Ung Dung Ném Bút

Chương 31 - Chương 23

/41


Editor: lonbia

Vào chủ nhật một tuần sau đó, Lâm Dung nghe nói bên ngoài trường mới xây một khu vui chơi rất đẹp, vì thế Lăng Tị Hiên lái xe mang Lâm Dung đến đó, đến nơi hai người mới phát hiện, mặc dù rất đẹp, nhưng còn nhiều chỗ vẫn đang xây dựng, chưa xây xong. Lăng Tị Hiên nắm tay Lâm Dung đi đến gần một cái hồ, cái hồ đó nhìn rất đẹp, gần đó là sân vận động, sân vận động còn đang xây dựng, đang xây đến tầng 3.

Lúc đi đến sân vận động, Lâm Dung đúng lúc đi gần chỗ công trường xây dựng, đúng lúc này có một cục gạch từ lầu ba rớt xuống, sẽ rơi trúng Lâm Dung, nhưng mà lúc này Lâm Dung vẫn chưa cảm thấy được chuyện gì, Lăng Tị Hiên thấy được mới nhanh chóng kéo Lâm Dung sang một bên, theo bản năng đưa tay phải của mình ra ngăn cục gạch lại, cục gạch từ lầu 3 rơi xuống với tốc độ rất nhanh, đập vào tay phải của Lăng Tị Hiên, đau vô cùng, anh nhịn không được mà kêu lên một tiếng.

Hơn nửa ngày Lâm Dung mới kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, cô đứng ở đó sửng sốt một hồi lâu cũng không biết nên làm cái gì, mãi đến khi Lăng Tị Hiên kêu đau, cô mới khẩn trương kéo tay phải của Lăng Tị Hiên qua nhìn xem bị thương ở đâu, nhìn thấy tay phải của anh sưng lên rất nhanh, nước mắt của Lâm Dung trào ra không ngừng được.

Lăng Tị Hiên nhìn thấy Lâm dung khóc, có chút luống cuống, quên mất cánh tay đang đau của mình, lấy tay lau nước mắt cho cô: Làm sao vậy, đừng khóc, bảo bối, anh không sao, nghe lời nào. Mới vừa đụng đến mặt Lâm Dung, bỗng nhiên nhớ lại tay phải của mình còn dính máu, không được sạch sẽ, sợ lau xong sẽ bẩn mặt của cô, anh vội đổi thành tay trái, cẩn thận lau nước mắt cho Lâm Dung.

Lâm Dung đẩy tay anh, kéo anh lại hỏi: Lăng Tị Hiên, tay anh còn lái xe được không? Chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện đi.

Lăng Tị Hiên cười an ủi cô: Này, không có sao, một chút vết thương nhỏ này thì tính là gì, căn bản không cần đến bệnh viện, đi, chúng ta lại xem hồ nhân tạo thôi.

Đáng ghét, sao anh lại vậy chứ, đau đến như vậy, còn gạt em sao. Nhìn thấy Lăng Tị Hiên đau đến đổ cả mồ hôi, nước mắt Lâm Dung lại rơi xuống. (@@, sao không đưa đi bệnh viện đi, giống phim ấn độ quá)

Được được được, Dung Dung, chúng ta đi bệnh viện được chứ? Ngoan nè. Đây là lần thứ hai Lăng Tị Hiên thấy Lâm Dung khóc, nhưng mà đây là lần đầu tiên thấy cô khóc thương tâm như vậy, trong lòng nhịn không được mà bắt đầu đau lòng.

Hai người còn chưa đi đến chỗ đậu xe, tay Lăng Tị Hiên đau đến mức không thể động đậy được đừng nói là lái xe, nhìn thấy Lâm Dung khóc đến hoa lê đẫm mưa, anh cố nhịn đau mỉm cười ôm lấy Lâm Dung an ủi: Dung Dung, anh không sao, không thể lái xe chúng ta liền gọi taxi, giúp anh gọi điện thoại, anh gọi người đến mang xe về.

Lăng Tị Hiên gọi điện cho Chu Lập, nhờ anh mang xe mình về, còn mình cùng Lâm Dung lên taxi, dọc đường đi không ngừng an ủi Lâm Dung, chọc cho cô cười, lúc đến bệnh viện, cuối cùng Lâm Dung vẫn bị Lăng Tị Hiên làm cho bật cười, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười cô toàn nước mắt, Lăng Tị Hiên vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy đau lòng, nhịn không được lấy tay xoa mặt Lâm Dung, Lâm Dung lấy tay lau nước mắt, Lăng Tị Hiên nhìn thấy khuôn mặt Lâm Dung bởi vì khóc mà trở nên đặc biệt mẫn cảm, khẩn trương nắm tay cô: Trực tiếp lấy tay lau mặt như vậy, em không sợ đau hả? Nói xong lấy túi xách của Lâm Dung tìm khăn giấy ướt, cẩn thận lau mặt cho cô, Lăng Tị Hiên chỉ còn tay trái có thể hoạt động, nhưng vẫn ôn nhu thay Lâm Dung lau mặt, lấy khăn giấy ướt thay cô lau xong sợ mặt cô bị khô, lại dùng khăn giấy lau mặt cô, nhìn thấy bộ dáng vất vả của anh trong lòng Lâm Dung rất cảm động, nước mắt ngừng không được lại chảy ra: Em....tự em làm được rồi.

Được. Lần này Lăng Tị Hiên cũng không kiên trì nữa, nghe lời đưa khăn giấy cho Lâm Dung.

Đi đến bệnh viện lấy số, bác sĩ khám cho Lăng Tị Hiên, sau khi cố định sơ qua tay của anh lại thì đưa anh đi chụp X-quang, sợ Lâm Dung quá lo lắng, anh quăng đơn thuốc của bác sĩ đi sau đó đi đến bên cạnh Lâm Dung đang chờ ngoài cửa: Bác sĩ nói không sao, chỉ là sưng lên có chút nghiêm trọng, uống thuốc sẽ ổn.

Thật sao? Nhưng mà tại sao hiện tại không được cử động? Có phải rất đau không? Lâm Dung nửa tin nửa ngờ.

Anh gạt em làm gì, đứa ngốc, không có việc gì, thật đó. Lăng Tị Hiên sờ đầu cô.

Thực xin lỗi, Lăng Tị Hiên, đều tại em không tốt. Lăng Tị Hiên chắn cục gạch kia là vì Lâm Dung, Lâm Dung cực kỳ cảm động, nhưng mà nhiều hơn vẫn là cảm giác áy náy, dường như việc Lăng Tị Hiên làm đều vì cô, vì cô trả giá, bản thân cô ngồi mát ăn bát vàng. Bây giờ còn hại anh thành như vậy, trong lòng Lâm Dung vô cùng áy náy và đau lòng.

Dung Dung, đừng buồn, không phải hiện tại anh không có việc gì sao? Đang nói, điện thoại của anh vang lên, Lăng Tị Hiên nhìn điện thoại, là mẹ anh gọi đến, anh đi qua một bên nghe điện thoại.

Tị Hiên, Chu Lập nói con bị thương ở tay,


/41

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status