Lại nói đến Ngô tẩu và Trương ma ma được thái phu nhân phái người gọi đi uống rượu dùng bữa, uống đến trời dần dần sáng mới lảo đảo trở về, đến trước tân phòng đẩy cửa, bên trong khóa trái cửa. Còn cho là thiếu gia ban đêm muốn an toàn sợ người trông thấy bộ dạng mình nên mới đề phòng như vậy. Đưa tay gõ cửa nói: “chúng nô tài đã trở về.” Chỉ nghe bên trong lên tiếng, chốc lát cửa phòng được mở ra, Ngô và Trương ma ma vừa ló đầu vào thì trông thấy một thân ảnh vận áo ngủ màu trắng vạt áo thì mở rộng ra, hoảng sợ: “Tiểu tổ tông, bị người ta nhìn thấy thì không hay đâu!” Ngẩng đầu lên nhìn lại, hai mắt thẳng tắp, rồi lại xoay người nhìn ra phía ngoài cửa. Người đứng phía sau nói: “Là tân phòng, không đi nhầm.”
Hai dưỡng nương men rượu vẫn còn chếnh choáng nên đầu óc mơ màng. Xoay lại hỏi: “Ngươi là ai, sao lại ở trong tân phòng?”
Người nọ tránh người qua một bên, Ngô tẩu cùng Trương ma ma đưa mắt liếc nhìn trên giường, nhất thời như vịt bị sét đánh, một đạo sấm sét nổ tung trên trời.
Trời vừa sáng, lão thái thái đã sắp xếp trinh thám nấp trước cửa tân phòng sau đó nhanh như chớp vọt đi báo tin vui. “Lão thái thái anh minh! Phác thiếu gia đã ở lại trong tân phòng một đêm. Sáng sớm hôm nay hai bà tử kia trở về, vừa vào cửa liền hôn mê bất tỉnh. Vừa nãy mới tỉnh lại, hệt như con thỏ cắm đầu chạy khỏi cửa lớn.”
Lão thái thái vô cùng vui vẻ: “Rất tốt, đợt này xem Tôn quả phụ kia còn có kế nào mà đùa với ta.”
Lưu Huyền cùng phu nhân ở bên cạnh nghe được, cũng thấy vui sướng.
Ước chừng qua khoảng năm sáu canh giờ, ngoài cửa lại có người chạy đến báo. “Tôn phu nhân ngồi kiệu nhỏ đến đây, mang theo một cô nương cùng hai bà tử vào đến cửa. Đang ở chính sảnh dùng lời thô tục không ngừng mắng mỏ.”
Lão thái thái chậm rãi nói: “Nàng ta quả thật dám đến đây, Huyền nhi, cùng vợ ngươi đi theo ta. Chúng ta đến chính sảnh xem hạng người này muốn làm gì.”
Chưa đến chính sảnh, mấy lời chửi rủa của Tôn quả phụ đã truyền đến trước: “Trời đánh đám người không có lương tâm này, trên đầu đúng là không có vương pháp mà! Không coi ông trời ra gì! Chuyện đoạn tử tuyệt tôn thiếu đạo đức như vậy mà cũng có thể làm ra! . . . . . .” Vừa quay đầu lại, thấy phu thê Lưu Huyền và thái phu nhân, liền đâm đầu về phía Lưu phu nhân. “Lão nương liều mạng với các ngươi!”
Mấy hạ nhân vội nhào đến ngăn lại. Lão thái thái được mấy nha đầu đỡ ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Người phụ nữ này thật không có đạo lý. Nể tình đã kết thân với con gái ngươi nên sẽ không so đo với ngươi. Con gái ngươi vốn là người của Lưu gia ta. Giờ thành thân rồi động phòng cũng là lý lẽ chính đáng. Ngươi không biết xấu hổ còn đến đây nháo cái cái gì!”
Tôn quả phụ hai mắt đỏ au trợn trừng lên: “Lý lẽ chính đáng?! Ta khinh!!! Con trai ngươi được định sẽ kết hôn với con gái ta, giờ lại đi động phòng với con trai của ta còn ra thể thống gì nữa! Ta thật muốn hỏi người trong thiên hạ rốt cuộc đây là đạo lý gì!”
Lưu Huyền lắc đầu nói: “Người phụ nữ này điên rồi! Bà thông gia đang yên lành sao tự dưng lại lôi cái gì con trai ngươi con trai ta vào đây?”
Thanh âm của Tôn quả bỗng nhiên càng trở nên sắc bén hơn: “Đám người trời đánh này, có gan thì ị ra không có thì đi mà dọn phân! Con trai ta và con trai ngươi đang ở trong phòng, Các ngươi lại ở đây mở to mắt không chịu nhận. Ta đem lũ người các ngươi XXXXX
~”
Thái phu nhân lấy tay đập xuống bàn cái rầm: “Còn ra thể thống gì nữa! Lôi người đàn bà điên này ra ngooài cho ta! Con gái Châu Di là do ngươi danh chính ngôn thuận đưa đến đây bái đường động phòng với cháu ta, ngươi ở đây lại điên đảo thị phi nói cái gì là con trai ngươi!”
Tôn quả phụ ngửa mặt lên trời cười to: “Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Được, lão nương sẽ nói đạo lý với bà! Người trong thiên hạ đều biết Tôn hồ thị ta có một nam một nữ.” Đưa tay ra, kéo một nữ tử đôi mắt sưng húp đang đứng cạnh hai dưỡng nương đến, “Đây là Châu Di nhà ta, người ở trong tân phòng cùng con trai ngươi, còn không phải là Ngọc Lang con trai ta!”
Hai dưỡng nương men rượu vẫn còn chếnh choáng nên đầu óc mơ màng. Xoay lại hỏi: “Ngươi là ai, sao lại ở trong tân phòng?”
Người nọ tránh người qua một bên, Ngô tẩu cùng Trương ma ma đưa mắt liếc nhìn trên giường, nhất thời như vịt bị sét đánh, một đạo sấm sét nổ tung trên trời.
Trời vừa sáng, lão thái thái đã sắp xếp trinh thám nấp trước cửa tân phòng sau đó nhanh như chớp vọt đi báo tin vui. “Lão thái thái anh minh! Phác thiếu gia đã ở lại trong tân phòng một đêm. Sáng sớm hôm nay hai bà tử kia trở về, vừa vào cửa liền hôn mê bất tỉnh. Vừa nãy mới tỉnh lại, hệt như con thỏ cắm đầu chạy khỏi cửa lớn.”
Lão thái thái vô cùng vui vẻ: “Rất tốt, đợt này xem Tôn quả phụ kia còn có kế nào mà đùa với ta.”
Lưu Huyền cùng phu nhân ở bên cạnh nghe được, cũng thấy vui sướng.
Ước chừng qua khoảng năm sáu canh giờ, ngoài cửa lại có người chạy đến báo. “Tôn phu nhân ngồi kiệu nhỏ đến đây, mang theo một cô nương cùng hai bà tử vào đến cửa. Đang ở chính sảnh dùng lời thô tục không ngừng mắng mỏ.”
Lão thái thái chậm rãi nói: “Nàng ta quả thật dám đến đây, Huyền nhi, cùng vợ ngươi đi theo ta. Chúng ta đến chính sảnh xem hạng người này muốn làm gì.”
Chưa đến chính sảnh, mấy lời chửi rủa của Tôn quả phụ đã truyền đến trước: “Trời đánh đám người không có lương tâm này, trên đầu đúng là không có vương pháp mà! Không coi ông trời ra gì! Chuyện đoạn tử tuyệt tôn thiếu đạo đức như vậy mà cũng có thể làm ra! . . . . . .” Vừa quay đầu lại, thấy phu thê Lưu Huyền và thái phu nhân, liền đâm đầu về phía Lưu phu nhân. “Lão nương liều mạng với các ngươi!”
Mấy hạ nhân vội nhào đến ngăn lại. Lão thái thái được mấy nha đầu đỡ ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Người phụ nữ này thật không có đạo lý. Nể tình đã kết thân với con gái ngươi nên sẽ không so đo với ngươi. Con gái ngươi vốn là người của Lưu gia ta. Giờ thành thân rồi động phòng cũng là lý lẽ chính đáng. Ngươi không biết xấu hổ còn đến đây nháo cái cái gì!”
Tôn quả phụ hai mắt đỏ au trợn trừng lên: “Lý lẽ chính đáng?! Ta khinh!!! Con trai ngươi được định sẽ kết hôn với con gái ta, giờ lại đi động phòng với con trai của ta còn ra thể thống gì nữa! Ta thật muốn hỏi người trong thiên hạ rốt cuộc đây là đạo lý gì!”
Lưu Huyền lắc đầu nói: “Người phụ nữ này điên rồi! Bà thông gia đang yên lành sao tự dưng lại lôi cái gì con trai ngươi con trai ta vào đây?”
Thanh âm của Tôn quả bỗng nhiên càng trở nên sắc bén hơn: “Đám người trời đánh này, có gan thì ị ra không có thì đi mà dọn phân! Con trai ta và con trai ngươi đang ở trong phòng, Các ngươi lại ở đây mở to mắt không chịu nhận. Ta đem lũ người các ngươi XXXXX
~”
Thái phu nhân lấy tay đập xuống bàn cái rầm: “Còn ra thể thống gì nữa! Lôi người đàn bà điên này ra ngooài cho ta! Con gái Châu Di là do ngươi danh chính ngôn thuận đưa đến đây bái đường động phòng với cháu ta, ngươi ở đây lại điên đảo thị phi nói cái gì là con trai ngươi!”
Tôn quả phụ ngửa mặt lên trời cười to: “Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Được, lão nương sẽ nói đạo lý với bà! Người trong thiên hạ đều biết Tôn hồ thị ta có một nam một nữ.” Đưa tay ra, kéo một nữ tử đôi mắt sưng húp đang đứng cạnh hai dưỡng nương đến, “Đây là Châu Di nhà ta, người ở trong tân phòng cùng con trai ngươi, còn không phải là Ngọc Lang con trai ta!”
/17
|