Vừa mới dứt lời, thân hình vọt đến trước mặt Ảnh Nhiên “ Ảnh Nhiên, ngươi mau buông hắn ra, ta sẽ chữa thương cho hắn”
Ảnh Nhiên có chút hoài nghi nhìn nàng, trong lòng vừa lo lắng lại vừa chờ mong, nhìn bộ dáng khờ dại của Tuyết Kiều, không nghĩ nàng giấy trước còn đánh người ta tới thập tử nhất sinh mà giây sau đã cười đến thiên chân vô tà như vậy, chẳng phải đây là thiên tính của Nhân Ngư sao?
Không biết có nên giao Tuyết Ưng cho nàng hay không, sợ khi buông tay nàng sẽ giết chết hắn nhưng nếu không buông thì chưa chắc Tuyết Ưng đã sống được, trong lòng Ảnh Nhiên rất khó xử.
“Ảnh Nhiên, đưa Tuyết Ưng cho Tuyết Kiều đi” Như Mặc cố gắng hết sức để giữ ngữ khí bình thản, che giấu sự lo lắng
Ảnh Nhiên ngây ngốc nhìn Như Mặc một hồi mới chậm rãi buông thân thể của Tuyết Ưng ra, đặt trên mặt đất “ Tuyết Kiều, nhờ ngươi, đừng thương tổn hắn”
” Ai nha, Ảnh Nhiên, yên tâm đi, ta đã đáp ứng với ca ca cứu hắn thì nhất định sẽ làm như vậy” Tuyết Kiều ngây thơ nháy mắt “ ngươi lui ra sau một chút, lỡ cái đuôi của ta đánh trúng ngươi thì không tốt lắm đâu”
Ảnh Nhiên tâm không cam lòng không nguyện lui ra sau vài bước, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tuyết Ưng đang nằm trên mặt đất, đồng thời cũng canh chừng động tác của Tuyết Kiều, nếu nàng ta có gây bất lợi cho Tuyết Ưng thì nàng hi vọng mình có thể kịp thời bảo vệ hắn.
Tuyết Kiều giơ cái đuôi cá màu đỏ khổng lồ lên, nhẹ nhàng đảo quanh trên thân thể của Tuyết Ưng, một đạo hồng quang như ánh nắng ban mai nhẹ nhàng bao phủ hắn, Tuyết Ưng lập tức ngưng phun máu, khuôn mặt dần dần có huyết sắc, thân thể dường như được bổ sung năng lượng nên không còn co rút nữa mà bắt đầu giãn ra, lồng ngừng bắt đầu phập phồng cho thấy sự hô hấp của hắn đã trở lại.
Tình cảnh như vậy là cho Như Mặc và Địch Tu Tư đang chăm chú quan sát cũng thở một hơi nhẹ nhõm, xem ra cái mạng nhỏ của Tuyết Ưng rốt cuộc cũng giữ được rồi.
Ảnh Nhiên cũng ngừng khóc, nếu không phải cái đuôi cá của Tuyết Kiều lại giơ lên lần nữa thì nàng đã chạy tới bên cạnh Tuyết Ưng.
Một hồi lâu, Tuyết Kiều rốt cục cũng thu hồi cái đuôi cá màu đỏ của mình, thích ý quay đầu nhìn Như Mặc nói “ ca ca, ta đã chữa trị xong cho Tuyết Ưng nga. Ca ca, khi nào chúng ta rời khỏi đây, Tuyết Kiều rất muốn mau chóng cùng ca ca đi nhìn xem thế giới bên ngoài nha”
Tuyết Ưng dường như đã tỉnh lại, mở to mắt, ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn thân thể hoàn hảo, không chút thương tổn nào của mình, lại nhìn Ảnh Nhiên hai mắt đẫm lệ ở bên cạnh, dùng sức ôm chặt nàng, đưa tay vuốt tóc nàng “ ta không sao, ngươi đừng lo lắng, đừng khóc, tha thức cho ta được không? ta biết ngày đó ta không nên đối với ngươi như vậy, nhưng thực sự ta không có cố ý, ngươi tin tưởng ta, cho ta chút thời gian, có được không?”
Ảnh nhiên dùng sức gật đầu, bắt đầu gào khóc lên,” Tuyết Ưng, ta cũng có sai, mỗi lần ta làm sai đều suýt chút nữa là hại chết ngươi, người phải cầu xin tha thứ là ta mới đúng, ngươi tha thứ cho ta được không?”
“Ảnh Nhiên ngốc, chúng ta không cần truy cứu chuyện đã qua nữa, được không? chuyện đã qua, coi như chưa từng xảy ra, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”
Tuyết Ưng dùng sức ôm lấy nàng, nếu không phải vì địa điểm và thời gian không thích hợp thì hắn rất muốn hôn nàng, trải qua một lần sinh tử, hắn hiểu được có chỉ cần còn sống thì hết thảy mọi việc đều tốt đẹp.
Huống chi Như Mặc là kẻ nổi tiếng lãnh tình nhất tinh linh giới cũng có thể trở thành một người chồng, một người cha tốt, hắn dù có thua kém Như Mặc vài phần nhưng cũng không đến nỗi không làm được một người cha tốt, chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, có gì đâu phải sợ.
Huống chi đây là đứa nhỏ của hắn, chắc chắn sẽ không giống như tiểu ác ma và tiểu ác nữ làm người ta đau đầu, Tuyết Ưng tự an ủi và củng cố niềm tin cho mình, cuối cùng cảm thấy tốt hơn nhiều, đối mặt với Ảnh Nhiên và đứa nhỏ sắp sinh ra của hắn cũng không còn bài xích và sợ hãi nữa.
“Được, chúng ta bắt đầu lại lần nữa” Ảnh Nhiên gắt gao ôm chặt cổ hắn, không chịu buông ra
Như Mặc và Địch Tu Tư rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, thấy hai kẻ dở hơi đã gương vỡ lại lành này, cũng không uổng công hắn đi xa một chuyến như vậy.
” Ca ca!”
Thấy Như Mặc chỉ lo nhìn Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên, Tuyết Kiều có chút bất mãn, làm nũng gọi to.
Như Mặc lúc này mới quay lại nhìn nàng, mỉm cười tán thưởng “ Tuyết Kiều, ngươi làm tốt lắm, ca ca rất hãnh diện vì ngươi”
Được Như Mặc tán dương, Tuyết Kiều tươi cười rạng rỡ, không nhìn thấy nàng di chuyển thế nào nhưng nháy mắt thân hình đã ở trước mặt Như mặc, lại bắt đầu làm nũng với hắn như đứa trẻ “ ca ca, Tuyết Kiều cũng thực cao hứng vì có thể ở cùng một chỗ với ca ca”
Như Mặc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Tuyết Kiều, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên, ngay cả Địch Tu Tư cũng đã bay lên, ánh mắt ba người nhìn hắn như đang hỏi tiếp theo nên làm thế nào?
“Tuyết Kiều, mấy năm qua ngươi có siêng năng tắm ánh trăng hay không?” Như Mặc nghiêm túc nhìn Tuyết Kiều, nàng lập tức như đứa trẻ sợ y cha mẹ mà dùng sức gật đầu “ ca ca, ta có nha, không có bỏ lần nào, cách vài ngày là lại tắm ánh trăng”
” Tốt lắm, Tuyết Kiều xem có thể biến cái đuôi thành hai chân giống như ca ca không?” Như Mặc hài lòng gật đầu, dù sao đã hứa dẫn nàng ra ngoài thì phải làm nhưng không thể dùng bộ dáng Nhân Ngư được, cái đuôi cá lớn như vậy còn chưa kịp đến Nhân giới thì đã hù chết toàn bộ sinh linh rồi, nếu để mọi người biết sự tồn tại của Nhân Ngư thì e rằng thế giới sẽ đại loạn.
Tuyết Kiều lắc lắc đầu, có phần uể oải nói “ ca ca, ta không làm được, không biến ra chân được, phải làm sao bây giờ? Vì sao các ngươi đều có thể biến ra chân mà ta thì không? Ảnh Nhiên nói vì ta chưa trưởng thành nên không làm được, ca ca, có phải vậy không?”
Như Mặc im lặng, trước kia hắn đã biết Tuyết Kiều dù cố gắng thế nào cũng không thể biến ra hai chân, tuy rằng bộ dáng của nàng chẳng khác gì nhân loại, hắn đương nhiên biết chuyện đó không liên quan gì đến tuổi tác, mà muốn nói tuổi thì bọn họ có ai so sánh được với Tuyết Kiều chứ?
Năm đó hắn đem Tuyết Kiều ra khỏi tảng đá thì nàng đã có bộ dáng như vậy, sống cùng nàng mấy trăm năm, Như Mặc biết pháp lực và đạo hạnh của nàng cao hơn hắn rất nhiều lần, mà ngay cả hắn đều có thể biến hình. Nhưng Tuyết Kiều chưa có lần nào biến thành hình người thành công, không ngờ sau tám ngàn năm gặp lại, nàng vẫn như vậy.
Như Mặc có chút đau đầu, đã trao đổi điều kiện với nàng thì hiển nhiên không thể không thực hiện, nhưng mang nàng ra ngoài như thế nào đây?
“Tuyết Kiều cô nương, ngươi có thể thử thu mình nhỏ lại không? nhỏ đến độ có thể nằm trong lòng bàn tay của ca ca ngươi, như vậy chúng ta có thể đặt ngươi trong ống tay áo rồi mang ngươi ra ngoài nhìn ngắm thế giới” Địch Tu Tư cũng nhíu mày, hồi lâu mới đưa ra giải pháp.
” Nhỏ đi?” Tuyết Kiều sửng sốt,” Ta chưa từng làm qua, để ta thử xem”
Vừa nói, thân hìn liền nhỏ dần đi, chỉ trong chốc lát thì thân hình của nàng thực sự nhỏ đến mức có thể nằm trong lòng bàn tay của Như Mặc.
Như Mặc mở lòng bàn tay, Tuyết Kiều lập tức bay lên lòng bàn tay hắn, bộ dáng tinh xảo, hưng phấn tươi cười “ ca ca, Tuyết Kiều đã nhỏ đi, như vậy ca ca có thể mang Tuyết Kiều đi ra ngoài phải không?”
Như Mặc gật đầu “ đúng vậy, ca ca có thể mang ngươi ra ngoài, nhưng trước khi đi ra ngoài, Tuyết Kiều có thể hứa với ca ca ba điều kiện không?”
“Vì sao phải hứa ba chuyện?”
“Tuyết Kiều muốn đi ra ngoài thì nhất định phải hứa ba điều, nếu không ca ca sẽ không mang Tuyết Kiều ra ngoài” Như Mặc vẫn kiên nhẫn với Tuyết Kiều như trước, bởi vì không ai là đối thủ của nàng, ngoại trừ mềm mỏng thì không có biện pháp nào khác, mà hiện tại Như Mặc thấy nên yêu chiều nàng một phần cũng vì bản tính đơn thuần của nàng.
Theo truyền thuyết từ thời viễn cổ thì Nhân Ngư là đại biểu cho sự hủy diệt, tuy rằng hắn chưa từng gặp Nhân Ngư nào khác nhưng dựa theo sát ý mà Tuyết Kiều bộc lộ khi phẫ nộ thì có thể tưởng ra cảnh tượng của thế giới trong thời kỳ Nhân Ngư từng thống trị, hắn không biết vì sao Tuyết Kiều bị giam trong tảng đá, vì sao lại đơn thuần, ngây thơ như vậy nhưng hắn biết rõ sau tám ngàn năm gặp lại, hắn không thể tiếp tục để nàng ở lại đây một mình như năm đó mà không quan tâ, nếu phải có một người gánh trách nhiệm giữ gìn hòa bình cho thế giới này vậy thì nhiệm vụ này để hắn làm lấy.
Mà hắn cũng không hi vọng vì thân phận của Tuyết Kiều là Nhân Ngư mà làm cho nàng gặp nhiều thống khổ hay bị kỳ thị, cho nên trước khi đi ra ngoài, hắn và Tuyết Kiều phải lập ra thỏa thuận nếu không thì không biết sau này sẽ khống chế thế nào.
” Hảo! Hảo! tất cả Tuyết Kiều đều nghe theo ca ca” Tuyết Kiều vừa nghe Như Mặc nói sẽ không mang nàng ra ngoài thì nóng nảy lên, vội vàng đật đầu đáp ứng “ chỉ cần ca ca không bỏ tuyết Kiều ở lại thì ca ca nói gì Tuyết Kiều cũng đều nghe”
“Tuyết Kiều ngoan, thứ nhất sau khi đi ra ngoài, trừ phi ca ca cho phép nếu không Tuyết Kiều không thể tự ý biến lớn trở lại, ngươi làm được không?”
Tuyết Kiều nghĩ một lát rồi gật đầu, nhỏ thì có thể ở trên người ca ca còn lớn thì không thể, nàng vốn chán ghét thân thể mình lớn hơn ca ca, cho nên dù ca ca không đưa ra điều kiện này thì nàng cũng nguyện ý làm theo.
” Thứ hai, trừ phi ca ca đồng ý, nếu không Tuyết Kiều không được để bộ dáng của mình cho người khác nhìn thấy, bởi vì bên ngoài có rất nhiều người xấu, ca ca không muốn Tuyết Kiều gặp nguy hiểm, ngươi làm được không?”
Tuyết Kiều nghe vậy, lại dùng sức gật đầu,” Tuyết Kiều hiểu, Tuyết Kiều sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ca ca, tuyệt đối không để người lạ nhìn thấy Tuyết Kiều trừ phi ca ca muốn cho Tuyết Kiều gặp mặt”
” Rất đúng, thứ ba, Tuyết Kiều không thể không nói gì với ca ca mà vụng trộm trốn ra ngoài chơi hoặc là bỏ đi ,càng không thể thương tổn nhân loại hoặc là các yêu tinh khác, ngươi làm được không?”
“Tuyết Kiều cầu đi theo ca ca còn không kịp, có đâu mà vụng trộm chạy trốn, nếu có người thương tổn ca ca, Tuyết Kiều sẽ đánh chết người đó, chỉ cần người khác không thương tổn ca ca thì Tuyết Kiều sẽ không làm gì hắn”
Tuyết Kiều không lập tức đáp ứng mà đưa ra điều kiện.
Mấy người nghe mỗi một câu trả lời của nàng đều là suy nghĩ cho Như Mặc, trong lòng không khỏi thấy thương tiếc cho nàng, ngay cả Tuyết Ưng dù lúc nãy bị nàng dùng cái đuôi đánh cho suýt chết nhưng cũng không hận nàng chút nào, nếu ngay từ đầu hắn không hứa hẹn, không ngăn cản Tuyết Kiều gặp Như Mặc thìn nàng cũng sẽ không đánh hắn.
Địch Tu Tư thì không tự chủ mà ngĩ, so với tính cách của Ảnh Nhiên thì tiểu Nhân Ngư này đáng yêu, trong sáng hơn nhiều, dám yêu dám hận nên càng nhìn chăm chú vào Tuyết Kiều đang nhu thuận nằm trong lòng bàn tay của Như Mặc.
Trong lòng Như Mặc cũng cảm động vì Tuyết Kiều luôn suy nghĩ cho hắn, tuy rằng hắn không muốn nàng vì hắn như thế, nàng nên có cuộc sống của chính mình mà không phải đặt hết tâm tư lên người hắn, dù sao hắn chỉ là ca ca trên danh nghĩa của nàng mà không cùng huyết thống, một năm hai năm hoặc một hai trăm năm, hắn có thể mang theo nàng bên cạnh nhưng lâu dài về sau thì thế nào? Hắn không thể giữ nàng bên cạnh vĩnh viễn được, nàng cần phải học cách tự bảo vệ mình và phải trưởng thành, nhưng nghĩ đến nàng không hiểu sự đời lại đơn thuần, tinh khiết như thế trong lòng Như mặc lại thấy băn khoăn, nếu Tuyết Kiều bị nhiễm thế tục mà thay đổi tính cách thì không tương lai của thế giới này sẽ ra sao?
Mâu thuẫn dằn vặt làm cho tâm tư Như Mặc rối rắm vô cùng, cứ vậy mà đem Tuyết Kiều trở về thì nên giải thích với Bắc Dao Quang thê nào? với tính cách của nàng thì chắc chắn Dao Quang sẽ không chấp nhận Tuyết Kiều gần như bám theo hắn suốt ngày, Như Mặc cảm giác như đầu hắn sắp nổ tung.
“Như Mặc, nếu Tuyết Kiều đã đáp ứng thì chúng ta cũng nên trở về, sắc trời không còn sớm nữa, nếu còn không về thì Dao Quang và Thanh Liên sẽ lo lắng”
Địch Tu Tư đâu biết sự dằn vặt trong lòng Như Mặc, trong suy nghĩ của hắn thì Như Mặc quả thực là người rất may mắn, có thê tử, có nữ nhi cũng có con rể, bây giờ còn có một muội muội là Nhân Ngư.
Nếu Như Mặc sớm đem Tuyết Kiều theo thì trận chiến trên Tước Hoàng sơn năm đó đâu đến nỗi chật vật như vậy, nguyên thần của Vân Thư cũng không cần dục hỏa trùng sinh, Bảo nha đầu cũng không bị hôn mê đến mười năm mới tỉnh cũng làm cho Thanh Liên đau khổ suốt mười năm. Chỉ cần cái đuôi cá màu đỏ khổng lồ của Tuyết Kiều giơ lên, nhẹ nhàng đảo qua một cái thì toàn bộ thiên đình có thể bị hủy diệt hơn phân nửa, thiên la càng không thể tồn tại nổi, mà hắn dù trong thời kì thoái hóa cũng có cơ hội nhìn mấy tên kia chiến đấu vì tình yêu, đáng tiếc a…
Địch Tu Tư càng thấy càng nghĩ Như Mặc không sớm đem Tuyết Kiều đi ra ngoài là thất sách vô cùng, đáng tiếc vô cùng, cũng may bây giờ vẫn còn kịp, sau này thiên đình hay bất kỳ yêu tinh nào còn đám đụng tới Như Mặc chứ?
Ngược lại Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên lo lắng vô cùng, bọn họ hiểu được sự khó sự của Như Mặc, ngoài trừ dùng ánh mắt áy náy nhìn hắn thì không biết nên nói gì mới phải.
Lúc này, Tuyết Kiều trong lòng bàn tay Như Mặc lại chỉ vào Địch Tu Tư mà hỏi “ ca ca, sao các ngươi đều có thể biến thành người mà hắn vẫn là một tiểu sâu biết bay? Có phải bộ dạng của hắn cũng không đủ lớn không?”
Tiểu sâu biết bay?
Địch Tu Tư dám khẳng định đây lần đầu tiên hắn nghe người ta vũ nhục tới nam tử xinh đẹp nhất là hắn, lập tức không nhịn được mà bay đến bên lòng bàn tay của Như Mặc, dùng ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn Tuyết Kiều “ uy, Nhân Ngư tiểu thư, xin ngươi mở to mắt nhìn cho rõ, ta là Huyễn Diệp, không phải tiểu sâu? Sâu xấu xí như vậy có thể so sánh với ta sao? Ta là xinh đẹp nhất trên thế giới này, ngươi có biết hay không? ngay cả Như Mặc cũng không thể sánh bằng ta, ngươi dám nói ta xấu xí sao? Đó là sự vũ nhục nghiêm trọng nhất đối với ta”
” Nói bậy, ca ca ta mới là nam tử xinh đẹp nhất, ngươi chỉ là một tiểu sâu biết bay thôi, có bản lĩnh thì biến thành hình người cho ta xem” trong cảm nhận của Tuyết Kiều, Như Mặc là nam tử hoàn mỹ nhất, thế mà tiểu sâu biết bay này dám nói hắn xinh đẹp hơn ca ca, thực sự rất đáng ghét, hai tay chống nạnh, không cam lòng yếu thế, trừng to mắt, lớn tiếng cãi lại.
Địch Tu Tư hiện giờ đang trong giai đoạn thoái hóa, nếu hắn có thể biến thành hình người thì cần gì dùng tới nguyên hình để bay chứ? Cho nên lời của Tuyết Kiều chẳng khác nào thách thức hắn, làm cho hắn giận đến trán đổ mồ hôi, nhưng lại không có cách nào chỉ có thể không ngừng phe phẩy hai cánh “ ngươi, ngươi, ngươi chờ đó, chờ ba trăm năm sau, ta sẽ cho ngươi nhìn ta đến đui cả hai mắt, sau đó một lòng một dạ quấn quýt lấy ta mà không thèm nhìn tới ca ca Như Mặc của ngươi nữa, hừ, chưa có nữ nhân nào nhìn thấy dung mạo của ta mà không xiêu lòng, tuy rằng ngươi là một Nhân Ngư ngu ngốc nhưng chỉ cần ngươi là nữ thì sẽ không ngoại lệ”
” Ngươi mới là ngu ngốc, cư nhiên phải ba trăm năm nữa mới có thể biến thành người, ta mới không đợi ngươi ba trăm năm đâu! Ta hiện tại liền đem ngươi biến thành người, ta thật muốn nhìn, là ca ca ta đẹp hay ngươi đẹp” Tuyết Kiều bất mãn chu mỏ, thân hình nho nhỏ trong lòng bàn tay Như Mặc lập tức sáng lên, cái đuôi cá giơ lên, hồng quang liền vọt tới trên người Địch Tu Tư đang muốn né tránh, giống như tình cảnh của Tuyết Ưng lúc nãy.
Sau đó Như Mặc, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên ngạc nhiên thấy khi hồng quang chiếu xuống thì đôi cánh của Địch Tu Tư bắt đầu rụng xuống rồi háo thành tro bụi, thay vào đó là hai cánh tay, ngay sau đó là đầu, thân mình dần dần xuất hiện thay cho những bộ vị rơi rụng xuống rồi cũng hóa thành tro bụi trong ánh hồng quang.
Tình cảnh đó là cho ba người chưa từng thấy qua cảnh Huyễn Điệp thoái hóa cho nên có chút kinh sợ, nhưng theo đó cũng là sự xuất hiện của thân thể xinh đẹp đến cực điểm.
” Tuyết Kiều nàng thế nhưng có thể thay đổi thời gian, làm cho Địch Tu Tư chấm dứt sớm thời kì thoái hóa, năng lực thực là khủng khiếp” Tuyết Ưng nhẹ giọng nói với Ảnh Nhiên, xem ra Tuyết Kiều đánh hắn đúng là chỉ là nhẹ nhàng đảo cái đuôi một cái.
Ảnh Nhiên cũng hoảng sợ gật đầu, năng lực này thực sự quá mức khủng bố, khó trách bộ tộc Nhân Ngư từng làm cho thất giới đại loạn, với năng lực của nàng thì kết giới chẳng khác nào là tấm mạng nhện mỏng manh, thoáng thổi một hơi là tan tành hết.
Rất nhanh thoái hóa đã bước vào giai đoạn cuối, thân hình hoàn mỹ thon dài cũng dần dần xuất hiện, màu vàng sa lũ, hoa văn trong suốt mà phức tạp, ngón tay thon dài không tỳ vết, khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ không ngôn từ nào tả hết được, ánh mắt nhắm hờ, làm đôi lông mi cong dài khép lại như tấm rèm, tựa hồ như đang thức tỉnh từ giấc ngủ say.
Đây là lần đầu tiên Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nhìn thấy dung mạo thực sự của Huyễn Điệp vương tử xinh đẹp nhất trong tinh linh giới, Như Mặc tuy đã thấy qua vài lần nhưng hắn cũng phải thừa nhận mỗi lần Địch Tu Tư thoái hóa lại bày ra mỹ mạo xinh đẹp hơn, không ai biết hắn còn thể đẹp đến mức nào nữa.
Nhìn hắn, người ta sẽ thấy tất cả những đồ vật xinh đẹp khác trên thế giới tồn tại chỉ để tô điểm thêm cho hắn mà thôi, Như Mặc dù là nam tử cũng phải tán thưởng vẻ đẹp của hắn, đừng nói gì là nữ nhân, cho nên những gì Địch Tu Tư đã nói cũng không phải là hắn nói khoác.
Nếu nói phần đông nữ tử điên cuồng mê luyến Thanh Liên là vì hắn bẩm sinh đã có hơi thở câu hồn thì yêu thích Địch Tu Tư đều vì lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Hồng quang rốt cuộc cũng tắt, Địch Tu Tư một thân kim lũ lúc này như từ trong bức tranh bước ra, hai mắt mở to giống như hai viên ngọc lưu ly tỏa sáng, uyển chuyển như dòng suối, mí mắt mỏng manh bao quanh đôi mắt linh động khẽ chớp, bày ra vẻ tinh xảo yếu ớt, như là chỉ cần nhìn thấy hắn, người ta sẽ muốn dùng thâm tình để đối đãi, từ khóe mắt đến chân mày đều chờ mong hắn.
Địch Tu Tư như vậy đừng nói là nữ nhân yêu hắn điên cuồng mà ngay cả nam nhân cũng khó cưỡng lại gương mặt kinh tâm động phách của hắn.
Tuyết Ưng cố gắng hết sức mới dời được tầm mắt khỏi gương mặt của Địch Tu Tư, cúi đầu nói “ lại thêm một kẻ yêu nghiệt hại dân hại nước, thật vất vả Thanh Liên mới có chủ, còn tên tại họa này không biết đến khi nào mới có ngươi thu phục được hắn”
Tự nói xong, vừa ngẩng đầu, thấy Ảnh Nhiên vẫn còn si ngốc nhìn Địch Tu Tư thì lập tức dùng thân hình che trước mắt nàng, bất mãn nói “ không được nhìn hắn, tên kia là kẻ tự kỷ điên cuồng, sẽ không yêu bất kỳ ai, hắn chỉ yêu bản thân hắn thôi”
Ảnh Nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn sang Tuyết Ưng, thấy hắn bày ra bộ dáng mất hứng thì ôn nhu nở nụ cười, Huyễn Điệp vương tử dù xinh đẹp thì cũng không phải là người nàng muốn, nhìn một chút thì được chứ biểu nàng yêu hắn thì nàng không dám đâu, nàng thích nam tử anh tuấn có chút tục tằng trước mặt này hơn.
Tuy rằng hắn không có vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng của Như Mặc đại nhân, cũng không hoa lệ tinh xảo như Địch Tu Tư, càng không quyến rũ, câu hồn như Hồ vương Thanh Liên, không cao quý như Tước vương đại nhân nhưng hắn chân tình, dịu dàng, đó mới là điều nàng muốn.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn “ Huyễn Điệp điện hạ yêu ai, ta mặc kệ, ta chỉ biết ta yêu ngươi mà thôi”
” Ảnh Nhiên! “ Tuyết Ưng nghe câu này của nàng thì hạnh phúc ngập tràn, dùng sức ôm nàng vào lòng “ cuối cùng nàng vẫn còn yêu ta, ta cứ sợ nàng sẽ không yêu ta nữa, lần này trở về lập tức thành hôn, long trọng hay không long trọng ta không cần, nếu để ngươi lại chạy trốn thì ta phải làm sao bây giờ?’
” Hảo! Đều nghe lời ngươi!” Ảnh Nhiên ngây ngô cười gật đầu, hưởng thụ cái ôm ấm áp của hắn, đột nhiên nghe Địch Tu Tư hổn hể nói
Ảnh Nhiên có chút hoài nghi nhìn nàng, trong lòng vừa lo lắng lại vừa chờ mong, nhìn bộ dáng khờ dại của Tuyết Kiều, không nghĩ nàng giấy trước còn đánh người ta tới thập tử nhất sinh mà giây sau đã cười đến thiên chân vô tà như vậy, chẳng phải đây là thiên tính của Nhân Ngư sao?
Không biết có nên giao Tuyết Ưng cho nàng hay không, sợ khi buông tay nàng sẽ giết chết hắn nhưng nếu không buông thì chưa chắc Tuyết Ưng đã sống được, trong lòng Ảnh Nhiên rất khó xử.
“Ảnh Nhiên, đưa Tuyết Ưng cho Tuyết Kiều đi” Như Mặc cố gắng hết sức để giữ ngữ khí bình thản, che giấu sự lo lắng
Ảnh Nhiên ngây ngốc nhìn Như Mặc một hồi mới chậm rãi buông thân thể của Tuyết Ưng ra, đặt trên mặt đất “ Tuyết Kiều, nhờ ngươi, đừng thương tổn hắn”
” Ai nha, Ảnh Nhiên, yên tâm đi, ta đã đáp ứng với ca ca cứu hắn thì nhất định sẽ làm như vậy” Tuyết Kiều ngây thơ nháy mắt “ ngươi lui ra sau một chút, lỡ cái đuôi của ta đánh trúng ngươi thì không tốt lắm đâu”
Ảnh Nhiên tâm không cam lòng không nguyện lui ra sau vài bước, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tuyết Ưng đang nằm trên mặt đất, đồng thời cũng canh chừng động tác của Tuyết Kiều, nếu nàng ta có gây bất lợi cho Tuyết Ưng thì nàng hi vọng mình có thể kịp thời bảo vệ hắn.
Tuyết Kiều giơ cái đuôi cá màu đỏ khổng lồ lên, nhẹ nhàng đảo quanh trên thân thể của Tuyết Ưng, một đạo hồng quang như ánh nắng ban mai nhẹ nhàng bao phủ hắn, Tuyết Ưng lập tức ngưng phun máu, khuôn mặt dần dần có huyết sắc, thân thể dường như được bổ sung năng lượng nên không còn co rút nữa mà bắt đầu giãn ra, lồng ngừng bắt đầu phập phồng cho thấy sự hô hấp của hắn đã trở lại.
Tình cảnh như vậy là cho Như Mặc và Địch Tu Tư đang chăm chú quan sát cũng thở một hơi nhẹ nhõm, xem ra cái mạng nhỏ của Tuyết Ưng rốt cuộc cũng giữ được rồi.
Ảnh Nhiên cũng ngừng khóc, nếu không phải cái đuôi cá của Tuyết Kiều lại giơ lên lần nữa thì nàng đã chạy tới bên cạnh Tuyết Ưng.
Một hồi lâu, Tuyết Kiều rốt cục cũng thu hồi cái đuôi cá màu đỏ của mình, thích ý quay đầu nhìn Như Mặc nói “ ca ca, ta đã chữa trị xong cho Tuyết Ưng nga. Ca ca, khi nào chúng ta rời khỏi đây, Tuyết Kiều rất muốn mau chóng cùng ca ca đi nhìn xem thế giới bên ngoài nha”
Tuyết Ưng dường như đã tỉnh lại, mở to mắt, ngồi bật dậy, kinh ngạc nhìn thân thể hoàn hảo, không chút thương tổn nào của mình, lại nhìn Ảnh Nhiên hai mắt đẫm lệ ở bên cạnh, dùng sức ôm chặt nàng, đưa tay vuốt tóc nàng “ ta không sao, ngươi đừng lo lắng, đừng khóc, tha thức cho ta được không? ta biết ngày đó ta không nên đối với ngươi như vậy, nhưng thực sự ta không có cố ý, ngươi tin tưởng ta, cho ta chút thời gian, có được không?”
Ảnh nhiên dùng sức gật đầu, bắt đầu gào khóc lên,” Tuyết Ưng, ta cũng có sai, mỗi lần ta làm sai đều suýt chút nữa là hại chết ngươi, người phải cầu xin tha thứ là ta mới đúng, ngươi tha thứ cho ta được không?”
“Ảnh Nhiên ngốc, chúng ta không cần truy cứu chuyện đã qua nữa, được không? chuyện đã qua, coi như chưa từng xảy ra, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”
Tuyết Ưng dùng sức ôm lấy nàng, nếu không phải vì địa điểm và thời gian không thích hợp thì hắn rất muốn hôn nàng, trải qua một lần sinh tử, hắn hiểu được có chỉ cần còn sống thì hết thảy mọi việc đều tốt đẹp.
Huống chi Như Mặc là kẻ nổi tiếng lãnh tình nhất tinh linh giới cũng có thể trở thành một người chồng, một người cha tốt, hắn dù có thua kém Như Mặc vài phần nhưng cũng không đến nỗi không làm được một người cha tốt, chỉ là một đứa nhỏ thôi mà, có gì đâu phải sợ.
Huống chi đây là đứa nhỏ của hắn, chắc chắn sẽ không giống như tiểu ác ma và tiểu ác nữ làm người ta đau đầu, Tuyết Ưng tự an ủi và củng cố niềm tin cho mình, cuối cùng cảm thấy tốt hơn nhiều, đối mặt với Ảnh Nhiên và đứa nhỏ sắp sinh ra của hắn cũng không còn bài xích và sợ hãi nữa.
“Được, chúng ta bắt đầu lại lần nữa” Ảnh Nhiên gắt gao ôm chặt cổ hắn, không chịu buông ra
Như Mặc và Địch Tu Tư rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, thấy hai kẻ dở hơi đã gương vỡ lại lành này, cũng không uổng công hắn đi xa một chuyến như vậy.
” Ca ca!”
Thấy Như Mặc chỉ lo nhìn Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên, Tuyết Kiều có chút bất mãn, làm nũng gọi to.
Như Mặc lúc này mới quay lại nhìn nàng, mỉm cười tán thưởng “ Tuyết Kiều, ngươi làm tốt lắm, ca ca rất hãnh diện vì ngươi”
Được Như Mặc tán dương, Tuyết Kiều tươi cười rạng rỡ, không nhìn thấy nàng di chuyển thế nào nhưng nháy mắt thân hình đã ở trước mặt Như mặc, lại bắt đầu làm nũng với hắn như đứa trẻ “ ca ca, Tuyết Kiều cũng thực cao hứng vì có thể ở cùng một chỗ với ca ca”
Như Mặc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc Tuyết Kiều, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên, ngay cả Địch Tu Tư cũng đã bay lên, ánh mắt ba người nhìn hắn như đang hỏi tiếp theo nên làm thế nào?
“Tuyết Kiều, mấy năm qua ngươi có siêng năng tắm ánh trăng hay không?” Như Mặc nghiêm túc nhìn Tuyết Kiều, nàng lập tức như đứa trẻ sợ y cha mẹ mà dùng sức gật đầu “ ca ca, ta có nha, không có bỏ lần nào, cách vài ngày là lại tắm ánh trăng”
” Tốt lắm, Tuyết Kiều xem có thể biến cái đuôi thành hai chân giống như ca ca không?” Như Mặc hài lòng gật đầu, dù sao đã hứa dẫn nàng ra ngoài thì phải làm nhưng không thể dùng bộ dáng Nhân Ngư được, cái đuôi cá lớn như vậy còn chưa kịp đến Nhân giới thì đã hù chết toàn bộ sinh linh rồi, nếu để mọi người biết sự tồn tại của Nhân Ngư thì e rằng thế giới sẽ đại loạn.
Tuyết Kiều lắc lắc đầu, có phần uể oải nói “ ca ca, ta không làm được, không biến ra chân được, phải làm sao bây giờ? Vì sao các ngươi đều có thể biến ra chân mà ta thì không? Ảnh Nhiên nói vì ta chưa trưởng thành nên không làm được, ca ca, có phải vậy không?”
Như Mặc im lặng, trước kia hắn đã biết Tuyết Kiều dù cố gắng thế nào cũng không thể biến ra hai chân, tuy rằng bộ dáng của nàng chẳng khác gì nhân loại, hắn đương nhiên biết chuyện đó không liên quan gì đến tuổi tác, mà muốn nói tuổi thì bọn họ có ai so sánh được với Tuyết Kiều chứ?
Năm đó hắn đem Tuyết Kiều ra khỏi tảng đá thì nàng đã có bộ dáng như vậy, sống cùng nàng mấy trăm năm, Như Mặc biết pháp lực và đạo hạnh của nàng cao hơn hắn rất nhiều lần, mà ngay cả hắn đều có thể biến hình. Nhưng Tuyết Kiều chưa có lần nào biến thành hình người thành công, không ngờ sau tám ngàn năm gặp lại, nàng vẫn như vậy.
Như Mặc có chút đau đầu, đã trao đổi điều kiện với nàng thì hiển nhiên không thể không thực hiện, nhưng mang nàng ra ngoài như thế nào đây?
“Tuyết Kiều cô nương, ngươi có thể thử thu mình nhỏ lại không? nhỏ đến độ có thể nằm trong lòng bàn tay của ca ca ngươi, như vậy chúng ta có thể đặt ngươi trong ống tay áo rồi mang ngươi ra ngoài nhìn ngắm thế giới” Địch Tu Tư cũng nhíu mày, hồi lâu mới đưa ra giải pháp.
” Nhỏ đi?” Tuyết Kiều sửng sốt,” Ta chưa từng làm qua, để ta thử xem”
Vừa nói, thân hìn liền nhỏ dần đi, chỉ trong chốc lát thì thân hình của nàng thực sự nhỏ đến mức có thể nằm trong lòng bàn tay của Như Mặc.
Như Mặc mở lòng bàn tay, Tuyết Kiều lập tức bay lên lòng bàn tay hắn, bộ dáng tinh xảo, hưng phấn tươi cười “ ca ca, Tuyết Kiều đã nhỏ đi, như vậy ca ca có thể mang Tuyết Kiều đi ra ngoài phải không?”
Như Mặc gật đầu “ đúng vậy, ca ca có thể mang ngươi ra ngoài, nhưng trước khi đi ra ngoài, Tuyết Kiều có thể hứa với ca ca ba điều kiện không?”
“Vì sao phải hứa ba chuyện?”
“Tuyết Kiều muốn đi ra ngoài thì nhất định phải hứa ba điều, nếu không ca ca sẽ không mang Tuyết Kiều ra ngoài” Như Mặc vẫn kiên nhẫn với Tuyết Kiều như trước, bởi vì không ai là đối thủ của nàng, ngoại trừ mềm mỏng thì không có biện pháp nào khác, mà hiện tại Như Mặc thấy nên yêu chiều nàng một phần cũng vì bản tính đơn thuần của nàng.
Theo truyền thuyết từ thời viễn cổ thì Nhân Ngư là đại biểu cho sự hủy diệt, tuy rằng hắn chưa từng gặp Nhân Ngư nào khác nhưng dựa theo sát ý mà Tuyết Kiều bộc lộ khi phẫ nộ thì có thể tưởng ra cảnh tượng của thế giới trong thời kỳ Nhân Ngư từng thống trị, hắn không biết vì sao Tuyết Kiều bị giam trong tảng đá, vì sao lại đơn thuần, ngây thơ như vậy nhưng hắn biết rõ sau tám ngàn năm gặp lại, hắn không thể tiếp tục để nàng ở lại đây một mình như năm đó mà không quan tâ, nếu phải có một người gánh trách nhiệm giữ gìn hòa bình cho thế giới này vậy thì nhiệm vụ này để hắn làm lấy.
Mà hắn cũng không hi vọng vì thân phận của Tuyết Kiều là Nhân Ngư mà làm cho nàng gặp nhiều thống khổ hay bị kỳ thị, cho nên trước khi đi ra ngoài, hắn và Tuyết Kiều phải lập ra thỏa thuận nếu không thì không biết sau này sẽ khống chế thế nào.
” Hảo! Hảo! tất cả Tuyết Kiều đều nghe theo ca ca” Tuyết Kiều vừa nghe Như Mặc nói sẽ không mang nàng ra ngoài thì nóng nảy lên, vội vàng đật đầu đáp ứng “ chỉ cần ca ca không bỏ tuyết Kiều ở lại thì ca ca nói gì Tuyết Kiều cũng đều nghe”
“Tuyết Kiều ngoan, thứ nhất sau khi đi ra ngoài, trừ phi ca ca cho phép nếu không Tuyết Kiều không thể tự ý biến lớn trở lại, ngươi làm được không?”
Tuyết Kiều nghĩ một lát rồi gật đầu, nhỏ thì có thể ở trên người ca ca còn lớn thì không thể, nàng vốn chán ghét thân thể mình lớn hơn ca ca, cho nên dù ca ca không đưa ra điều kiện này thì nàng cũng nguyện ý làm theo.
” Thứ hai, trừ phi ca ca đồng ý, nếu không Tuyết Kiều không được để bộ dáng của mình cho người khác nhìn thấy, bởi vì bên ngoài có rất nhiều người xấu, ca ca không muốn Tuyết Kiều gặp nguy hiểm, ngươi làm được không?”
Tuyết Kiều nghe vậy, lại dùng sức gật đầu,” Tuyết Kiều hiểu, Tuyết Kiều sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh ca ca, tuyệt đối không để người lạ nhìn thấy Tuyết Kiều trừ phi ca ca muốn cho Tuyết Kiều gặp mặt”
” Rất đúng, thứ ba, Tuyết Kiều không thể không nói gì với ca ca mà vụng trộm trốn ra ngoài chơi hoặc là bỏ đi ,càng không thể thương tổn nhân loại hoặc là các yêu tinh khác, ngươi làm được không?”
“Tuyết Kiều cầu đi theo ca ca còn không kịp, có đâu mà vụng trộm chạy trốn, nếu có người thương tổn ca ca, Tuyết Kiều sẽ đánh chết người đó, chỉ cần người khác không thương tổn ca ca thì Tuyết Kiều sẽ không làm gì hắn”
Tuyết Kiều không lập tức đáp ứng mà đưa ra điều kiện.
Mấy người nghe mỗi một câu trả lời của nàng đều là suy nghĩ cho Như Mặc, trong lòng không khỏi thấy thương tiếc cho nàng, ngay cả Tuyết Ưng dù lúc nãy bị nàng dùng cái đuôi đánh cho suýt chết nhưng cũng không hận nàng chút nào, nếu ngay từ đầu hắn không hứa hẹn, không ngăn cản Tuyết Kiều gặp Như Mặc thìn nàng cũng sẽ không đánh hắn.
Địch Tu Tư thì không tự chủ mà ngĩ, so với tính cách của Ảnh Nhiên thì tiểu Nhân Ngư này đáng yêu, trong sáng hơn nhiều, dám yêu dám hận nên càng nhìn chăm chú vào Tuyết Kiều đang nhu thuận nằm trong lòng bàn tay của Như Mặc.
Trong lòng Như Mặc cũng cảm động vì Tuyết Kiều luôn suy nghĩ cho hắn, tuy rằng hắn không muốn nàng vì hắn như thế, nàng nên có cuộc sống của chính mình mà không phải đặt hết tâm tư lên người hắn, dù sao hắn chỉ là ca ca trên danh nghĩa của nàng mà không cùng huyết thống, một năm hai năm hoặc một hai trăm năm, hắn có thể mang theo nàng bên cạnh nhưng lâu dài về sau thì thế nào? Hắn không thể giữ nàng bên cạnh vĩnh viễn được, nàng cần phải học cách tự bảo vệ mình và phải trưởng thành, nhưng nghĩ đến nàng không hiểu sự đời lại đơn thuần, tinh khiết như thế trong lòng Như mặc lại thấy băn khoăn, nếu Tuyết Kiều bị nhiễm thế tục mà thay đổi tính cách thì không tương lai của thế giới này sẽ ra sao?
Mâu thuẫn dằn vặt làm cho tâm tư Như Mặc rối rắm vô cùng, cứ vậy mà đem Tuyết Kiều trở về thì nên giải thích với Bắc Dao Quang thê nào? với tính cách của nàng thì chắc chắn Dao Quang sẽ không chấp nhận Tuyết Kiều gần như bám theo hắn suốt ngày, Như Mặc cảm giác như đầu hắn sắp nổ tung.
“Như Mặc, nếu Tuyết Kiều đã đáp ứng thì chúng ta cũng nên trở về, sắc trời không còn sớm nữa, nếu còn không về thì Dao Quang và Thanh Liên sẽ lo lắng”
Địch Tu Tư đâu biết sự dằn vặt trong lòng Như Mặc, trong suy nghĩ của hắn thì Như Mặc quả thực là người rất may mắn, có thê tử, có nữ nhi cũng có con rể, bây giờ còn có một muội muội là Nhân Ngư.
Nếu Như Mặc sớm đem Tuyết Kiều theo thì trận chiến trên Tước Hoàng sơn năm đó đâu đến nỗi chật vật như vậy, nguyên thần của Vân Thư cũng không cần dục hỏa trùng sinh, Bảo nha đầu cũng không bị hôn mê đến mười năm mới tỉnh cũng làm cho Thanh Liên đau khổ suốt mười năm. Chỉ cần cái đuôi cá màu đỏ khổng lồ của Tuyết Kiều giơ lên, nhẹ nhàng đảo qua một cái thì toàn bộ thiên đình có thể bị hủy diệt hơn phân nửa, thiên la càng không thể tồn tại nổi, mà hắn dù trong thời kì thoái hóa cũng có cơ hội nhìn mấy tên kia chiến đấu vì tình yêu, đáng tiếc a…
Địch Tu Tư càng thấy càng nghĩ Như Mặc không sớm đem Tuyết Kiều đi ra ngoài là thất sách vô cùng, đáng tiếc vô cùng, cũng may bây giờ vẫn còn kịp, sau này thiên đình hay bất kỳ yêu tinh nào còn đám đụng tới Như Mặc chứ?
Ngược lại Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên lo lắng vô cùng, bọn họ hiểu được sự khó sự của Như Mặc, ngoài trừ dùng ánh mắt áy náy nhìn hắn thì không biết nên nói gì mới phải.
Lúc này, Tuyết Kiều trong lòng bàn tay Như Mặc lại chỉ vào Địch Tu Tư mà hỏi “ ca ca, sao các ngươi đều có thể biến thành người mà hắn vẫn là một tiểu sâu biết bay? Có phải bộ dạng của hắn cũng không đủ lớn không?”
Tiểu sâu biết bay?
Địch Tu Tư dám khẳng định đây lần đầu tiên hắn nghe người ta vũ nhục tới nam tử xinh đẹp nhất là hắn, lập tức không nhịn được mà bay đến bên lòng bàn tay của Như Mặc, dùng ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn Tuyết Kiều “ uy, Nhân Ngư tiểu thư, xin ngươi mở to mắt nhìn cho rõ, ta là Huyễn Diệp, không phải tiểu sâu? Sâu xấu xí như vậy có thể so sánh với ta sao? Ta là xinh đẹp nhất trên thế giới này, ngươi có biết hay không? ngay cả Như Mặc cũng không thể sánh bằng ta, ngươi dám nói ta xấu xí sao? Đó là sự vũ nhục nghiêm trọng nhất đối với ta”
” Nói bậy, ca ca ta mới là nam tử xinh đẹp nhất, ngươi chỉ là một tiểu sâu biết bay thôi, có bản lĩnh thì biến thành hình người cho ta xem” trong cảm nhận của Tuyết Kiều, Như Mặc là nam tử hoàn mỹ nhất, thế mà tiểu sâu biết bay này dám nói hắn xinh đẹp hơn ca ca, thực sự rất đáng ghét, hai tay chống nạnh, không cam lòng yếu thế, trừng to mắt, lớn tiếng cãi lại.
Địch Tu Tư hiện giờ đang trong giai đoạn thoái hóa, nếu hắn có thể biến thành hình người thì cần gì dùng tới nguyên hình để bay chứ? Cho nên lời của Tuyết Kiều chẳng khác nào thách thức hắn, làm cho hắn giận đến trán đổ mồ hôi, nhưng lại không có cách nào chỉ có thể không ngừng phe phẩy hai cánh “ ngươi, ngươi, ngươi chờ đó, chờ ba trăm năm sau, ta sẽ cho ngươi nhìn ta đến đui cả hai mắt, sau đó một lòng một dạ quấn quýt lấy ta mà không thèm nhìn tới ca ca Như Mặc của ngươi nữa, hừ, chưa có nữ nhân nào nhìn thấy dung mạo của ta mà không xiêu lòng, tuy rằng ngươi là một Nhân Ngư ngu ngốc nhưng chỉ cần ngươi là nữ thì sẽ không ngoại lệ”
” Ngươi mới là ngu ngốc, cư nhiên phải ba trăm năm nữa mới có thể biến thành người, ta mới không đợi ngươi ba trăm năm đâu! Ta hiện tại liền đem ngươi biến thành người, ta thật muốn nhìn, là ca ca ta đẹp hay ngươi đẹp” Tuyết Kiều bất mãn chu mỏ, thân hình nho nhỏ trong lòng bàn tay Như Mặc lập tức sáng lên, cái đuôi cá giơ lên, hồng quang liền vọt tới trên người Địch Tu Tư đang muốn né tránh, giống như tình cảnh của Tuyết Ưng lúc nãy.
Sau đó Như Mặc, Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên ngạc nhiên thấy khi hồng quang chiếu xuống thì đôi cánh của Địch Tu Tư bắt đầu rụng xuống rồi háo thành tro bụi, thay vào đó là hai cánh tay, ngay sau đó là đầu, thân mình dần dần xuất hiện thay cho những bộ vị rơi rụng xuống rồi cũng hóa thành tro bụi trong ánh hồng quang.
Tình cảnh đó là cho ba người chưa từng thấy qua cảnh Huyễn Điệp thoái hóa cho nên có chút kinh sợ, nhưng theo đó cũng là sự xuất hiện của thân thể xinh đẹp đến cực điểm.
” Tuyết Kiều nàng thế nhưng có thể thay đổi thời gian, làm cho Địch Tu Tư chấm dứt sớm thời kì thoái hóa, năng lực thực là khủng khiếp” Tuyết Ưng nhẹ giọng nói với Ảnh Nhiên, xem ra Tuyết Kiều đánh hắn đúng là chỉ là nhẹ nhàng đảo cái đuôi một cái.
Ảnh Nhiên cũng hoảng sợ gật đầu, năng lực này thực sự quá mức khủng bố, khó trách bộ tộc Nhân Ngư từng làm cho thất giới đại loạn, với năng lực của nàng thì kết giới chẳng khác nào là tấm mạng nhện mỏng manh, thoáng thổi một hơi là tan tành hết.
Rất nhanh thoái hóa đã bước vào giai đoạn cuối, thân hình hoàn mỹ thon dài cũng dần dần xuất hiện, màu vàng sa lũ, hoa văn trong suốt mà phức tạp, ngón tay thon dài không tỳ vết, khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ không ngôn từ nào tả hết được, ánh mắt nhắm hờ, làm đôi lông mi cong dài khép lại như tấm rèm, tựa hồ như đang thức tỉnh từ giấc ngủ say.
Đây là lần đầu tiên Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên nhìn thấy dung mạo thực sự của Huyễn Điệp vương tử xinh đẹp nhất trong tinh linh giới, Như Mặc tuy đã thấy qua vài lần nhưng hắn cũng phải thừa nhận mỗi lần Địch Tu Tư thoái hóa lại bày ra mỹ mạo xinh đẹp hơn, không ai biết hắn còn thể đẹp đến mức nào nữa.
Nhìn hắn, người ta sẽ thấy tất cả những đồ vật xinh đẹp khác trên thế giới tồn tại chỉ để tô điểm thêm cho hắn mà thôi, Như Mặc dù là nam tử cũng phải tán thưởng vẻ đẹp của hắn, đừng nói gì là nữ nhân, cho nên những gì Địch Tu Tư đã nói cũng không phải là hắn nói khoác.
Nếu nói phần đông nữ tử điên cuồng mê luyến Thanh Liên là vì hắn bẩm sinh đã có hơi thở câu hồn thì yêu thích Địch Tu Tư đều vì lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Hồng quang rốt cuộc cũng tắt, Địch Tu Tư một thân kim lũ lúc này như từ trong bức tranh bước ra, hai mắt mở to giống như hai viên ngọc lưu ly tỏa sáng, uyển chuyển như dòng suối, mí mắt mỏng manh bao quanh đôi mắt linh động khẽ chớp, bày ra vẻ tinh xảo yếu ớt, như là chỉ cần nhìn thấy hắn, người ta sẽ muốn dùng thâm tình để đối đãi, từ khóe mắt đến chân mày đều chờ mong hắn.
Địch Tu Tư như vậy đừng nói là nữ nhân yêu hắn điên cuồng mà ngay cả nam nhân cũng khó cưỡng lại gương mặt kinh tâm động phách của hắn.
Tuyết Ưng cố gắng hết sức mới dời được tầm mắt khỏi gương mặt của Địch Tu Tư, cúi đầu nói “ lại thêm một kẻ yêu nghiệt hại dân hại nước, thật vất vả Thanh Liên mới có chủ, còn tên tại họa này không biết đến khi nào mới có ngươi thu phục được hắn”
Tự nói xong, vừa ngẩng đầu, thấy Ảnh Nhiên vẫn còn si ngốc nhìn Địch Tu Tư thì lập tức dùng thân hình che trước mắt nàng, bất mãn nói “ không được nhìn hắn, tên kia là kẻ tự kỷ điên cuồng, sẽ không yêu bất kỳ ai, hắn chỉ yêu bản thân hắn thôi”
Ảnh Nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn sang Tuyết Ưng, thấy hắn bày ra bộ dáng mất hứng thì ôn nhu nở nụ cười, Huyễn Điệp vương tử dù xinh đẹp thì cũng không phải là người nàng muốn, nhìn một chút thì được chứ biểu nàng yêu hắn thì nàng không dám đâu, nàng thích nam tử anh tuấn có chút tục tằng trước mặt này hơn.
Tuy rằng hắn không có vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng của Như Mặc đại nhân, cũng không hoa lệ tinh xảo như Địch Tu Tư, càng không quyến rũ, câu hồn như Hồ vương Thanh Liên, không cao quý như Tước vương đại nhân nhưng hắn chân tình, dịu dàng, đó mới là điều nàng muốn.
Nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn “ Huyễn Điệp điện hạ yêu ai, ta mặc kệ, ta chỉ biết ta yêu ngươi mà thôi”
” Ảnh Nhiên! “ Tuyết Ưng nghe câu này của nàng thì hạnh phúc ngập tràn, dùng sức ôm nàng vào lòng “ cuối cùng nàng vẫn còn yêu ta, ta cứ sợ nàng sẽ không yêu ta nữa, lần này trở về lập tức thành hôn, long trọng hay không long trọng ta không cần, nếu để ngươi lại chạy trốn thì ta phải làm sao bây giờ?’
” Hảo! Đều nghe lời ngươi!” Ảnh Nhiên ngây ngô cười gật đầu, hưởng thụ cái ôm ấm áp của hắn, đột nhiên nghe Địch Tu Tư hổn hể nói
/60
|