Vạn Vạn Không Được

Chương 35 - Chương 35

/61


Ninh Hành lườm cái đĩa bị cô ăn sạch sành sanh chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, lộ ra nụ cười trào phúng: Rốt cuộc đến hôm nay anh cũng đã hiểu cái gì được gọi là 'Chó đói giành ăn'.

Khương Bách Vạn hừ một tiếng, uống vài ngụm nước chanh, đang muốn cãi lại thì lại phát hiện ra anh đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bao trọn từ đầu đến chân, từ giày cao gót màu đen đi lên chiếc váy bó sát, dừng lại lâu hơn ở khuy áo trước ngực của áo sơ mi, ánh mắt vô cùng ái muội, so với cô thì anh mới đúng là giống con chó đói. Cô cúi đầu nhìn xem khuy áo có bị bung ra hay không, xoay người cách xa vài bước, ngồi xuống chiếc sofa ở trong góc bưng đĩa ăn bánh ngọt, liếc trộm anh mấy lần, anh vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hai tay thọc trong túi quần, vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không hề giấu diếm.

Cô cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong đại sảnh bữa tiệc có Bùi Cảnh Tiêu tao nhã quý phái, còn có mấy mỹ nữ tóc vàng người nước ngoài, có thức ăn ngon lại còn có âm nhạc, nếu hứng thú thì có thể mời bọn họ ra khiêu vũ, thế mà Ninh Hành lại cứ đứng trong cái phòng khách nho nhỏ này nhìn cô ăn làm cái gì!

Dân đen bé nhỏ chưa từng có cơ hội được mặc trang phục đắt đỏ và đẹp đẽ như vậy để xuất hiện trước mặt người đàn ông mình thích giống như thần tiên hạ phàm. Thế nhưng bây giờ Ninh Hành lại khiến cho cô có cảm giác như thể mình là cô bé lọ lem, khoác lên mình bộ váy lộng lẫy khiến anh để mắt đến.

Trong lòng bối rối, nhưng lại có chút ngọt ngào không nên có.

Ăn nhanh quá, còn chưa cảm nhận được hương vị gì thì đã nuốt sạch vào bụng rồi.

Khương Bách Vạn xếp hai cái đĩa chồng lên nhau, thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi ngửa lưng ra sau vỗ bụng, giương mắt nhìn Ninh Hành: Anh thật ngược đời, có đồ ngon thì không ăn, lại chạy đến đây châm chọc em.

Bên trong có rất nhiều người đẹp, sắc đẹp thay cơm, nhìn đã no rồi, đi ra ngoài giải sầu. Ninh Hành ngồi xuống phía bên kia của ghế sofa, hai chân vắt chéo, dáng vẻ rất bình thản.

Khương Bách Vạn nói đầy châm chọc: Anh thật đúng là tấm gương điển hình cho việc tiết kiệm, sau này sẽ đưa cho anh mấy tấm ảnh mỹ nữ, như vậy là tiết kiệm được tiền ăn rồi. d.đ.l.q.đ

Cho nên tây trang của anh mới vừa người, còn của em thì hơi chật. Ninh Hành hơi nhướng mày, nghiêng mặt: Là do ăn nhiều sao?

Không biết là ai ăn một lúc hai gói mì ăn liền?

Hai tay Ninh Hành vắt lên lưng ghế sofa, nhìn lên chiếc đèn vuông trên trần nhà, đoạn ký ức này khiến anh cảm thấy rất vui vẻ, bên khóe miệng hiện lên nếp nhăn: Bởi vì lúc đó ngoài mì ăn liền ra thì không còn thứ gì khác có thể ăn được.

Anh có thể ăn em mà? Khương Bách Vạn không sợ chết không tử tế, lại càng muốn tranh cãi.

Sau khi tiệc rượu kết thúc thì lên phòng khách tầng trên chờ anh.

Từ tranh cãi trở thành hẹn hò, Khương Bách Vạn tự bê đá đập chân mình lập tức ngậm miệng lại, không đáp lại lời anh.

Ninh Hành thấy cô lại bị bại trận lần nữa thì cười cười, đứng lên chuẩn bị quay lại đại sảnh tiệc rượu, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng cười nói ríu rít của mấy cô gái ở bên ngoài.

A! Mấy người Tiểu Tinh đã quay lại rồi! Khương Bách Vạn nhảy dựng lên, giống hệt như thiếu phụ đang yêu đương vụng trộm thì đột ngột nghe thấy tiếng gõ cửa của chồng mình, theo bản năng bưng đĩa lên giấu xuống dưới sofa, quay người lại thì đau lòng phát hiện ra thứ khó giấu nhất trong phòng chính là tổng giám đốc đại nhân đẹp trai vô địch của bọn họ.

Anh mau trốn đi! Khương Bách Vạn sốt ruột hạ thấp giọng, nóng lòng đi tới đi lui.

Tại sao anh lại phải trốn?

Phòng khách bé tí teo, cô nam quả nữ ở chung, huống hồ anh còn là lãnh đạo trực tiếp của em, anh nói xem tại sao anh lại phải trốn?

Khương Bách Vạn ăn mảnh một mình gấp gáp đến mức giậm chân, nắm lấy tay áo Ninh Hành, kéo anh đến sát cửa sổ sát đất, vén rèm cửa lên đẩy anh đi vào, ai ngờ anh trở tay kéo cô lại, lúc cô nghe thấy tiếng mấy cô gái kia mở cửa đi vào thì cũng bị anh kéo vào sau bức rèm, hai tay anh duỗi ra vây quanh cô, sau lưng cô dựa vào cửa sổ thủy tinh, phía trước thì dán sát cơ thể anh, trở thành khối thịt kẹp giữa chiếc bánh humburger. Cô theo bản năng đẩy anh ra, anh lại giơ ngón trỏ lên dán trên môi, ý bảo cô ngậm miệng .

Ba người bọn Tiểu Tinh nối đuôi nhau đi vào, Khương Bách Vạn chỉ có thể mím môi không nhúc nhích.

Ôi, chúng ta đã ăn xong rồi mà Bách Vạn còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh sao? Thục Viên cởi giày cao gót ra, ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi.

Tôi gọi điện thử xem sao. Giang Xuân cầm điện thoại lên: Không ai nghe máy...

May mà mình đã để im lặng ngay từ đầu! Còn hơn hai tiếng nữa mới kết thúc tiệc rượu, chẳng lẽ cô phải duy trì cái tư thế đứng sau bức rèm như thế này với Ninh Hành sao? Cô nhìn anh với ánh mắt cầu cứu, chỉ có thể trông cậy anh sẽ nhanh chóng nghĩ ra biện pháp gì đó. Anh thì ngược lại, chẳng hề gấp gáp, cánh tay từ từ siết chặt ôm lấy cô, hệt như thể người yêu lâu ngày mới gặp lại. djen~đan`lê^quý'đôn

Khương Bách Vạn cắn răng, cố gắng giãy giụa nhưng lại không thể nào thoát ra được, đành phải để mặc cho anh ôm như vậy, cô dựa sát vào người anh, có thể nghe rõ nhịp tim của anh, mùi gỗ trầm hương quen thuộc quanh quẩn bốn phía, đó là thứ mùi vị thuộc về riêng anh.

Tớ cũng muốn thay một bộ lễ phục xinh đẹp để vào trong kia dự tiệc rượu... Giang Xuân ôm mặt, ngồi chồm hổm trên ghế, lộ rõ vẻ háo sắc.

Thục Viên đẩy cô ấy một: Như cậu thì quên đi, tiệc rượu thế này là nơi dành cho những nữ thần như Cảnh Tiêu ấy, vừa nãy tớ có chạy ngang qua, nhìn thấy có người nước ngoài mời cô ấy khiêu vũ đấy! Tớ đang nghĩ, nếu như tổng giám đốc Ninh nhìn thấy thì không biết anh ấy có ăn giấm chua không nhỉ?

Sao có thể chứ! Tổng giám


/61

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status