Khúc Mịch nhờ người giải Lãnh Thác về phòng tạm giam, thời điểm đi ngang qua bên cạnh Khúc Mịch, hắn đột nhiên thò đầu lại gần.
"Anh nghĩ mình rất thông minh sao? Ha ha." Hắn nhếch miệng cười, nói xong rồi xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Khúc Mịch lẳng lặng nhìn theo bóng lưng hắn.
Thấy hắn đi ra, Mạnh Triết đang canh giữ bên ngoài lập tức xông tới chặn đường.
Lãnh Thác ngẩng đầu nhìn, Khúc Mịch lạnh lùng đứng đó, những người khác đều hướng mắt nhìn về phía bên này.
Mạnh Triết nắm chặt hai tay, trán nổi gân xanh. Một lát sau, cậu buông nắm tay ra, nhường đường. Nụ cười trên mặt Lãnh Thác càng rạng rỡ, còn liếc nhìn cậu như muốn khiêu khích.
Mạnh Triết quay đầu nhìn Khúc Mịch đứng trong phòng thẩm vấn: "Đội trưởng Khúc, tôi có việc muốn báo cáo!"
"Vào đây rồi nói."
Mạnh Triết vào trong, đóng cửa lại. Lãnh Thác bị ngăn cách ở bên ngoài, trên mặt thoáng lộ sự thất vọng.
Trong phòng, Mạnh Triết báo cáo kết quả công việc của mình, sau khi đứng vững trên áp lực, cậu đã có bước đột phá trong quá trình điều tra Thôi Minh.
"Đội trưởng Khúc, theo chứng cứ hiện có, Thôi Minh cưỡng gian dâm loạn là có thật, trong đó có một nạn nhân chỉ mới mười bốn tuổi. Gia đình nạn nhân bị uy hiếp hoặc bị mua chuộc để bịt miệng, tất cả bọn họ đều sợ thế lực của Thôi Minh. Tôi đến thăm gia đình người bị hại, liên tục làm công tác tư tưởng, bọn họ biết Thôi Minh đang bị tạm giam không thể bảo lãnh ra ngoài mới chịu nói ra chân tướng. Trong đó có một người lén ghi âm lại cuộc đối thoại với Thôi Minh, nội dung đề cập đến chân tướng và những lời uy hiếp. Cô bé đã được bác sĩ kiểm tra, kết quả xét nghiệm tinh dịch vốn được lưu ở cục cảnh sát không hiểu sao lại mất đi. Có điều người mẹ vẫn giữ lại quần lót của cô bé khi bị cưỡng gian, sau khi xét nghiệm lần nữa, chứng thực là tinh dịch của Thôi Minh. Tôi cho rằng hiện tại chứng cứ đã vô cùng xác nhân, có thể chuyển Thôi Minh cho cơ quan tư pháp theo quy định!"
"Tốt, cậu làm tốt lắm!" Khúc Mịch vỗ vai Mạnh Triết, "Cuối cùng cậu cũng trở thành một cảnh sát hình sự đủ tư cách rồi."
"Đội trưởng Khúc, anh đồng ý giao Thôi Minh cho cơ quan tư pháp sao?"
"Không, tôi không nói vụ án này, mà là thái độ của cậu khi đối mặt với Lãnh Thác. Vụ án của Thôi Minh do cậu toàn quyền phụ trách, nên làm gì cậu cứ quyết định."
"Lãnh Thác! Cái tên đó là kẻ biến thái, cầm thú! Có điều nghĩ lại, cũng tại Tiểu Ninh quá tin người mới cho hắn cơ hội thừa nước đục thả câu, cũng tại tôi không phải người anh đủ tư cách!" Mạnh Triết hối hận. Bản thân anh là cảnh sát hình sự, sao không sớm cảnh báo cô ấy chứ? Lòng người hiểm ác, Đường Ninh từ nhỏ sống trong yêu thương làm sao hiểu được? Mà chính Mạnh Triết cũng không muốn cô nhìn thấy mặt trái của xã hội, bất cứ chuyện gì cũng không cho cô biết, kết quả lại hại cô!
Khúc Mịch lắc đầu: "Không phải Đường Ninh quá tin người khác, cũng không phải cậu không đủ tư cách làm anh trai, mà là Lãnh Thác quá độc ác. Hắn như một con sói đói nhìn chằm chằm con mồi, bám riết không tha, một khi tìm cơ hội, hắn sẽ sẵn sàng ra tay, không cho đối phương chút cơ hội phản kháng! Bị hắn theo dõi như vậy, dù là một người đàn ông cường tráng chỉ sợ cũng rơi vào bẫy của hắn!"
"Đội trưởng Khúc, tôi thấy tinh thần của Lãnh Thác không bình thường. Nếu luật sư của hắn biện hộ theo việc này, e là hắn sẽ thoát khỏi tội tử hình. Loại người như hắn chết ngàn lần cũng không tiếc, nhưng pháp luật lại có lỗ hổng. Tôi thực sự không cam lòng!"
"Hắn sẽ phải nhận sự trừng phạt hắn nên có!" Khúc Mịch khẳng định.
Mạnh Triết lại thấy mơ hồ. Bệnh nhân tâm thần vi phạm pháp luật chỉ bị giam giữ. Cậu chứng kiến toàn bộ quá trình thẩm vấn lãnh thác, dù là người thường cũng nhìn ra hắn mắc chứng tâm thần phân liệt, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng. Chỉ cần luật sư giúp hắn xin giám định tinh thần, hắn có thể thoát tội.
Nhưng Khúc Mịch lại chắc chắn như vậy, Mạnh Triết không khỏi nghi ngờ.
Thẩm vấn Lãnh Thác một ngày, nghe hắn miêu tả quá trình giết người, tâm trạng mọi người đều lên xuống như ngồi tàu siêu tốc. Thấy mọi người chưa ăn trưa, Khúc Mịch cho mọi người tan làm sớm, ngày mai thẩm vấn tiếp.
Nhưng chưa đến ngày hôm sau, cả đội hình sự đã bị triệu tập khẩn cấp.
"Lãnh Thác đã trốn khỏi phòng giam, hắn còn để lại một tờ giấy!" Khúc Mịch nói.
Phòng giam là nơi nào chứ, đó là chỗ giam giữ tội phạm chờ định tội, rất hiếm người có thể chạy ra. Lãnh Thác kia sao nói trốn là trốn được, còn để lại một tờ giấy, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Khúc Mịch, tôi chờ anh!
Xem nội dung trên tờ giấy hắn để lại, mọi người đều không biết hắn có mục đích gì.
"Đồng nghiệp ở trại giam phát hiện Lãnh Thác bỏ trốn, lập tức thông báo với chúng ta. Tôi đã hạ lệnh kiểm soát các ga tàu, bến xe và các tuyến đường trong thành phố, Lãnh Thác có mọc thêm cánh cũng không thể bay ra khỏi Nam giang! Có điều, hình như hắn không hề muốn chạy. Tôi nghĩ hắn muốn chơi một trò chơi, thế thì tôi sẽ chơi với hắn!" Khúc Mịch không hề hoảng loạn.
"Đội trưởng Khúc, tôi mới từ trại giam trở về. Không biết Lãnh Thác đã dùng cách gì mà có thể dễ dàng mở tất cả ổ khóa." Lục Li thở hổn hển chạy về, "Camera có quay lại quá trình hắn đào tẩu, tôi có mang video về!"
"Được, mau xem!" Khúc Mịch ra lệnh.
Trên màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt của Lãnh Thác. Trong tay hắn có một vật nhỏ, chỉ cần nhẹ nhàng cho vào ổ khóa xoay xoay là có thể mở ra dễ như trở bàn tay.
Hắn nghênh ngang thoát khỏi phòng giam, lúc tới cửa còn quay đầu nhìn camera, khẽ cười. Trước trại giam có đậu một chiếc xe màu đen không sổ, hắn vừa leo lên xe lập tức chạy đi.
"Người của trại giam chết hết rồi hả!" Hách Minh tức giận đập bàn, "Để hắn nghênh ngang ra ngoài như vậy, chúng ta phải phí bao công sức để bắt hắn lại đây!"
"Cậu nói trúng rồi, tất cả đồng nghiệp ở trại giam đều ngủ say. Sau khi khoa pháp chứng kiểm tra, chứng thực trong cơm của họ bị bỏ thuốc mê." Lục Li trả lời.
Tất cả việc này đều có kế hoạch từ trước, thảo nào hôm qua câu cuối cùng hắn lại nói với Khúc Mịch như vậy. Nếu hắn đã lên kế hoạch ngay từ đầu thì liệu hắn có biến mất luôn không? Đây là vấn đề mọi người đang lo lắng.
"Lập tức trích xuất camera theo hướng chiếc xe, nhất định phải tìm ra nó!"
Đội hình sự bận rộn đến sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng tìm được nơi xuất hiện cuối cùng của chiếc xe, từ camera có thể nhìn thấy Lãnh Thác xuống xe, một tiếng sau, có một người đàn ông khác đi tới lái xe đi.
Khúc Mịch cho video dừng lại, phóng to hình ảnh. Người đàn ông đó là luật sư của Lãnh Thác!
"Anh nghĩ mình rất thông minh sao? Ha ha." Hắn nhếch miệng cười, nói xong rồi xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Khúc Mịch lẳng lặng nhìn theo bóng lưng hắn.
Thấy hắn đi ra, Mạnh Triết đang canh giữ bên ngoài lập tức xông tới chặn đường.
Lãnh Thác ngẩng đầu nhìn, Khúc Mịch lạnh lùng đứng đó, những người khác đều hướng mắt nhìn về phía bên này.
Mạnh Triết nắm chặt hai tay, trán nổi gân xanh. Một lát sau, cậu buông nắm tay ra, nhường đường. Nụ cười trên mặt Lãnh Thác càng rạng rỡ, còn liếc nhìn cậu như muốn khiêu khích.
Mạnh Triết quay đầu nhìn Khúc Mịch đứng trong phòng thẩm vấn: "Đội trưởng Khúc, tôi có việc muốn báo cáo!"
"Vào đây rồi nói."
Mạnh Triết vào trong, đóng cửa lại. Lãnh Thác bị ngăn cách ở bên ngoài, trên mặt thoáng lộ sự thất vọng.
Trong phòng, Mạnh Triết báo cáo kết quả công việc của mình, sau khi đứng vững trên áp lực, cậu đã có bước đột phá trong quá trình điều tra Thôi Minh.
"Đội trưởng Khúc, theo chứng cứ hiện có, Thôi Minh cưỡng gian dâm loạn là có thật, trong đó có một nạn nhân chỉ mới mười bốn tuổi. Gia đình nạn nhân bị uy hiếp hoặc bị mua chuộc để bịt miệng, tất cả bọn họ đều sợ thế lực của Thôi Minh. Tôi đến thăm gia đình người bị hại, liên tục làm công tác tư tưởng, bọn họ biết Thôi Minh đang bị tạm giam không thể bảo lãnh ra ngoài mới chịu nói ra chân tướng. Trong đó có một người lén ghi âm lại cuộc đối thoại với Thôi Minh, nội dung đề cập đến chân tướng và những lời uy hiếp. Cô bé đã được bác sĩ kiểm tra, kết quả xét nghiệm tinh dịch vốn được lưu ở cục cảnh sát không hiểu sao lại mất đi. Có điều người mẹ vẫn giữ lại quần lót của cô bé khi bị cưỡng gian, sau khi xét nghiệm lần nữa, chứng thực là tinh dịch của Thôi Minh. Tôi cho rằng hiện tại chứng cứ đã vô cùng xác nhân, có thể chuyển Thôi Minh cho cơ quan tư pháp theo quy định!"
"Tốt, cậu làm tốt lắm!" Khúc Mịch vỗ vai Mạnh Triết, "Cuối cùng cậu cũng trở thành một cảnh sát hình sự đủ tư cách rồi."
"Đội trưởng Khúc, anh đồng ý giao Thôi Minh cho cơ quan tư pháp sao?"
"Không, tôi không nói vụ án này, mà là thái độ của cậu khi đối mặt với Lãnh Thác. Vụ án của Thôi Minh do cậu toàn quyền phụ trách, nên làm gì cậu cứ quyết định."
"Lãnh Thác! Cái tên đó là kẻ biến thái, cầm thú! Có điều nghĩ lại, cũng tại Tiểu Ninh quá tin người mới cho hắn cơ hội thừa nước đục thả câu, cũng tại tôi không phải người anh đủ tư cách!" Mạnh Triết hối hận. Bản thân anh là cảnh sát hình sự, sao không sớm cảnh báo cô ấy chứ? Lòng người hiểm ác, Đường Ninh từ nhỏ sống trong yêu thương làm sao hiểu được? Mà chính Mạnh Triết cũng không muốn cô nhìn thấy mặt trái của xã hội, bất cứ chuyện gì cũng không cho cô biết, kết quả lại hại cô!
Khúc Mịch lắc đầu: "Không phải Đường Ninh quá tin người khác, cũng không phải cậu không đủ tư cách làm anh trai, mà là Lãnh Thác quá độc ác. Hắn như một con sói đói nhìn chằm chằm con mồi, bám riết không tha, một khi tìm cơ hội, hắn sẽ sẵn sàng ra tay, không cho đối phương chút cơ hội phản kháng! Bị hắn theo dõi như vậy, dù là một người đàn ông cường tráng chỉ sợ cũng rơi vào bẫy của hắn!"
"Đội trưởng Khúc, tôi thấy tinh thần của Lãnh Thác không bình thường. Nếu luật sư của hắn biện hộ theo việc này, e là hắn sẽ thoát khỏi tội tử hình. Loại người như hắn chết ngàn lần cũng không tiếc, nhưng pháp luật lại có lỗ hổng. Tôi thực sự không cam lòng!"
"Hắn sẽ phải nhận sự trừng phạt hắn nên có!" Khúc Mịch khẳng định.
Mạnh Triết lại thấy mơ hồ. Bệnh nhân tâm thần vi phạm pháp luật chỉ bị giam giữ. Cậu chứng kiến toàn bộ quá trình thẩm vấn lãnh thác, dù là người thường cũng nhìn ra hắn mắc chứng tâm thần phân liệt, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng. Chỉ cần luật sư giúp hắn xin giám định tinh thần, hắn có thể thoát tội.
Nhưng Khúc Mịch lại chắc chắn như vậy, Mạnh Triết không khỏi nghi ngờ.
Thẩm vấn Lãnh Thác một ngày, nghe hắn miêu tả quá trình giết người, tâm trạng mọi người đều lên xuống như ngồi tàu siêu tốc. Thấy mọi người chưa ăn trưa, Khúc Mịch cho mọi người tan làm sớm, ngày mai thẩm vấn tiếp.
Nhưng chưa đến ngày hôm sau, cả đội hình sự đã bị triệu tập khẩn cấp.
"Lãnh Thác đã trốn khỏi phòng giam, hắn còn để lại một tờ giấy!" Khúc Mịch nói.
Phòng giam là nơi nào chứ, đó là chỗ giam giữ tội phạm chờ định tội, rất hiếm người có thể chạy ra. Lãnh Thác kia sao nói trốn là trốn được, còn để lại một tờ giấy, hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Khúc Mịch, tôi chờ anh!
Xem nội dung trên tờ giấy hắn để lại, mọi người đều không biết hắn có mục đích gì.
"Đồng nghiệp ở trại giam phát hiện Lãnh Thác bỏ trốn, lập tức thông báo với chúng ta. Tôi đã hạ lệnh kiểm soát các ga tàu, bến xe và các tuyến đường trong thành phố, Lãnh Thác có mọc thêm cánh cũng không thể bay ra khỏi Nam giang! Có điều, hình như hắn không hề muốn chạy. Tôi nghĩ hắn muốn chơi một trò chơi, thế thì tôi sẽ chơi với hắn!" Khúc Mịch không hề hoảng loạn.
"Đội trưởng Khúc, tôi mới từ trại giam trở về. Không biết Lãnh Thác đã dùng cách gì mà có thể dễ dàng mở tất cả ổ khóa." Lục Li thở hổn hển chạy về, "Camera có quay lại quá trình hắn đào tẩu, tôi có mang video về!"
"Được, mau xem!" Khúc Mịch ra lệnh.
Trên màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt của Lãnh Thác. Trong tay hắn có một vật nhỏ, chỉ cần nhẹ nhàng cho vào ổ khóa xoay xoay là có thể mở ra dễ như trở bàn tay.
Hắn nghênh ngang thoát khỏi phòng giam, lúc tới cửa còn quay đầu nhìn camera, khẽ cười. Trước trại giam có đậu một chiếc xe màu đen không sổ, hắn vừa leo lên xe lập tức chạy đi.
"Người của trại giam chết hết rồi hả!" Hách Minh tức giận đập bàn, "Để hắn nghênh ngang ra ngoài như vậy, chúng ta phải phí bao công sức để bắt hắn lại đây!"
"Cậu nói trúng rồi, tất cả đồng nghiệp ở trại giam đều ngủ say. Sau khi khoa pháp chứng kiểm tra, chứng thực trong cơm của họ bị bỏ thuốc mê." Lục Li trả lời.
Tất cả việc này đều có kế hoạch từ trước, thảo nào hôm qua câu cuối cùng hắn lại nói với Khúc Mịch như vậy. Nếu hắn đã lên kế hoạch ngay từ đầu thì liệu hắn có biến mất luôn không? Đây là vấn đề mọi người đang lo lắng.
"Lập tức trích xuất camera theo hướng chiếc xe, nhất định phải tìm ra nó!"
Đội hình sự bận rộn đến sáng sớm hôm sau, cuối cùng cũng tìm được nơi xuất hiện cuối cùng của chiếc xe, từ camera có thể nhìn thấy Lãnh Thác xuống xe, một tiếng sau, có một người đàn ông khác đi tới lái xe đi.
Khúc Mịch cho video dừng lại, phóng to hình ảnh. Người đàn ông đó là luật sư của Lãnh Thác!
/479
|