Bên ngoài Hổ Lao Quan.
Tám mươi vạn quân Tống đóng quân mười dặm ngoài thành. Đại quân tập trung, giờ phút này đang ăn uống.
- Không đúng, không đúng. Chuyện gì xảy ra? Phong thư này không phải tiểu muội ta gửi đến?
Một tiểu binh mặt sẹo nghi hoặc nói.
- Mặt sẹo, chuyện gì xảy ra vậy?
Tiểu binh chung quanh cất tiếng hỏi.
Tiểu binh mặt sẹo tay cầm một phong thư, ánh mắt mở to, nhất thời kinh nghi bất định.
Mấy tên lính quèn đến gần nhìn xem.
- Mặt sẹo, bức thư này không phải ghi rất tốt sao? Tiểu muội nhà ngươi gửi thư, nói trong nhà đều khỏe, bảo ngươi không cần lo lắng.
Chúng tiểu binh nghi ngờ nói.
Sắc mặt tiểu binh mặt sẹo rất khó coi:
- Không đúng. Tiểu muội của ta chưa bao giờ gọi ta là ca. Chưa bao giờ.
- Ặc!
Mọi người lộ ra vẻ mờ mịt.
- Tiểu muội của ta là bào thai song sinh với ta. Muội ấy lúc nào cũng gọi ta là đệ đệ, hoặc trực tiếp gọi tên của ta. Cho tới bây giờ cũng chưa từng khách khí như vậy. Gọi ta là ca? Muội ấy làm sao mà gọi ta là ca? Thư này dường như không phải muội ta gửi tới.
Mặt sẹo vẫn nghi ngờ.
- Mặt sẹo, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.
Mọi người nhất thời cười nói.
Mặt sẹo vẫn lộ ra vẻ mờ mịt như trước. Chỉ có mặt sẹo biết rõ, tiểu muội của mình vĩnh viễn không có khả năng gọi mình là ca ca. Nhưng....
- Ồ?
Bỗng nhiên, một người kêu lên.
- Làm sao vậy?
Mọi người nhìn về phía hắn.
- Mặt sẹo, thư này là của ta. Ngươi cầm nhầm phải không? Ặc, không đúng. Thư của ta nằm trong ngực của ta, như thế nào...
Một tiểu binh đầu trọc kinh ngạc nói.
- Đầu trọc, ngươi nói cái gì thế?
Mọi người nhìn về phía gã đầu trọc.
Đầu trọc lấy ra một phong thư. Sau khi mở ra, mọi người cùng nhìn vào. Chỉ thấy lá thư của đầu trọc và mặt sẹo giống nhau như đúc. Một chữ cũng không kém. Thậm chí ngay cả bút tích cũng giống nhau.
Mọi người chung quanh nhất thời yên tĩnh. Những người đang ăn uống cũng ngừng lại.
- Là giả? Cái này căn bản không phải tiểu muội ta gửi tới. Là có người phỏng theo sao?
Mặt sẹo lập tức biến sắc.
Tất cả mọi người là từ trong đống người chết bò ra. Một chút đầu óc vẫn phải có.
- Đạo soái nói, để cho chúng ta liên lạc qua thư với người nhà. Nhưng, tại sao lại có thư giả như thế này? Điều đó không có khả năng.
Đầu trọc cả kinh kêu lên.
- Có lẽ, có lẽ là âm mưu của Cổ Hải?
Một tên lính quèn nhỏ giọng kêu lên.
- Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi. Đạo soái biết hết thảy gia đình quân lính ở đây. Như vậy khẳng định đưa tới là thư nhà. Như thế nào là âm mưu chứ? Chẳng lẽ người nhà của ta cũng bị Cổ Hải khống chế? Bằng không, thư của nhà ta làm sao mà làm giả được?
Đầu trọc lập tức giận dữ hét lên.
Đầu trọc rống to một tiếng, dẫn tới sự chú ý của nhiều tướng sĩ khác.
Ngay lúc đó, chuyện thư nhà bị làm giả lập tức lan truyền. Bởi vì tất cả mọi người đều chú ý đến tin tức này. Cho nên tốc độ lan truyền cực kỳ nhanh. Rất nhiều tướng sĩ không ngừng mở thư của mình.
- Ồ, của ta cũng là giả?
- Của ta là thật. Nhưng....nhưng....
......................
.......................
.......................
Tin tức giống như sóng biển, thổi bốn phương tám hướng. Tám mươi vạn đại quân trong thời gian ngắn nhất, rất nhiều nghi vấn nổi lên.
Tống thành!
Cổ Hải đứng trên lầu Điền phủ, nhìn về phương bắc, sắc mặt ngưng trọng.
Cổ Hán đừng đằng sau ông.
- Nghĩa phụ, hai ngày này, cần phải quyết chiến mạnh hơn.
Cổ Hán cảm thán nói.
Cổ Hải nhẹ gật đầu:
- Nhanh thôi. Lòng quân có bị mất hay không thì phải xem lần này. Ta bảo con sửa thư nhà của quân Tống, có vấn đề gì không?
- Nghĩa phụ yên tâm. Cao Tiên Chi lần này chẳng khác nào vác đá đập chân mình. Chúng ta phái phú thương tiến hành đảo loạn. Cao Tiên Chi vì muốn tỏ vẻ trong sạch, cho phép phú thương mang thư đến. Y cho rằng làm vậy thì chứng tỏ mình trong sạch rồi sao? Haha, nghĩa phụ, tiền tuyến truyền đến tin tức, tùy cơ hội lấy ra tám trăm phong thư, cải biến một chút trong đó.
Cổ Hán nói.
- Cải biến một chút là đủ rồi. Tám trăm phong thư, chỉ cần có khoảng mười phong thư được cho là giả, cũng đủ cho bọn họ chú ý rồi. Khi đó rất nhanh sẽ dẫn đến tám trăm phong thư bị làm giả lộ ra.
Cổ Hải khẽ cười nói.
- Tám mươi vạn đại quân, tám trăm phong thư, chênh lệch cả một nghìn lần.
- Chỉ cần một tia lửa cũng có thể tạo thành một đám cháy. Sự thật thì làm sao? Ai nói thư thì phải có một hình thức cố định. Một khi nhân tâm sinh ra hoài nghi, để cho bọn họ tin tưởng lại là rất khó. Tin tức giả xuất hiện bốn phía, cho dù có tin lá thư trên tay mình là thật, cũng có thể tìm ra được khuyết điểm nhỏ nhặt nhất. Đến lúc đó, tin thật cũng biến thành tin giả. Theo thứ tự tăng lên, chi tâm bất an sẽ không ngừng lây lan.
Đại doanh Cao Tiên Chi. Đại trướng chủ soái.
Cao Tiên Chi mang theo đám người Lâm Trùng phong trần mệt mỏi chạy về Tống thành. Còn chưa kịp nghỉ ngơi, chợt nghe nói Tống thái tử giết chết 186 quân Trần đào binh.
- Cổ Hải từng nói, vây tam khuyết một chính là để cho bọn họ tránh được, để cho bọn họ có tâm lý may mắn, còn mình thì loạn thành một bầy. Nhưng, ngài dùng vây tam khuyết một, giết không phải hơn một trăm phản đồ mà là diệt đi may mắn của quân Trần. Cái mà ngài giết chính là quân tâm. Lần này, bọn họ không có tâm lý may mắn, tất nhiên liều mạng một lần. Hổ lang tướng sĩ cũng không so được với tướng sĩ liều mạng. Ta về trễ hai ngày, chỉ hai ngày...Haiz!
Cao Tiên Chi khổ sở nói.
Tống thái tử biến sắc, nhưng trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
- Nguy rồi, đám mật thám ngu xuẩn lại truyền về cho ta tin tức ngu xuẩn như vậy.
Sắc mặt Tống thái tử đột nhiên thay đổi.
- Được rồi, thái tử. Ngài không cần tự trách mình. Cổ Hải đúng là lợi hại. Sau khi hắn thống lĩnh quân Trần, chúng ta không còn những ngày yên tĩnh. Mau chóng chấm dứt chiến tranh đi. Ta lo rằng kế tiếp sẽ có chuyện không tốt phát sinh. Binh quý thần tốc, phải nhanh phá Hổ Lao Quan, bắt Cổ Hải. Hết thảy sẽ giải quyết dễ dàng.
Cao Tiên Chi an ủi.
- Đúng vậy, bắt được Cổ Hải, ta sẽ chém hắn thành muôn mảnh.
Sắc mặt Tống thái tử còn khó coi hơn.
Về phần chuyện của con mình, Tống thái tử giờ phút này chỉ có thể giấu trong lòng. Nhìn biểu hiện của đám người Lâm Trùng cũng đoán được, con của mình lành ít dữ nhiều.
- Con của ta, ta nhất định sẽ báo thù cho con.
Nội tâm Tống thái tử gầm thét.
- Báo, đại soái, không xong rồi. Các tướng sĩ bất ngờ làm phản. Lần này lại thêm nhiều người nữa. Đại soái!
Một tên lính quèn lập tức chạy vào đại trướng.
- Cái gì?
Tống thái tử cả kinh kêu lên.
Bất ngờ làm phản? Tại sao lại bất ngờ làm phản? Cổ Hải rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Mới qua được bao lâu, tám mươi vạn hổ lang quân lại bất ngờ làm phản? Trận chiến này còn đánh như thế nào đây?
Đồng tử Cao Tiên Chi co rụt lại:
- Cổ Hải, ta biết ngay mà, ta biết ngay mà. May mà ta thống lĩnh tám mươi vạn đại quân đến đây, lập tức đại chiến. Bằng không, cho ngươi thêm thời gian, toàn quân ta sẽ bị tan tác ngay.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Trùng hỏi tên tiểu binh kia.
- Các tướng sĩ phát hiện, thư nhà của mình đều là giả.
Sắc mặt tiểu binh kia vô cùng khó coi.
- Thư nhà? Thư nhà? Phú thương? Ta khinh! Ta biết ngay mà, âm mưu của Cổ Hải không đơn giản như vậy. Vốn còn có độc kế này? Rút củi dưới đáy nồi? Ta sớm nên giết chết đám phú thương đó.
Vẻ mặt Cao Tiên Chi vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, lập tức hiểu ra hết thảy.
Xoạt!
Bên ngoài lại ầm ĩ một trận. Một lượng lớn thanh âm phẫn nộ, nhục mạ từ bên ngoài đại trướng truyền tới. Hơn nữa lần này, thanh thế ngập trời.
Tống thái tử đứng trong đại trướng, một hồi kinh hồn táng đảm.
Cao Tiên Chi mắt co rúm lại, hít một hơi thật sâu, nói:
- Đi, chúng ta cùng đến đó.
Hổ Lao Quan. Cổng thành.
Cổ Tần mái tóc bạc trắng, tay vịn tường thành, hai mắt nhìn về phương nam.
Đứng đằng sau là Trần Thiên Sơn và Trần Lưỡng Nghi.
- Đại soái, đại quân quan nội đã chỉnh đốn xong. Bây giờ làm gì đây? Vừa rồi, thám tử báo lại, Cao Tiên Chi đã quay về đại trướng. Tám mươi vạn đại quân lập tức tổng tiến công.
Trần Lưỡng Nghi nói.
- Yên tâm đi, nghĩa phụ đã an bài tốt hết thảy. Cao Tiên Chi có trở về đại trướng cũng vô dụng. Chỉ cần phối hợp với nghĩa phụ là được. Tám mươi vạn đại quân? Lập tức loạn ngay thôi.
Cổ Tần mỉm cười khẽ nói.
- Sao? Cổ Hải đã an bài? An bài cái gì?
Trần Lưỡng Nghi lập tức truy vấn.
Nhưng Cổ Tần vẫn không giải thích, cứ nhìn chằm chằm về phía nam.
Trần Thiên Sơn đứng một bên khẽ cau mày, nói:
- Ta nhớ rồi. Ba ngày trước, ngươi đã phái một đám người đến Hổ Lao Quan, khoảng chừng bốn mươi người. Đều là gia vệ Cổ gia ngươi hay là thân tín? Ngươi phái ra Hổ Lao Quan làm gì? Tu vi của bọn họ cũng không phải cao tuyệt chi nhân?
Cổ Tần khẽ mỉm cười nói:
- Bọn họ? Làm sơn tặc thôi. Lát nữa sẽ có tín hiệu pháo hoa truyền tới.
- Sơn tặc?
Trần Thiên Sơn và Trần Thiên Nghi đều lộ vẻ mờ mịt.
Đại doanh Cao Tiên Chi.
Sự việc thư nhà của tám mươi vạn đại quân, công tác thẩm tra vô cùng lớn. Nhưng Cao Tiên Chi lợi dụng uy tín và sự cố gắng không ngừng của mình. Rốt cuộc sau một ngày cũng tra ra được đại khái.
Soái đài đại doanh.
Cao Tiên Chi cùng với Tống thái tử, Lâm Trùng đứng trên soái đài. Phía dưới là tám mươi vạn đại quân. Nguyên một đám mắt đỏ bừng. Tuy đã được trấn an, nhưng vẫn có rất nhiều người vẫn còn nóng nảy.
Nhưng, uy tín của Cao Tiên Chi cuối cùng cũng khiến cho bọn họ yên tĩnh lại, đều nhìn về phía Cao Tiên Chi.
- Các tướng sĩ, ta đã trở lại. Chuyện của các ngươi ngày hôm qua, ta cũng đã điều tra xong. Ta biết giờ phút này các ngươi tâm loạn như ma, nôn nóng bất an. Nhưng ta vẫn muốn nói, hết thảy đều là âm mưu của Cổ Hải. Cảm ơn mọi người đã nguyện ý nghe ta nói tiếp.
- Những tướng sĩ ban đầu phát hiện thư nhà của mình có vấn đề nên hiểu rằng, thư của mọi người là do đám phú thương mang đến. Bên trong đám phú thương có người của Cổ Hải. Cho nên, thư nhà của các ngươi đều bị làm giả. Mục đích chính là mượn các ngươi làm loạn quân tâm của ta.
Cao Tiên Chi hét lớn một tiếng.
- Thư của bọn họ là đến từ phú thương, nhưng thư của ta lại do quan binh vận chuyển. Vì sao thư của ta cũng bị làm giả?
Có người hét to.
Phía dưới có người muốn sôi trào.
- Hỏi thật hay!
Cao Tiên Chi quát to một tiếng, cắt đứt sự phẫn nộ của mọi người.
Cao Tiên Chi nhìn chằm chằm vào người kia:
- Ngươi xác định thư của ngươi là giả? Người nhà của ngươi không thể viết ra được loại thư như thế sao? Vì sao ngươi khẳng định nó là giả? Ta đoán, ngươi thấy người khác nói là giả, nên mới sinh ra hoài nghi?
- Ạch! Ta...
Người nọ bị Cao Tiên Chi chất vấn, lập tức cau mày. Hình như là có chuyện như vậy.
- Vậy nó chính là thư nhà của ngươi. Đúng vậy, ngươi chỉ là hoài nghi mà thôi. Đừng bảo sao hay vậy chứ?
Cao Tiên Chi nói.
- Ta?
Người nọ cau mày, lâm vào khó xử.
Đạo soái nói rất hay, rất có đạo lý. Nhưng....
Cao Tiên Chi nhìn chung quanh một chút, nói:
- Các tướng sĩ, cũng là bản soái sơ suất, không nên cho đám phú thương kia có cơ hội. Cao Tiên Chi ta hướng tất cả mọi người cam đoan, người nhà của các ngươi khẳng định an toàn. Tuyệt đối không bị thương hại. Ai cũng đừng nghĩ tổn thương bọn họ. Ai cũng đừng nghĩ!
Chúng tướng sĩ nghe Cao Tiên Chi nói, nhất thời thần sắc có chút phức tạp.
- Ta biết, các ngươi muốn về nhà. Nhưng thắng lợi đang ở trước mắt, các ngươi có nhìn thấy không? Ngoài mười dặm chính là Hổ Lao Quan. Chỉ cần phá được Hổ Lao Quan, hết thảy liền xong. Một bước thắng lợi cuối cùng, chẳng lẽ các ngươi muốn dừng lại sao?
- Cũng bởi vì âm mưu của Cổ Hải, các ngươi lựa chọn buông tha cho? Lựa chọn về nhà? Đào binh chính là nhu nhược. Chờ sau khi các ngươi về nhà, làm sao đối diện với cha mẹ, vợ con của các ngươi? Vì sao các ngươi lại sợ hãi như thế?
Cao Tiên Chi hét lớn một tiếng.
- Chúng ta...
Các tướng sĩ đều lộ ra vẻ mặt khó xử.
- Ta xin cam đoan với mọi người, chỉ cần đánh hạ Hổ Lao Quan, ta sẽ cho các ngươi về thăm nhà. Chỉ cần đánh hạ Hổ Lao Quan là được.
Cao Tiên Chi quát to.
Tuy rất nhiều tướng sĩ tâm loạn như ma, nhưng vẫn siết chặt nắm đấm.
Cao Tiên Chi nhìn chúng tướng sĩ, thầm kêu may mắn. Cũng may mà mình còn uy tín và tài năng phục chúng. Bằng không, giờ phút này khẳng định đại loạn rồi.
- Các vị, ta xin khẳng định lại một điểm. Hết thảy đều là âm mưu của Cổ Hải. Không ai dám khinh nhục gia đình quân nhân. Cho dù là Hoàng Thái Tôn cũng không được. Chuyện còn lại, ta không nhiều lời. Để cho Lâm Trùng nói với mọi người. Lâm Trùng, mọi người chắc hẳn đều là biết. Trước đây không lâu, không ít người vì y chờ lệnh.
Cao Tiên Chi nói.
Chúng tướng sĩ cùng nhìn về phía Lâm Trùng và một đám người đang tiến về Tống thành.
Lâm Trùng tiến lên phía trước, gật đầu nói:
- Các huynh đệ, đại soái là người như thế nào, các ngươi chẳng lẽ đến bây giờ vẫn chưa rõ sao? Đại soái nói là làm. Các nơi đã phát xuống hoàng lệnh. Người nào làm khó xử gia đình quân nhân, dùng tội lớn luận xử. Đại soái nói được sẽ làm được.
Cảm tạ các chư vị huynh đệ đã chờ lệnh của ta thời gian trước. Ta muốn nói với mọi người, đại soái quân lệnh như núi, nói là làm. Hoàng Thái Tôn Tống Chính Tây đã bị giết trước mặt ta. Lúc ấy, cũng có rất nhiều huynh đệ nhìn thấy.
- Hoàng Thái Tôn thật sự bị giết rồi sao?
- Đã bị trảm?
- Hoàng Thái Tôn còn có thể trảm, người đó có thể không trảm sao? Đại soái nói là làm.
- Không tin nghi ngờ đại soái.
- Không được nghe theo âm mưu của Cổ Hải. Ta tin tưởng đại soái.
- Ngay cả Hoàng Thái Tôn còn có thể trảm. Đại soái sẽ không gạt chúng ta.
- Chém Hoàng Thái Tôn, đại soái nói cái gì, ta cũng tin.
.........
...........
............
Phía dưới sôi trào khắp chốn.
Chúng tướng sĩ tin tưởng, Lâm Trùng chắc chắn không nói dối. Lúc trước liều lĩnh bất ngờ làm phản, cả nhà của y đều bị Tống Chinh Tây giết. Nếu Tống Chinh Tây còn sống, Lâm Trùng không có khả năng kiên định như vậy.
Đại soái giết Tống Chinh Tây, chúng ta còn lo cái gì nữa chứ?
Bên cạnh Lâm Trùng, Cao Tiên Chi hô to khẩu khí. Rốt cuộc, tâm các tướng sĩ cũng được kéo về. Giết một Hoàng Thái Tôn, được tám mươi vạn tướng sĩ tin tưởng. Hết thảy đều đáng giá.
Cao Tiên Chi hiểu được, tám mươi vạn người, một khi loạn cả lên, sẽ là tình huống kinh khủng đến cỡ nào.
- Được, bây giờ cơm nước đã xong, lập tức chỉnh quân, công sát Hổ Lao Quan.
Cao Tiên Chi hét lớn.
Rống! Các tướng sĩ rống to một tiếng.
- Cái gì? Nhanh như vậy? Đại soái, người mới trở về, còn chưa nghỉ ngơi? Có cần nghỉ ngơi một đêm rồi mới hành quân đánh chiếm Hổ Lao Quan?
Tống thái tử kinh ngạc hỏi.
Cao Tiên Chi mệt mỏi trở về, cả người đều tiều tụy. Ngày hôm qua ngựa không ngừng vó nghiên cứu nguyên nhân mọi người làm phản, cũng chưa được nghỉ ngơi thật tốt. Tâm lực lao lực quá độ, hiện tại còn muốn phát động tổng tiến công?
- Không, ta đang thi chạy với âm mưu của Cổ Hải. Âm mưu của Cổ Hải quá nguy hiểm, quá độc ác. Từng đợt từng đợt khiến cho chúng ta mệt mỏi. Cho nên nhất định phải nhanh. Ta muốn thắng được âm mưu của hắn, nhất định là không thể chậm. Nếu không, hậu quả khó mà lường được.
Cao Tiên Chi cười khổ nói.
Từ lúc y biết rõ Cổ Hải sẽ trở thành thống soái quân Trần, y liền biết phiền toái sẽ không ngừng. Nhưng Cao Tiên Chi như thế nào cũng không nghĩ tới, trong thời gian ngắn, phiền toái lại làm cho mình thê thảm như vậy.
Cho nên, không thể đợi được nữa, nhất định phải nhanh, nhanh và nhanh. Ăn cơm xong, sẽ là đại quyết chiến. Ăn xong bữa cơm này, chắc có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- A, nhìn kìa. Đó là Hoàng Thái Tôn?
- Cái gì? Ngươi có nhìn lầm không? Đại soái nói Hoàng Thái Tôn đã bị giết rồi mà.
- Đúng vậy, khẳng định không phải Hoàng Thái Tôn. Lâm Trùng chẳng lẽ lại gạt chúng ta?
- Đại soái không có khả năng gạt chúng ta.
- Nhưng ta đã nhìn qua Tống thành, người đó chính là Hoàng Thái Tôn. Là Hoàng Thái Tôn đấy.
.....................
....................
...................
Mới vừa rỗi, sĩ khí các tướng sĩ còn đang trùng thiên, bỗng nhiên có một bộ phận dao động.
Bởi vì, xa xa trên sườn núi nhỏ đang có một người chạy xuống, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới.
Nếu là trước đó, đã có tướng sĩ xông đến giết chết hoặc bắt lại người này.
Nhưng giờ phút này, các tướng sĩ người nào cũng mở to mắt, lộ ra vẻ cực kỳ khó tin. Hơn nữa còn rất nhanh nhường ra một con đường.
Nguyên nhân chính là, cái người đàn ông chật vật kia không phải người ngoài, là người mà mọi người đều cho rằng đã chết, Hoàng Thái Tôn Tống Chính Tây.
Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng?
Các tướng sĩ vừa rồi hứng trí cao độ, bỗng nhiên giống như con sóng, không ngừng yên tĩnh.
Tống Chính Tây?
Không phải đã bị đại soái giết rồi sao? Tại sao lại như vậy?
Biến hóa của tám mươi vạn đại quân cũng thu hút sự chú ý của những người trên soái đài.
Lâm Trùng quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy rõ dung mạo của Tống Chính Tây, cả người run lên.
- Không thể nào, không thể nào?
Ánh mắt Lâm Trùng mở lớn, không ngừng sợ hãi rống lên.
Tống Chính Tây? Cho dù có hóa thành tro, Lâm Trùng cũng nhận ra. Gã không phải đã bị chém đầu rồi sao? Tại sao lại còn xuất hiện?
A! Tống thái tử cũng kêu lên một tiếng sợ hãi.
Những ngày gần đầy, nội tâm Tống thái tử đều là hận ý trùng thiên, hận Cổ Hải, hận Cao Tiên Chi, hận Lâm Trùng. Con trai yêu quý nhất của mình bị giết chết, bản thân mình lại bất lực. Nếu ông trời có thể trả lại con cho y, y thà rằng giảm thọ mười năm. Nhưng hết thảy đều khó có khả năng.
Nhưng bây giờ, Tống Chính Tây lại bỗng nhiên xuất hiện.
Tống thái tử dụi mắt. Đây là sự thật sao? Con còn sống?
Cao Tiên Chi nhìn thấy Tống Chính Tây, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc:
- Không thể nào? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có người giống người như vậy? Cổ Hải từ chỗ nào tìm được người giống như thế?
Tống Chính Tây nhìn thấy Tống thái tử, lập tức chạy tới.
- Cha, hài nhi rốt cuộc tìm được người rồi. Thiếu chút nữa là bị chết trong tay sơn tặc. Nhanh qua bên kia giúp con bắt đám sơn tặc đó lại. Bọn chúng muốn giết con.
Tống Chính Tây kêu to một tiếng.
Tống thái tử, Cao Tiên Chi gần như đồng thời giật mình, bỗng nhiên cảm thấy tay chân lạnh buốt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Thật là Tống Chính Tây?
Giờ khắc này, chúng tướng sĩ còn đồng tâm hiệp lực, đột nhiên mặt không thay đổi nhìn Cao Tiên Chi.
Biểu hiện của tám mươi vạn quân sĩ đã nói lên hết thảy. Uy tín của Cao Tiên Chi đã không còn sót lại chút nào trong lòng mọi người.
Tám mươi vạn quân Tống đóng quân mười dặm ngoài thành. Đại quân tập trung, giờ phút này đang ăn uống.
- Không đúng, không đúng. Chuyện gì xảy ra? Phong thư này không phải tiểu muội ta gửi đến?
Một tiểu binh mặt sẹo nghi hoặc nói.
- Mặt sẹo, chuyện gì xảy ra vậy?
Tiểu binh chung quanh cất tiếng hỏi.
Tiểu binh mặt sẹo tay cầm một phong thư, ánh mắt mở to, nhất thời kinh nghi bất định.
Mấy tên lính quèn đến gần nhìn xem.
- Mặt sẹo, bức thư này không phải ghi rất tốt sao? Tiểu muội nhà ngươi gửi thư, nói trong nhà đều khỏe, bảo ngươi không cần lo lắng.
Chúng tiểu binh nghi ngờ nói.
Sắc mặt tiểu binh mặt sẹo rất khó coi:
- Không đúng. Tiểu muội của ta chưa bao giờ gọi ta là ca. Chưa bao giờ.
- Ặc!
Mọi người lộ ra vẻ mờ mịt.
- Tiểu muội của ta là bào thai song sinh với ta. Muội ấy lúc nào cũng gọi ta là đệ đệ, hoặc trực tiếp gọi tên của ta. Cho tới bây giờ cũng chưa từng khách khí như vậy. Gọi ta là ca? Muội ấy làm sao mà gọi ta là ca? Thư này dường như không phải muội ta gửi tới.
Mặt sẹo vẫn nghi ngờ.
- Mặt sẹo, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.
Mọi người nhất thời cười nói.
Mặt sẹo vẫn lộ ra vẻ mờ mịt như trước. Chỉ có mặt sẹo biết rõ, tiểu muội của mình vĩnh viễn không có khả năng gọi mình là ca ca. Nhưng....
- Ồ?
Bỗng nhiên, một người kêu lên.
- Làm sao vậy?
Mọi người nhìn về phía hắn.
- Mặt sẹo, thư này là của ta. Ngươi cầm nhầm phải không? Ặc, không đúng. Thư của ta nằm trong ngực của ta, như thế nào...
Một tiểu binh đầu trọc kinh ngạc nói.
- Đầu trọc, ngươi nói cái gì thế?
Mọi người nhìn về phía gã đầu trọc.
Đầu trọc lấy ra một phong thư. Sau khi mở ra, mọi người cùng nhìn vào. Chỉ thấy lá thư của đầu trọc và mặt sẹo giống nhau như đúc. Một chữ cũng không kém. Thậm chí ngay cả bút tích cũng giống nhau.
Mọi người chung quanh nhất thời yên tĩnh. Những người đang ăn uống cũng ngừng lại.
- Là giả? Cái này căn bản không phải tiểu muội ta gửi tới. Là có người phỏng theo sao?
Mặt sẹo lập tức biến sắc.
Tất cả mọi người là từ trong đống người chết bò ra. Một chút đầu óc vẫn phải có.
- Đạo soái nói, để cho chúng ta liên lạc qua thư với người nhà. Nhưng, tại sao lại có thư giả như thế này? Điều đó không có khả năng.
Đầu trọc cả kinh kêu lên.
- Có lẽ, có lẽ là âm mưu của Cổ Hải?
Một tên lính quèn nhỏ giọng kêu lên.
- Phóng cái rắm vào mặt mẹ ngươi. Đạo soái biết hết thảy gia đình quân lính ở đây. Như vậy khẳng định đưa tới là thư nhà. Như thế nào là âm mưu chứ? Chẳng lẽ người nhà của ta cũng bị Cổ Hải khống chế? Bằng không, thư của nhà ta làm sao mà làm giả được?
Đầu trọc lập tức giận dữ hét lên.
Đầu trọc rống to một tiếng, dẫn tới sự chú ý của nhiều tướng sĩ khác.
Ngay lúc đó, chuyện thư nhà bị làm giả lập tức lan truyền. Bởi vì tất cả mọi người đều chú ý đến tin tức này. Cho nên tốc độ lan truyền cực kỳ nhanh. Rất nhiều tướng sĩ không ngừng mở thư của mình.
- Ồ, của ta cũng là giả?
- Của ta là thật. Nhưng....nhưng....
......................
.......................
.......................
Tin tức giống như sóng biển, thổi bốn phương tám hướng. Tám mươi vạn đại quân trong thời gian ngắn nhất, rất nhiều nghi vấn nổi lên.
Tống thành!
Cổ Hải đứng trên lầu Điền phủ, nhìn về phương bắc, sắc mặt ngưng trọng.
Cổ Hán đừng đằng sau ông.
- Nghĩa phụ, hai ngày này, cần phải quyết chiến mạnh hơn.
Cổ Hán cảm thán nói.
Cổ Hải nhẹ gật đầu:
- Nhanh thôi. Lòng quân có bị mất hay không thì phải xem lần này. Ta bảo con sửa thư nhà của quân Tống, có vấn đề gì không?
- Nghĩa phụ yên tâm. Cao Tiên Chi lần này chẳng khác nào vác đá đập chân mình. Chúng ta phái phú thương tiến hành đảo loạn. Cao Tiên Chi vì muốn tỏ vẻ trong sạch, cho phép phú thương mang thư đến. Y cho rằng làm vậy thì chứng tỏ mình trong sạch rồi sao? Haha, nghĩa phụ, tiền tuyến truyền đến tin tức, tùy cơ hội lấy ra tám trăm phong thư, cải biến một chút trong đó.
Cổ Hán nói.
- Cải biến một chút là đủ rồi. Tám trăm phong thư, chỉ cần có khoảng mười phong thư được cho là giả, cũng đủ cho bọn họ chú ý rồi. Khi đó rất nhanh sẽ dẫn đến tám trăm phong thư bị làm giả lộ ra.
Cổ Hải khẽ cười nói.
- Tám mươi vạn đại quân, tám trăm phong thư, chênh lệch cả một nghìn lần.
- Chỉ cần một tia lửa cũng có thể tạo thành một đám cháy. Sự thật thì làm sao? Ai nói thư thì phải có một hình thức cố định. Một khi nhân tâm sinh ra hoài nghi, để cho bọn họ tin tưởng lại là rất khó. Tin tức giả xuất hiện bốn phía, cho dù có tin lá thư trên tay mình là thật, cũng có thể tìm ra được khuyết điểm nhỏ nhặt nhất. Đến lúc đó, tin thật cũng biến thành tin giả. Theo thứ tự tăng lên, chi tâm bất an sẽ không ngừng lây lan.
Đại doanh Cao Tiên Chi. Đại trướng chủ soái.
Cao Tiên Chi mang theo đám người Lâm Trùng phong trần mệt mỏi chạy về Tống thành. Còn chưa kịp nghỉ ngơi, chợt nghe nói Tống thái tử giết chết 186 quân Trần đào binh.
- Cổ Hải từng nói, vây tam khuyết một chính là để cho bọn họ tránh được, để cho bọn họ có tâm lý may mắn, còn mình thì loạn thành một bầy. Nhưng, ngài dùng vây tam khuyết một, giết không phải hơn một trăm phản đồ mà là diệt đi may mắn của quân Trần. Cái mà ngài giết chính là quân tâm. Lần này, bọn họ không có tâm lý may mắn, tất nhiên liều mạng một lần. Hổ lang tướng sĩ cũng không so được với tướng sĩ liều mạng. Ta về trễ hai ngày, chỉ hai ngày...Haiz!
Cao Tiên Chi khổ sở nói.
Tống thái tử biến sắc, nhưng trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
- Nguy rồi, đám mật thám ngu xuẩn lại truyền về cho ta tin tức ngu xuẩn như vậy.
Sắc mặt Tống thái tử đột nhiên thay đổi.
- Được rồi, thái tử. Ngài không cần tự trách mình. Cổ Hải đúng là lợi hại. Sau khi hắn thống lĩnh quân Trần, chúng ta không còn những ngày yên tĩnh. Mau chóng chấm dứt chiến tranh đi. Ta lo rằng kế tiếp sẽ có chuyện không tốt phát sinh. Binh quý thần tốc, phải nhanh phá Hổ Lao Quan, bắt Cổ Hải. Hết thảy sẽ giải quyết dễ dàng.
Cao Tiên Chi an ủi.
- Đúng vậy, bắt được Cổ Hải, ta sẽ chém hắn thành muôn mảnh.
Sắc mặt Tống thái tử còn khó coi hơn.
Về phần chuyện của con mình, Tống thái tử giờ phút này chỉ có thể giấu trong lòng. Nhìn biểu hiện của đám người Lâm Trùng cũng đoán được, con của mình lành ít dữ nhiều.
- Con của ta, ta nhất định sẽ báo thù cho con.
Nội tâm Tống thái tử gầm thét.
- Báo, đại soái, không xong rồi. Các tướng sĩ bất ngờ làm phản. Lần này lại thêm nhiều người nữa. Đại soái!
Một tên lính quèn lập tức chạy vào đại trướng.
- Cái gì?
Tống thái tử cả kinh kêu lên.
Bất ngờ làm phản? Tại sao lại bất ngờ làm phản? Cổ Hải rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào? Mới qua được bao lâu, tám mươi vạn hổ lang quân lại bất ngờ làm phản? Trận chiến này còn đánh như thế nào đây?
Đồng tử Cao Tiên Chi co rụt lại:
- Cổ Hải, ta biết ngay mà, ta biết ngay mà. May mà ta thống lĩnh tám mươi vạn đại quân đến đây, lập tức đại chiến. Bằng không, cho ngươi thêm thời gian, toàn quân ta sẽ bị tan tác ngay.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Lâm Trùng hỏi tên tiểu binh kia.
- Các tướng sĩ phát hiện, thư nhà của mình đều là giả.
Sắc mặt tiểu binh kia vô cùng khó coi.
- Thư nhà? Thư nhà? Phú thương? Ta khinh! Ta biết ngay mà, âm mưu của Cổ Hải không đơn giản như vậy. Vốn còn có độc kế này? Rút củi dưới đáy nồi? Ta sớm nên giết chết đám phú thương đó.
Vẻ mặt Cao Tiên Chi vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, lập tức hiểu ra hết thảy.
Xoạt!
Bên ngoài lại ầm ĩ một trận. Một lượng lớn thanh âm phẫn nộ, nhục mạ từ bên ngoài đại trướng truyền tới. Hơn nữa lần này, thanh thế ngập trời.
Tống thái tử đứng trong đại trướng, một hồi kinh hồn táng đảm.
Cao Tiên Chi mắt co rúm lại, hít một hơi thật sâu, nói:
- Đi, chúng ta cùng đến đó.
Hổ Lao Quan. Cổng thành.
Cổ Tần mái tóc bạc trắng, tay vịn tường thành, hai mắt nhìn về phương nam.
Đứng đằng sau là Trần Thiên Sơn và Trần Lưỡng Nghi.
- Đại soái, đại quân quan nội đã chỉnh đốn xong. Bây giờ làm gì đây? Vừa rồi, thám tử báo lại, Cao Tiên Chi đã quay về đại trướng. Tám mươi vạn đại quân lập tức tổng tiến công.
Trần Lưỡng Nghi nói.
- Yên tâm đi, nghĩa phụ đã an bài tốt hết thảy. Cao Tiên Chi có trở về đại trướng cũng vô dụng. Chỉ cần phối hợp với nghĩa phụ là được. Tám mươi vạn đại quân? Lập tức loạn ngay thôi.
Cổ Tần mỉm cười khẽ nói.
- Sao? Cổ Hải đã an bài? An bài cái gì?
Trần Lưỡng Nghi lập tức truy vấn.
Nhưng Cổ Tần vẫn không giải thích, cứ nhìn chằm chằm về phía nam.
Trần Thiên Sơn đứng một bên khẽ cau mày, nói:
- Ta nhớ rồi. Ba ngày trước, ngươi đã phái một đám người đến Hổ Lao Quan, khoảng chừng bốn mươi người. Đều là gia vệ Cổ gia ngươi hay là thân tín? Ngươi phái ra Hổ Lao Quan làm gì? Tu vi của bọn họ cũng không phải cao tuyệt chi nhân?
Cổ Tần khẽ mỉm cười nói:
- Bọn họ? Làm sơn tặc thôi. Lát nữa sẽ có tín hiệu pháo hoa truyền tới.
- Sơn tặc?
Trần Thiên Sơn và Trần Thiên Nghi đều lộ vẻ mờ mịt.
Đại doanh Cao Tiên Chi.
Sự việc thư nhà của tám mươi vạn đại quân, công tác thẩm tra vô cùng lớn. Nhưng Cao Tiên Chi lợi dụng uy tín và sự cố gắng không ngừng của mình. Rốt cuộc sau một ngày cũng tra ra được đại khái.
Soái đài đại doanh.
Cao Tiên Chi cùng với Tống thái tử, Lâm Trùng đứng trên soái đài. Phía dưới là tám mươi vạn đại quân. Nguyên một đám mắt đỏ bừng. Tuy đã được trấn an, nhưng vẫn có rất nhiều người vẫn còn nóng nảy.
Nhưng, uy tín của Cao Tiên Chi cuối cùng cũng khiến cho bọn họ yên tĩnh lại, đều nhìn về phía Cao Tiên Chi.
- Các tướng sĩ, ta đã trở lại. Chuyện của các ngươi ngày hôm qua, ta cũng đã điều tra xong. Ta biết giờ phút này các ngươi tâm loạn như ma, nôn nóng bất an. Nhưng ta vẫn muốn nói, hết thảy đều là âm mưu của Cổ Hải. Cảm ơn mọi người đã nguyện ý nghe ta nói tiếp.
- Những tướng sĩ ban đầu phát hiện thư nhà của mình có vấn đề nên hiểu rằng, thư của mọi người là do đám phú thương mang đến. Bên trong đám phú thương có người của Cổ Hải. Cho nên, thư nhà của các ngươi đều bị làm giả. Mục đích chính là mượn các ngươi làm loạn quân tâm của ta.
Cao Tiên Chi hét lớn một tiếng.
- Thư của bọn họ là đến từ phú thương, nhưng thư của ta lại do quan binh vận chuyển. Vì sao thư của ta cũng bị làm giả?
Có người hét to.
Phía dưới có người muốn sôi trào.
- Hỏi thật hay!
Cao Tiên Chi quát to một tiếng, cắt đứt sự phẫn nộ của mọi người.
Cao Tiên Chi nhìn chằm chằm vào người kia:
- Ngươi xác định thư của ngươi là giả? Người nhà của ngươi không thể viết ra được loại thư như thế sao? Vì sao ngươi khẳng định nó là giả? Ta đoán, ngươi thấy người khác nói là giả, nên mới sinh ra hoài nghi?
- Ạch! Ta...
Người nọ bị Cao Tiên Chi chất vấn, lập tức cau mày. Hình như là có chuyện như vậy.
- Vậy nó chính là thư nhà của ngươi. Đúng vậy, ngươi chỉ là hoài nghi mà thôi. Đừng bảo sao hay vậy chứ?
Cao Tiên Chi nói.
- Ta?
Người nọ cau mày, lâm vào khó xử.
Đạo soái nói rất hay, rất có đạo lý. Nhưng....
Cao Tiên Chi nhìn chung quanh một chút, nói:
- Các tướng sĩ, cũng là bản soái sơ suất, không nên cho đám phú thương kia có cơ hội. Cao Tiên Chi ta hướng tất cả mọi người cam đoan, người nhà của các ngươi khẳng định an toàn. Tuyệt đối không bị thương hại. Ai cũng đừng nghĩ tổn thương bọn họ. Ai cũng đừng nghĩ!
Chúng tướng sĩ nghe Cao Tiên Chi nói, nhất thời thần sắc có chút phức tạp.
- Ta biết, các ngươi muốn về nhà. Nhưng thắng lợi đang ở trước mắt, các ngươi có nhìn thấy không? Ngoài mười dặm chính là Hổ Lao Quan. Chỉ cần phá được Hổ Lao Quan, hết thảy liền xong. Một bước thắng lợi cuối cùng, chẳng lẽ các ngươi muốn dừng lại sao?
- Cũng bởi vì âm mưu của Cổ Hải, các ngươi lựa chọn buông tha cho? Lựa chọn về nhà? Đào binh chính là nhu nhược. Chờ sau khi các ngươi về nhà, làm sao đối diện với cha mẹ, vợ con của các ngươi? Vì sao các ngươi lại sợ hãi như thế?
Cao Tiên Chi hét lớn một tiếng.
- Chúng ta...
Các tướng sĩ đều lộ ra vẻ mặt khó xử.
- Ta xin cam đoan với mọi người, chỉ cần đánh hạ Hổ Lao Quan, ta sẽ cho các ngươi về thăm nhà. Chỉ cần đánh hạ Hổ Lao Quan là được.
Cao Tiên Chi quát to.
Tuy rất nhiều tướng sĩ tâm loạn như ma, nhưng vẫn siết chặt nắm đấm.
Cao Tiên Chi nhìn chúng tướng sĩ, thầm kêu may mắn. Cũng may mà mình còn uy tín và tài năng phục chúng. Bằng không, giờ phút này khẳng định đại loạn rồi.
- Các vị, ta xin khẳng định lại một điểm. Hết thảy đều là âm mưu của Cổ Hải. Không ai dám khinh nhục gia đình quân nhân. Cho dù là Hoàng Thái Tôn cũng không được. Chuyện còn lại, ta không nhiều lời. Để cho Lâm Trùng nói với mọi người. Lâm Trùng, mọi người chắc hẳn đều là biết. Trước đây không lâu, không ít người vì y chờ lệnh.
Cao Tiên Chi nói.
Chúng tướng sĩ cùng nhìn về phía Lâm Trùng và một đám người đang tiến về Tống thành.
Lâm Trùng tiến lên phía trước, gật đầu nói:
- Các huynh đệ, đại soái là người như thế nào, các ngươi chẳng lẽ đến bây giờ vẫn chưa rõ sao? Đại soái nói là làm. Các nơi đã phát xuống hoàng lệnh. Người nào làm khó xử gia đình quân nhân, dùng tội lớn luận xử. Đại soái nói được sẽ làm được.
Cảm tạ các chư vị huynh đệ đã chờ lệnh của ta thời gian trước. Ta muốn nói với mọi người, đại soái quân lệnh như núi, nói là làm. Hoàng Thái Tôn Tống Chính Tây đã bị giết trước mặt ta. Lúc ấy, cũng có rất nhiều huynh đệ nhìn thấy.
- Hoàng Thái Tôn thật sự bị giết rồi sao?
- Đã bị trảm?
- Hoàng Thái Tôn còn có thể trảm, người đó có thể không trảm sao? Đại soái nói là làm.
- Không tin nghi ngờ đại soái.
- Không được nghe theo âm mưu của Cổ Hải. Ta tin tưởng đại soái.
- Ngay cả Hoàng Thái Tôn còn có thể trảm. Đại soái sẽ không gạt chúng ta.
- Chém Hoàng Thái Tôn, đại soái nói cái gì, ta cũng tin.
.........
...........
............
Phía dưới sôi trào khắp chốn.
Chúng tướng sĩ tin tưởng, Lâm Trùng chắc chắn không nói dối. Lúc trước liều lĩnh bất ngờ làm phản, cả nhà của y đều bị Tống Chinh Tây giết. Nếu Tống Chinh Tây còn sống, Lâm Trùng không có khả năng kiên định như vậy.
Đại soái giết Tống Chinh Tây, chúng ta còn lo cái gì nữa chứ?
Bên cạnh Lâm Trùng, Cao Tiên Chi hô to khẩu khí. Rốt cuộc, tâm các tướng sĩ cũng được kéo về. Giết một Hoàng Thái Tôn, được tám mươi vạn tướng sĩ tin tưởng. Hết thảy đều đáng giá.
Cao Tiên Chi hiểu được, tám mươi vạn người, một khi loạn cả lên, sẽ là tình huống kinh khủng đến cỡ nào.
- Được, bây giờ cơm nước đã xong, lập tức chỉnh quân, công sát Hổ Lao Quan.
Cao Tiên Chi hét lớn.
Rống! Các tướng sĩ rống to một tiếng.
- Cái gì? Nhanh như vậy? Đại soái, người mới trở về, còn chưa nghỉ ngơi? Có cần nghỉ ngơi một đêm rồi mới hành quân đánh chiếm Hổ Lao Quan?
Tống thái tử kinh ngạc hỏi.
Cao Tiên Chi mệt mỏi trở về, cả người đều tiều tụy. Ngày hôm qua ngựa không ngừng vó nghiên cứu nguyên nhân mọi người làm phản, cũng chưa được nghỉ ngơi thật tốt. Tâm lực lao lực quá độ, hiện tại còn muốn phát động tổng tiến công?
- Không, ta đang thi chạy với âm mưu của Cổ Hải. Âm mưu của Cổ Hải quá nguy hiểm, quá độc ác. Từng đợt từng đợt khiến cho chúng ta mệt mỏi. Cho nên nhất định phải nhanh. Ta muốn thắng được âm mưu của hắn, nhất định là không thể chậm. Nếu không, hậu quả khó mà lường được.
Cao Tiên Chi cười khổ nói.
Từ lúc y biết rõ Cổ Hải sẽ trở thành thống soái quân Trần, y liền biết phiền toái sẽ không ngừng. Nhưng Cao Tiên Chi như thế nào cũng không nghĩ tới, trong thời gian ngắn, phiền toái lại làm cho mình thê thảm như vậy.
Cho nên, không thể đợi được nữa, nhất định phải nhanh, nhanh và nhanh. Ăn cơm xong, sẽ là đại quyết chiến. Ăn xong bữa cơm này, chắc có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- A, nhìn kìa. Đó là Hoàng Thái Tôn?
- Cái gì? Ngươi có nhìn lầm không? Đại soái nói Hoàng Thái Tôn đã bị giết rồi mà.
- Đúng vậy, khẳng định không phải Hoàng Thái Tôn. Lâm Trùng chẳng lẽ lại gạt chúng ta?
- Đại soái không có khả năng gạt chúng ta.
- Nhưng ta đã nhìn qua Tống thành, người đó chính là Hoàng Thái Tôn. Là Hoàng Thái Tôn đấy.
.....................
....................
...................
Mới vừa rỗi, sĩ khí các tướng sĩ còn đang trùng thiên, bỗng nhiên có một bộ phận dao động.
Bởi vì, xa xa trên sườn núi nhỏ đang có một người chạy xuống, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới.
Nếu là trước đó, đã có tướng sĩ xông đến giết chết hoặc bắt lại người này.
Nhưng giờ phút này, các tướng sĩ người nào cũng mở to mắt, lộ ra vẻ cực kỳ khó tin. Hơn nữa còn rất nhanh nhường ra một con đường.
Nguyên nhân chính là, cái người đàn ông chật vật kia không phải người ngoài, là người mà mọi người đều cho rằng đã chết, Hoàng Thái Tôn Tống Chính Tây.
Làm sao có khả năng? Làm sao có khả năng?
Các tướng sĩ vừa rồi hứng trí cao độ, bỗng nhiên giống như con sóng, không ngừng yên tĩnh.
Tống Chính Tây?
Không phải đã bị đại soái giết rồi sao? Tại sao lại như vậy?
Biến hóa của tám mươi vạn đại quân cũng thu hút sự chú ý của những người trên soái đài.
Lâm Trùng quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy rõ dung mạo của Tống Chính Tây, cả người run lên.
- Không thể nào, không thể nào?
Ánh mắt Lâm Trùng mở lớn, không ngừng sợ hãi rống lên.
Tống Chính Tây? Cho dù có hóa thành tro, Lâm Trùng cũng nhận ra. Gã không phải đã bị chém đầu rồi sao? Tại sao lại còn xuất hiện?
A! Tống thái tử cũng kêu lên một tiếng sợ hãi.
Những ngày gần đầy, nội tâm Tống thái tử đều là hận ý trùng thiên, hận Cổ Hải, hận Cao Tiên Chi, hận Lâm Trùng. Con trai yêu quý nhất của mình bị giết chết, bản thân mình lại bất lực. Nếu ông trời có thể trả lại con cho y, y thà rằng giảm thọ mười năm. Nhưng hết thảy đều khó có khả năng.
Nhưng bây giờ, Tống Chính Tây lại bỗng nhiên xuất hiện.
Tống thái tử dụi mắt. Đây là sự thật sao? Con còn sống?
Cao Tiên Chi nhìn thấy Tống Chính Tây, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc:
- Không thể nào? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có người giống người như vậy? Cổ Hải từ chỗ nào tìm được người giống như thế?
Tống Chính Tây nhìn thấy Tống thái tử, lập tức chạy tới.
- Cha, hài nhi rốt cuộc tìm được người rồi. Thiếu chút nữa là bị chết trong tay sơn tặc. Nhanh qua bên kia giúp con bắt đám sơn tặc đó lại. Bọn chúng muốn giết con.
Tống Chính Tây kêu to một tiếng.
Tống thái tử, Cao Tiên Chi gần như đồng thời giật mình, bỗng nhiên cảm thấy tay chân lạnh buốt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Thật là Tống Chính Tây?
Giờ khắc này, chúng tướng sĩ còn đồng tâm hiệp lực, đột nhiên mặt không thay đổi nhìn Cao Tiên Chi.
Biểu hiện của tám mươi vạn quân sĩ đã nói lên hết thảy. Uy tín của Cao Tiên Chi đã không còn sót lại chút nào trong lòng mọi người.
/13
|