Tiêu Lạc Hy bí mật đến chỗ của tên thầy pháp lúc trước. Cô ta vừa bước vào bên trong đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của tên thầy pháp qua những tấm rèm che quái gởm.
" Sao cô lại tìm tới ta rồi?".
Tiêu Lạc Hy dùng tay hất mấy tấm rèm ra, vẻ mặt chán ghét. Lúc này cô ta mới ngồi xuống trước mặt thầy pháp mà hơi nhíu mày hỏi thẳng vào vấn đề.
"Có cách nào có thể giúp cho tôi trở thành Mộc Thiển Đình thật sự không? Tuy tôi đã có được mọi thứ của cô ta nhưng tôi không phải là cô ta! Mấy cái thứ kinh doanh gì gì đó tôi làm sao mà biết được chứ! ".
Thầy pháp nheo mắt nhìn Tiêu Lạc Hy, lại giả vờ vuốt vuốt cằm như đang suy nghĩ. Ông ta ậm ừ một lúc thì cất giọng nói.
"Ừm..cái này, cũng khó đấy! Haizz....".
Tiêu Lạc Hy nhìn dáng vẻ úp mở của ông ta, cô ta thoáng cái nhận ra ý tứ của ông ta là gì. Cô ta liền cúi xuống móc từ trong túi xách ra một cộp tiền dày đặt ở trước mặt thầy pháp. Khẩu khí mạnh miệng nói như thể cô ta có thể cho thẩy pháp được rất nhiều lợi ích vậy.
" Nhiêu đây đã đủ chưa! Chỉ cần ông có cách khiến cho tôi thực sự trở thành Mộc Thiển Đình, lúc đó tôi còn có thể cho ông nhiều hơn thế ".
Thầy pháp nhìn thấy tiền thì sáng mắt. Không còn giấu giếm gì nữa, bản tính tham lam lập tức bộc hết ra. Ông ta cúi xuống vơ cộp tiền lên mà đếm vội. Sau khi đã có tiền ông ta mới ngầng mặt lên nhìn Tiêu Lạc Hy mà tỏ vẻ nghiêm túc, mặt mày nghiêm nghị ra trò.
"Hưm! Chỉ có một cách duy nhất...Đó là, Mộc Thiền Đình thật kia phải biến mất khỏi thế giới này! ".
Khuôn mặt Tiêu Lạc Hy từ chờ đợi sau khi nghe được lời của thầy pháp lập tức trở nên u ám. Gương mặt lạnh lẽo cùng ánh mắt chứa đầy sát khí giết người.
Hôm nay nghe nói lão phu nhân của Lục thị lộ diện tới Lục thị. Đám nhân viên trong công ty ai nấy đều ăn mặc chỉnh trang, bật hết công suất làm việc cũng không dám lơ là công việc.
Lão phu nhân hồm nay mặc bên ngoài áo khoác trắng thương hiệu nổi tiếng. Dù đã lớn tuổi gần bảy mươi rồi nhưng nhìn bà vẫn còn rất thời trang. Lại vô cùng đẹp lão.
Bà nội của Lục Chính Thần tới công ty lại kêu nhân viên đưa mình thẳng lên tầng khu làm việc của người mẫu ảnh. Mới đầu còn khiến cho nữ nhân viên lễ tân có chút khó hiểu. Nhưng vẫn là làm theo lệnh của bà dẫn đường đi lên trên.
Bà nội Lục kêu cô nhân viên kia đưa mình vào phòng chụp ảnh. Lúc bước vào bên trong, toàn bộ nhân viên ai nấy đều bất ngờ mà ngừng lại hết mọi công việc. Bởi vì Lục lão phu nhân thường xuyên được cánh nhà báo phỏng vấn cho lên báo người nổi tiếng suốt nên bọn họ ít nhiều cũng nhận ra bà.
Thấy đám nhân viên ai nấy đều cúi đầu trước mình, bà nội Lục không để ý mà đưa mắt quét một lượt, lúc nhìn thấy ở một góc Mộc Thiển Đình cùng với một thợ chụp ảnh nam vẫn còn đang chưa biết gì mà hăng say chụp hình tạo dáng. Bà khẽ mỉm cười đi thẳng đến chỗ đó.
Đám người hơi ngẩng đầu ngước theo bà mà ai nấy đều một vẻ tò mò, cả căn phòng rơi vào trạng thái im bặt. Chỉ thấy bà nội Lục đi tới trước mặt Mộc Thiển Đình mà tự nhiên cầm tay cô gọi một tiếng: "Cháu dâu! ".
Cả đám người sững sờ, người nào người nấy có mặt trong phòng đều phải trợn mắt há hốc không dám tin. Bọn họ vừa nghe được gì đây? Có phải nghe nhầm rồi không?
Mộc Thiền Đình nhìn thấy là bà nội của Lục Chính Thần thì có hơi ngạc nhiên. Giọng nói mang vẻ bất ngờ mà nhẹ giọng hỏi.
" Bà!. Sao bà lại tới đây?".
Câu nói của cô lại một lần nữa làm cho đám nhân viên ngơ ngác đặt một dấu chấm hỏi lớn trong đầu. Giọng điệu tự nhiên đó là sao? Chẳng lẽ...Cô người mẫu này thật sự là Lục thiếu phu nhân sao? Sao bọn họ lại không biết từ khi nào Lục tổng đã kết hôn rồi?
Bà nội Lục dùng giọng điệu yêu chiều, ánh mắt trìu mến mỉm cười nheo mắt vừa vuốt ve mu bàn tay trắng mịn của cô vừa nói.
" Đương nhiên là bà tới đây để xem cháu dâu của bà rồi! Xem cháu ở đây làm việc có tốt không. Có người nào chèn ép cháu không? Nếu có, để bà cho họ biết cháu là ai... ". Nói rồi bà nội Lục lại đưa mắt nhìn ra đám nhân viên đằng kia.
Nghe bà nội Lục ra oai, đám người trong phòng ai nấy đều rụt người lại dè dặt quay đi chỗ khác nhìn vu vơ.
Vương đầu hói còn hài hước đến nỗi nhìn đi chỗ khác mà đảo mắt huýt sáo liên tục.
Nhưng lúc này ông ta chợt nhớ ra, từ trước đến giờ ông ta luôn rất ưu ái mà đãi ngộ vô cùng tốt với Tiêu Lạc Hy này! Sao ông ta phải sợ chứ? Đúng rồi! Ông ta đối xử không tệ với vị tiểu tổ tông này. Ngẫm lại, xem ra quyết định cung phụng cô gái này trước đây quả là không sai! Xem ra, cô gái này còn được Lục lão phu nhần yêu thương hơn vị cháu trai Lục Chính Thần kia.
Ôi! Xem ra tương lai của ông ta xán lạn rồi!
Vương đầu hói không khỏi chìm đắm vào mơ mộng trong đầu. Hai mắt ông ta phát sáng như nhìn thấy trước tương lai tươi đẹp của mình vậy.
Mộc Thiển Đình nhìn vẻ mặt đặc biệt xem trọng vấn đề này của bà nội Lục thì không khỏi buồn cười. Ở trong lòng lại cảm nhận được ấm áp, sự yêu thương từ bà nội Lục. Trong lòng hạnh phúc chứa một tia ấm áp. Cô khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói với bà. Nửa đùa nửa thật mà nói vui.
"Bà ơi! Làm gì có ai dám chèn ép cháu chứ! Cháu rất đanh đá đó! Không phải ai cũng dễ chọc vào đâu! ".
Cô đã thành công làm cho bà nội Lục bật cười thành tiếng. Bà nội Lục tươi cười không ngớt. Lại đột nhiên ghé sát tai cô mà hỏi nhỏ.
" Thế cháu và thằng nhóc Chính Thần dạo này thế nào rồi? ".
" Thế.thế nào là thế nào ạ? ". Mộc Thiển Đình ngượng ngùng đỏ mặt.
Bà nội Lục biết cô xấu hổ thì bật cười, lại kéo cô vào một góc mà nói nhỏ chỉ hai người nghe.
"Thì là có thường xuyên tiếp xúc thân mật không? ".
Câu hỏi của bà nội Lục lập tức làm cho Mộc Thiển Đình hai gò má đỏ ửng như trái cà chua, nghẹn họng không nói được gì.
"Bà tụi cháu... ".
" Bà nội! ". Giọng nói trầm tính của người đàn ông từ đằng xa vang lên, cắt ngang cuộc trao đổi thầm kín của hai bà cháu.
Bà nội Lục cẩm tay cô hai người cùng quay đầu lại nhìn tới chỗ Lục Chính Thần đang bước tới đây.
Lục Chính Thần đi tới trước mặt bà và Mộc Thiển Đình mà khuôn mặt ấm áp quay sang nhìn cô.
Bà nội Lục còn đang tính trách móc thằng cháu trai này của mình vài câu, bà khẽ cất tiếng.
" Cháu đó! Đừng chỉ mải ngồi ở cái ghế giám đốc đó mà quên mất cháu dâu của bà, cháu...".
Còn chưa có để bà nói xong, Lục Chính Thần khẽ cười, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng nhìn Mộc Thiển Đình mà nói với bà nội Lục, lại như nói với cả đám người trong phòng này.
" Bà yên tâm đi! Cháu làm sao mà quên được cô ấy chứ! Người phụ nữ của cháu, tất nhiên cháu phải dành sự quan tâm đặc biệt rồi! ".
"Ừm nhưng cháu...". Bà nội Lục vốn còn tưởng cháu trai mình định cãi lại ý mình, vừa định khuyên bảo nhưng dừng chút đã. Hình như có gì đó sai sai.
" Khoan khoan..cháu..cháu vừa nói cái gì ấy nhỉ? Bà có phải già rồi nên tai cũng lãng rồi không? ".
Sao mà nhìn thái độ của cháu trai bà hôm nay so với mấy hôm trước lúc ở cái chung cư kia lại thay đổi nhanh như
vay?
Có phải người làm bà này đã bỏ lỡ cái gì không?
" Sao cô lại tìm tới ta rồi?".
Tiêu Lạc Hy dùng tay hất mấy tấm rèm ra, vẻ mặt chán ghét. Lúc này cô ta mới ngồi xuống trước mặt thầy pháp mà hơi nhíu mày hỏi thẳng vào vấn đề.
"Có cách nào có thể giúp cho tôi trở thành Mộc Thiển Đình thật sự không? Tuy tôi đã có được mọi thứ của cô ta nhưng tôi không phải là cô ta! Mấy cái thứ kinh doanh gì gì đó tôi làm sao mà biết được chứ! ".
Thầy pháp nheo mắt nhìn Tiêu Lạc Hy, lại giả vờ vuốt vuốt cằm như đang suy nghĩ. Ông ta ậm ừ một lúc thì cất giọng nói.
"Ừm..cái này, cũng khó đấy! Haizz....".
Tiêu Lạc Hy nhìn dáng vẻ úp mở của ông ta, cô ta thoáng cái nhận ra ý tứ của ông ta là gì. Cô ta liền cúi xuống móc từ trong túi xách ra một cộp tiền dày đặt ở trước mặt thầy pháp. Khẩu khí mạnh miệng nói như thể cô ta có thể cho thẩy pháp được rất nhiều lợi ích vậy.
" Nhiêu đây đã đủ chưa! Chỉ cần ông có cách khiến cho tôi thực sự trở thành Mộc Thiển Đình, lúc đó tôi còn có thể cho ông nhiều hơn thế ".
Thầy pháp nhìn thấy tiền thì sáng mắt. Không còn giấu giếm gì nữa, bản tính tham lam lập tức bộc hết ra. Ông ta cúi xuống vơ cộp tiền lên mà đếm vội. Sau khi đã có tiền ông ta mới ngầng mặt lên nhìn Tiêu Lạc Hy mà tỏ vẻ nghiêm túc, mặt mày nghiêm nghị ra trò.
"Hưm! Chỉ có một cách duy nhất...Đó là, Mộc Thiền Đình thật kia phải biến mất khỏi thế giới này! ".
Khuôn mặt Tiêu Lạc Hy từ chờ đợi sau khi nghe được lời của thầy pháp lập tức trở nên u ám. Gương mặt lạnh lẽo cùng ánh mắt chứa đầy sát khí giết người.
Hôm nay nghe nói lão phu nhân của Lục thị lộ diện tới Lục thị. Đám nhân viên trong công ty ai nấy đều ăn mặc chỉnh trang, bật hết công suất làm việc cũng không dám lơ là công việc.
Lão phu nhân hồm nay mặc bên ngoài áo khoác trắng thương hiệu nổi tiếng. Dù đã lớn tuổi gần bảy mươi rồi nhưng nhìn bà vẫn còn rất thời trang. Lại vô cùng đẹp lão.
Bà nội của Lục Chính Thần tới công ty lại kêu nhân viên đưa mình thẳng lên tầng khu làm việc của người mẫu ảnh. Mới đầu còn khiến cho nữ nhân viên lễ tân có chút khó hiểu. Nhưng vẫn là làm theo lệnh của bà dẫn đường đi lên trên.
Bà nội Lục kêu cô nhân viên kia đưa mình vào phòng chụp ảnh. Lúc bước vào bên trong, toàn bộ nhân viên ai nấy đều bất ngờ mà ngừng lại hết mọi công việc. Bởi vì Lục lão phu nhân thường xuyên được cánh nhà báo phỏng vấn cho lên báo người nổi tiếng suốt nên bọn họ ít nhiều cũng nhận ra bà.
Thấy đám nhân viên ai nấy đều cúi đầu trước mình, bà nội Lục không để ý mà đưa mắt quét một lượt, lúc nhìn thấy ở một góc Mộc Thiển Đình cùng với một thợ chụp ảnh nam vẫn còn đang chưa biết gì mà hăng say chụp hình tạo dáng. Bà khẽ mỉm cười đi thẳng đến chỗ đó.
Đám người hơi ngẩng đầu ngước theo bà mà ai nấy đều một vẻ tò mò, cả căn phòng rơi vào trạng thái im bặt. Chỉ thấy bà nội Lục đi tới trước mặt Mộc Thiển Đình mà tự nhiên cầm tay cô gọi một tiếng: "Cháu dâu! ".
Cả đám người sững sờ, người nào người nấy có mặt trong phòng đều phải trợn mắt há hốc không dám tin. Bọn họ vừa nghe được gì đây? Có phải nghe nhầm rồi không?
Mộc Thiền Đình nhìn thấy là bà nội của Lục Chính Thần thì có hơi ngạc nhiên. Giọng nói mang vẻ bất ngờ mà nhẹ giọng hỏi.
" Bà!. Sao bà lại tới đây?".
Câu nói của cô lại một lần nữa làm cho đám nhân viên ngơ ngác đặt một dấu chấm hỏi lớn trong đầu. Giọng điệu tự nhiên đó là sao? Chẳng lẽ...Cô người mẫu này thật sự là Lục thiếu phu nhân sao? Sao bọn họ lại không biết từ khi nào Lục tổng đã kết hôn rồi?
Bà nội Lục dùng giọng điệu yêu chiều, ánh mắt trìu mến mỉm cười nheo mắt vừa vuốt ve mu bàn tay trắng mịn của cô vừa nói.
" Đương nhiên là bà tới đây để xem cháu dâu của bà rồi! Xem cháu ở đây làm việc có tốt không. Có người nào chèn ép cháu không? Nếu có, để bà cho họ biết cháu là ai... ". Nói rồi bà nội Lục lại đưa mắt nhìn ra đám nhân viên đằng kia.
Nghe bà nội Lục ra oai, đám người trong phòng ai nấy đều rụt người lại dè dặt quay đi chỗ khác nhìn vu vơ.
Vương đầu hói còn hài hước đến nỗi nhìn đi chỗ khác mà đảo mắt huýt sáo liên tục.
Nhưng lúc này ông ta chợt nhớ ra, từ trước đến giờ ông ta luôn rất ưu ái mà đãi ngộ vô cùng tốt với Tiêu Lạc Hy này! Sao ông ta phải sợ chứ? Đúng rồi! Ông ta đối xử không tệ với vị tiểu tổ tông này. Ngẫm lại, xem ra quyết định cung phụng cô gái này trước đây quả là không sai! Xem ra, cô gái này còn được Lục lão phu nhần yêu thương hơn vị cháu trai Lục Chính Thần kia.
Ôi! Xem ra tương lai của ông ta xán lạn rồi!
Vương đầu hói không khỏi chìm đắm vào mơ mộng trong đầu. Hai mắt ông ta phát sáng như nhìn thấy trước tương lai tươi đẹp của mình vậy.
Mộc Thiển Đình nhìn vẻ mặt đặc biệt xem trọng vấn đề này của bà nội Lục thì không khỏi buồn cười. Ở trong lòng lại cảm nhận được ấm áp, sự yêu thương từ bà nội Lục. Trong lòng hạnh phúc chứa một tia ấm áp. Cô khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói với bà. Nửa đùa nửa thật mà nói vui.
"Bà ơi! Làm gì có ai dám chèn ép cháu chứ! Cháu rất đanh đá đó! Không phải ai cũng dễ chọc vào đâu! ".
Cô đã thành công làm cho bà nội Lục bật cười thành tiếng. Bà nội Lục tươi cười không ngớt. Lại đột nhiên ghé sát tai cô mà hỏi nhỏ.
" Thế cháu và thằng nhóc Chính Thần dạo này thế nào rồi? ".
" Thế.thế nào là thế nào ạ? ". Mộc Thiển Đình ngượng ngùng đỏ mặt.
Bà nội Lục biết cô xấu hổ thì bật cười, lại kéo cô vào một góc mà nói nhỏ chỉ hai người nghe.
"Thì là có thường xuyên tiếp xúc thân mật không? ".
Câu hỏi của bà nội Lục lập tức làm cho Mộc Thiển Đình hai gò má đỏ ửng như trái cà chua, nghẹn họng không nói được gì.
"Bà tụi cháu... ".
" Bà nội! ". Giọng nói trầm tính của người đàn ông từ đằng xa vang lên, cắt ngang cuộc trao đổi thầm kín của hai bà cháu.
Bà nội Lục cẩm tay cô hai người cùng quay đầu lại nhìn tới chỗ Lục Chính Thần đang bước tới đây.
Lục Chính Thần đi tới trước mặt bà và Mộc Thiển Đình mà khuôn mặt ấm áp quay sang nhìn cô.
Bà nội Lục còn đang tính trách móc thằng cháu trai này của mình vài câu, bà khẽ cất tiếng.
" Cháu đó! Đừng chỉ mải ngồi ở cái ghế giám đốc đó mà quên mất cháu dâu của bà, cháu...".
Còn chưa có để bà nói xong, Lục Chính Thần khẽ cười, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng nhìn Mộc Thiển Đình mà nói với bà nội Lục, lại như nói với cả đám người trong phòng này.
" Bà yên tâm đi! Cháu làm sao mà quên được cô ấy chứ! Người phụ nữ của cháu, tất nhiên cháu phải dành sự quan tâm đặc biệt rồi! ".
"Ừm nhưng cháu...". Bà nội Lục vốn còn tưởng cháu trai mình định cãi lại ý mình, vừa định khuyên bảo nhưng dừng chút đã. Hình như có gì đó sai sai.
" Khoan khoan..cháu..cháu vừa nói cái gì ấy nhỉ? Bà có phải già rồi nên tai cũng lãng rồi không? ".
Sao mà nhìn thái độ của cháu trai bà hôm nay so với mấy hôm trước lúc ở cái chung cư kia lại thay đổi nhanh như
vay?
Có phải người làm bà này đã bỏ lỡ cái gì không?
/47
|