Trong một chiếc xe ngựa đang lao như bay ra khỏi Tống thành.
Ở trong xe ngựa là Hoàng thái tôn Tống Chính Tây, đến giờ vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Tống Chính Tây dựa vào cửa sổ xe ngựa, cảm nhận từng cú xóc nảy của xe mà nhớ lại cuộc trò chuyện với nam tử cổ quái lúc trước.
……………..
- Cao Tiên Chi? Không thể nào, hắn muốn giết ta, làm sao lại cứu ta cơ chứ? – Tống Chính Tây trừng mắt nhìn Cổ Hải.
Cổ Hải mỉm cười, khẽ lắc đầu nói:
- Hoàng thái tôn còn chưa nhìn rõ sao? Hôm nay chỉ là một màn kịch mà thôi, người đường đường là Hoàng thái tôn, người còn chưa hiểu tình thế ngày hôm nay sao?
- Tình thế gì?
- Đương kim Hoàng thượng năm nay thiên tuế bao nhiêu ạ?
- Hả? Hoàng gia gia ta năm nay tám mươi hai? Ý ngươi là gì? – Tống Chính Tây mờ mịt hỏi.
- Người có biết đến cuộc chiến Tống – Trần không ạ?
- Nước Trần chỉ còn một ải Hổ Lao, nhưng bây giờ có một tên Cổ Hải nào đó cầm quân, có vẻ rất lợi hại! Ngay cả Cao Tiên Chi cũng sợ y đến ba phần nên mới đề ra trọng điển? – Tống Chính Tây cau mày nói.
Cổ Hải khẽ mỉm cười đáp:
- Tám mươi vạn quân hổ lang đấu với mười vạn quân cừu non, ai có thể đảo ngược được tình thế trận chiến chứ? Chỉ cần một lão già bé nhỏ là được? Cao Tiên Chi là một vị đại danh tướng, cầm quân vô địch, không, cho dù không có Cao Tiên Chi đi chăng nữa, cho dù người cầm quân chỉ là một kẻ ngu ngốc thì chỉ cần tám mươi vạn quân liều chết là được mà? Tại sao lại phức tạp như vậy? Thái tôn nghĩ sao?
- Phải, phải, ta cũng biết thế. Trước đây Cao Tiên Chi lợi hại như thế sao lại để một lão già cản đường được? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì? – Tống Chính Tây bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Cổ Hải chỉ cười mà không nói gì thêm.
- Có chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết có chuyện gì? – Tống Chính Tây nghĩ mãi không ra hỏi.
Cổ Hải không trả lời mà nhìn về phía Hoàng cung khẽ thở dài:
- Hoàng thượng cũng đã già rồi!
Trong đầu Tống Chính Tây nổ vang một hồi, quan Chủ phán đứng bên cạnh cũng sợ toát mồ hôi hột.
- Ngươi… ý ngươi là cha ta muốn soán vị? – Tống Chính Tây giật mình hỏi.
Giật mình không biết là do sợ hãi hay do kích động nhưng Tống Chính Tây vẫn nhìn Cổ Hải chằm chằm.
Cổ Hải mỉm cười nói:
- Thần chưa nói gì cả!
- Ta hiểu rồi, tám mươi vạn đại quân? Phụ thân đi cùng ra tiền tuyến chủ yếu là để nắm được tám mươi vạn đại quân? Chiếm nước Trần chỉ là chuyện nhỏ, phụ thân chưa diệt ngay nước Trần là vì muốn kéo dài thời gian, phụ thân sẽ có hành động quyết liệt?
Cổ Hải nhìn Tống Chính Tây, tuy còn rất trẻ nhưng tâm hồn Hoàng thái tôn khá đen tối rồi? Câu chuyện mờ ám này mình chỉ mở đầu, còn gã tự động hình dung ra rồi?
- Tuy Cao Tiên Chi là Đại soái nhưng kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Thái tôn hiểu chứ ạ? – Cổ Hải hỏi.
- Ta hiểu, Hoàng gia gia không còn tại vị bao lâu nữa, hơn nữa… Cao Tiên Chi đi theo cha ta mới có tiền đồ, đây là Cao Tiên Chi lấy lòng cha ta? Cao Tiên Chi sớm đã là thuộc hạ của cha ta? Ta hiểu rồi, ta hiểu cả rồi!
- Nhưng tại sao Cao Tiên Chi lại phải quay về Kinh thành bức Hoàng thái tôn? Tại sao lại phải ngụy tạo cái chết? – Quan chủ phán đứng bên biết mình nghe những lời này rồi thì chỉ còn một con đường để đi thôi.
Tống Chính Tây trừng mắt quát:
- Đồ ngu, ngay cả điều này mà cũng không hiểu à? Không phải Cao Đại soái đã cứu ta sao? Ý hắn là để ta rời đi, đề phòng sau này khi tám mươi vạn đại quân quay về Tống thành ta gặp phải bất trắc. Nói tóm lại là sớm đưa ta rời khỏi đây mà thôi, làm cách này ta sẽ không bị người ngoài chú ý nữa!
Cổ Hải nhìn Tống Chính Tây chằm chằm, tâm người này quả thật đen tối vô cùng.
- Vị này, ta hỏi ngươi, còn đám Lâm Xung thì sao? – Tống Chính Tây bỗng nhíu mày hỏi.
Cổ Hải cười lạnh lùng mà rằng:
- Thái tôn cho rằng bọn chúng còn có thể sống mà trở về?
- Đúng đúng! Hahaha, Cao Đại soái thật bản lĩnh, còn tìm ra được cớ như thế này nữa! – Tống Chính Tây hưng phấn nói.
- Hoàng thái tôn, bây giờ người đã ‘chết rồi’, vậy nên người không thể tiếp tục xuất hiện ở Tống thành nữa, thậm chí tin người vẫn còn sống không được phép lộ ra! – Cổ Hải trịnh trọng nói.
- Ta hiểu rồi, các người đưa ta ra khỏi thành, nhưng ta cần phải trốn ở đâu?
- Ở đâu cũng không an toàn, đều có thể bị phát hiện, chỉ có một chỗ là an toàn hơn cả! – Cổ Hải trầm giọng nói.
- Đâu?
- Là quân doanh của Cao Tiên Chi, bên cạnh Thái tử! Cao Đại soái đã chuẩn bị sẵn xe ngực, người cần lập tức rời Tống thành đi về quân doanh, được không ạ? – Cổ Hải nhìn Tống Chính Tây.
Tống Chính Tây vui vẻ gật đầu:
- Được, ta nghe ngươi!
………………
Trên một sườn núi nhỏ ngoài Tống thành. Cổ Hải khoanh tay đứng nhìn xe ngựa chở Tống Chính Tây rời đi, sau lưng còn có Cổ Hán.
- Thưa nghĩa phụ, tất cả đã sắp xếp xong, ải Hổ Lao sắp có một màn kịch hay để xem rồi! – Cổ Hán cười nói.
Cổ Hải khẽ gật đầu.
…………..
Bên ngoài ải Hổ Lao.
Tám mươi vạn đại quân quân Tống khí mạnh như nước lũ, hùng tráng vô cùng.
Chiến ý của quân Tống dâng cao, tuy lúc trước bị âm mưu của Cổ Hải làm xao động nhưng tất cả binh lính đều tin tưởng Đại soái nhất định sẽ đòi lại lẽ công bằng cho mình.
Hoàng thái tôn đương triều thì đã làm sao?
Gần đây thư nhà gửi đến cũng nói hết thảy mọi chuyện đều yên lặng bình an.
Đại doanh chủ soái. Tống Thái tử đang hết sức bực dọc phiền muộn.
Mình đã đến ngoài ải Hổ Lao, tính thời gian thì đám Cao Tiên Chi sắp về đến nơi rồi, Cao Tiên Chi trở về cũng có nghĩa là….
Tống Thái tử siết chặt cây bút lông trong tay, một hồi lâu không viết được chữ gì, cố gắng điều hòa nhịp thở để trấn tĩnh lại. Con mình bị xử chém còn mình bất lực không làm gì được?
- Cổ Hải! – Tống Thái tử căm hận gằn từng tiếng.
- Thái tử điện hạ! – Bên ngoài có người cung kính thưa.
- Vào đi! – Tống Thái tử nén chặt lửa hận trong lòng, buông bút lông xuống.
Một viên quan nhanh chóng bước vào đại trướng, nét mặt vui vẻ hớn hở nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của Tống Thái tử liền nghiêm túc lại tức thì, đoán được Thái tử đang đau lòng vì chuyện của Thái tôn, mình tuyệt đối không được biểu hiện vui mừng.
- Bẩm Thái tử, chúng ta mới đến ải Hổ Lao được hai ngày nhưng đã có ba mươi sáu người trốn khỏi ải Hổ Lao đến hàng rồi ạ! – Viên quan xoa tay nói.
- Sao? Cổ Hải cho phép chúng trốn ra? – Tống Thái tử nghi ngờ hỏi.
- Tất nhiên là Cổ Hải không muốn ạ, những người này đều là nhân lúc đêm tối trèo dây thừng xuống khỏi tường thành. Đây mới là đợt đầu tiên, thần nghĩ ngày mai ngày kia sẽ còn nhiều hơn, chúng ta còn chưa tấn công mà bên trong ải Hổ Lao đã rối loạn rồi! Đúng là trời giúp quân ta! – Viên quan không kìm được cười phá lên.
Nhưng Hoàng thái tôn vừa mất, Thái tử tất không cười nổi. Viên quan kia nhìn thấy thế vội im bặt, trở lại dáng vẻ nghiêm túc.
- Ba mươi sáu người quy hàng hả? Chúng mang đến những tin gì? – Tống Thái tử trầm giọng hỏi.
- Dạ vâng, đám người đó đều là con cháu quan lại nước Trần, nếu nước Trần bị diệt thì chúng chẳng còn gì nữa, chúng đến đây chỉ cầu một con đường sống, tất nhiên sẽ dốc hết sức mà nói ra, ví dụ như số lượng quân lính là bao nhiêu, phòng ngự bốn mặt mạnh mạnh yếu thế nào, thậm chí đại doanh Chủ soái ở đâu cũng sẽ lập tức báo ra hết. Thần sẽ chỉnh sửa rồi mang những thông tin chi tiết cặn kẽ nhất đến báo cho Thái tử. Bây giờ sắp xếp đám người kia như thế nào ạ? – Viên quan hỏi.
- Tạm thời cứ giam lại đã, hỏi cho hết tin tức, đặc biệt là tất cả tình hình của Cổ Hải, nhớ kỹ, ta muốn biết tất cả tình hình! – Tống Thái tử nhấn mạnh.
- Vâng! – Viên quan đáp.
Viên quan lui ra rồi, sắc mặt Tống Thái tử lại đen sầm xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía ải Hổ Lao.
- Cổ Hải, ngươi bức tử con ta, ta muốn ngươi phải diệt tộc! – Tống Thái tử căm hận dằn từng tiếng.
…………
Trong một gian đại điện ở ải Hổ Lao.
Cổ Tần đóng giả Cổ Hải ngồi ở ghế chủ vị xem xét đống tài liệu trước mặt, bên cạnh là Trần Lưỡng Nghi và Trần Thiên Sơn. Tuy hai người này có thân phận cao quý nhưng họ không hề quấy rầy Cổ Tần, cũng không có ý định can dự vào tất cả mọi công việc của Cổ Tần.
Trước mặt ba người là các quan văn võ, lúc này ai nấy đều bồn chồn nóng nảy.
Nhưng thấy “Cổ Hải” tóc trắng như mây tâm tĩnh thân nhàn, lửa nóng vội cũng nguội xuống khá nhiều.
- Bẩm Đại soái, tám mươi vạn đại quân quân Tống đã đến dưới thành, nguy cấp lắm rồi, tuy gần đây chúng ta liên tục chiêu binh nhưng cũng mới chỉ có mười hai vạn người ạ!
- Đúng thế thưa Đại soái, Đại soái đánh tan mười hai vạn quân rồi tổ chức lại, tuy nhìn có vẻ dũng mãnh hơn nhưng địch có đến tám mươi vạn quân cơ ạ!
Các quan lo lắng nhìn Cổ Tần.
Cổ Tần ngừng tay làm việc, ngẩng đầu nhìn các quan, lành lạnh nói:
- Sợ cái gì, ải Hổ Lao này một người làm quan cả họ được nhờ, có mười hai vạn đại quân ở đây, ta đã gia cố thêm tường thành, trấn giữ ổn thỏa những điểm hiểm yếu bốn bề, tám mươi vạn đại quân thì đã làm sao? Kể cả có đến tám trăm vạn đại quân thì cũng đừng mơ đến chuyện qua được cửa ải! Ngày trước Cao Tiên Chi bại trận tay trắng trở về không phải là ví dụ chứng minh à?
- Hả? Dạ! – Mọi người gật đầu nói.
Tuy vẫn còn lo lắng nhưng thấy “Cổ Hải” nói năng nhẹ bẫng như vậy, mọi người cũng bớt sợ đi phần nào.
- Bẩm Đại soái, khuya hôm trước có ba mươi sáu lính đào ngũ, ba người trong số đó còn là tiểu tướng đã từng nghe Đại soái xếp đặt bố trí công việc, liệu có sợ bọn họ tiết lộ quân cơ của chúng ta không ạ? – Một viên quan áo đỏ hỏi.
Những người khác cũng xôn xao cả lên.
- Báo!
Một viên quan áo xanh chạy vào đại điện, lo lắng nói:
- Bẩm Đại soái, không xong rồi, vừa nãy Tả tiên phong dẫn theo năm mươi tám người chạy trốn từ góc tường phía Tây Nam, thuộc hạ chính mắt nhìn thấy, bọn họ chạy về phía đại doanh quân Tống rồi ạ!
- Sao? – Đại điện lại ồn ào lên.
- Xong rồi, xong rồi, bây giờ phải làm thế nào?
- Người bỏ trốn càng ngày càng nhiều, thật là đòn đánh chí mạng với sĩ khí của quân ta!
- Rồi sau này người trốn đi sẽ càng ngày càng nhiều!
……………….
…………
……….
Các quan bàn tán xôn xao, vẻ mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ lo lắng.
- Xong rồi? – Trần Lưỡng Nghi khó chịu nói.
Trần Lưỡng Nghi biết đây là một chuỗi phản ứng liên hoàn, chỉ cần có một người trốn là sĩ khí sẽ rò rỉ sạch, bây giờ có đến mấy chục người trốn thì không chỉ là vấn đề sĩ khí nữa, căn bản không ngăn được bọn họ trốn nữa, rồi sau này chắc chắn sẽ càng lúc càng nhiều tình huống tương tự. Còn chưa bắt đầu giao chiện mà ải Hổ Lao đã loạn lên, còn đánh gì nữa?
Trần Thiên Sơn đứng ngồi không yên, lo lắng hỏi Cổ Tần:
- Đại soái, làm sao bây giờ, không phải ngươi nói cần động viên tinh thần quân sĩ sao? Mau dừng chuyện này lại!
Tất cả mọi người đều vô cùng bồn chồn lo lắng, riêng Cổ Tần vẫn bình tĩnh thanh thản bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Trần Lưỡng Nghi, Trần Thiên Sơn tức muốn điên lên.
Cổ Tần nhấp xong ngụm trà mới thủng thẳng nói một câu làm cả đại điện im lặng như tờ.
- Lo cái gì? Bọn họ là do ta sai đi!
- Hả?
Tất cả đều im bặt tức thì, vừa kinh ngạc vừa kính sợ nhìn Cổ Tần.
Các quan vừa rồi còn lo cuống chân tay cùng thở phào nhẹ nhõm, lần lượt mỉm cười, dường như nỗi lo vừa nãy không phải của mình vậy.
Nhưng cũng có mấy viên quan biến sắc mặt nín thở.
………..
Ngày thứ hai, ở đại doanh của Tống Thái tử.
Khoảng thời gian này Tống Thái tử luôn bực dọc phiền muộn, nỗi đau mất con chưa lúc nào nguôi ngoai, bây giờ lại nhận được một bức mật báo.
Tống Thái tử cầm lên xem, đồng tử mắt bỗng co rút lại.
Các thuộc hạ đứng phía trước đều tò mò nhìn Tống Thái tử.
- Bẩm Thái tử, trong thư viết gì thế ạ? – Một thuộc hạ tò mò hỏi.
- Hừ! – Nỗi bực dọc của Tống Thái tử như tìm được chỗ xả, hừ lạnh một tiếng.
Chát!
Tống Thái tử đập mạnh bức mật báo lên mặt bàn.
- Bẩm Thái tử, đêm qua lại có 86 người đến hàng, đang chờ ở bên ngoài, hơn nữa chúng còn mang đến tin tức mới nhất từ ải Hổ Lao, có cần…? – Một quan hỏi.
- Đến hàng? Hahaha, Cổ Hải! Ngươi còn cho ta là đồ ngốc sao? Dùng kế này với ta? Hừ, người đâu, trói tất cả đám đến hàng lại, giải đến dưới ải Hổ Lao chém đầu! Mật thám à? Bản Thái tử ghét nhất là đám mật thám, lại còn là mật thám của Cổ Hải! Hừ!
……………..
Phía ngoài ải Hổ Lao.
- Đừng giết tôi, đừng giết tôi thưa Tống Thái tử, tôi đến đầu hàng mà!
- Tôi muốn gặp Cao Đại soái, tôi mang tin từ ải Hổ Lao đến, Đại soái đừng giết tôi!
- Van xin ngài hãy thả tôi ra, tôi đến đầu hàng, còn mang theo tin tình báo, xin đừng giết tôi!
………………….
……………
……..
Bên ngoài ải Hổ Lao là tiếng than khóc vang trời.
Tổng cộng 186 người bị trói giải đến gần ải Hổ Lao, dường như để thị uy với Cổ Hải.
Trên tường thành.
Cổ Tần đứng chắp tay, phía sau là Trần Thiên Sơn, Trần Lưỡng Nghi và một số quan viên, tất cả cùng nhìn về phía sườn núi gần đấy với vẻ kinh ngạc.
Xa xa, 500 quân Tống đang áp giải 186 người bỏ trốn gần đây? Thế là thế nào?
Cổ Tần thản nhiên nói:
- Chúng tướng sĩ muốn nhìn thì hãy để cho họ lên cổng thành nhìn.
- Hả? Ừm! – Trần Lưỡng Nghi vội gật đầu.
Bên trong ải Hổ Lao, vô số quân sĩ đang chờ đợi, vừa nhận được lệnh liền nhanh chóng lao lên tường thành quan sát bốn phía.
- Hả? Đó là Tả tiên phong? A đó là Vương Bá tước, kia là Trương Đại nhân?
- Nhìn kìa, hôm qua họ gọi ta cùng bỏ trốn, ta không để ý đến họ, đây là chuyện gì đây?
- Đó đều là những người bỏ trốn trong hai ngày vừa rồi sao?
……………………..
……………
……..
Rất nhiều quân Trần kinh ngạc.
Họ nhìn thấy trên một sườn núi phía ngoài cửa ải có một người ra dáng tướng quân đang giơ tay làm hiệu.
- Chém!
- Phập!
186 cái đầu tức thì bị chém đứt, đầu một nơi người một nẻo.
Số quân Tống chạy trốn trong vòng hai ngày vừa rồi bị chém chết hết không còn một ai?
Trong nháy mắt, tất cả quân tướng trên thành ải Hổ Lao đều hít vào một hơi khí lạnh, một số người vốn rục rịch định đào ngũ, bây giờ tâm lý cầu may đã hoàn toàn bị dập tắt.
Đào ngũ? Đó là đâm đầu vào đường chết!
Phía xa, năm trăm quân Tống nhanh chóng bỏ đi, để lại 186 thi thể không đầu nằm trong vũng máu. Cả tòa thành im lặng không một tiếng động.
- Đại soái, người phái bọn họ ra ngoài nhưng…! – Trần Lưỡng Nghi sắc mặt khó coi nói.
Cổ Tần mỉm cười nói:
- Bọn họ không phải do ta phái đi đâu, nhưng bây giờ chắc hẳn sẽ không còn tướng sĩ nào định đào ngũ đầu hàng nữa đâu!
- Hả? – Trần Lưỡng Nghi kinh ngạc.
…………..
Hai ngày sau, cuối cùng Cao Tiên Chi đã từ Tống thành về đến đại doanh.
- Thái tử trúng kế rồi, đó là kế phản gián của Cổ Hải… người không nên giết chúng! Bây giờ tất cả quân tướng còn lại trong ải Hổ Lao đều sẵn sàng liều chết rồi! – Cao Tiên Chi buồn bực nói.
- Kế phản gián? – Tống Thái tử biến sắc.
- Cổ Hải từng nói vây ba chừa một, chính là để một đường lùi, để bọn họ có tâm lý mong chờ may mắn rồi tự mình làm loạn quân ngũ lên. Nhưng Thái tử lại đóng sập cả “một” của vây ba chừa một lại, người giết được không phải là hơn một trăm tên phản đồ mà là giết niềm hi vọng, giết tim quân Trần rồi! Lần này bọn họ không còn tâm lý cầu may nữa, tất sẽ liều chết đánh một trận sống còn, quân tướng hổ lang chưa chắc đã qua nổi quân tướng liều mạng! Thần chỉ về muộn hai ngày, có hai ngày thôi! Trời ơi! – Cao Tiên Chi khổ sở nói.
Ở trong xe ngựa là Hoàng thái tôn Tống Chính Tây, đến giờ vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Tống Chính Tây dựa vào cửa sổ xe ngựa, cảm nhận từng cú xóc nảy của xe mà nhớ lại cuộc trò chuyện với nam tử cổ quái lúc trước.
……………..
- Cao Tiên Chi? Không thể nào, hắn muốn giết ta, làm sao lại cứu ta cơ chứ? – Tống Chính Tây trừng mắt nhìn Cổ Hải.
Cổ Hải mỉm cười, khẽ lắc đầu nói:
- Hoàng thái tôn còn chưa nhìn rõ sao? Hôm nay chỉ là một màn kịch mà thôi, người đường đường là Hoàng thái tôn, người còn chưa hiểu tình thế ngày hôm nay sao?
- Tình thế gì?
- Đương kim Hoàng thượng năm nay thiên tuế bao nhiêu ạ?
- Hả? Hoàng gia gia ta năm nay tám mươi hai? Ý ngươi là gì? – Tống Chính Tây mờ mịt hỏi.
- Người có biết đến cuộc chiến Tống – Trần không ạ?
- Nước Trần chỉ còn một ải Hổ Lao, nhưng bây giờ có một tên Cổ Hải nào đó cầm quân, có vẻ rất lợi hại! Ngay cả Cao Tiên Chi cũng sợ y đến ba phần nên mới đề ra trọng điển? – Tống Chính Tây cau mày nói.
Cổ Hải khẽ mỉm cười đáp:
- Tám mươi vạn quân hổ lang đấu với mười vạn quân cừu non, ai có thể đảo ngược được tình thế trận chiến chứ? Chỉ cần một lão già bé nhỏ là được? Cao Tiên Chi là một vị đại danh tướng, cầm quân vô địch, không, cho dù không có Cao Tiên Chi đi chăng nữa, cho dù người cầm quân chỉ là một kẻ ngu ngốc thì chỉ cần tám mươi vạn quân liều chết là được mà? Tại sao lại phức tạp như vậy? Thái tôn nghĩ sao?
- Phải, phải, ta cũng biết thế. Trước đây Cao Tiên Chi lợi hại như thế sao lại để một lão già cản đường được? Chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình gì? – Tống Chính Tây bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Cổ Hải chỉ cười mà không nói gì thêm.
- Có chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết có chuyện gì? – Tống Chính Tây nghĩ mãi không ra hỏi.
Cổ Hải không trả lời mà nhìn về phía Hoàng cung khẽ thở dài:
- Hoàng thượng cũng đã già rồi!
Trong đầu Tống Chính Tây nổ vang một hồi, quan Chủ phán đứng bên cạnh cũng sợ toát mồ hôi hột.
- Ngươi… ý ngươi là cha ta muốn soán vị? – Tống Chính Tây giật mình hỏi.
Giật mình không biết là do sợ hãi hay do kích động nhưng Tống Chính Tây vẫn nhìn Cổ Hải chằm chằm.
Cổ Hải mỉm cười nói:
- Thần chưa nói gì cả!
- Ta hiểu rồi, tám mươi vạn đại quân? Phụ thân đi cùng ra tiền tuyến chủ yếu là để nắm được tám mươi vạn đại quân? Chiếm nước Trần chỉ là chuyện nhỏ, phụ thân chưa diệt ngay nước Trần là vì muốn kéo dài thời gian, phụ thân sẽ có hành động quyết liệt?
Cổ Hải nhìn Tống Chính Tây, tuy còn rất trẻ nhưng tâm hồn Hoàng thái tôn khá đen tối rồi? Câu chuyện mờ ám này mình chỉ mở đầu, còn gã tự động hình dung ra rồi?
- Tuy Cao Tiên Chi là Đại soái nhưng kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Thái tôn hiểu chứ ạ? – Cổ Hải hỏi.
- Ta hiểu, Hoàng gia gia không còn tại vị bao lâu nữa, hơn nữa… Cao Tiên Chi đi theo cha ta mới có tiền đồ, đây là Cao Tiên Chi lấy lòng cha ta? Cao Tiên Chi sớm đã là thuộc hạ của cha ta? Ta hiểu rồi, ta hiểu cả rồi!
- Nhưng tại sao Cao Tiên Chi lại phải quay về Kinh thành bức Hoàng thái tôn? Tại sao lại phải ngụy tạo cái chết? – Quan chủ phán đứng bên biết mình nghe những lời này rồi thì chỉ còn một con đường để đi thôi.
Tống Chính Tây trừng mắt quát:
- Đồ ngu, ngay cả điều này mà cũng không hiểu à? Không phải Cao Đại soái đã cứu ta sao? Ý hắn là để ta rời đi, đề phòng sau này khi tám mươi vạn đại quân quay về Tống thành ta gặp phải bất trắc. Nói tóm lại là sớm đưa ta rời khỏi đây mà thôi, làm cách này ta sẽ không bị người ngoài chú ý nữa!
Cổ Hải nhìn Tống Chính Tây chằm chằm, tâm người này quả thật đen tối vô cùng.
- Vị này, ta hỏi ngươi, còn đám Lâm Xung thì sao? – Tống Chính Tây bỗng nhíu mày hỏi.
Cổ Hải cười lạnh lùng mà rằng:
- Thái tôn cho rằng bọn chúng còn có thể sống mà trở về?
- Đúng đúng! Hahaha, Cao Đại soái thật bản lĩnh, còn tìm ra được cớ như thế này nữa! – Tống Chính Tây hưng phấn nói.
- Hoàng thái tôn, bây giờ người đã ‘chết rồi’, vậy nên người không thể tiếp tục xuất hiện ở Tống thành nữa, thậm chí tin người vẫn còn sống không được phép lộ ra! – Cổ Hải trịnh trọng nói.
- Ta hiểu rồi, các người đưa ta ra khỏi thành, nhưng ta cần phải trốn ở đâu?
- Ở đâu cũng không an toàn, đều có thể bị phát hiện, chỉ có một chỗ là an toàn hơn cả! – Cổ Hải trầm giọng nói.
- Đâu?
- Là quân doanh của Cao Tiên Chi, bên cạnh Thái tử! Cao Đại soái đã chuẩn bị sẵn xe ngực, người cần lập tức rời Tống thành đi về quân doanh, được không ạ? – Cổ Hải nhìn Tống Chính Tây.
Tống Chính Tây vui vẻ gật đầu:
- Được, ta nghe ngươi!
………………
Trên một sườn núi nhỏ ngoài Tống thành. Cổ Hải khoanh tay đứng nhìn xe ngựa chở Tống Chính Tây rời đi, sau lưng còn có Cổ Hán.
- Thưa nghĩa phụ, tất cả đã sắp xếp xong, ải Hổ Lao sắp có một màn kịch hay để xem rồi! – Cổ Hán cười nói.
Cổ Hải khẽ gật đầu.
…………..
Bên ngoài ải Hổ Lao.
Tám mươi vạn đại quân quân Tống khí mạnh như nước lũ, hùng tráng vô cùng.
Chiến ý của quân Tống dâng cao, tuy lúc trước bị âm mưu của Cổ Hải làm xao động nhưng tất cả binh lính đều tin tưởng Đại soái nhất định sẽ đòi lại lẽ công bằng cho mình.
Hoàng thái tôn đương triều thì đã làm sao?
Gần đây thư nhà gửi đến cũng nói hết thảy mọi chuyện đều yên lặng bình an.
Đại doanh chủ soái. Tống Thái tử đang hết sức bực dọc phiền muộn.
Mình đã đến ngoài ải Hổ Lao, tính thời gian thì đám Cao Tiên Chi sắp về đến nơi rồi, Cao Tiên Chi trở về cũng có nghĩa là….
Tống Thái tử siết chặt cây bút lông trong tay, một hồi lâu không viết được chữ gì, cố gắng điều hòa nhịp thở để trấn tĩnh lại. Con mình bị xử chém còn mình bất lực không làm gì được?
- Cổ Hải! – Tống Thái tử căm hận gằn từng tiếng.
- Thái tử điện hạ! – Bên ngoài có người cung kính thưa.
- Vào đi! – Tống Thái tử nén chặt lửa hận trong lòng, buông bút lông xuống.
Một viên quan nhanh chóng bước vào đại trướng, nét mặt vui vẻ hớn hở nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của Tống Thái tử liền nghiêm túc lại tức thì, đoán được Thái tử đang đau lòng vì chuyện của Thái tôn, mình tuyệt đối không được biểu hiện vui mừng.
- Bẩm Thái tử, chúng ta mới đến ải Hổ Lao được hai ngày nhưng đã có ba mươi sáu người trốn khỏi ải Hổ Lao đến hàng rồi ạ! – Viên quan xoa tay nói.
- Sao? Cổ Hải cho phép chúng trốn ra? – Tống Thái tử nghi ngờ hỏi.
- Tất nhiên là Cổ Hải không muốn ạ, những người này đều là nhân lúc đêm tối trèo dây thừng xuống khỏi tường thành. Đây mới là đợt đầu tiên, thần nghĩ ngày mai ngày kia sẽ còn nhiều hơn, chúng ta còn chưa tấn công mà bên trong ải Hổ Lao đã rối loạn rồi! Đúng là trời giúp quân ta! – Viên quan không kìm được cười phá lên.
Nhưng Hoàng thái tôn vừa mất, Thái tử tất không cười nổi. Viên quan kia nhìn thấy thế vội im bặt, trở lại dáng vẻ nghiêm túc.
- Ba mươi sáu người quy hàng hả? Chúng mang đến những tin gì? – Tống Thái tử trầm giọng hỏi.
- Dạ vâng, đám người đó đều là con cháu quan lại nước Trần, nếu nước Trần bị diệt thì chúng chẳng còn gì nữa, chúng đến đây chỉ cầu một con đường sống, tất nhiên sẽ dốc hết sức mà nói ra, ví dụ như số lượng quân lính là bao nhiêu, phòng ngự bốn mặt mạnh mạnh yếu thế nào, thậm chí đại doanh Chủ soái ở đâu cũng sẽ lập tức báo ra hết. Thần sẽ chỉnh sửa rồi mang những thông tin chi tiết cặn kẽ nhất đến báo cho Thái tử. Bây giờ sắp xếp đám người kia như thế nào ạ? – Viên quan hỏi.
- Tạm thời cứ giam lại đã, hỏi cho hết tin tức, đặc biệt là tất cả tình hình của Cổ Hải, nhớ kỹ, ta muốn biết tất cả tình hình! – Tống Thái tử nhấn mạnh.
- Vâng! – Viên quan đáp.
Viên quan lui ra rồi, sắc mặt Tống Thái tử lại đen sầm xuống, hai mắt đỏ ngầu nhìn về phía ải Hổ Lao.
- Cổ Hải, ngươi bức tử con ta, ta muốn ngươi phải diệt tộc! – Tống Thái tử căm hận dằn từng tiếng.
…………
Trong một gian đại điện ở ải Hổ Lao.
Cổ Tần đóng giả Cổ Hải ngồi ở ghế chủ vị xem xét đống tài liệu trước mặt, bên cạnh là Trần Lưỡng Nghi và Trần Thiên Sơn. Tuy hai người này có thân phận cao quý nhưng họ không hề quấy rầy Cổ Tần, cũng không có ý định can dự vào tất cả mọi công việc của Cổ Tần.
Trước mặt ba người là các quan văn võ, lúc này ai nấy đều bồn chồn nóng nảy.
Nhưng thấy “Cổ Hải” tóc trắng như mây tâm tĩnh thân nhàn, lửa nóng vội cũng nguội xuống khá nhiều.
- Bẩm Đại soái, tám mươi vạn đại quân quân Tống đã đến dưới thành, nguy cấp lắm rồi, tuy gần đây chúng ta liên tục chiêu binh nhưng cũng mới chỉ có mười hai vạn người ạ!
- Đúng thế thưa Đại soái, Đại soái đánh tan mười hai vạn quân rồi tổ chức lại, tuy nhìn có vẻ dũng mãnh hơn nhưng địch có đến tám mươi vạn quân cơ ạ!
Các quan lo lắng nhìn Cổ Tần.
Cổ Tần ngừng tay làm việc, ngẩng đầu nhìn các quan, lành lạnh nói:
- Sợ cái gì, ải Hổ Lao này một người làm quan cả họ được nhờ, có mười hai vạn đại quân ở đây, ta đã gia cố thêm tường thành, trấn giữ ổn thỏa những điểm hiểm yếu bốn bề, tám mươi vạn đại quân thì đã làm sao? Kể cả có đến tám trăm vạn đại quân thì cũng đừng mơ đến chuyện qua được cửa ải! Ngày trước Cao Tiên Chi bại trận tay trắng trở về không phải là ví dụ chứng minh à?
- Hả? Dạ! – Mọi người gật đầu nói.
Tuy vẫn còn lo lắng nhưng thấy “Cổ Hải” nói năng nhẹ bẫng như vậy, mọi người cũng bớt sợ đi phần nào.
- Bẩm Đại soái, khuya hôm trước có ba mươi sáu lính đào ngũ, ba người trong số đó còn là tiểu tướng đã từng nghe Đại soái xếp đặt bố trí công việc, liệu có sợ bọn họ tiết lộ quân cơ của chúng ta không ạ? – Một viên quan áo đỏ hỏi.
Những người khác cũng xôn xao cả lên.
- Báo!
Một viên quan áo xanh chạy vào đại điện, lo lắng nói:
- Bẩm Đại soái, không xong rồi, vừa nãy Tả tiên phong dẫn theo năm mươi tám người chạy trốn từ góc tường phía Tây Nam, thuộc hạ chính mắt nhìn thấy, bọn họ chạy về phía đại doanh quân Tống rồi ạ!
- Sao? – Đại điện lại ồn ào lên.
- Xong rồi, xong rồi, bây giờ phải làm thế nào?
- Người bỏ trốn càng ngày càng nhiều, thật là đòn đánh chí mạng với sĩ khí của quân ta!
- Rồi sau này người trốn đi sẽ càng ngày càng nhiều!
……………….
…………
……….
Các quan bàn tán xôn xao, vẻ mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ lo lắng.
- Xong rồi? – Trần Lưỡng Nghi khó chịu nói.
Trần Lưỡng Nghi biết đây là một chuỗi phản ứng liên hoàn, chỉ cần có một người trốn là sĩ khí sẽ rò rỉ sạch, bây giờ có đến mấy chục người trốn thì không chỉ là vấn đề sĩ khí nữa, căn bản không ngăn được bọn họ trốn nữa, rồi sau này chắc chắn sẽ càng lúc càng nhiều tình huống tương tự. Còn chưa bắt đầu giao chiện mà ải Hổ Lao đã loạn lên, còn đánh gì nữa?
Trần Thiên Sơn đứng ngồi không yên, lo lắng hỏi Cổ Tần:
- Đại soái, làm sao bây giờ, không phải ngươi nói cần động viên tinh thần quân sĩ sao? Mau dừng chuyện này lại!
Tất cả mọi người đều vô cùng bồn chồn lo lắng, riêng Cổ Tần vẫn bình tĩnh thanh thản bưng chén trà lên nhấp một ngụm.
Trần Lưỡng Nghi, Trần Thiên Sơn tức muốn điên lên.
Cổ Tần nhấp xong ngụm trà mới thủng thẳng nói một câu làm cả đại điện im lặng như tờ.
- Lo cái gì? Bọn họ là do ta sai đi!
- Hả?
Tất cả đều im bặt tức thì, vừa kinh ngạc vừa kính sợ nhìn Cổ Tần.
Các quan vừa rồi còn lo cuống chân tay cùng thở phào nhẹ nhõm, lần lượt mỉm cười, dường như nỗi lo vừa nãy không phải của mình vậy.
Nhưng cũng có mấy viên quan biến sắc mặt nín thở.
………..
Ngày thứ hai, ở đại doanh của Tống Thái tử.
Khoảng thời gian này Tống Thái tử luôn bực dọc phiền muộn, nỗi đau mất con chưa lúc nào nguôi ngoai, bây giờ lại nhận được một bức mật báo.
Tống Thái tử cầm lên xem, đồng tử mắt bỗng co rút lại.
Các thuộc hạ đứng phía trước đều tò mò nhìn Tống Thái tử.
- Bẩm Thái tử, trong thư viết gì thế ạ? – Một thuộc hạ tò mò hỏi.
- Hừ! – Nỗi bực dọc của Tống Thái tử như tìm được chỗ xả, hừ lạnh một tiếng.
Chát!
Tống Thái tử đập mạnh bức mật báo lên mặt bàn.
- Bẩm Thái tử, đêm qua lại có 86 người đến hàng, đang chờ ở bên ngoài, hơn nữa chúng còn mang đến tin tức mới nhất từ ải Hổ Lao, có cần…? – Một quan hỏi.
- Đến hàng? Hahaha, Cổ Hải! Ngươi còn cho ta là đồ ngốc sao? Dùng kế này với ta? Hừ, người đâu, trói tất cả đám đến hàng lại, giải đến dưới ải Hổ Lao chém đầu! Mật thám à? Bản Thái tử ghét nhất là đám mật thám, lại còn là mật thám của Cổ Hải! Hừ!
……………..
Phía ngoài ải Hổ Lao.
- Đừng giết tôi, đừng giết tôi thưa Tống Thái tử, tôi đến đầu hàng mà!
- Tôi muốn gặp Cao Đại soái, tôi mang tin từ ải Hổ Lao đến, Đại soái đừng giết tôi!
- Van xin ngài hãy thả tôi ra, tôi đến đầu hàng, còn mang theo tin tình báo, xin đừng giết tôi!
………………….
……………
……..
Bên ngoài ải Hổ Lao là tiếng than khóc vang trời.
Tổng cộng 186 người bị trói giải đến gần ải Hổ Lao, dường như để thị uy với Cổ Hải.
Trên tường thành.
Cổ Tần đứng chắp tay, phía sau là Trần Thiên Sơn, Trần Lưỡng Nghi và một số quan viên, tất cả cùng nhìn về phía sườn núi gần đấy với vẻ kinh ngạc.
Xa xa, 500 quân Tống đang áp giải 186 người bỏ trốn gần đây? Thế là thế nào?
Cổ Tần thản nhiên nói:
- Chúng tướng sĩ muốn nhìn thì hãy để cho họ lên cổng thành nhìn.
- Hả? Ừm! – Trần Lưỡng Nghi vội gật đầu.
Bên trong ải Hổ Lao, vô số quân sĩ đang chờ đợi, vừa nhận được lệnh liền nhanh chóng lao lên tường thành quan sát bốn phía.
- Hả? Đó là Tả tiên phong? A đó là Vương Bá tước, kia là Trương Đại nhân?
- Nhìn kìa, hôm qua họ gọi ta cùng bỏ trốn, ta không để ý đến họ, đây là chuyện gì đây?
- Đó đều là những người bỏ trốn trong hai ngày vừa rồi sao?
……………………..
……………
……..
Rất nhiều quân Trần kinh ngạc.
Họ nhìn thấy trên một sườn núi phía ngoài cửa ải có một người ra dáng tướng quân đang giơ tay làm hiệu.
- Chém!
- Phập!
186 cái đầu tức thì bị chém đứt, đầu một nơi người một nẻo.
Số quân Tống chạy trốn trong vòng hai ngày vừa rồi bị chém chết hết không còn một ai?
Trong nháy mắt, tất cả quân tướng trên thành ải Hổ Lao đều hít vào một hơi khí lạnh, một số người vốn rục rịch định đào ngũ, bây giờ tâm lý cầu may đã hoàn toàn bị dập tắt.
Đào ngũ? Đó là đâm đầu vào đường chết!
Phía xa, năm trăm quân Tống nhanh chóng bỏ đi, để lại 186 thi thể không đầu nằm trong vũng máu. Cả tòa thành im lặng không một tiếng động.
- Đại soái, người phái bọn họ ra ngoài nhưng…! – Trần Lưỡng Nghi sắc mặt khó coi nói.
Cổ Tần mỉm cười nói:
- Bọn họ không phải do ta phái đi đâu, nhưng bây giờ chắc hẳn sẽ không còn tướng sĩ nào định đào ngũ đầu hàng nữa đâu!
- Hả? – Trần Lưỡng Nghi kinh ngạc.
…………..
Hai ngày sau, cuối cùng Cao Tiên Chi đã từ Tống thành về đến đại doanh.
- Thái tử trúng kế rồi, đó là kế phản gián của Cổ Hải… người không nên giết chúng! Bây giờ tất cả quân tướng còn lại trong ải Hổ Lao đều sẵn sàng liều chết rồi! – Cao Tiên Chi buồn bực nói.
- Kế phản gián? – Tống Thái tử biến sắc.
- Cổ Hải từng nói vây ba chừa một, chính là để một đường lùi, để bọn họ có tâm lý mong chờ may mắn rồi tự mình làm loạn quân ngũ lên. Nhưng Thái tử lại đóng sập cả “một” của vây ba chừa một lại, người giết được không phải là hơn một trăm tên phản đồ mà là giết niềm hi vọng, giết tim quân Trần rồi! Lần này bọn họ không còn tâm lý cầu may nữa, tất sẽ liều chết đánh một trận sống còn, quân tướng hổ lang chưa chắc đã qua nổi quân tướng liều mạng! Thần chỉ về muộn hai ngày, có hai ngày thôi! Trời ơi! – Cao Tiên Chi khổ sở nói.
/13
|