giản là mua quà về. Người ta quan trọng là tấm lòng, con căn bản chẳng có lòng gì cả. Nuôi một đứa con gái như con chẳng bằng con trai nhà người ta, vừa hiểu chuyện vừa biết quan tâm.”
Tô Nhất sợ mẹ lại cằn nhằn đến tận sáng mai, vội vàng giơ hai tay lên hàng.
“Học kì sau, con nhất định sẽ mang quà về, nhất định.”
Nói xong, Tô Nhất vội vàng thay giày chạy ra ngoài, nói với lại: “Bạn cũ rủ con đi ăn lẩu, con đi đây.”
Đang ăn lẩu cùng vài người bạn thời cấp ba, Tô Nhất phát hiện cách đó vài bàn, Chung Quốc cũng đang ngồi cùng đám anh em chí cột. Dương Cương tinh mắt phát hiện ra, lên tiếng gọi: “Tống Dĩnh, Tô Nhất, các cậu cũng ăn ở đây à!”
Mấy cô bạn ngồi cùng bàn Tô Nhất, ngoài Tống Dĩnh ra, những người khác đều là bạn sau khi phân lớp, Dương Cương không quen nên chỉ gọi tên hai người họ.
Dương Cương vừa gọi, mấy cậu cùng bàn liền quay đầu lại nhìn theo. Chung Quốc vừa nhìn thấy Tô Nhất, mắt bỗng sáng lên, nhe răng cười khoe hàm răng trắng bóng.
Đều là bạn học cùng trường, cùng khóa, lại gặp nhau ở cùng một nơi, cuối cùng hai bàn dồn thành một, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Một bữa lẩu ăn hết ba, bốn tiếng đồng hồ, mãi mười giờ đêm mới kết thúc.
Theo từng hướng, Dương Cương sắp xếp các bạn nam đưa các bạn nữ về. Tô Nhất thì khỏi cần bàn, nhiệm vụ được giao cho Chung Quốc, vì còn ai thuận đường hơn cậu nữa.
Từ quán lẩu về nhà không xa lắm, đi đường lớn mất khoảng hai mươi phút, nếu đi tắt qua ngõ thì chưa tới mười phút đã đến rồi. Có điều ngõ nhỏ ít đèn, đường hơi tối lại là đường đất gập ghềnh nên không dễ đi. Chung Quốc hỏi Tô Nhất: “Cậu đi đường lớn hay đường tắt?”
Tô Nhất nghe một hồi, đi đường lớn thời gian tốn gấp đôi, chẳng thà đi đường tắt.
“Đường tắt có thể có chó đấy.” Chung Quốc dường như không muốn để cô đi đường tắt.
“Có chó thì sao? Mình không sợ.” Tô Nhất đã đi qua đường này vài lần vào ban ngày, chẳng lần nào nghe thấy tiếng chó sủa, Chung Quốc nhất định là đang dọa cô.
Chung Quốc nghiêm túc nói: “Được, cậu không sợ chó thì tốt. Vậy chúng ta phân công, lát nữa nếu có gặp bọn xấu chặn đường, mình lên. Nếu gặp chó dữ, cậu lên nhé. Ok?”
Tô Nhất vênh mặt nói: “Ok thì Ok!”
Chung Quốc nhìn cô, cười nói: “Tô Nhất, cậu đúng là cái đồ thích giả bộ, đặc biệt là trước mặt mình.”
Tô Nhất quay phắt người đi, cúi đầu nhìn xuống mũi giày, đi vài bước rồi rẽ vào đường tắt. Chung Quốc lắc đầu cười rồi vội đi theo.
Chưa được nửa đường, quả nhiên có tiếng chó sủa từ đâu vọng tới, xé tan không gian yên tĩnh của màn đêm. Tô Nhất giật mình, vội vàng dừng bước. “Có chó thật sao?”
“Mình đã bảo cậu rồi mà, chẳng phải cậu nói không sợ sao? Giờ thì cậu đi tiên phong đi.”
Chung Quốc giả vờ ôm hai vai vẻ sợ sệt, mắt nhìn cô tỏ vẻ giễu cợt. Cậu đã đi qua con đường này vài lần vào buổi tối, biết trong khu này có mấy nhà nuôi chó, đêm đến, cứ nghe thấy tiếng chân người là bọn chúng lại sủa ầm lên. Tuy tất cả đều bị nhốt trong nhà, không thể nào chạy ra cắn người được nhưng nghe tiếng cũng đủ thấy sợ rồi, cho nên cậu mới không hề lo lắng, chỉ muốn thừa lỡ cơ dọa Tô Nhất.
Tô Nhất đúng là không sợ chó nhưng đó là vào ban ngày, nhìn thấy trên đường có chó, cô có thể bình tĩnh mà đi qua như thường. Nhưng buổi tối, lại là trong ngõ nhỏ tối tăm, tiếng chó sủa vàng đến khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Biết đâu từ một góc tối nào đó sẽ có một con chó xông ra cắn, cô sao có thể không sợ được?
“Nếu cậu sợ, giờ quay lại đường lớn còn kịp đấy.” Chung Quốc nói.
Tô Nhất cân nhắc thiệt hơn, không màng đến cả nụ cười ranh mãnh của Chung Quốc, vội vàng nói: “Hay chúng ta quay về đường lớn đi.”
Khi cả hai vừa quay đi thì bỗng tiếng chó sủa tiến đến gần hơn. Quay lại nhìn, dưới bóng đèn đường mờ ảo, một con chó lớn đang lao đến, vừa chạy vừa sủa, những cái răng nanh sắc nhọn của nó trong đêm tối phản chiếu một tia sáng gớm ghiếc, toàn thân bẩn thỉu. Nó đích thị là một con chó hoang.
Chung Quốc sững sờ, không ngờ đêm nay, trong con ngõ nhỏ này lại nhảy ở đâu ra một con chó hoang! Còn Tô Nhất thì vừa nhìn thấy con chó lao tới, phản xạ đầu tiên là quay người vắt chân lên cổ bỏ chạy sau khi hét lên một tiếng.
“Tô Nhất, đừng chạy.” Chung Quốc đưa tay ra nhưng không kịp giữ cô lại.
Nhìn theo bóng lưng của cô, cậu chỉ biết lắc đầu, than: “Đồ ngốc Tô Nhất kia, cậu không biết càng chạy thì chó càng đuổi sao?”
Chó là loài động vật rất hiếu kì, khi nhìn thấy một người, một con mèo hay một vật gì đó chuyển động, chúng đều rất thích đuổi theo. Đó vừa là một trò chơi lại vừa là một dạng săn mồi. Tô Nhất bỏ chạy, rõ ràng đã tự gây cho mình thêm phiền toái.
Tô Nhất không biết chó thích đuổi theo những người đang chạy nhưng trơ mắt nhìn con chó to lớn đang ngoác miệng lao tới chỗ mình mà không chạy thì chẳng khác nào chờ chết, cho nên cô chẳng kịp suy nghĩ mà quay người bỏ chạy.
Người đã chạy, và con chó cũng đã đuổi theo rồi, lúc này có gọi cô dừng lại cũng chẳng được, Chung Quốc chỉ còn cách chạy theo, nắm lấy tay cô mà lôi đi.
Hai người chạy thi với chó trong con ngõ, có điều, đường ngõ chẳng phải đường đua, nhấp nha nhấp nhô, chó không bị ảnh hưởng nhiều lắm nhưng đối với người là cả một vấn đề. Đặc biệt là Tô Nhất, chạy chưa được bao xa, cô đã bị hụt chân, lảo đảo ngã xuống.
Khi Chung Quốc đưa tay kéo cô dậy thì con chó cũng đã đến rất gần. Cậu nhìn thấy bên đường có một cái thùng rác cao khoảng hơn một mét, đã chất đầy rác, không kịp suy nghĩ cậu lập tức bế thốc cô lên ném thẳng vào cái thùng đó như vứt một túi rác lớn. Con chó lúc này đã ở ngay sau, thuận thế lao tới cắn vào mông cậu.
“Á...” Chung Quốc hét lên một tiếng thất thanh, quay lại đá mạnh vào người con chó. “Mày cắn tao, mày dám cắn tao! Lại đây, giờ tao sẽ đánh nhau với mày, xem tao xử lí mày thế nào.”
Người và chó lao vào đánh nhau, Tô Nhất ngồi trên thùng rác cao tạm thời được an toàn. Cô chứng kiến Chung Quốc bị chó cắn, vừa sợ vừa tức, lập tức chẳng nề hà bẩn thỉu, vớ rác trong thùng ném con chó, tiếp sức cho cậu trong trận chiến. Chai xì dầu đã hết, tách trà bị sứt tai, ống đèn tuýp... cuối cùng cô bới ra một cái mặt ghế xếp đã vứt đi, ném vào đầu con chó. “Chết mày này, con chó thối tha!”
Con chó bị cô ném cho ngã lăn ra. Sau khi lăn vài vòng trên đất, nó bò dậy, cong đuôi bỏ chạy.
Tô Nhất nhảy ra khỏi thùng rác, lập tức hỏi Chung Quốc: “Cậu có sao không? Chó cắn có đau không?”
Cô vốn muốn xem vết cắn thế nào nhưng con chó đáng chết lại cắn ngay chỗ nhạy cảm. Chung Quốc xoa mông, cười khổ, nói: “Không sao, may đang là mùa đông, mặc nhiều quần áo, nó mới cắn rách quần thôi, chưa đớp được miếng thịt nào. Không thấy chảy máu, còn may chán.”
“Không bị rách da chứ?”
“Chắc là không, về nhà xem mới biết.”
“Vậy bọn mình mau về nhà thôi.”
Khỏi phải nói, bộ dạng của Chung Quốc và Tô Nhất khiến cha mẹ vô cùng sửng sốt. Tô Nhất lăn lộn một hồi trong thùng rác, bẩn hết từ đầu đến chân. Còn Chung Quốc vừa đánh nhau với chó, quần bị chó cắn nát bươm, cái áo khoác cũng bị vuốt chó cào mấy vết.
Vừa nghe nói con trai bị chó cắn, ông Chung vội vã kéo con vào nhà vệ sinh xem xét vết thương. Những cái nanh sắc nhọn của con chó, sau khi xuyên qua lớp quần bò dày và một lớp quần cotton mỏng bên trong, vẫn để lại một vết cắn lớn rơm rớm máu.
Để phòng ngừa, ngày hôm sau, ông Chung đưa con trai đi tiêm phòng dại. Phòng bệnh còn hơn là chữa bệnh.
Nhà Tô Nhất sau khi biết chuyện Chung Quốc vì bảo vệ Tô Nhất mà bị chó cắn, liền đến hỏi thăm và hết lời cảm ơn, còn một mực đòi trả tiền tiêm phòng nhưng gia đình ông Chung kiên quyết không nhận.
Ông Chung nói: “Chung Quốc đưa Tô Nhất về muộn, trên đường có chuyện gì xảy ra, đương nhiên nó phải là người ứng phó. Là con trai sức dài vai rộng, đứng ra bảo vệ con gái là chuyện đương nhiên.”
Bà Tô vẫn cảm thấy áy náy nên chuẩn bị ít hoa quả và một vài đồ ăn vặt, bảo Tô Nhất mang tới thăm Chung Quốc.
2
Vợ chồng ông Chung đều đã đi làm, Chung Quốc ở nhà một mình, mở cửa nhìn thấy Tô Nhất, cậu cười tươi, nhướn cặp lông mày, hỏi: “A, Tô Nhất. Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?”
Tuy là hàng xóm nhưng vì vốn có xích mích nên Tô Nhất rất ít khi sang nhà Chung Quốc.
“Mẹ mình bảo nên đến cảm ơn cậu.”
“Mẹ cậu mà không bảo, chắc cậu cũng chẳng them ngó đến chứ gì?”
“Không phải, mình cũng muốn đến cảm ơn. Hôm đó may mà có cậu.”
Chung Quốc xua tay, nói: “Không nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa, sau này cậu nhớ thấy chó thì đừng có chạy. Vào nhà ngồi chơi một lát.”
Trong phòng khách, ti vi đang mở kênh thể thao, trên bàn trà là tờ Tin thể thao. Tô Nhất đặt hoa quả lên bàn tiện thể cầm tờ báo lên, giở ra. “Sao cậu lại thích xem tin thể thao vậy?”
“Bởi vì mình yêu thích. Cậu biết vì sao mình lại chọn trường đại học ở Bắc Kinh không? Chính là vì Olympic 2008 đấy. Đó là sự kiện thể thao lớn nhất thế giới, mình nhất định phải ở Bắc Kinh chờ đón nó.”
“Khi đó cậu đã biết Olympic 2008 nhất định sẽ được tổ chức ở Bắc Kinh ư?”
“Đương nhiên rồi. Khi đó có năm thành phố đăng kí tổ chức là Bắc Kinh của Trung Quốc, Istanhu của Thổ Nhĩ Kỳ, Osaka của Nhật Bản, Paris của Pháp và Toronto của Canada.” Nói đến chuyện này, Chung Quốc kể vanh vách Bắc Kinh chiếm ưu thế tuyệt đối. Mình sớm đã biết quyền đăng cai Olympic 2008 nhất định sẽ thuộc về Bắc Kinh. Quả nhiên, trong lần bỏ phiếu thứ hai, Bắc Kinh đã chiến thắng với 50% số phiếu.”
Tô Nhất đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Nói vậy, vụ cá cược với mình lần đó, cậu đã nắm chắc phần thắng trong tay?”
Chung Quốc cười khoái trá. “Đương nhiên rồi, chỉ có người chẳng bao giờ xem tin thể thao như cậu mới cho rằng Bắc Kinh không thể nào chiến thắng.”
Bị cậu ta gài bẫy, nếu là trước đây, Tô Nhất hẳn đã vô cùng bực bội. Nhưng hiện tại, nghĩ đến chuyện Chung Quốc vì cứu mình mà bị chó cắn, phải đi tiêm chủng liên tục cả tháng trời, cô chẳng còn đầu óc nào mà tức giận.
Bởi vì trong vụ đi chơi về muộn gặp chó này, Chung Quốc đã thật là dung cảm, bảo vệ cô không bị vết thương nào, Tô Nhất đã bỏ qua hết chuyện trước đây. Giữa họ là tuổi thơ với những cuộc chiến như nước với lửa, là những trận chiến tranh lạnh thời niên thiếu, cho tới giờ sự đối đầu mới hoàn toàn kết thúc, chính thức bước vào thời đại hòa bình.
Sau khi đã làm hòa, Tô Nhất và Chung Quốc than nhau hơn một chút.
Mùa đông ở Nam Sung rất lạnh và nhiều mưa, mà đã mưa là liên tục không ngớt, có khi một tuần mưa đủ cả bảy ngày. Tô Nhất ghét nhất những ngày mưa, cứ mưa là cô chẳng buồn ra khỏi cửa. Nhưng cô lại rất thích ăn quà vặt cứ thèm ăn những xiên ma lạt1 của một bà lão ở đầu phố. Từng xiên đậu phụ chiên, rong biển, nấm, thịt viên, củ sen... sau khi được nhúng vào nồi nước dùng, tê tê cay cay, ngon hết sảy! Mỗi lần nghĩ đến, cô lại them đến ứa nước miếng, nhưng cũng không muốn đội mưa chạy đi mua.
1. Tên gọi chung của một loại lẩu bình dân ở Trung Quốc, gồm rau, thịt, đậu, trứng được xếp thành từng xiên, nhúng vào một loại nước dùng có vị cay nồng.
Biết Chung Quốc cứ thứ Hai, Tư, Sáu hàng tuần là đều đặn ra tiệm báo đầu phố mua tờ Tin thể thao, Tô Nhất liền nhờ cậu mua giúp vài ba xiên mang về.
Chung Quốc rất dễ nhờ vả, bảo mua gì là mua ngay cái đấy, nghe lời đến mức khiến Tô Nhất hoàn toàn quên béng mất đây chính là tên tiểu bá vương thường cùng cô đánh nhau hồi tấm bé. Sau này, dù trời không mưa, cô vẫn nhờ vả cậu.
Có lúc Chung Quốc tự đi mua rất nhiều ma lạt và nước ngọt, mang về nhà ăn và xem bóng đá, cậu cũng gọi Tô Nhất sang ăn cùng, vừa ăn vừa giảng giải cho cô luật thi đấu. Những kiến thức này khá phức tạp, chỉ riêng một từ “việt vị” cũng đủ khiến Tô Nhất phải đau đầu. Lúc nào cũng vậy, sau khi đã ăn uống no nê, cô sẽ chuồn về và nói: “Cậu cứ từ từ mà xem nhé, mình không có hứng.”
Thú vui của Tô Nhất khi đó là xem phim. Vì kì nghỉ đông này trời toàn mưa, cô ở nhà chẳng biết làm gì nên thường đi thuê đĩa về xem. Thời gian đó, cô say mê phim Hàn đến mức xem không biết chán. Sau đó, trong một lần nói chuyện điện thoại, Tống Danh nhiệt tình giới thiệu cô nên thuê phim bộ của Đài Loan.
“Bộ phim có tên Vườn sao băng, là phim bộ thần tượng nổi tiếng của Đài Loan, hay kinh khủng! Đặc biệt là bốn anh chàng điển trai nhóm F4 trong phim, mình thích nhất là Hoa Trạch Loại. Tô Nhất, cậu xem rồi nhớ kể cho mình cậu thích nhất chàng nào nhé.”
Thấy Tống Dĩnh nhiệt tình giới thiệu như vậy, Tô Nhất cũng đến tiệm đĩa hỏi bộ này, không ngờ ông chủ cửa hàng nói đã cho thuê hết rồi.
Tô Nhất chưa từng nghe có bộ phim nào lại đắt hàng đến vậy. Tính hiếu kì nổi lên, cô tự nhủ: Phim hay đến mức ấy sao? Hàng đĩa dưới nhà không có thì thử đi hàng khác vậy.
Tô Nhất chạy lên lầu gõ cửa nhà Chung Quốc. “Chiều nay cậu đi mua báo, chịu khó đi xa hơn một chú, đến cửa hàng đĩa cách đầu phố khoảng một trăm mét, thuê giúp mình bộ Vườn sao băng có được không?”
Chung Quốc nhận lời ngay: “Được.”
Tô Nhất lại được voi đòi tiên: “Ở tiệm nhà ấy mà không có, cậu nhớ sang tiệm khác tìm nhé.”
Chung Quốc vẫn chỉ nói một từ: “Được.”
Chung Quốc đi cả một buổi chiều mới về, hai ống quần lấm đầy bùn đất.
Cậu đưa bộ đĩa Vườn sao bang cho Tô Nhất, nói: “Đĩa của cậu đây, nghe nói là bộ phim hot nhất năm nay, mình phải đi mấy tiệm mới thuê được nên giờ mới về đến nhà đấy.”
Tô Nhất hào hứng nhận bộ đĩa, hết lời cảm ơn Chung Quốc.
Chỉ mất có hai ngày, Tô Nhất đã xem hết bộ phim.
Ban ngày ở nhà một mình đã đành, đến tối bố mẹ đi ngủ rồi, cô vẫn ôm chăn nằm cuộn tròn trên sô pha phòng khách “cày phim” xem đến mức quên ăn quên ngủ.
Đây là bộ phim thần tượng dành cho giới trẻ, nói về một nàng Lọ Lem được hoàng tử bạch mã đem lòng yêu mến. Cốt chuyện tuy đơn giản nhưng rất thú vị, them vào đó, trong phim lại toàn các mĩ nam, mĩ nữ, khung cảnh đẹp, nhạc nền cũng hay, trong một thời gian ngắn mà đã nổi tiếng khắp hai bờ lục địa. Rất nhiều cô gái đã bị bộ phim này cuốn hút.
Tô Nhất cũng không ngoại lệ. Cô rất hâm mộ Đạo Minh Tự, mặc dù anh ta rất lắm mồm, vênh váo và kiêu ngạo nhưng những lúc anh ta tỏ ra dễ thương, dịu dàng và tình cảm lại khiến người ta muốn được yêu.
Xem xong bộ phim Vườn sao băng, Tô Nhất gọi điện bàn tán với Tống Dĩnh, fan chung thành của Hoa Trạch Loại.
Tô Nhất ủng hộ Đạo Minh Tự. Trong phim, Đạo Minh Tự có rất nhiều câu thoại vô cùng kiêu ngạo.
Chẳng trách nữ chính Sam Thái luôn mắng anh ta là vua kiêu ngạo. Nhưng với tư cách là một người xem, có thể nhìn thấy tính cách tổng thể của Đạo Minh Tự, cho nên Tô Nhất cảm thấy những nhược điểm của anh ta đều chỉ như tì vết không che được ánh ngọc, kiêu ngạo mà vẫn thật cá tính, dễ thương.
Tống Dĩnh không hiểu vì sao Tô Nhất lại thích Đạo Minh Tự, hỏi: “Sao cậu lại thích anh ta được chứ? Với tính cách của cậu, mình nghe cậu cũng sẽ thích anh Loại.”
“Sao cậu nghĩ mình sẽ thích anh Loại?” Tô Nhất không biết dựa vào đâu mà Tống Dĩnh nói như vậy.
“Còn nhớ hồi tiểu học, cậu và Chung Quốc đánh nhau ác liệt thế nào không? Ân oán giữa các cậu cũng giống như Sam Thái và Đạo Minh Tự vậy, hai người cứ như nước với lửa, cho nên mình thấy cậu sẽ giống mình, thích người hiền lành, điềm đạm như anh Loại.”
Thì ra là vậy. Tô Nhất vội nói: “Đó là những chuyện của trước đây, cậu đừng có lật lại chuyện xưa như trái đất nữa. Giờ mình và Chung Quốc đã biến thù thành bạn rồi.”
Sau khi xem ngày xem đêm hết bộ đĩa Vườn sao băng, Tô Nhất lại nhờ Chung Quốc đi trả đĩa. Nhìn đôi mắt gấu trúc của cô, Chung Quốc không nhịn được hỏi: “Cậu thức đêm “cày phim” đấy à?”
Tô Nhất gật đầu. “Hôm qua, hôm kia mình đều xem đến tận ba giờ sáng.”
“Có đáng không, cứ phải thức đêm xem mới được à, để ban ngày xem không được sao?”
“Phim hay quá, mở lên rồi là lại cứ muốn xem.”
“Hay thế cơ à? Vậy thì mình cũng chưa trả vội, để về xem thử thế nào.”
“Hay thật mà. Không biết cậu có thích thể loại này không nhưng con gái bọn mình thì rất thích. Tống Dĩnh còn nói nam và nữ chính ban đầu cứ như nước với lửa, giống hệt bọn mình hồi tiểu học.”
“Thế ư? Vậy thì càng phải xem.”
Nói vậy nhưng thực ra Chung Quốc không xem hết bộ phim. Đối với con trai các cậu, những bộ phim này chẳng có chút sức hút nào, cậu thích Tầm Tần Ký hơn.
Hồi đó, nó đang là bộ phim khá thịnh hành. Nếu như nói Vườn sao băng là bộ phim ưa thích của các cô nàng thì Tầm Tần Ký chính là phim hot nhất giành cho các chàng trai.
Tuy nhiên ở những tập đầu, đoạn kể về cặp đôi oan gia của Vườn sao băng, Chung Quốc vẫn cô xem cho hết.
Đến đoạn Đạo Minh Tự ban đầu vốn luôn tìm cách gây sự với Sam Thái, sau này lại dần có tình cảm với cô, khóe môi cậu như nở một nụ cười đồng cảm...
Tết Âm lịch năm 2002 rơi vào ngày Mười một tháng Hai, mùng ba Tết chính là ngày Mười bốn tháng Hai, ngày lễ tình nhân của phương Tây.
Gia đình Tô Nhất năm nào cũng vậy, vì ông bà nội không còn nên đều ăn tất niên ở nhà ngoại. Từ mùng Một Tết, cả nhà sẽ đi chúc tết anh em họ hàng.
Thường là mùng Một ở nhà ngoại, mùng Hai nhà bác cả, mùng Ba nhà chú út, mùng Bốn nhà dì... Về cơ bản là đi hết một lượt, mà đã đi là đi cả ngày, ăn tối xong xuôi hết mới về.
Tối mùng Ba tết, về đến nhà, khi đi ra ban công thu quần áo, Tô Nhất thấy Chung Quốc cũng đang thu quần áo. Thấy cô, cậu mở lời chào hỏi: “Hi, Tô Nhất, xem bộ quần áo mới của mình này.”
Nói rồi, cậu khoe ra một chiếc áo dài tay, trước ngực là hình ảnh năm nhân vật chính phim Vườn sao băng. Tô Nhất không khỏi ngạc nhiên.
Số là trước đó Tô Nhất từng hỏi cảm nhận của Chung Quốc về bộ phim và đã bị cậu dùng những từ như “ngây thơ”, “ấu trĩ” giễu cợt một hồi lâu, còn nói rằng không ngờ cô lại mê cái thứ phim thần tượng không thực tế như vậy, thực là quá ảo tưởng.
Trước dáng vẻ ngạc nhiên của cô, Chung Quốc giải thích: “Không phải mình mua đâu. Nhà bạn mình mở Shop quần áo, chuẩn bị đóng cửa, cậu ta phân phát hàng tồn cho bạn bè. Mình là bạn thân nhất, được cậu ta cho hẳn một đôi. Tô Nhất, cậu có lấy không, mình còn một chiếc màu trắng đấy.”
Chung Quốc vừa nói vừa mang cho cô xem chiếc áo phông giống hệt chiếc áo của cậu, đều là áo cổ tròn kiểu thụng, nam nữ mặc được hết, chỉ có điều màu sắc khác nhau. Tô Nhất rất thích, nhận luôn. “Được, được. Nếu cậu có hai chiếc thì cho mình chiếc màu trắng này đi.”
Tô Nhất nhận chiếc áo chung Chung Quốc tặng, hoàn toàn không nghe nó có dính dáng gì đến quà Valentine. Cô cũng không nghe rằng hai chiếc áo y hệt chỉ khác màu, thực ra là Chung Quốc đã mua với ý định coi chúng là một cặp áo tình nhân, cũng vì khi tặng món quà này cậu tỏ ra quá tự nhiên.
Khi đó cô không biết vì muốn tạo ra một tình huống tặng quà thật tự nhiên, Chung Quốc đã phải lao tâm khổ tứ lên kế hoạch từ rất lâu.
Biết trước các cửa hàng thường nghỉ từ mùng Một đến tận mùng Bảy Tết, Chung Quốc đã mua áo từ trước tết. Hôm mùng Ba, biết nhà Tô Nhất đi chúc tết họ hàng đến tối mới trở về, sau bữa tối, cậu cố tình khép hờ cánh cửa, ngồi trong phòng khách giả vờ xem ti vi nhưng tai thì cứ dỏng lên nghe ngóng tiếng bước chân bên ngoài.
Nhận ra tiếng bước chân đặc biệt nhẹ nhàng, có tiết tấu như từng bước nhảy khi Tô Nhất đi lên cầu thang, chờ đến khi nghe thấy tiếng khóa cửa nhà bên bật mở, cậu lập tức chạy ra ban công, trong những cơn gió lạnh của đêm đông, đợi cô gái mà cậu đang chờ gặp, tặng cho cô món quà cậu muốn tặng.
Sau này Tô Nhất mới biết món quà Chung Quốc tặng mình thực ra còn mang hàm ý khác. Khi hai người đã đến với nhau, cô không khỏi hiếu kì mà hỏi lại:
“Thì ra lúc đó anh đã thích em rồi, sao lại không mở miệng nói thẳng?”
Chung Quốc làm bộ suy nghĩ rất lung rồi mới đáp: “Khi đó chúng ta vừa mới chuyển địch thành bạn, thời gian từ chiến tranh thành hòa bình còn quá ngắn, phát triển thêm một bước có vẻ hơi vội vàng, em chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Cho nên anh quyết định để từ từ, làm cách mạng củng cố tình bạn đã rồi mới tiến hành cuộc cách mạng tình yêu.”
Tô Nhất bật cười, gõ nhẹ vào trán cậu. “Không ngờ tâm địa của anh lại gian xảo đến vậy, coi như em bị anh cho vào tròng rồi. Có điều, anh cứ để từ từ như vậy, không sợ vuột mất cơ hội sao? Nhỡ em đã có bạn trai ở trường đại học thì sao?”
Chung Quốc cười, nói: “Anh không sợ, trông em thục nữ như vậy nhưng thực ra lại là quả địa lôi, chỉ có thiên lôi như anh đây mới có bản lĩnh thu phục được, những chàng trai khác làm sao chịu nổi em.”
Tô Nhất đâm liên hồi vào người cậu, những cú đấm càng lúc càng nhẹ.
1
Học kì đầu tiên của năm thứ nhất đại học đã kết thúc, Tô Nhất trở về nhà nghỉ đông.
Ngày thứ ba sau khi cô trở về, Chung Quốc cũng về.
Cậu mang về đủ loại đặc sản của Bắc Kinh như kẹo lạc, kẹo vừng, bánh phục linh, mứt hoa quả, bánh ngọt... Cô Uông mang tặng cho hàng xóm, mỗi nhà một hộp, cười rất mãn nguyện, nói: “Là đặc sản con trai tôi mang từ Bắc Kinh về đấy, nói để bố mẹ thưởng thức. Chúng tôi ăn làm sao hết được, mời mọi người cùng thưởng thức cho vui.”
Bà Tô sau khi ăn kẹo lạc Chung Quốc mang từ Bắc Kinh về, hết lời khen ngợi: “Chung Quốc lớn thật rồi, còn biết mang quà từ tận Bắc Kinh về biếu bố mẹ. Tô Nhất, con chả biết mang gì từ Thành Đô về sất.”
Tô Nhất chỉ biết cười trừ. “Đều trong cùng một tỉnh Tứ Xuyên, đặc sản Thành Đô và Nam Sung chẳng khác mấy, có gì đáng mua về đâu mẹ.”
“Không có gì đáng mua? Đâu phải chỉ đơn giản là mua quà về. Người ta quan trọng là tấm lòng, con căn bản chẳng có lòng gì cả. Nuôi một đứa con gái như con chẳng bằng con trai nhà người ta, vừa hiểu chuyện vừa biết quan tâm.”
Tô Nhất sợ mẹ lại cằn nhằn đến tận sáng mai, vội vàng giơ hai tay lên hàng.
“Học kì sau, con nhất định sẽ mang quà về, nhất định.”
Nói xong, Tô Nhất vội vàng thay giày chạy ra ngoài, nói với lại: “Bạn cũ rủ con đi ăn lẩu, con đi đây.”
Đang ăn lẩu cùng vài người bạn thời cấp ba, Tô Nhất phát hiện cách đó vài bàn, Chung Quốc cũng đang ngồi cùng đám anh em chí cột. Dương Cương tinh mắt phát hiện ra, lên tiếng gọi: “Tống Dĩnh, Tô Nhất, các cậu cũng ăn ở đây à!”
Mấy cô bạn ngồi cùng bàn Tô Nhất, ngoài Tống Dĩnh ra, những người khác đều là bạn sau khi phân lớp, Dương Cương không quen nên chỉ gọi tên hai người họ.
Dương Cương vừa gọi, mấy cậu cùng bàn liền quay đầu lại nhìn theo. Chung Quốc vừa nhìn thấy Tô Nhất, mắt bỗng sáng lên, nhe răng cười khoe hàm răng trắng bóng.
Đều là bạn học cùng trường, cùng khóa, lại gặp nhau ở cùng một nơi, cuối cùng hai bàn dồn thành một, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện. Một bữa lẩu ăn hết ba, bốn tiếng đồng hồ, mãi mười giờ đêm mới kết thúc.
Theo từng hướng, Dương Cương sắp xếp các bạn nam đưa các bạn nữ về. Tô Nhất thì khỏi cần bàn, nhiệm vụ được giao cho Chung Quốc, vì còn ai thuận đường hơn cậu nữa.
Từ quán lẩu về nhà không xa lắm, đi đường lớn mất khoảng hai mươi phút, nếu đi tắt qua ngõ thì chưa tới mười phút đã đến rồi. Có điều ngõ nhỏ ít đèn, đường hơi tối lại là đường đất gập ghềnh nên không dễ đi. Chung Quốc hỏi Tô Nhất: “Cậu đi đường lớn hay đường tắt?”
Tô Nhất nghe một hồi, đi đường lớn thời gian tốn gấp đôi, chẳng thà đi đường tắt.
“Đường tắt có thể có chó đấy.” Chung Quốc dường như không muốn để cô đi đường tắt.
“Có chó thì sao? Mình không sợ.” Tô Nhất đã đi qua đường này vài lần vào ban ngày, chẳng lần nào nghe thấy tiếng chó sủa, Chung Quốc nhất định là đang dọa cô.
Chung Quốc nghiêm túc nói: “Được, cậu không sợ chó thì tốt. Vậy chúng ta phân công, lát nữa nếu có gặp bọn xấu chặn đường, mình lên. Nếu gặp chó dữ, cậu lên nhé. Ok?”
Tô Nhất vênh mặt nói: “Ok thì Ok!”
Chung Quốc nhìn cô, cười nói: “Tô Nhất, cậu đúng là cái đồ thích giả bộ, đặc biệt là trước mặt mình.”
Tô Nhất quay phắt người đi, cúi đầu nhìn xuống mũi giày, đi vài bước rồi rẽ vào đường tắt. Chung Quốc lắc đầu cười rồi vội đi theo.
Chưa được nửa đường, quả nhiên có tiếng chó sủa từ đâu vọng tới, xé tan không gian yên tĩnh của màn đêm. Tô Nhất giật mình, vội vàng dừng bước. “Có chó thật sao?”
“Mình đã bảo cậu rồi mà, chẳng phải cậu nói không sợ sao? Giờ thì cậu đi tiên phong đi.”
Chung Quốc giả vờ ôm hai vai vẻ sợ sệt, mắt nhìn cô tỏ vẻ giễu cợt. Cậu đã đi qua con đường này vài lần vào buổi tối, biết trong khu này có mấy nhà nuôi chó, đêm đến, cứ nghe thấy tiếng chân người là bọn chúng lại sủa ầm lên. Tuy tất cả đều bị nhốt trong nhà, không thể nào chạy ra cắn người được nhưng nghe tiếng cũng đủ thấy sợ rồi, cho nên cậu mới không hề lo lắng, chỉ muốn thừa lỡ cơ dọa Tô Nhất.
Tô Nhất đúng là không sợ chó nhưng đó là vào ban ngày, nhìn thấy trên đường có chó, cô có thể bình tĩnh mà đi qua như thường. Nhưng buổi tối, lại là trong ngõ nhỏ tối tăm, tiếng chó sủa vàng đến khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Biết đâu từ một góc tối nào đó sẽ có một con chó xông ra cắn, cô sao có thể không sợ được?
“Nếu cậu sợ, giờ quay lại đường lớn còn kịp đấy.” Chung Quốc nói.
Tô Nhất cân nhắc thiệt hơn, không màng đến cả nụ cười ranh mãnh của Chung Quốc, vội vàng nói: “Hay chúng ta quay về đường lớn đi.”
Khi cả hai vừa quay đi thì bỗng tiếng chó sủa tiến đến gần hơn. Quay lại nhìn, dưới bóng đèn đường mờ ảo, một con chó lớn đang lao đến, vừa chạy vừa sủa, những cái răng nanh sắc nhọn của nó trong đêm tối phản chiếu một tia sáng gớm ghiếc, toàn thân bẩn thỉu. Nó đích thị là một con chó hoang.
Chung Quốc sững sờ, không ngờ đêm nay, trong con ngõ nhỏ này lại nhảy ở đâu ra một con chó hoang! Còn Tô Nhất thì vừa nhìn thấy con chó lao tới, phản xạ đầu tiên là quay người vắt chân lên cổ bỏ chạy sau khi hét lên một tiếng.
“Tô Nhất, đừng chạy.” Chung Quốc đưa tay ra nhưng không kịp giữ cô lại.
Nhìn theo bóng lưng của cô, cậu chỉ biết lắc đầu, than: “Đồ ngốc Tô Nhất kia, cậu không biết càng chạy thì chó càng đuổi sao?”
Chó là loài động vật rất hiếu kì, khi nhìn thấy một người, một con mèo hay một vật gì đó chuyển động, chúng đều rất thích đuổi theo. Đó vừa là một trò chơi lại vừa là một dạng săn mồi. Tô Nhất bỏ chạy, rõ ràng đã tự gây cho mình thêm phiền toái.
Tô Nhất không biết chó thích đuổi theo những người đang chạy nhưng trơ mắt nhìn con chó to lớn đang ngoác miệng lao tới chỗ mình mà không chạy thì chẳng khác nào chờ chết, cho nên cô chẳng kịp suy nghĩ mà quay người bỏ chạy.
Người đã chạy, và con chó cũng đã đuổi theo rồi, lúc này có gọi cô dừng lại cũng chẳng được, Chung Quốc chỉ còn cách chạy theo, nắm lấy tay cô mà lôi đi.
Hai người chạy thi với chó trong con ngõ, có điều, đường ngõ chẳng phải đường đua, nhấp nha nhấp nhô, chó không bị ảnh hưởng nhiều lắm nhưng đối với người là cả một vấn đề. Đặc biệt là Tô Nhất, chạy chưa được bao xa, cô đã bị hụt chân, lảo đảo ngã xuống.
Khi Chung Quốc đưa tay kéo cô dậy thì con chó cũng đã đến rất gần. Cậu nhìn thấy bên đường có một cái thùng rác cao khoảng hơn một mét, đã chất đầy rác, không kịp suy nghĩ cậu lập tức bế thốc cô lên ném thẳng vào cái thùng đó như vứt một túi rác lớn. Con chó lúc này đã ở ngay sau, thuận thế lao tới cắn vào mông cậu.
“Á...” Chung Quốc hét lên một tiếng thất thanh, quay lại đá mạnh vào người con chó. “Mày cắn tao, mày dám cắn tao! Lại đây, giờ tao sẽ đánh nhau với mày, xem tao xử lí mày thế nào.”
Người và chó lao vào đánh nhau, Tô Nhất ngồi trên thùng rác cao tạm thời được an toàn. Cô chứng kiến Chung Quốc bị chó cắn, vừa sợ vừa tức, lập tức chẳng nề hà bẩn thỉu, vớ rác trong thùng ném con chó, tiếp sức cho cậu trong trận chiến. Chai xì dầu đã hết, tách trà bị sứt tai, ống đèn tuýp... cuối cùng cô bới ra một cái mặt ghế xếp đã vứt đi, ném vào đầu con chó. “Chết mày này, con chó thối tha!”
Con chó bị cô ném cho ngã lăn ra. Sau khi lăn vài vòng trên đất, nó bò dậy, cong đuôi bỏ chạy.
Tô Nhất nhảy ra khỏi thùng rác, lập tức hỏi Chung Quốc: “Cậu có sao không? Chó cắn có đau không?”
Cô vốn muốn xem vết cắn thế nào nhưng con chó đáng chết lại cắn ngay chỗ nhạy cảm. Chung Quốc xoa mông, cười khổ, nói: “Không sao, may đang là mùa đông, mặc nhiều quần áo, nó mới cắn rách quần thôi, chưa đớp được miếng thịt nào. Không thấy chảy máu, còn may chán.”
“Không bị rách da chứ?”
“Chắc là không, về nhà xem mới biết.”
“Vậy bọn mình mau về nhà thôi.”
Khỏi phải nói, bộ dạng của Chung Quốc và Tô Nhất khiến cha mẹ vô cùng sửng sốt. Tô Nhất lăn lộn một hồi trong thùng rác, bẩn hết từ đầu đến chân. Còn Chung Quốc vừa đánh nhau với chó, quần bị chó cắn nát bươm, cái áo khoác cũng bị vuốt chó cào mấy vết.
Vừa nghe nói con trai bị chó cắn, ông Chung vội vã kéo con vào nhà vệ sinh xem xét vết thương. Những cái nanh sắc nhọn của con chó, sau khi xuyên qua lớp quần bò dày và một lớp quần cotton mỏng bên trong, vẫn để lại một vết cắn lớn rơm rớm máu.
Để phòng ngừa, ngày hôm sau, ông Chung đưa con trai đi tiêm phòng dại. Phòng bệnh còn hơn là chữa bệnh.
Nhà Tô Nhất sau khi biết chuyện Chung Quốc vì bảo vệ Tô Nhất mà bị chó cắn, liền đến hỏi thăm và hết lời cảm ơn, còn một mực đòi trả tiền tiêm phòng nhưng gia đình ông Chung kiên quyết không nhận.
Ông Chung nói: “Chung Quốc đưa Tô Nhất về muộn, trên đường có chuyện gì xảy ra, đương nhiên nó phải là người ứng phó. Là con trai sức dài vai rộng, đứng ra bảo vệ con gái là chuyện đương nhiên.”
Bà Tô vẫn cảm thấy áy náy nên chuẩn bị ít hoa quả và một vài đồ ăn vặt, bảo Tô Nhất mang tới thăm Chung Quốc.
2
Vợ chồng ông Chung đều đã đi làm, Chung Quốc ở nhà một mình, mở cửa nhìn thấy Tô Nhất, cậu cười tươi, nhướn cặp lông mày, hỏi: “A, Tô Nhất. Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm thế này?”
Tuy là hàng xóm nhưng vì vốn có xích mích nên Tô Nhất rất ít khi sang nhà Chung Quốc.
“Mẹ mình bảo nên đến cảm ơn cậu.”
“Mẹ cậu mà không bảo, chắc cậu cũng chẳng them ngó đến chứ gì?”
“Không phải, mình cũng muốn đến cảm ơn. Hôm đó may mà có cậu.”
Chung Quốc xua tay, nói: “Không nhắc đến chuyện ngày hôm đó nữa, sau này cậu nhớ thấy chó thì đừng có chạy. Vào nhà ngồi chơi một lát.”
Trong phòng khách, ti vi đang mở kênh thể thao, trên bàn trà là tờ Tin thể thao. Tô Nhất đặt hoa quả lên bàn tiện thể cầm tờ báo lên, giở ra. “Sao cậu lại thích xem tin thể thao vậy?”
“Bởi vì mình yêu thích. Cậu biết vì sao mình lại chọn trường đại học ở Bắc Kinh không? Chính là vì Olympic 2008 đấy. Đó là sự kiện thể thao lớn nhất thế giới, mình nhất định phải ở Bắc Kinh chờ đón nó.”
“Khi đó cậu đã biết Olympic 2008 nhất định sẽ được tổ chức ở Bắc Kinh ư?”
“Đương nhiên rồi. Khi đó có năm thành phố đăng kí tổ chức là Bắc Kinh của Trung Quốc, Istanhu của Thổ Nhĩ Kỳ, Osaka của Nhật Bản, Paris của Pháp và Toronto của Canada.” Nói đến chuyện này, Chung Quốc kể vanh vách Bắc Kinh chiếm ưu thế tuyệt đối. Mình sớm đã biết quyền đăng cai Olympic 2008 nhất định sẽ thuộc về Bắc Kinh. Quả nhiên, trong lần bỏ phiếu thứ hai, Bắc Kinh đã chiến thắng với 50% số phiếu.”
Tô Nhất đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Nói vậy, vụ cá cược với mình lần đó, cậu đã nắm chắc phần thắng trong tay?”
Chung Quốc cười khoái trá. “Đương nhiên rồi, chỉ có người chẳng bao giờ xem tin thể thao như cậu mới cho rằng Bắc Kinh không thể nào chiến thắng.”
Bị cậu ta gài bẫy, nếu là trước đây, Tô Nhất hẳn đã vô cùng bực bội. Nhưng hiện tại, nghĩ đến chuyện Chung Quốc vì cứu mình mà bị chó cắn, phải đi tiêm chủng liên tục cả tháng trời, cô chẳng còn đầu óc nào mà tức giận.
Bởi vì trong vụ đi chơi về muộn gặp chó này, Chung Quốc đã thật là dung cảm, bảo vệ cô không bị vết thương nào, Tô Nhất đã bỏ qua hết chuyện trước đây. Giữa họ là tuổi thơ với những cuộc chiến như nước với lửa, là những trận chiến tranh lạnh thời niên thiếu, cho tới giờ sự đối đầu mới hoàn toàn kết thúc, chính thức bước vào thời đại hòa bình.
Sau khi đã làm hòa, Tô Nhất và Chung Quốc than nhau hơn một chút.
Mùa đông ở Nam Sung rất lạnh và nhiều mưa, mà đã mưa là liên tục không ngớt, có khi một tuần mưa đủ cả bảy ngày. Tô Nhất ghét nhất những ngày mưa, cứ mưa là cô chẳng buồn ra khỏi cửa. Nhưng cô lại rất thích ăn quà vặt cứ thèm ăn những xiên ma lạt1 của một bà lão ở đầu phố. Từng xiên đậu phụ chiên, rong biển, nấm, thịt viên, củ sen... sau khi được nhúng vào nồi nước dùng, tê tê cay cay, ngon hết sảy! Mỗi lần nghĩ đến, cô lại them đến ứa nước miếng, nhưng cũng không muốn đội mưa chạy đi mua.
1. Tên gọi chung của một loại lẩu bình dân ở Trung Quốc, gồm rau, thịt, đậu, trứng được xếp thành từng xiên, nhúng vào một loại nước dùng có vị cay nồng.
Biết Chung Quốc cứ thứ Hai, Tư, Sáu hàng tuần là đều đặn ra tiệm báo đầu phố mua tờ Tin thể thao, Tô Nhất liền nhờ cậu mua giúp vài ba xiên mang về.
Chung Quốc rất dễ nhờ vả, bảo mua gì là mua ngay cái đấy, nghe lời đến mức khiến Tô Nhất hoàn toàn quên béng mất đây chính là tên tiểu bá vương thường cùng cô đánh nhau hồi tấm bé. Sau này, dù trời không mưa, cô vẫn nhờ vả cậu.
Có lúc Chung Quốc tự đi mua rất nhiều ma lạt và nước ngọt, mang về nhà ăn và xem bóng đá, cậu cũng gọi Tô Nhất sang ăn cùng, vừa ăn vừa giảng giải cho cô luật thi đấu. Những kiến thức này khá phức tạp, chỉ riêng một từ “việt vị” cũng đủ khiến Tô Nhất phải đau đầu. Lúc nào cũng vậy, sau khi đã ăn uống no nê, cô sẽ chuồn về và nói: “Cậu cứ từ từ mà xem nhé, mình không có hứng.”
Thú vui của Tô Nhất khi đó là xem phim. Vì kì nghỉ đông này trời toàn mưa, cô ở nhà chẳng biết làm gì nên thường đi thuê đĩa về xem. Thời gian đó, cô say mê phim Hàn đến mức xem không biết chán. Sau đó, trong một lần nói chuyện điện thoại, Tống Danh nhiệt tình giới thiệu cô nên thuê phim bộ của Đài Loan.
“Bộ phim có tên Vườn sao băng, là phim bộ thần tượng nổi tiếng của Đài Loan, hay kinh khủng! Đặc biệt là bốn anh chàng điển trai nhóm F4 trong phim, mình thích nhất là Hoa Trạch Loại. Tô Nhất, cậu xem rồi nhớ kể cho mình cậu thích nhất chàng nào nhé.”
Thấy Tống Dĩnh nhiệt tình giới thiệu như vậy, Tô Nhất cũng đến tiệm đĩa hỏi bộ này, không ngờ ông chủ cửa hàng nói đã cho thuê hết rồi.
Tô Nhất chưa từng nghe có bộ phim nào lại đắt hàng đến vậy. Tính hiếu kì nổi lên, cô tự nhủ: Phim hay đến mức ấy sao? Hàng đĩa dưới nhà không có thì thử đi hàng khác vậy.
Tô Nhất chạy lên lầu gõ cửa nhà Chung Quốc. “Chiều nay cậu đi mua báo, chịu khó đi xa hơn một chú, đến cửa hàng đĩa cách đầu phố khoảng một trăm mét, thuê giúp mình bộ Vườn sao băng có được không?”
Chung Quốc nhận lời ngay: “Được.”
Tô Nhất lại được voi đòi tiên: “Ở tiệm nhà ấy mà không có, cậu nhớ sang tiệm khác tìm nhé.”
Chung Quốc vẫn chỉ nói một từ: “Được.”
Chung Quốc đi cả một buổi chiều mới về, hai ống quần lấm đầy bùn đất.
Cậu đưa bộ đĩa Vườn sao bang cho Tô Nhất, nói: “Đĩa của cậu đây, nghe nói là bộ phim hot nhất năm nay, mình phải đi mấy tiệm mới thuê được nên giờ mới về đến nhà đấy.”
Tô Nhất hào hứng nhận bộ đĩa, hết lời cảm ơn Chung Quốc.
Chỉ mất có hai ngày, Tô Nhất đã xem hết bộ phim.
Ban ngày ở nhà một mình đã đành, đến tối bố mẹ đi ngủ rồi, cô vẫn ôm chăn nằm cuộn tròn trên sô pha phòng khách “cày phim” xem đến mức quên ăn quên ngủ.
Đây là bộ phim thần tượng dành cho giới trẻ, nói về một nàng Lọ Lem được hoàng tử bạch mã đem lòng yêu mến. Cốt chuyện tuy đơn giản nhưng rất thú vị, them vào đó, trong phim lại toàn các mĩ nam, mĩ nữ, khung cảnh đẹp, nhạc nền cũng hay, trong một thời gian ngắn mà đã nổi tiếng khắp hai bờ lục địa. Rất nhiều cô gái đã bị bộ phim này cuốn hút.
Tô Nhất cũng không ngoại lệ. Cô rất hâm mộ Đạo Minh Tự, mặc dù anh ta rất lắm mồm, vênh váo và kiêu ngạo nhưng những lúc anh ta tỏ ra dễ thương, dịu dàng và tình cảm lại khiến người ta muốn được yêu.
Xem xong bộ phim Vườn sao băng, Tô Nhất gọi điện bàn tán với Tống Dĩnh, fan chung thành của Hoa Trạch Loại.
Tô Nhất ủng hộ Đạo Minh Tự. Trong phim, Đạo Minh Tự có rất nhiều câu thoại vô cùng kiêu ngạo.
Chẳng trách nữ chính Sam Thái luôn mắng anh ta là vua kiêu ngạo. Nhưng với tư cách là một người xem, có thể nhìn thấy tính cách tổng thể của Đạo Minh Tự, cho nên Tô Nhất cảm thấy những nhược điểm của anh ta đều chỉ như tì vết không che được ánh ngọc, kiêu ngạo mà vẫn thật cá tính, dễ thương.
Tống Dĩnh không hiểu vì sao Tô Nhất lại thích Đạo Minh Tự, hỏi: “Sao cậu lại thích anh ta được chứ? Với tính cách của cậu, mình nghe cậu cũng sẽ thích anh Loại.”
“Sao cậu nghĩ mình sẽ thích anh Loại?” Tô Nhất không biết dựa vào đâu mà Tống Dĩnh nói như vậy.
“Còn nhớ hồi tiểu học, cậu và Chung Quốc đánh nhau ác liệt thế nào không? Ân oán giữa các cậu cũng giống như Sam Thái và Đạo Minh Tự vậy, hai người cứ như nước với lửa, cho nên mình thấy cậu sẽ giống mình, thích người hiền lành, điềm đạm như anh Loại.”
Thì ra là vậy. Tô Nhất vội nói: “Đó là những chuyện của trước đây, cậu đừng có lật lại chuyện xưa như trái đất nữa. Giờ mình và Chung Quốc đã biến thù thành bạn rồi.”
Sau khi xem ngày xem đêm hết bộ đĩa Vườn sao băng, Tô Nhất lại nhờ Chung Quốc đi trả đĩa. Nhìn đôi mắt gấu trúc của cô, Chung Quốc không nhịn được hỏi: “Cậu thức đêm “cày phim” đấy à?”
Tô Nhất gật đầu. “Hôm qua, hôm kia mình đều xem đến tận ba giờ sáng.”
“Có đáng không, cứ phải thức đêm xem mới được à, để ban ngày xem không được sao?”
“Phim hay quá, mở lên rồi là lại cứ muốn xem.”
“Hay thế cơ à? Vậy thì mình cũng chưa trả vội, để về xem thử thế nào.”
“Hay thật mà. Không biết cậu có thích thể loại này không nhưng con gái bọn mình thì rất thích. Tống Dĩnh còn nói nam và nữ chính ban đầu cứ như nước với lửa, giống hệt bọn mình hồi tiểu học.”
“Thế ư? Vậy thì càng phải xem.”
Nói vậy nhưng thực ra Chung Quốc không xem hết bộ phim. Đối với con trai các cậu, những bộ phim này chẳng có chút sức hút nào, cậu thích Tầm Tần Ký hơn.
Hồi đó, nó đang là bộ phim khá thịnh hành. Nếu như nói Vườn sao băng là bộ phim ưa thích của các cô nàng thì Tầm Tần Ký chính là phim hot nhất giành cho các chàng trai.
Tuy nhiên ở những tập đầu, đoạn kể về cặp đôi oan gia của Vườn sao băng, Chung Quốc vẫn cô xem cho hết.
Đến đoạn Đạo Minh Tự ban đầu vốn luôn tìm cách gây sự với Sam Thái, sau này lại dần có tình cảm với cô, khóe môi cậu như nở một nụ cười đồng cảm...
Tết Âm lịch năm 2002 rơi vào ngày Mười một tháng Hai, mùng ba Tết chính là ngày Mười bốn tháng Hai, ngày lễ tình nhân của phương Tây.
Gia đình Tô Nhất năm nào cũng vậy, vì ông bà nội không còn nên đều ăn tất niên ở nhà ngoại. Từ mùng Một Tết, cả nhà sẽ đi chúc tết anh em họ hàng.
Thường là mùng Một ở nhà ngoại, mùng Hai nhà bác cả, mùng Ba nhà chú út, mùng Bốn nhà dì... Về cơ bản là đi hết một lượt, mà đã đi là đi cả ngày, ăn tối xong xuôi hết mới về.
Tối mùng Ba tết, về đến nhà, khi đi ra ban công thu quần áo, Tô Nhất thấy Chung Quốc cũng đang thu quần áo. Thấy cô, cậu mở lời chào hỏi: “Hi, Tô Nhất, xem bộ quần áo mới của mình này.”
Nói rồi, cậu khoe ra một chiếc áo dài tay, trước ngực là hình ảnh năm nhân vật chính phim Vườn sao băng. Tô Nhất không khỏi ngạc nhiên.
Số là trước đó Tô Nhất từng hỏi cảm nhận của Chung Quốc về bộ phim và đã bị cậu dùng những từ như “ngây thơ”, “ấu trĩ” giễu cợt một hồi lâu, còn nói rằng không ngờ cô lại mê cái thứ phim thần tượng không thực tế như vậy, thực là quá ảo tưởng.
Trước dáng vẻ ngạc nhiên của cô, Chung Quốc giải thích: “Không phải mình mua đâu. Nhà bạn mình mở Shop quần áo, chuẩn bị đóng cửa, cậu ta phân phát hàng tồn cho bạn bè. Mình là bạn thân nhất, được cậu ta cho hẳn một đôi. Tô Nhất, cậu có lấy không, mình còn một chiếc màu trắng đấy.”
Chung Quốc vừa nói vừa mang cho cô xem chiếc áo phông giống hệt chiếc áo của cậu, đều là áo cổ tròn kiểu thụng, nam nữ mặc được hết, chỉ có điều màu sắc khác nhau. Tô Nhất rất thích, nhận luôn. “Được, được. Nếu cậu có hai chiếc thì cho mình chiếc màu trắng này đi.”
Tô Nhất nhận chiếc áo chung Chung Quốc tặng, hoàn toàn không nghe nó có dính dáng gì đến quà Valentine. Cô cũng không nghe rằng hai chiếc áo y hệt chỉ khác màu, thực ra là Chung Quốc đã mua với ý định coi chúng là một cặp áo tình nhân, cũng vì khi tặng món quà này cậu tỏ ra quá tự nhiên.
Khi đó cô không biết vì muốn tạo ra một tình huống tặng quà thật tự nhiên, Chung Quốc đã phải lao tâm khổ tứ lên kế hoạch từ rất lâu.
Biết trước các cửa hàng thường nghỉ từ mùng Một đến tận mùng Bảy Tết, Chung Quốc đã mua áo từ trước tết. Hôm mùng Ba, biết nhà Tô Nhất đi chúc tết họ hàng đến tối mới trở về, sau bữa tối, cậu cố tình khép hờ cánh cửa, ngồi trong phòng khách giả vờ xem ti vi nhưng tai thì cứ dỏng lên nghe ngóng tiếng bước chân bên ngoài.
Nhận ra tiếng bước chân đặc biệt nhẹ nhàng, có tiết tấu như từng bước nhảy khi Tô Nhất đi lên cầu thang, chờ đến khi nghe thấy tiếng khóa cửa nhà bên bật mở, cậu lập tức chạy ra ban công, trong những cơn gió lạnh của đêm đông, đợi cô gái mà cậu đang chờ gặp, tặng cho cô món quà cậu muốn tặng.
Sau này Tô Nhất mới biết món quà Chung Quốc tặng mình thực ra còn mang hàm ý khác. Khi hai người đã đến với nhau, cô không khỏi hiếu kì mà hỏi lại:
“Thì ra lúc đó anh đã thích em rồi, sao lại không mở miệng nói thẳng?”
Chung Quốc làm bộ suy nghĩ rất lung rồi mới đáp: “Khi đó chúng ta vừa mới chuyển địch thành bạn, thời gian từ chiến tranh thành hòa bình còn quá ngắn, phát triển thêm một bước có vẻ hơi vội vàng, em chắc chắn sẽ không chấp nhận.
Cho nên anh quyết định để từ từ, làm cách mạng củng cố tình bạn đã rồi mới tiến hành cuộc cách mạng tình yêu.”
Tô Nhất bật cười, gõ nhẹ vào trán cậu. “Không ngờ tâm địa của anh lại gian xảo đến vậy, coi như em bị anh cho vào tròng rồi. Có điều, anh cứ để từ từ như vậy, không sợ vuột mất cơ hội sao? Nhỡ em đã có bạn trai ở trường đại học thì sao?”
Chung Quốc cười, nói: “Anh không sợ, trông em thục nữ như vậy nhưng thực ra lại là quả địa lôi, chỉ có thiên lôi như anh đây mới có bản lĩnh thu phục được, những chàng trai khác làm sao chịu nổi em.”
Tô Nhất đâm liên hồi vào người cậu, những cú đấm càng lúc càng nhẹ.
/67
|