Ung Dung Ném Bút

Chương 30 - Chương 22

/41


Edit: Nhật Dương

Cuộc thi đi qua, thời gian nghỉ hè cũng giống như dòng nước chảy. Lăng Tị Hiên càng ngày càng quen với việc ở cùng một chỗ với Lâm Dung nên bây giờ đụng phải hai tháng nghỉ hè này, biết Lâm Dung nhất định sẽ về nhà, vì vậy mà Lăng Tị Hiên cực kỳ đau đầu, suy nghĩ rất nhiều biện pháp nhưng trừ việc thường xuyên lái xe tới thăm thì không nghĩ ra được cách nào khác.

Chạy hơn một tháng, mặc dù mệt một chút, Lâm Dung cũng phiền nhưng Lăng Tị Hiên vẫn làm như không biết mệt. Mà lời mở đầu mỗi lần tới đều giống nhau:

Lâm Dung: Sao anh lại tới nữa?

Lăng Tị Hiên: À, Anh tới đây làm chút chuyện.

Lâm Dung trừng anh, vẫn trừng đến khi ——

Lăng Tị Hiên cười than thở: Anh tới đây làm chút chuyện, thuận tiện sang xem em.

Tiếp tục trừng.

Lăng Tị Hiên vò đầu: Anh tới đây xem em, thuận tiện làm chút chuyện.

Vẫn quyết tâm trừng —— nói giỡn, đây không phải là tỉnh Đông Hải nên cơ bản là có chuyện gì cần tới đây làm chứ? Huống chi mùa hè vốn là lúc quân khu tương đối nhàn rỗi, coi như cần tới Đông Hoàn làm việc thì cũng sẽ không tới vào lúc nghỉ hè.

Lăng Tị Hiên thua trận: Được được được, Dung Dung, anh đầu hàng, anh nhớ em, rất nhớ nên chỉ muốn tới gặp em.

Chống lại ánh mắt chân thành tha thiết của Lăng Tị Hiên, Lâm Dung không biết nên nói gì ——sao cô lại không nhớ anh chứ, vậy nên mỗi ngày đều phải gọi điện thoại gửi tin nhắn cho anh. Nhưng Lăng Tị Hiên như vậy cũng hơi quá phận một chút: hai ba ngày tới đây một lần, mỗi lần lái xe đi về đều mất gần gần mười tiếng, tinh thần và thể lực sao chịu nổi? Mỗi lần nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi của Lăng Tị Hiên, trái tim Lâm Dung sẽ không nhịn được mà đau thắt lại, chân mày cũng sẽ nhíu lại, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng và đau lòng, nhưng khi nhìn đến gương mặt mệt mỏi của Lăng Tị Hiên lúc xuống xe lại trở nên rực rỡ hẳn lên khi thấy cô thì một câu Lâm Dung cũng không nói nên lời. Cô không thể làm gì khác hơn là thường xuyên gửi tin nhắn nhắc nhở anh: ít hút thuốc, nghỉ ngơi nhiều, không nên thức đêm, thả lỏng cơ thể.

Bước vào tháng tám, Lăng Tị Hiên lại lái xe tới—— chỗ khác biệt là lần này anh dẫn theo tài xế của mình, xe cũng là một chiếc xe Jeep quân dụng của đơn vị mà không phải chiếc Audi A8 của anh, Lâm Dung buồn bực, Lăng Tị Hiên cười nói cho cô biết: Dung Dung, lần này anh không phải tới thăm em, thật. Trong giọng nói còn mang theo vẻ hả hê.

Lâm Dung càng thêm buồn bực: Lần này giống như Lăng Tị Hiên có công vụ muốn làm thật nên hỏi anh: Vậy các anh muốn làm gì?

Là một phần học sinh mới của trường trung học cơ sở và trường học trung học phổ thông trước kia của em tiến hành quân huấn, từ binh đoàn phòng hóa của tụi anh làm huấn luyện viên nên anh theo đoàn trưởng binh đoàn phòng hóa tới.

Binh đoàn phòng hóa của người ta đảm đương chức vụ huấn luyện viên, liên quan gì tới anh, anh và người ta tới đây làm gì? Lâm Dung bất đắc dĩ, mắt trợn trắng: Lăng Tị Hiên là người phụ trách bộ binh thông tinh và bộ đội đối kháng, căn bản không phải là lính hóa học, nói trắng ra là anh còn mượn cớ này để tìm đến cô.

Ha ha, song doanh mà, dù sao đoàn trưởng binh đoàn phòng hóa cũng vui vẻ thanh nhàn, tụi anh vẫn ở cùng nhau, bọn họ phải quân huấn hai mươi mốt ngày, anh còn lo lắng trường học của tụi em chỉ để bọn họ quân huấn có một tuần lễ.

Lâm Dung cũng là người bị quân huấn hành hạ đến sợ nên dĩ nhiên là đứng về phía đàn em tốt nghiệp tiểu học chuẩn bị bước vào trung học và tốt nghiệp trung học cơ sở sắp bước vào trung học phổ thông, nghe Lăng Tị Hiên nói như thế, trong lòng cũng nhịn không được căm phẫn: Hừ, loại người như anh, vui sướng khi người khác gặp họa, tàn nhẫn vô cùng, anh không phải biết quân huấn mệt mỏi và khắc khổ nhiều như thế nào sao?

Lăng Tị Hiên đột nhiên nhớ đến chuyện Lâm Dung ghét quân huấn nên hiểu tại sao Lâm Dung lại nói như vậy, vì vậy mà dùng lời thấm thía để giáo dục Lâm Dung: Dung Dung, anh biết rõ quân huấn đối với học sinh mà nói là rất khổ và mệt nhưng quân huấn có ý nghĩa rất lớn về thực tế và lợi ích về lâu dài, sau khi bắt đầu quân huấn không chỉ khiến học sinh lúc bình thường học tập có tính tổ chức và kỷ luật, giúp trường học dễ dàng quản lý mà còn có thể bồi dưỡng thói quen học tập và sinh hoạt tốt cho bọn họ, có lợi cho việc thành công trong học tập của bọn họ; quan trọng hơn là quân huấn có thể tôi luyện ý chí và phẩm chất của một người. . . . . .

Lăng Tị Hiên còn chưa nói hết đã bị Lâm Dung cắt đứt: Anh đến để lên lớp chính trị cho em sao? Em —— không —— hoan —— nghênh!

Lăng Tị Hiên vội cười theo: Không có không có, Dung Dung, anh chỉ muốn mượn cơ hội này để bên cạnh em nhiều hơn, thật, huống chi anh còn chưa thấy học sinh trung học quân huấn ngoài thực tế nên cũng muốn đi nhìn xem, chúng ta có nhiều thời gian ở chung hơn, như vậy không tốt sao?

Lâm Dung cúi đầu không lên tiếng.

Lăng Tị Hiên cười xấu xa, khẽ kéo Lâm Dung vào bên cạnh anh: Vậy anh xem như em đã chấp nhận đó.

Hừ! Lâm Dung sao cũng được kháng nghị nhưng cũng không né tránh.

Nhưng sau đó Lăng Tị Hiên mới phát hiện hai mươi mốt ngày hạnh phúc vui vẻ với Lâm Dung mà anh tưởng tượng ra là hoàn toàn không giống nhau, mà bị một đám nhóc nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ làm cho cực kỳ đau đầu.

Bởi vì anh thay đoàn trưởng binh đoàn phòng hóa tới nên mỗi ngày phải đi một vòng khu trung học cơ sở và trung học phổ thông để kiểm tra tiến độ và chất lượng huấn luyện của quân huấn. Ngày thứ nhất, anh đi kiểm tra ở khu trung học cơ sở đã gặp phải vấn đề ——

Huấn luyện viên đứng giữa đội, sau khi chia bốn mươi mấy người thành sáu hàng thì huấn luyện viên hô: Hàng thứ nhất, điểm số!

Hàng thứ nhất anh nhìn tôi, tôi


/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status