Khúc Mịch không ngờ lại nhận được điện thoại của Thôi Hải. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, vì thế anh dẫn Vương Thành cùng đến chỗ hẹn.
Chỉ mới nói chuyện vài câu, Khúc Mịch đã phát hiện Thôi Hải không phải người bình thường. Người này lòng dạ nham hiểm, đối diện với “kẻ thù” tống con trai mình vào tù vẫn tươi cười chào đón.
Bọn họ vừa ngồi vào bàn liền có một mỹ nữ mặc sườn xám đến.
“Lâu rồi ông chủ Thôi không đến, trà xịn lần trước vẫn còn giữ lại cho ông chủ đấy.” Mỹ nữ mỉm cười.
“Đội trưởng Khúc là khách quý trong các khách quý. Tôi nghe nói thứ mà ông chủ các cô giấu mới là hàng tốt nhất.” Thôi Hải là khách hàng VIP, khá thân với nhân viên phục vụ, “Lấy trà đó đi, tiền không thiếu. Đội trưởng Khúc là chuyên gia thưởng thức trà, đừng làm mất mặt quán trà Vận Hải các cô, coi chừng ông chủ không tha cho cô đâu.”
Nói rồi, Thôi Hải bật cười.
Phục vụ ra ngoài, lát sau bưng một cái khay vào.
Cô ta mở hộp gỗ đựng lá trà ra cho Thôi Hải xem, Thôi Hải bảo cô ta giao cho Khúc Mịch.
“Hộp trà này được chạm khắc thủ công từ gỗ sồi hảo hạng, lá trà vốn là thân gỗ, tốt nhất nên cất giữ trong hộp gỗ.” Khúc Mịch sao có thể không nhìn ra Thôi Hải đang có ý đồ thử mình, anh nhận hộp đựng lá trà, cầm lên xem chất lượng rồi mới đưa sát mũi ngửi.
Trông anh rất giống người trong nghề, Thôi Hải thầm gật đầu. Nếu không phải bọn họ đang đứng trên hai lập trường khác nhau, ông ta chắc chắn sẽ nghĩ cách lôi kéo người này.
“Ân Thi Ngọc Lộ được sản xuất ở Hồ Bắc, nổi tiếng từ thời nhà Đường. Tuy không nổi tiếng bằng Long Tỉnh nhưng nó đặc biệt nhờ quy trình sản xuất và dụng cụ sử dụng. Đây là loại trà chưng cất được lưu giữ từ thời cổ đại. Những lá trà này xanh tươi, thẳng tắp, hình dáng như lá thông, trông có vẻ là hàng tốt, nhưng có thật sự là đồ tốt hay không phải đợi pha ra mới biết.”
Nhân viên phục vụ vô cùng bội phục.
Thôi Hải cũng phải gật đầu: “Xem ra tôi hẹn đội trưởng Khúc ra đây thưởng thức trà là đúng rồi.”
Khúc Mịch chỉ mỉm cười, nghiêm túc thưởng thức cách nghệ nhân pha trà.
“Nước trong, hương thanh, vị ngọt, lá xanh như ngọc. Trà ngon.” Khúc Mịch cầm chén trà lên xem rồi uống một ngụm.
Vương Thành cũng cầm chén trà lên uống thử, chỉ cảm thấy trà ngon bình thường, hoàn toàn không hiểu lời nhận xét của Khúc Mịch.
Thôi Hải gật gù: “Xem ra hôm nay tôi tìm đúng người rồi, chỉ có đội trưởng Khúc mới biết thưởng thức Ân Thi Ngọc Lộ, trà này là 'chết không hối tiếc', ha ha ha.”
“Cảm ơn ông chủ Thôi đã chiêu đãi chúng tôi trà ngon như vậy, để ông tốn kém rồi. Trà cũng đã uống xong, chúng tôi nên về đây, lần sau nếu có cơ hội có trà ngon, tôi sẽ mời ông chủ Thôi đến thưởng thức.” Nói rồi, Khúc Mịch liền muốn đứng dậy.
Thôi Hải vội ngăn cản: “Thật ra tôi có việc muốn nhờ đội trưởng Khúc.”
Ông ta ra hiệu cho nhân viên.
Nhân viên ra ngoài đóng cửa lại, Thôi Hải lại nhìn sang Vương Thành.
“Nếu có liên quan đến vụ án thì ông chủ Thôi cứ nói đi, cậu ấy là một trong những thành viên tham gia phá án.” Khúc Mịch đương nhiên không muốn nói chuyện riêng với Thôi Hải, đó chính là lý do anh dẫn Vương Thành theo.
Thôi Hải hơi chần chờ, thấy Khúc Mịch không thay đổi ý kiến, ông ta mới nói: “Thật ra tôi muốn biết tiến triển vụ án, dù gì cũng liên quan đến công trình của tôi, tôi là người làm văn, lần này đã cược toàn bộ tài sản vào công viên giải trí, không thể để xảy ra sơ sót. Bữa cơm của gia đình tôi và hơn một ngàn nhân viên đều dựa vào nó, tôi thật sự không thể mặc kệ.”
“Ông chủ Thôi, vụ án là cơ mật của đội hình sự. Tuy bây giờ tôi không nằm trong biên chế nhưng cũng không thể làm trái quy định của họ.”
“Đội trưởng Khúc, tôi không ép anh làm bất cứ chuyện gì trái pháp luật hay đạo đức cả.” Thôi Hải vội giải thích, “Tôi chỉ muốn nhanh chóng khởi công công trình. Bí thư Vương rất tin tưởng anh, vụ án này chỉ cần anh nói một câu, không ai dám nghi ngờ hay phản bác cả. Thật ra vụ án thì có thể từ từ điều tra. Nhưng công trình lớn như vậy nói dừng là dừng sẽ gây dư luận không tốt, áp lực của các anh cũng rất lớn. Đội trưởng Khúc, chỉ cần công trình của tôi thuận lợi tiến hành, anh có điều kiện gì tôi cũng đều đồng ý!”
Trong suy nghĩ của Thôi Hải, ai cũng có thể mua chuộc, chẳng qua giá của mỗi người khác nhau mà thôi. Ông ta không tin đứng trước lợi ích vẫn có người giữ nét thanh cao.
“Đội trưởng Khúc, đây là chìa khóa biệt thự và một chiếc xe thể thao. Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng đâu ai chê nhiều tiền đúng không? Anh chỉ cần nói mấy câu là mọi việc đều được xử lý, với tôi, với anh, với mọi người đều có lợi, cớ sao không làm?” Thôi Hải thấy Khúc Mịch không trả lời, tưởng anh nghe lọt tai điều mình nói, đang do dự, vì thế tiếp tục khuyên nhủ, “Nghe nói đội trưởng Khúc mới kết hôn, đây coi như là quà tân hôn đi.”
“Vô công bất thụ lộc, ông chủ Thôi muốn tặng quà tân hôn, nếu tôi khăng khăng không nhận nghĩa là không nể mặt ông, ly trà này cứ coi là quà đi. Còn về vụ án thì vẫn nên xử lý theo quy định, có việc gì hẹn gặp ông ở đội hình sự vào ngày mai.”
“Đội trưởng Khúc đừng căng thẳng thế. Vụ án thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm công trình của tôi có thể tiếp tục khởi công hay không.” Lúc này Thôi Hải không cười nữa, “Khi nãy có thể là do tôi biểu đạt không rõ, ý tôi không phải bảo đội trưởng Khúc kết án qua loa hay bắt ai đó gánh tội thay, đội trưởng Khúc có thể từ từ điều tra vụ án đó, tôi chỉ mong anh giúp tôi nói vài câu với bí thư Vương, cho tôi tiếp tục thi công công trình.”
“Ông chủ Thôi quá đề cao tôi rồi. Hơn nữa tôi nghe nói công trình này ông đã lên kế hoạch năm năm nhưng hai năm trước đã bị trì hoãn. Khi đó ông chủ Thôi không gấp, bây giờ thì quá sốt ruột. Theo tôi ông chủ Thôi cứ lấy tĩnh xem động mới là thượng sách.”
“Đội trưởng Khúc nói đúng, có điều nay đã khác xưa. Khi đó kế hoạch của tôi chỉ trong giai đoạn chuẩn bị, chưa bắt đầu, tổn thất hoàn toàn nằm trong khả năng khống chế. Bây giờ nếu hạng mục công viên giải trí không thành công, tôi chắc chắn phải tuyên bố phá sản, cả nhà tôi phải ra đường sống mất.”
“Đúng vậy, hai năm trước quản lý phụ trách dự án dỡ bỏ khu ổ chuột bị rơi đài nên dự án bị hoãn vô thời hạn, tôi nghe nói giám đốc sở họ Mã bị kết án chung thân, vợ ông ta qua đời vì lên cơn đau tim ngay ngày ông ta bị bắt giam, đứa con trai duy nhất của ông ta cũng bị điên, đúng là thảm.” Khúc Mịch lắc đầu.
“Tôi và ông Mã là đồng nghiệp bạn bè nhiều năm, ông ấy gặp chuyện tôi đau lòng hơn ai hết. Tôi đã khuyên ông ấy đừng dính vào chuyện này, nhưng ông ấy không nghe,tôi cũng hết cách. Tôi từ chức cơ quan nhà nước, về làm dân thường một phần cũng vì chuyện của ông ấy. Là một đảng viên, một công chức, tôi thấy xấu hổ vì không báo cáo kịp thời những nghi ngờ của mình với cấp trên. Nhưng cả nhà họ Mã rơi vào kết cục như ngày hôm nay cũng không phải điều tôi muốn nhìn thấy. Thôi, không nói chuyện đau lòng này nữa, còn nói nữa tôi chỉ có thể uống rượu mới giải sầu. Đội trưởng Khúc, Thôi Hải tôi là người trọng tình trọng nghĩa. Nếu ai đó giúp đỡ tôi trong lúc tôi khó khăn, món nợ đó tôi nhất định sẽ trả. Anh đừng từ chối vội, mấy ngày nữa tình hình có lẽ sẽ thay đổi. Tôi nghĩ đội trưởng Khúc hiểu đạo lý anh hùng phải xem thời thế hơn tôi.
Thôi Hải biết buổi nói chuyện hôm nay không mang lại kết quả gì. Nếu tiếp tục dây dưa sẽ khiến Khúc Mịch không vui. Thanh niên này là người khó nắm bắt nhất ông ta từng gặp. Nhà họ Khúc có bối cảnh chính trị, chỉ với chút sức của ông ta muốn lung lay nhà họ Khúc chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Lần trước con trai ông ta bị tống vào ngục giam, ông ta suýt cũng vào cùng. Nếu không phải Khúc Mịch không nhờ đến thế lực nhà họ Khúc, ông ta chắc chắn không thể thoát thân. Vậy nên ông ta chỉ có thể mua chuộc Khúc Mịch, không thể đối chọi.
Thôi Hải muốn lái xe đưa Khúc Mịch về nhưng bị Khúc Mịch từ chối.
Nhân viên lái xe tới, đích thân Thôi Hải đi mở cửa cho anh: “Đội trưởng Khúc lái xe chậm thôi, chú ý an toàn.”
“Cảm ơn ông chủ Thôi.”
Khúc Mịch không khách sáo, còn Vương Thành thì rùng mình. Cậu từng đến công ty của Thôi Hải, nơi đó huy hoàng tráng lệ như cung điện, nếu không có thẻ cảnh sát, cậu ta đoán cả đời này bản thân cũng không bước chân vào văn phòng của ông ta. Thôi Hải cũng là người kiêu ngạo nhưng hôm nay lại liên tục nhượng bộ. Giữa người và người đúng là có sự khác biệt, khi nào cậu mới có thể trở nên giống đội trưởng Khúc đây?
Chỉ mới nói chuyện vài câu, Khúc Mịch đã phát hiện Thôi Hải không phải người bình thường. Người này lòng dạ nham hiểm, đối diện với “kẻ thù” tống con trai mình vào tù vẫn tươi cười chào đón.
Bọn họ vừa ngồi vào bàn liền có một mỹ nữ mặc sườn xám đến.
“Lâu rồi ông chủ Thôi không đến, trà xịn lần trước vẫn còn giữ lại cho ông chủ đấy.” Mỹ nữ mỉm cười.
“Đội trưởng Khúc là khách quý trong các khách quý. Tôi nghe nói thứ mà ông chủ các cô giấu mới là hàng tốt nhất.” Thôi Hải là khách hàng VIP, khá thân với nhân viên phục vụ, “Lấy trà đó đi, tiền không thiếu. Đội trưởng Khúc là chuyên gia thưởng thức trà, đừng làm mất mặt quán trà Vận Hải các cô, coi chừng ông chủ không tha cho cô đâu.”
Nói rồi, Thôi Hải bật cười.
Phục vụ ra ngoài, lát sau bưng một cái khay vào.
Cô ta mở hộp gỗ đựng lá trà ra cho Thôi Hải xem, Thôi Hải bảo cô ta giao cho Khúc Mịch.
“Hộp trà này được chạm khắc thủ công từ gỗ sồi hảo hạng, lá trà vốn là thân gỗ, tốt nhất nên cất giữ trong hộp gỗ.” Khúc Mịch sao có thể không nhìn ra Thôi Hải đang có ý đồ thử mình, anh nhận hộp đựng lá trà, cầm lên xem chất lượng rồi mới đưa sát mũi ngửi.
Trông anh rất giống người trong nghề, Thôi Hải thầm gật đầu. Nếu không phải bọn họ đang đứng trên hai lập trường khác nhau, ông ta chắc chắn sẽ nghĩ cách lôi kéo người này.
“Ân Thi Ngọc Lộ được sản xuất ở Hồ Bắc, nổi tiếng từ thời nhà Đường. Tuy không nổi tiếng bằng Long Tỉnh nhưng nó đặc biệt nhờ quy trình sản xuất và dụng cụ sử dụng. Đây là loại trà chưng cất được lưu giữ từ thời cổ đại. Những lá trà này xanh tươi, thẳng tắp, hình dáng như lá thông, trông có vẻ là hàng tốt, nhưng có thật sự là đồ tốt hay không phải đợi pha ra mới biết.”
Nhân viên phục vụ vô cùng bội phục.
Thôi Hải cũng phải gật đầu: “Xem ra tôi hẹn đội trưởng Khúc ra đây thưởng thức trà là đúng rồi.”
Khúc Mịch chỉ mỉm cười, nghiêm túc thưởng thức cách nghệ nhân pha trà.
“Nước trong, hương thanh, vị ngọt, lá xanh như ngọc. Trà ngon.” Khúc Mịch cầm chén trà lên xem rồi uống một ngụm.
Vương Thành cũng cầm chén trà lên uống thử, chỉ cảm thấy trà ngon bình thường, hoàn toàn không hiểu lời nhận xét của Khúc Mịch.
Thôi Hải gật gù: “Xem ra hôm nay tôi tìm đúng người rồi, chỉ có đội trưởng Khúc mới biết thưởng thức Ân Thi Ngọc Lộ, trà này là 'chết không hối tiếc', ha ha ha.”
“Cảm ơn ông chủ Thôi đã chiêu đãi chúng tôi trà ngon như vậy, để ông tốn kém rồi. Trà cũng đã uống xong, chúng tôi nên về đây, lần sau nếu có cơ hội có trà ngon, tôi sẽ mời ông chủ Thôi đến thưởng thức.” Nói rồi, Khúc Mịch liền muốn đứng dậy.
Thôi Hải vội ngăn cản: “Thật ra tôi có việc muốn nhờ đội trưởng Khúc.”
Ông ta ra hiệu cho nhân viên.
Nhân viên ra ngoài đóng cửa lại, Thôi Hải lại nhìn sang Vương Thành.
“Nếu có liên quan đến vụ án thì ông chủ Thôi cứ nói đi, cậu ấy là một trong những thành viên tham gia phá án.” Khúc Mịch đương nhiên không muốn nói chuyện riêng với Thôi Hải, đó chính là lý do anh dẫn Vương Thành theo.
Thôi Hải hơi chần chờ, thấy Khúc Mịch không thay đổi ý kiến, ông ta mới nói: “Thật ra tôi muốn biết tiến triển vụ án, dù gì cũng liên quan đến công trình của tôi, tôi là người làm văn, lần này đã cược toàn bộ tài sản vào công viên giải trí, không thể để xảy ra sơ sót. Bữa cơm của gia đình tôi và hơn một ngàn nhân viên đều dựa vào nó, tôi thật sự không thể mặc kệ.”
“Ông chủ Thôi, vụ án là cơ mật của đội hình sự. Tuy bây giờ tôi không nằm trong biên chế nhưng cũng không thể làm trái quy định của họ.”
“Đội trưởng Khúc, tôi không ép anh làm bất cứ chuyện gì trái pháp luật hay đạo đức cả.” Thôi Hải vội giải thích, “Tôi chỉ muốn nhanh chóng khởi công công trình. Bí thư Vương rất tin tưởng anh, vụ án này chỉ cần anh nói một câu, không ai dám nghi ngờ hay phản bác cả. Thật ra vụ án thì có thể từ từ điều tra. Nhưng công trình lớn như vậy nói dừng là dừng sẽ gây dư luận không tốt, áp lực của các anh cũng rất lớn. Đội trưởng Khúc, chỉ cần công trình của tôi thuận lợi tiến hành, anh có điều kiện gì tôi cũng đều đồng ý!”
Trong suy nghĩ của Thôi Hải, ai cũng có thể mua chuộc, chẳng qua giá của mỗi người khác nhau mà thôi. Ông ta không tin đứng trước lợi ích vẫn có người giữ nét thanh cao.
“Đội trưởng Khúc, đây là chìa khóa biệt thự và một chiếc xe thể thao. Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng đâu ai chê nhiều tiền đúng không? Anh chỉ cần nói mấy câu là mọi việc đều được xử lý, với tôi, với anh, với mọi người đều có lợi, cớ sao không làm?” Thôi Hải thấy Khúc Mịch không trả lời, tưởng anh nghe lọt tai điều mình nói, đang do dự, vì thế tiếp tục khuyên nhủ, “Nghe nói đội trưởng Khúc mới kết hôn, đây coi như là quà tân hôn đi.”
“Vô công bất thụ lộc, ông chủ Thôi muốn tặng quà tân hôn, nếu tôi khăng khăng không nhận nghĩa là không nể mặt ông, ly trà này cứ coi là quà đi. Còn về vụ án thì vẫn nên xử lý theo quy định, có việc gì hẹn gặp ông ở đội hình sự vào ngày mai.”
“Đội trưởng Khúc đừng căng thẳng thế. Vụ án thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ quan tâm công trình của tôi có thể tiếp tục khởi công hay không.” Lúc này Thôi Hải không cười nữa, “Khi nãy có thể là do tôi biểu đạt không rõ, ý tôi không phải bảo đội trưởng Khúc kết án qua loa hay bắt ai đó gánh tội thay, đội trưởng Khúc có thể từ từ điều tra vụ án đó, tôi chỉ mong anh giúp tôi nói vài câu với bí thư Vương, cho tôi tiếp tục thi công công trình.”
“Ông chủ Thôi quá đề cao tôi rồi. Hơn nữa tôi nghe nói công trình này ông đã lên kế hoạch năm năm nhưng hai năm trước đã bị trì hoãn. Khi đó ông chủ Thôi không gấp, bây giờ thì quá sốt ruột. Theo tôi ông chủ Thôi cứ lấy tĩnh xem động mới là thượng sách.”
“Đội trưởng Khúc nói đúng, có điều nay đã khác xưa. Khi đó kế hoạch của tôi chỉ trong giai đoạn chuẩn bị, chưa bắt đầu, tổn thất hoàn toàn nằm trong khả năng khống chế. Bây giờ nếu hạng mục công viên giải trí không thành công, tôi chắc chắn phải tuyên bố phá sản, cả nhà tôi phải ra đường sống mất.”
“Đúng vậy, hai năm trước quản lý phụ trách dự án dỡ bỏ khu ổ chuột bị rơi đài nên dự án bị hoãn vô thời hạn, tôi nghe nói giám đốc sở họ Mã bị kết án chung thân, vợ ông ta qua đời vì lên cơn đau tim ngay ngày ông ta bị bắt giam, đứa con trai duy nhất của ông ta cũng bị điên, đúng là thảm.” Khúc Mịch lắc đầu.
“Tôi và ông Mã là đồng nghiệp bạn bè nhiều năm, ông ấy gặp chuyện tôi đau lòng hơn ai hết. Tôi đã khuyên ông ấy đừng dính vào chuyện này, nhưng ông ấy không nghe,tôi cũng hết cách. Tôi từ chức cơ quan nhà nước, về làm dân thường một phần cũng vì chuyện của ông ấy. Là một đảng viên, một công chức, tôi thấy xấu hổ vì không báo cáo kịp thời những nghi ngờ của mình với cấp trên. Nhưng cả nhà họ Mã rơi vào kết cục như ngày hôm nay cũng không phải điều tôi muốn nhìn thấy. Thôi, không nói chuyện đau lòng này nữa, còn nói nữa tôi chỉ có thể uống rượu mới giải sầu. Đội trưởng Khúc, Thôi Hải tôi là người trọng tình trọng nghĩa. Nếu ai đó giúp đỡ tôi trong lúc tôi khó khăn, món nợ đó tôi nhất định sẽ trả. Anh đừng từ chối vội, mấy ngày nữa tình hình có lẽ sẽ thay đổi. Tôi nghĩ đội trưởng Khúc hiểu đạo lý anh hùng phải xem thời thế hơn tôi.
Thôi Hải biết buổi nói chuyện hôm nay không mang lại kết quả gì. Nếu tiếp tục dây dưa sẽ khiến Khúc Mịch không vui. Thanh niên này là người khó nắm bắt nhất ông ta từng gặp. Nhà họ Khúc có bối cảnh chính trị, chỉ với chút sức của ông ta muốn lung lay nhà họ Khúc chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Lần trước con trai ông ta bị tống vào ngục giam, ông ta suýt cũng vào cùng. Nếu không phải Khúc Mịch không nhờ đến thế lực nhà họ Khúc, ông ta chắc chắn không thể thoát thân. Vậy nên ông ta chỉ có thể mua chuộc Khúc Mịch, không thể đối chọi.
Thôi Hải muốn lái xe đưa Khúc Mịch về nhưng bị Khúc Mịch từ chối.
Nhân viên lái xe tới, đích thân Thôi Hải đi mở cửa cho anh: “Đội trưởng Khúc lái xe chậm thôi, chú ý an toàn.”
“Cảm ơn ông chủ Thôi.”
Khúc Mịch không khách sáo, còn Vương Thành thì rùng mình. Cậu từng đến công ty của Thôi Hải, nơi đó huy hoàng tráng lệ như cung điện, nếu không có thẻ cảnh sát, cậu ta đoán cả đời này bản thân cũng không bước chân vào văn phòng của ông ta. Thôi Hải cũng là người kiêu ngạo nhưng hôm nay lại liên tục nhượng bộ. Giữa người và người đúng là có sự khác biệt, khi nào cậu mới có thể trở nên giống đội trưởng Khúc đây?
/479
|