” Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!”
” Nói mấy lần cũng giống vậy thôi, bộ dạng ca ca ta là đẹp nhất, còn ngươi rất, rất, rất nữ tính, không đúng, bộ dạng của ngươi so với nữ nhân còn nữ nhân hơn, chán ghét ngươi, không thích, ai sẽ thích ngươi chứ? Người nào thích ngươi khẳng định là chưa gặp qua ca ca ta, nữ nhân mà gặp ca ca ta rồi chắc chắn sẽ không thích ngươi, ngay cả Tuyết Ưng gạt ngươi kia nhìn cũng còn thuận mắt hơn ngươi”
Đáng thương cho Tuyết Kiều từ nhỏ lớn lên trong hoang mạc, không biết tới hai từ ẻo lả nhưng nghe lời của nàng thì cũng hiểu được ý nàng muốn nói là gì. Như Mặc cố nén cười, còn Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên thì không nhịn được, bật cười thành tiếng, mà Địch Tu Tư bị nói thành nữ nhân thì mặt đen như đít chảo, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên bóp chết nàng.
Thực ra thì bộ dạng của Địch Tu Tư tuy rất đẹp nhưng giống nữ nhân thì không phải, vẻ đẹp của hắn không mang nét nữ tính cũng không có nét anh khí nam tính mà là vẻ đẹ trung tính, đẹp đến không bút mực nào tả xiết, giới tính cũng không ảnh hưởng gì, phong vị như vậy nữ nhân chết thành đàn vì hắn nhưng trong mắt Tuyết Kiều lại chính là yếu điểm chí mạng của Địch Tu Tư.
Từ lúc nàng được giải thoát khỏi tảng đá, khuôn mặt đầu tiên nàng nhìn thấy chính là gương mặt tràn đầy nam tính của Như Mặc, hai tròng mắt xanh biếc sâu thẳm, lạnh lùng trong trẻ, ngũ quan tinh xảo, hơi thở thanh hoa mà lạnh lùng…từ đó chính là tiêu chuẩn để nhận xét người khác của Tuyết Kiều.
Nói thẳng ra thì Như Mặc tuy đẹp nhưng vẻ đẹp của hắn tràn đầy nam tính, thể hiện khí chất cao ngạo của nam tử mà Địch Tu Tư thì có vẻ đẹp phi giới tính, mà điểm này lại là điểm mà Tuyết Kiều không thích.
Địch Tu Tư quả thực không thể tin vào lỗ tai và ánh mắt của mình, ngay cả Như Mặc mỗi lần nhìn thấy hắn cũng không nhịn được mà lộ ánh mắt tán thưởng chứ đừng nói là người khác, thế nhưng Nhân Ngư ngu ngốc ngay cả hai chân cũng không biến ra được này dám nói hắn ẻo lả, còn nói Tuyết Ưng đẹp hơn cả hắn.
Thực sự là không thể nhịn được nữa.
” Khó trách, người nào đó ngay cả hai chân đều không biến ra được nên mới không phân biệt được là sâu hay người, ta làm sao có thể trông cậy nàng có mắt thẩm mỹ chứ”
Địch Tu Tư tức muốn phát điên liền buông lời châm chọc, hoàn toàn quên mất đối phương là người không dễ chọc chút nào, hơn nữa còn là một người có sức mạnh vô biên.
Nhưng hắn u mê không có nghĩa là người khác không thanh tỉnh, Tuyết Ưng lập tức trầm giọng nhắc nhở “ Địch Tu Tư, đủ rồi, ngươi không thể cho rằng tất cả mọi người đều phải si mê ngươi, Tuyết Kiều thích mẫu hình như Như Mặc, ngươi cũng không thiếu hâm mộ thì cần gì phải nói những lời mất phong độ như thế, không thích hợp với tư cách Điệp vương có tu dưỡng của ngươi a”
Như Mặc cũng lo lắng nếu Tuyết Kiều bực mình lên thì có thể dùng cái đuôi kia đánh Địch Tu Tư kia một cái thì hắn lại mất công dụ dỗ nàng để cứu hắn nên vội vàng nói “ Địch Tu Tư, chúc mừng ngươi đã sớm chấm dứt thời kỳ thoái hóa”
Lời nạy ngụ ý rắng Tuyết Kiều đã giúp hắn cho nên Địch Tu Tư không thể xúc phạm tới nàng, cái gương của Tuyết Ưng vừa mới trước mắt chẳng lẽ hắn đã quên?
Nhưng Địch Tu Tư không nghe lời của Như Mặc nói chỉ cảm thấy những lời của Tuyết Ưng thật chói tai, dù nói đúng cũng rất khó nghe nhưng hắn nói như vậy thì đúng là có chút mất phong độ nam tử, cho dù hắn chưa từng thật lòng với nữ nhân nào nhưng vẫn luôn đối với bọn họ rất dịu dàng, ôn nhu, vì vậy mà có nhiều nữ nhân hâm mộ đã đi theo hắn suốt mấy ngàn năm qua.
Ai cũng biết trong ngũ vương của thiên địa, Điệp vương Địch Tu Tư là thích bảo hộ nữ nhân nhất, cũng là nam tử tiêu sái, có phong độ nhất.
Mà nay hắn lại vì những lời của Tuyết Kiều đã buông lời châm chọc nàng, quả thật khác biệt với hành vi hàng ngày của hắn một trời một vực, không khỏi thấy xấu hổ, quay đầu đi không nói tiếng nào.
Tuyết Kiều vốn là người đơn thuần, chưa từng tiếp xúc với nhiều người cho nên đối với sự trào phúng của Địch Tu Tư nàng không hiểu lắm, cho nên càng không có ý trả thù, hơn nữa nàng nghe những lời Tuyết Ưng nói thì biết Tuyết Ưng đang âm thầm khuyên nhủ và cảnh cáo Địch Tu Tư, cảm thấy hắn đang giúp nàng nói chuyện, nên cao hứng không ít, chuyện hắn đã lừa gạt nàng cũng tiêu tan, cao hứng nói với Địch Tu Tư “ Tuyết Ưng nói rất đúng, ta thích ca ca ta, không thèm thích ngươi đâu, tên của ngươi cũng quá dài, không dễ nghe như tên của ca ca ta”
Lời này vừa ra, ngay cả Như Mặc cũng giật mình, Tuyết Kiều đơn thuần, tinh khiết đến mức không từ nào tả nổi, thì ra nàng không hề nhận ra ý tứ châm chọc của Địch Tu Tư.
Nhìn thấy trán Địch Tu Tư lại nổi gân xanh, Như Mặc vội vàng nói “ thời gian không còn sớm, thật sự phải trở về, nếu không đi thì sợ Thanh Liên và Vân Thư không để ý tới chuyện tổn hao đạo hạnh mà bấm đốt ngón tay để tìm tung tích của chúng ta a”
“Đúng vậy, chúng ta nên trở về, Dao Quang chắc là đang lo lắng cho ngươi” Tuyết Ưng cũng vội vàng phụ họa, nắm tay Ảnh Nhiên đi đến bên cạnh Như Mặc.
Như Mặc đem Tuyết Kiều bỏ vào trong ống tay áo của hắn, ôn hòa nói “ Tuyết Kiều, ngươi ngoan ngoãn ở bên trong, khi nào ca ca cho ngươi đi ra thì mới được ra, nhớ kỹ chưa?”
” Ta nhớ kỹ!” Tuyết Kiều ở trong tay áo Như Mặc nhu thuận đáp.
” Đi thôi, Địch Tu Tư!” Như Mặc hô to một tiếng nhưng Địch Tu Tư không nhúc nhích, e là vẫn còn khó chịu trong lòng, sống tới chừng này năm, hắn chưa bao giờ tức giận như lúc này, cư nhiên bị một Nhân Ngư không quen biết ghét bỏ, hắn làm sao mà nuốt nổi cơn tức này chứ?
” Địch Tu Tư? Tuyết Kiều từ lúc sinh ra, ngoài trừ ta thì nàng chỉ mới gặp qua Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên, cho nên không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nếu những lời của nàng làm cho ngươi không thoải mái thì ta là ca ca nàng thay nàng xin lỗi ngươi, ngươi không nên trách nàng”
Như Mặc thấy Địch Tu Tư bất động thì thở dài một hơi, đi tới trước mặt hắn, hơi hạ người thi lễ.
Địch Tu Tư thấy hắn làm thế thì sắc mặt khẽ biến, vội đưa tay đỡ Như Mặc “ Như Mặc, ngươi đang làm gì vậy, chúng ta là bằng hữu bao nhiêu năm qua, ngươi cần gì phải làm vậy chứ? Ngươi không hài lòng vì những lời của ta phải không? được rồi, coi như là ta hẹp hòi, sao có thể trách Tuyết Kiều, ngươi nói rất đúng, nàng là đứa nhỏ không hiểu sự đời mà ta là người đã duyệt qua trăm đóa hoa lại cùng một tiểu hài tử so đo là ta trẻ con, ngươi không mắng ta là đã cho ta thể diện, cư nhiên còn xin lỗi ta, ngươi nha, thực không biết nên nói thế nào mới tốt”
” Địch Tu Tư, cám ơn ngươi, sau này e là còn làm phiền tới ngươi nhiều, cho nên hành lễ với ngươi bây giờ thì sau này ta cũng dễ mở miệng hơn” Như Mặc đùa giỡn.
“Ngươi còn có gì cần ta hỗ trợ, chỉ cần mở miệng là được, lễ nghi thì quên đi. Tốt lắm, bây giờ cần phải rời đi rồi, nếu không trở về sợ là Bắc Dao phu nhân lại khóc lóc, làm cho ngươi nóng ruột a” Địch Tu Tư
” Ngươi còn có thể có cái gì muốn ta hỗ trợ, chỉ để ý mở miệng là được, hoàn lễ đến lễ đi, ngươi cũng không ngại phiền toái! Tốt lắm, lúc này thật sự cần phải đi, nếu không trở về, bắc dao phu nhân sợ là phải bắt đầu điệu nước mắt, cho ngươi nóng nảy!” Địch tu tư khinh chủy một chút như mực kiên, nhìn nhìn chân trời ánh nắng chiều sau hay nói giỡn bàn nói.
Như Mặc thấy cũng đúng, dựa theo tính tình của Dao Quang thì chắc bây giờ đang nước mắt ngắn nước mắt dài mà lo lắng cho hắn, trận chiến ở Tước Hoàng sơn năm đó đã để lại di chứng, bây giờ hắn vừa ra khỏi cửa, chưa kịp trở về là Dao Quang đã đứng ngồi không yên, suy nghĩ miên man, mấy lần hắn ra ngoài, nàng đều là bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, hắn biết là nàng đang cố gắng kiềm chế để không ngăn cản hắn, nhưng nàng đâu biết là hắn nhìn thấy nàng như vậy thì trong lòng cũng ê ẩm và luyến tiếc vô cùng, cho nên những năm gần đây, nếu không phải là việc quan trọng thì hắn sẽ không ra ngoài, nếu có thể dẫn nàng đi cùng thì hắn nhất định sẽ mang theo nàng, hai vợ chồng hắn đã như hợp lại thành một thể.
Giống như hôm nay vậy, vừa mới rời nhà chưa được một ngày nhưng Như Mặc cảm thấy như cả năm, rất nhớ nàng.
Khi đi thì hai người một điệp mà khi trở về thì biến thành bốn người, một Nhân Ngư.
Đôi cánh to lớn của Tuyết Ưng vẫn chở đủ ba ngươi và Tuyết Kiều đã biến thành nhỏ xíu, thẳng tiến về phía Xà sơn.
” Nói mấy lần cũng giống vậy thôi, bộ dạng ca ca ta là đẹp nhất, còn ngươi rất, rất, rất nữ tính, không đúng, bộ dạng của ngươi so với nữ nhân còn nữ nhân hơn, chán ghét ngươi, không thích, ai sẽ thích ngươi chứ? Người nào thích ngươi khẳng định là chưa gặp qua ca ca ta, nữ nhân mà gặp ca ca ta rồi chắc chắn sẽ không thích ngươi, ngay cả Tuyết Ưng gạt ngươi kia nhìn cũng còn thuận mắt hơn ngươi”
Đáng thương cho Tuyết Kiều từ nhỏ lớn lên trong hoang mạc, không biết tới hai từ ẻo lả nhưng nghe lời của nàng thì cũng hiểu được ý nàng muốn nói là gì. Như Mặc cố nén cười, còn Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên thì không nhịn được, bật cười thành tiếng, mà Địch Tu Tư bị nói thành nữ nhân thì mặt đen như đít chảo, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên bóp chết nàng.
Thực ra thì bộ dạng của Địch Tu Tư tuy rất đẹp nhưng giống nữ nhân thì không phải, vẻ đẹp của hắn không mang nét nữ tính cũng không có nét anh khí nam tính mà là vẻ đẹ trung tính, đẹp đến không bút mực nào tả xiết, giới tính cũng không ảnh hưởng gì, phong vị như vậy nữ nhân chết thành đàn vì hắn nhưng trong mắt Tuyết Kiều lại chính là yếu điểm chí mạng của Địch Tu Tư.
Từ lúc nàng được giải thoát khỏi tảng đá, khuôn mặt đầu tiên nàng nhìn thấy chính là gương mặt tràn đầy nam tính của Như Mặc, hai tròng mắt xanh biếc sâu thẳm, lạnh lùng trong trẻ, ngũ quan tinh xảo, hơi thở thanh hoa mà lạnh lùng…từ đó chính là tiêu chuẩn để nhận xét người khác của Tuyết Kiều.
Nói thẳng ra thì Như Mặc tuy đẹp nhưng vẻ đẹp của hắn tràn đầy nam tính, thể hiện khí chất cao ngạo của nam tử mà Địch Tu Tư thì có vẻ đẹp phi giới tính, mà điểm này lại là điểm mà Tuyết Kiều không thích.
Địch Tu Tư quả thực không thể tin vào lỗ tai và ánh mắt của mình, ngay cả Như Mặc mỗi lần nhìn thấy hắn cũng không nhịn được mà lộ ánh mắt tán thưởng chứ đừng nói là người khác, thế nhưng Nhân Ngư ngu ngốc ngay cả hai chân cũng không biến ra được này dám nói hắn ẻo lả, còn nói Tuyết Ưng đẹp hơn cả hắn.
Thực sự là không thể nhịn được nữa.
” Khó trách, người nào đó ngay cả hai chân đều không biến ra được nên mới không phân biệt được là sâu hay người, ta làm sao có thể trông cậy nàng có mắt thẩm mỹ chứ”
Địch Tu Tư tức muốn phát điên liền buông lời châm chọc, hoàn toàn quên mất đối phương là người không dễ chọc chút nào, hơn nữa còn là một người có sức mạnh vô biên.
Nhưng hắn u mê không có nghĩa là người khác không thanh tỉnh, Tuyết Ưng lập tức trầm giọng nhắc nhở “ Địch Tu Tư, đủ rồi, ngươi không thể cho rằng tất cả mọi người đều phải si mê ngươi, Tuyết Kiều thích mẫu hình như Như Mặc, ngươi cũng không thiếu hâm mộ thì cần gì phải nói những lời mất phong độ như thế, không thích hợp với tư cách Điệp vương có tu dưỡng của ngươi a”
Như Mặc cũng lo lắng nếu Tuyết Kiều bực mình lên thì có thể dùng cái đuôi kia đánh Địch Tu Tư kia một cái thì hắn lại mất công dụ dỗ nàng để cứu hắn nên vội vàng nói “ Địch Tu Tư, chúc mừng ngươi đã sớm chấm dứt thời kỳ thoái hóa”
Lời nạy ngụ ý rắng Tuyết Kiều đã giúp hắn cho nên Địch Tu Tư không thể xúc phạm tới nàng, cái gương của Tuyết Ưng vừa mới trước mắt chẳng lẽ hắn đã quên?
Nhưng Địch Tu Tư không nghe lời của Như Mặc nói chỉ cảm thấy những lời của Tuyết Ưng thật chói tai, dù nói đúng cũng rất khó nghe nhưng hắn nói như vậy thì đúng là có chút mất phong độ nam tử, cho dù hắn chưa từng thật lòng với nữ nhân nào nhưng vẫn luôn đối với bọn họ rất dịu dàng, ôn nhu, vì vậy mà có nhiều nữ nhân hâm mộ đã đi theo hắn suốt mấy ngàn năm qua.
Ai cũng biết trong ngũ vương của thiên địa, Điệp vương Địch Tu Tư là thích bảo hộ nữ nhân nhất, cũng là nam tử tiêu sái, có phong độ nhất.
Mà nay hắn lại vì những lời của Tuyết Kiều đã buông lời châm chọc nàng, quả thật khác biệt với hành vi hàng ngày của hắn một trời một vực, không khỏi thấy xấu hổ, quay đầu đi không nói tiếng nào.
Tuyết Kiều vốn là người đơn thuần, chưa từng tiếp xúc với nhiều người cho nên đối với sự trào phúng của Địch Tu Tư nàng không hiểu lắm, cho nên càng không có ý trả thù, hơn nữa nàng nghe những lời Tuyết Ưng nói thì biết Tuyết Ưng đang âm thầm khuyên nhủ và cảnh cáo Địch Tu Tư, cảm thấy hắn đang giúp nàng nói chuyện, nên cao hứng không ít, chuyện hắn đã lừa gạt nàng cũng tiêu tan, cao hứng nói với Địch Tu Tư “ Tuyết Ưng nói rất đúng, ta thích ca ca ta, không thèm thích ngươi đâu, tên của ngươi cũng quá dài, không dễ nghe như tên của ca ca ta”
Lời này vừa ra, ngay cả Như Mặc cũng giật mình, Tuyết Kiều đơn thuần, tinh khiết đến mức không từ nào tả nổi, thì ra nàng không hề nhận ra ý tứ châm chọc của Địch Tu Tư.
Nhìn thấy trán Địch Tu Tư lại nổi gân xanh, Như Mặc vội vàng nói “ thời gian không còn sớm, thật sự phải trở về, nếu không đi thì sợ Thanh Liên và Vân Thư không để ý tới chuyện tổn hao đạo hạnh mà bấm đốt ngón tay để tìm tung tích của chúng ta a”
“Đúng vậy, chúng ta nên trở về, Dao Quang chắc là đang lo lắng cho ngươi” Tuyết Ưng cũng vội vàng phụ họa, nắm tay Ảnh Nhiên đi đến bên cạnh Như Mặc.
Như Mặc đem Tuyết Kiều bỏ vào trong ống tay áo của hắn, ôn hòa nói “ Tuyết Kiều, ngươi ngoan ngoãn ở bên trong, khi nào ca ca cho ngươi đi ra thì mới được ra, nhớ kỹ chưa?”
” Ta nhớ kỹ!” Tuyết Kiều ở trong tay áo Như Mặc nhu thuận đáp.
” Đi thôi, Địch Tu Tư!” Như Mặc hô to một tiếng nhưng Địch Tu Tư không nhúc nhích, e là vẫn còn khó chịu trong lòng, sống tới chừng này năm, hắn chưa bao giờ tức giận như lúc này, cư nhiên bị một Nhân Ngư không quen biết ghét bỏ, hắn làm sao mà nuốt nổi cơn tức này chứ?
” Địch Tu Tư? Tuyết Kiều từ lúc sinh ra, ngoài trừ ta thì nàng chỉ mới gặp qua Tuyết Ưng và Ảnh Nhiên, cho nên không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nếu những lời của nàng làm cho ngươi không thoải mái thì ta là ca ca nàng thay nàng xin lỗi ngươi, ngươi không nên trách nàng”
Như Mặc thấy Địch Tu Tư bất động thì thở dài một hơi, đi tới trước mặt hắn, hơi hạ người thi lễ.
Địch Tu Tư thấy hắn làm thế thì sắc mặt khẽ biến, vội đưa tay đỡ Như Mặc “ Như Mặc, ngươi đang làm gì vậy, chúng ta là bằng hữu bao nhiêu năm qua, ngươi cần gì phải làm vậy chứ? Ngươi không hài lòng vì những lời của ta phải không? được rồi, coi như là ta hẹp hòi, sao có thể trách Tuyết Kiều, ngươi nói rất đúng, nàng là đứa nhỏ không hiểu sự đời mà ta là người đã duyệt qua trăm đóa hoa lại cùng một tiểu hài tử so đo là ta trẻ con, ngươi không mắng ta là đã cho ta thể diện, cư nhiên còn xin lỗi ta, ngươi nha, thực không biết nên nói thế nào mới tốt”
” Địch Tu Tư, cám ơn ngươi, sau này e là còn làm phiền tới ngươi nhiều, cho nên hành lễ với ngươi bây giờ thì sau này ta cũng dễ mở miệng hơn” Như Mặc đùa giỡn.
“Ngươi còn có gì cần ta hỗ trợ, chỉ cần mở miệng là được, lễ nghi thì quên đi. Tốt lắm, bây giờ cần phải rời đi rồi, nếu không trở về sợ là Bắc Dao phu nhân lại khóc lóc, làm cho ngươi nóng ruột a” Địch Tu Tư
” Ngươi còn có thể có cái gì muốn ta hỗ trợ, chỉ để ý mở miệng là được, hoàn lễ đến lễ đi, ngươi cũng không ngại phiền toái! Tốt lắm, lúc này thật sự cần phải đi, nếu không trở về, bắc dao phu nhân sợ là phải bắt đầu điệu nước mắt, cho ngươi nóng nảy!” Địch tu tư khinh chủy một chút như mực kiên, nhìn nhìn chân trời ánh nắng chiều sau hay nói giỡn bàn nói.
Như Mặc thấy cũng đúng, dựa theo tính tình của Dao Quang thì chắc bây giờ đang nước mắt ngắn nước mắt dài mà lo lắng cho hắn, trận chiến ở Tước Hoàng sơn năm đó đã để lại di chứng, bây giờ hắn vừa ra khỏi cửa, chưa kịp trở về là Dao Quang đã đứng ngồi không yên, suy nghĩ miên man, mấy lần hắn ra ngoài, nàng đều là bộ dáng muốn nói rồi lại thôi, hắn biết là nàng đang cố gắng kiềm chế để không ngăn cản hắn, nhưng nàng đâu biết là hắn nhìn thấy nàng như vậy thì trong lòng cũng ê ẩm và luyến tiếc vô cùng, cho nên những năm gần đây, nếu không phải là việc quan trọng thì hắn sẽ không ra ngoài, nếu có thể dẫn nàng đi cùng thì hắn nhất định sẽ mang theo nàng, hai vợ chồng hắn đã như hợp lại thành một thể.
Giống như hôm nay vậy, vừa mới rời nhà chưa được một ngày nhưng Như Mặc cảm thấy như cả năm, rất nhớ nàng.
Khi đi thì hai người một điệp mà khi trở về thì biến thành bốn người, một Nhân Ngư.
Đôi cánh to lớn của Tuyết Ưng vẫn chở đủ ba ngươi và Tuyết Kiều đã biến thành nhỏ xíu, thẳng tiến về phía Xà sơn.
/60
|