Vấp Phải Ổ Sói, Thịt Nát Xương Tan (Aka Nhật Ký Dạy Vợ)
Chương 11: Đóa Cẩm Tú Cầu Lạnh Lùng Vô Cảm 2
/18
|
Chương 9: Đóa Cẩm Tú Cầu Lạnh Lùng Vô Cảm 2
Dã Lâm kinh ngạc nhìn ‘thứ gì đó’ bay lên theo hình parabol rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt sách Sử của mình, đầu óc một mảnh mờ mịt. Đây là cảnh vung tiền thường thấy trong mấy cảnh ngôn tình à?
Nhưng không, Dã Lâm khôn vặt một đời, lại không đủ trình để đoán được ý nghĩ của Nhật Duy. Trên quyển sách Sử không phải là tờ polime mới coóng nức mùi tiền, mà là một tấm ảnh. Chính xác, một tấm ảnh chân dung 4x6 với khung nền màu xanh da trời bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, mà người ta thường dùng để dán trong mấy tập hồ sơ xin việc.
Dã Lâm trân trân nhìn nét mặt khôi ngô, tuấn tú, cùng đôi mắt hoa đào ân ẩn toát ra vẻ cao ngạo của người trong tấm hình, nghĩ nát óc cũng không hiểu được điều nó muốn truyền đạt là gì. Một hồi, cô quay đầu nhìn chủ nhân tấm ảnh, như đang hỏi cậu ta bí mật của nó. Đương nhiên, Dã Lâm chẳng nhận được câu trả lời nào cả, vì khuôn mặt của Nhật Duy càng ngày càng lạnh, xám xịt nặng trịch rất khó coi, trên trán còn nổi vài đường gân xanh, ngay cả đôi mắt hoa đào đẹp đẽ cũng đong đầy lửa giận.
Ngay lúc Dã Lâm bắt đầu hoài nghi trí thông minh của mình, thì cặp song sinh đã ngưng hẳn cuộc nói chuyện giấy của mình, cứu cô một mạng.
Tên sinh sớm, Đỗ Mạnh Trường, con cưng của thầy dạy Lý, cũng là tên ngồi bên cạnh Dã Lâm không biết từ khi nào thì chộp lấy bức ảnh, ngắm nghía vài lần rồi ngả người ra phía sau, nhìn sang Nhật Duy, cợt nhả nói:
-Ảnh mới chụp hả? Thấy khang khác.
Nhật Duy vậy mà nghiêm túc gật đầu một cái, không thèm đoái hoài gì đến Dã Lâm nữa, tiếp tục sự nghiệp soạn bài mới của mình.
Mạnh Trường thấy thế cũng tự động kết thúc hội thoại, còn tận tâm kẹp tấm ảnh kia vào bìa vở của Dã Lâm, thấm thía mà nhắn nhủ:
-Nhớ giữ gìn cẩn thận đấy.
Sau Mạnh Trường, Diệu An ngồi bàn trên nghe có lẽ nghe được động tĩnh, len lén quay đầu về, đưa tay làm động tác chém cổ mình rồi trở lại vị trí cũ, nghiêm túc nghe giảng.
Dã Lâm choáng thật rồi. Cô nghĩ nát óc cũng không lý giải nổi mấy hành động kỳ lạ của những người này. Làm sao đây?
Cố gắng lắm mới lết hết môn Lịch Sử, Dã Lâm như nguyện được nghe Diệu An phổ cập kiến thức. Chả là, cậu bạn nào đó mặt điển trai quá, người khác nhìn nhiều thấy phiền, bèn sang ra một loạt ảnh chân dung cất vào ví, hễ phát hiện người có ‘ý đồ xấu’ với mình liền phát ảnh, ý bảo ‘tôi không thích, đừng nhìn tôi, hãy nhìn tấm ảnh’. Mấy năm qua luôn sử dụng ‘chế độ’ ấy, hầu như 100% fan của cậu ta đều cất giữ một tấm của thần tượng. Mà một người, khi đã nhận được ảnh, thì có nghĩa là người đó đã không gây được bất kỳ hứng thú nào cho cậu ta, tương lai rất khó dinh được trai đẹp về nhà.
-Tuy nói, hành vi của cậu ta rất quá đáng, nhưng đám fan của cậu ta lại hưởng ứng rất tích cực – Diệu An cầm tấm ảnh 4x6, mắt dò xét lướt lên lướt xuống vài lần – Với bọn họ, đấy mới chính là vị thiếu gia giàu có ngạo mạn, tôn quý mà họ say đắm.
Dã Lâm gật đầu, loại người có tích cách như Nhật Duy đúng là rất dễ dàng dụ dỗ người khác quỵ lụy sùng bái.
-Giờ thì hết rồi nhé, nếu sau này có thích phải người ta thì cũng chẳng có cơ hội đâu.
-Yên tâm đi, tớ có bạn trai rồi. - Dã Lâm thờ ơ nói.
Buổi học đầu tiên kết thúc, Dã Lâm nhận được tin nhắn của Chiêu Phong, bảo cô đợi ở cổng trường cùng về.
Hơn 5 giờ chiều hè, phía Tây xa xa mặt trời rực rỡ như một quả cầu lửa, đốt đỏ cả một khoảng trời mênh mông, đẹp mê hồn. Dã Lâm ngửa đầu, say sưa ngắm nhìn cảnh đẹp hiếm hoi này, không nhịn được lấy điện thoại liên tục chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm.
Thời gian trôi, kẻ đến người đi, ngôi trường ồn ào náo nhiệt dần trở nên vắng lặng, lác đác không mấy người. Đến lúc này, bóng dáng cao ráo của Chiêu Phong cùng chiếc xe đạp địa hình GT 6061màu đen mới chậm chạp xuất hiện ở phía xa.
-Cầm - Chiêu Phong nói, vẫn cái giọng nhàn nhạt trầm thấp mê hồn ấy.
Dã Lâm cúi đầu nhìn, những ngón tay thon dài, tinh tế nhưng mạnh mẽ vô tận kia đang giữ một gói đồ plastic trong suốt, bên trong là vải mềm màu xanh dương, đoán chừng là áo quần.
-Đồ thể dục - Chiêu Phong hiếm hoi giải thích.
Dã Lâm gật đầu ý hiểu, cẩn thận nhận lấy, không keo kiệt mà nở nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ nhất dành tặng cho đối phương.
-Cảm ơn cậu nhiều lắm.
-Không cần, cái này của nam, hàng tồn kho cuối cùng - Chiêu Phong nói một câu nhẹ nhàng mà như sét đánh ngang tai.
Trong khoảng khắc, Dã Lâm có kích động muốn ném thứ trên tay mình vào cái mặt đẹp trai của tên đạo đức giả trước mặt.
-Ngu ngốc – Thu hết bộ dạng xoắn xuýt kìm nén phẫn hận của Dã Lâm vào đáy mắt, Chiêu Phong đưa tay, búng nhẹ vào trán cô một cái, rồi nói bằng thứ âm mê hồn tựa được ướp thuốc mê hàng ngàn năm.
Dã Lâm lấy tay che trán, đôi mắt to đen như ngọc thạch ngập nước nhìn người đối diện, lên án.
Tuy nhiên, Chiêu Phong rất có khả năng miễn dịch với gái đẹp, mỹ nhân kế vân vân đều là mây là gió. Hắn bình thản hưởng thụ Dã Lâm ‘làm nũng’ với mình một hồi, rồi dứt khoát quay người rời đi, như một kẻ quỵt cơm lành nghề.
Dã Lâm cảm thấy, định lực của Chiêu Phong quá tốt rồi. Đúng là trai đã có gấu có khác, đẹp đến mấy cũng chỉ là ruồi muỗi.
----------
Về đến nhà, vừa vào phòng khách, Dã Lâm đã nhác thấy bóng dáng tròn tròn của Duy Khiêm thấp thoáng trong phòng bếp, đoán chừng đang ăn vụng thứ gì đó. Có lẽ cũng nhìn thấy cô, Duy Khiêm lập tức bưng đồ ăn chạy ra ngoài ‘tiếp đón’, trên tay bưng một hộp kem Celano socola đã vơi hơn nửa.
-'Xương Gà', ngày đầu tiên đi học thế nào? - Duy Khiêm múc một muỗng kem to bỏ vào miệng, vừa hưởng thụ cái lạnh tê lưỡi vừa ‘tận tình’ hỏi han. Má phải nó phồng lên trông thấy, chắc kem dồn đống ở đó, cọng hưởng với khuôn mặt thiên sứ hơi hơi mũm mĩm, nhìn yêu cực.
Dã Lâm trai đẹp có thể miễn cưỡng chịu được đôi chút, nhưng đối với những thứ dễ thương đáng yêu như vậy, dù bị lăng trì mấy trăm lần cô cũng nguyện ý. Vì vậy, một kẻ luôn sợ Duy Khiêm gây phiền phức như cô giờ đây gan lớn cực kỳ, không chút dè dặt đưa tay véo cái má phải căng phồng của nó, sung sướng cảm nhận làn da căng mịn non trẻ ấy.
Duy Khiêm bất ngờ bị kẻ thù đánh úp, phun ra một đống nước kem. Có vài phần xông lên mũi, khiến nó sặc vô cùng khó chịu.
Trợn mắt trừng trừng nhìn người đang co vòi chạy lên lầu kia, Duy Khiêm một tay xoa xoa mũi, một tay để hộp kem yêu quý xuống bàn, cũng vọt lên tầng hai.
Lúc này, Dã Lâm đã vận dụng vận tốc cực đại của mình vất cặp sách lên giường, lấy đại một bộ quần áo, xông thẳng vào nhà tắm, đóng rầm cửa.
Duy Khiêm bị hụt một bước, tức tối vô cùng. Nó định chạy đến canh giữ ngoài phòng vệ sinh, thì Chiêu Phong chính xác từng ly từng giây từ trong phòng mình đi ra, vẫy tay gọi lại.
Duy Khiêm bĩu môi chần chừ, đôi mắt to tròn vô tội nhìn Chiêu Phong, khóe mắt lại len lén theo dõi phía phòng vệ sinh.
Chiêu Phong chẳng nói chẳng rằng, quay người bước vào phòng, cửa vẫn mở.
Duy Khiêm bực bội quay đầu nhìn nhà vệ sinh, đồng tử đen tinh nghịch đầy sức sống giờ đây lại chất chứa vô vàn lửa giận, cùng ân ẩn một chút ấm ức. Chần chừ vài giây, nó vẫn bước vào phòng anh mình, bé ngoan đống cửa lại.
-Chiêu Phong – Mỗi khi Duy Khiêm nổi giận hoặc tính kế gì đó, nó đều gọi thẳng tên anh mình.
Chiêu Phong không thèm để ý, như cũ lấy sách vở trong cặp ra, để ngay ngắn lên giá sách.
-Thật bất công! – Duy Khiêm dậm chân một cái, đến gần anh mình mà chỉ trích, giọng nói non nớt gắt lên, nếu gặp phải các bà thím, bà dì hay mấy trường hợp như Dã Lâm, chắc chắn sẽ không nhịn được mà chụt chụt nó vài cái, làm nó tức giận, để được nghe tiếp.
-Không phải bây giờ - Để cuốn vở cuối cùng vào vị trí, Chiêu Phong quay người lại, đôi mắt phượng đen sâu thăm thẳm nhìn em trai mình, dường như băng lãnh vô cảm, lại dường như bị bất đắc dĩ đến câm nín.
-Nhưng…
-Một lần là đủ, mẹ sẽ không vui – Chiêu Phong tiếp lời.
Ánh mắt ảm đạm của Duy Khiêm như có ánh nắng yếu ớt nào lạc chiếu vào, sáng bừng lên rực rỡ. Nó ngẩng đầu nhìn anh mình, tức giận, phẫn nộ, ấm ức, tất cả đều như bụi, bị gió thổi nhẹ liền bay đi mất.
Đôi chân thon dài bước lại gần Duy Khiêm, con người tuyệt mỹ như trời tạc hạ thấp trọng tâm, ngồi xuống, rồi đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm của em trai mình, không nói gì.
-Em sẽ hoàn thành nhiệm vụ - Duy Khiêm ngượng ngùng cúi đầu, dường như chỉ khi đứng trước người anh này, người anh bao năm qua nó luôn kính trọng, vỏ bọc ương ngạnh, ranh mãnh bao quanh mới bị lột sạch, để lại một trái tim mềm yếu, nhạy cảm. Có lẽ thế.
Chiêu Phong gật đầu, đứng thẳng người dậy. Hắn liếc chiếc cặp của mình, trầm ngâm, ngón tay thon dài tùy tiện gõ gõ lên nó, đều đều. Một lúc, hắn nhìn gọi đứa em trai đang chờ lệnh của mình một tiếng, xách chiếc cặp lên cao, căn dặn:
-Nhìn kỹ một chút.
Duy Khiêm cười, nụ cười đầy đắc ý. Nó gật đầu nhận lệnh rồi chạy ra ngoài, không biết làm cái gì.
Chiêu Khiêm thả chiếc cặp lên ghế, thong dong lấy áo quần, bước vào phòng tắm của mình, tự tại như thể mọi chuyện xảy ra xung quanh chẳng liên quan gì đến hắn.
------------------------------Phỏng vấn nhỏ--------------------------
MC thích thú: Cậu biết chuyện tấm ảnh à?
Chiêu Phong: Không.
MC: Vậy tại sao...
Chiêu Phong nhếch môi: Suy đoán thôi, ai ngờ lại trúng.
MC cười xòa: Không phải chứ
Chiêu Phong: Với tính cách của hai người đó, một tấm còn ít
P/s: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé, càng nhiều hơn thì tốt rồi, mình có động lực viết tiếp ^^
Dã Lâm kinh ngạc nhìn ‘thứ gì đó’ bay lên theo hình parabol rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt sách Sử của mình, đầu óc một mảnh mờ mịt. Đây là cảnh vung tiền thường thấy trong mấy cảnh ngôn tình à?
Nhưng không, Dã Lâm khôn vặt một đời, lại không đủ trình để đoán được ý nghĩ của Nhật Duy. Trên quyển sách Sử không phải là tờ polime mới coóng nức mùi tiền, mà là một tấm ảnh. Chính xác, một tấm ảnh chân dung 4x6 với khung nền màu xanh da trời bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, mà người ta thường dùng để dán trong mấy tập hồ sơ xin việc.
Dã Lâm trân trân nhìn nét mặt khôi ngô, tuấn tú, cùng đôi mắt hoa đào ân ẩn toát ra vẻ cao ngạo của người trong tấm hình, nghĩ nát óc cũng không hiểu được điều nó muốn truyền đạt là gì. Một hồi, cô quay đầu nhìn chủ nhân tấm ảnh, như đang hỏi cậu ta bí mật của nó. Đương nhiên, Dã Lâm chẳng nhận được câu trả lời nào cả, vì khuôn mặt của Nhật Duy càng ngày càng lạnh, xám xịt nặng trịch rất khó coi, trên trán còn nổi vài đường gân xanh, ngay cả đôi mắt hoa đào đẹp đẽ cũng đong đầy lửa giận.
Ngay lúc Dã Lâm bắt đầu hoài nghi trí thông minh của mình, thì cặp song sinh đã ngưng hẳn cuộc nói chuyện giấy của mình, cứu cô một mạng.
Tên sinh sớm, Đỗ Mạnh Trường, con cưng của thầy dạy Lý, cũng là tên ngồi bên cạnh Dã Lâm không biết từ khi nào thì chộp lấy bức ảnh, ngắm nghía vài lần rồi ngả người ra phía sau, nhìn sang Nhật Duy, cợt nhả nói:
-Ảnh mới chụp hả? Thấy khang khác.
Nhật Duy vậy mà nghiêm túc gật đầu một cái, không thèm đoái hoài gì đến Dã Lâm nữa, tiếp tục sự nghiệp soạn bài mới của mình.
Mạnh Trường thấy thế cũng tự động kết thúc hội thoại, còn tận tâm kẹp tấm ảnh kia vào bìa vở của Dã Lâm, thấm thía mà nhắn nhủ:
-Nhớ giữ gìn cẩn thận đấy.
Sau Mạnh Trường, Diệu An ngồi bàn trên nghe có lẽ nghe được động tĩnh, len lén quay đầu về, đưa tay làm động tác chém cổ mình rồi trở lại vị trí cũ, nghiêm túc nghe giảng.
Dã Lâm choáng thật rồi. Cô nghĩ nát óc cũng không lý giải nổi mấy hành động kỳ lạ của những người này. Làm sao đây?
Cố gắng lắm mới lết hết môn Lịch Sử, Dã Lâm như nguyện được nghe Diệu An phổ cập kiến thức. Chả là, cậu bạn nào đó mặt điển trai quá, người khác nhìn nhiều thấy phiền, bèn sang ra một loạt ảnh chân dung cất vào ví, hễ phát hiện người có ‘ý đồ xấu’ với mình liền phát ảnh, ý bảo ‘tôi không thích, đừng nhìn tôi, hãy nhìn tấm ảnh’. Mấy năm qua luôn sử dụng ‘chế độ’ ấy, hầu như 100% fan của cậu ta đều cất giữ một tấm của thần tượng. Mà một người, khi đã nhận được ảnh, thì có nghĩa là người đó đã không gây được bất kỳ hứng thú nào cho cậu ta, tương lai rất khó dinh được trai đẹp về nhà.
-Tuy nói, hành vi của cậu ta rất quá đáng, nhưng đám fan của cậu ta lại hưởng ứng rất tích cực – Diệu An cầm tấm ảnh 4x6, mắt dò xét lướt lên lướt xuống vài lần – Với bọn họ, đấy mới chính là vị thiếu gia giàu có ngạo mạn, tôn quý mà họ say đắm.
Dã Lâm gật đầu, loại người có tích cách như Nhật Duy đúng là rất dễ dàng dụ dỗ người khác quỵ lụy sùng bái.
-Giờ thì hết rồi nhé, nếu sau này có thích phải người ta thì cũng chẳng có cơ hội đâu.
-Yên tâm đi, tớ có bạn trai rồi. - Dã Lâm thờ ơ nói.
Buổi học đầu tiên kết thúc, Dã Lâm nhận được tin nhắn của Chiêu Phong, bảo cô đợi ở cổng trường cùng về.
Hơn 5 giờ chiều hè, phía Tây xa xa mặt trời rực rỡ như một quả cầu lửa, đốt đỏ cả một khoảng trời mênh mông, đẹp mê hồn. Dã Lâm ngửa đầu, say sưa ngắm nhìn cảnh đẹp hiếm hoi này, không nhịn được lấy điện thoại liên tục chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm.
Thời gian trôi, kẻ đến người đi, ngôi trường ồn ào náo nhiệt dần trở nên vắng lặng, lác đác không mấy người. Đến lúc này, bóng dáng cao ráo của Chiêu Phong cùng chiếc xe đạp địa hình GT 6061màu đen mới chậm chạp xuất hiện ở phía xa.
-Cầm - Chiêu Phong nói, vẫn cái giọng nhàn nhạt trầm thấp mê hồn ấy.
Dã Lâm cúi đầu nhìn, những ngón tay thon dài, tinh tế nhưng mạnh mẽ vô tận kia đang giữ một gói đồ plastic trong suốt, bên trong là vải mềm màu xanh dương, đoán chừng là áo quần.
-Đồ thể dục - Chiêu Phong hiếm hoi giải thích.
Dã Lâm gật đầu ý hiểu, cẩn thận nhận lấy, không keo kiệt mà nở nụ cười ngọt ngào đẹp đẽ nhất dành tặng cho đối phương.
-Cảm ơn cậu nhiều lắm.
-Không cần, cái này của nam, hàng tồn kho cuối cùng - Chiêu Phong nói một câu nhẹ nhàng mà như sét đánh ngang tai.
Trong khoảng khắc, Dã Lâm có kích động muốn ném thứ trên tay mình vào cái mặt đẹp trai của tên đạo đức giả trước mặt.
-Ngu ngốc – Thu hết bộ dạng xoắn xuýt kìm nén phẫn hận của Dã Lâm vào đáy mắt, Chiêu Phong đưa tay, búng nhẹ vào trán cô một cái, rồi nói bằng thứ âm mê hồn tựa được ướp thuốc mê hàng ngàn năm.
Dã Lâm lấy tay che trán, đôi mắt to đen như ngọc thạch ngập nước nhìn người đối diện, lên án.
Tuy nhiên, Chiêu Phong rất có khả năng miễn dịch với gái đẹp, mỹ nhân kế vân vân đều là mây là gió. Hắn bình thản hưởng thụ Dã Lâm ‘làm nũng’ với mình một hồi, rồi dứt khoát quay người rời đi, như một kẻ quỵt cơm lành nghề.
Dã Lâm cảm thấy, định lực của Chiêu Phong quá tốt rồi. Đúng là trai đã có gấu có khác, đẹp đến mấy cũng chỉ là ruồi muỗi.
----------
Về đến nhà, vừa vào phòng khách, Dã Lâm đã nhác thấy bóng dáng tròn tròn của Duy Khiêm thấp thoáng trong phòng bếp, đoán chừng đang ăn vụng thứ gì đó. Có lẽ cũng nhìn thấy cô, Duy Khiêm lập tức bưng đồ ăn chạy ra ngoài ‘tiếp đón’, trên tay bưng một hộp kem Celano socola đã vơi hơn nửa.
-'Xương Gà', ngày đầu tiên đi học thế nào? - Duy Khiêm múc một muỗng kem to bỏ vào miệng, vừa hưởng thụ cái lạnh tê lưỡi vừa ‘tận tình’ hỏi han. Má phải nó phồng lên trông thấy, chắc kem dồn đống ở đó, cọng hưởng với khuôn mặt thiên sứ hơi hơi mũm mĩm, nhìn yêu cực.
Dã Lâm trai đẹp có thể miễn cưỡng chịu được đôi chút, nhưng đối với những thứ dễ thương đáng yêu như vậy, dù bị lăng trì mấy trăm lần cô cũng nguyện ý. Vì vậy, một kẻ luôn sợ Duy Khiêm gây phiền phức như cô giờ đây gan lớn cực kỳ, không chút dè dặt đưa tay véo cái má phải căng phồng của nó, sung sướng cảm nhận làn da căng mịn non trẻ ấy.
Duy Khiêm bất ngờ bị kẻ thù đánh úp, phun ra một đống nước kem. Có vài phần xông lên mũi, khiến nó sặc vô cùng khó chịu.
Trợn mắt trừng trừng nhìn người đang co vòi chạy lên lầu kia, Duy Khiêm một tay xoa xoa mũi, một tay để hộp kem yêu quý xuống bàn, cũng vọt lên tầng hai.
Lúc này, Dã Lâm đã vận dụng vận tốc cực đại của mình vất cặp sách lên giường, lấy đại một bộ quần áo, xông thẳng vào nhà tắm, đóng rầm cửa.
Duy Khiêm bị hụt một bước, tức tối vô cùng. Nó định chạy đến canh giữ ngoài phòng vệ sinh, thì Chiêu Phong chính xác từng ly từng giây từ trong phòng mình đi ra, vẫy tay gọi lại.
Duy Khiêm bĩu môi chần chừ, đôi mắt to tròn vô tội nhìn Chiêu Phong, khóe mắt lại len lén theo dõi phía phòng vệ sinh.
Chiêu Phong chẳng nói chẳng rằng, quay người bước vào phòng, cửa vẫn mở.
Duy Khiêm bực bội quay đầu nhìn nhà vệ sinh, đồng tử đen tinh nghịch đầy sức sống giờ đây lại chất chứa vô vàn lửa giận, cùng ân ẩn một chút ấm ức. Chần chừ vài giây, nó vẫn bước vào phòng anh mình, bé ngoan đống cửa lại.
-Chiêu Phong – Mỗi khi Duy Khiêm nổi giận hoặc tính kế gì đó, nó đều gọi thẳng tên anh mình.
Chiêu Phong không thèm để ý, như cũ lấy sách vở trong cặp ra, để ngay ngắn lên giá sách.
-Thật bất công! – Duy Khiêm dậm chân một cái, đến gần anh mình mà chỉ trích, giọng nói non nớt gắt lên, nếu gặp phải các bà thím, bà dì hay mấy trường hợp như Dã Lâm, chắc chắn sẽ không nhịn được mà chụt chụt nó vài cái, làm nó tức giận, để được nghe tiếp.
-Không phải bây giờ - Để cuốn vở cuối cùng vào vị trí, Chiêu Phong quay người lại, đôi mắt phượng đen sâu thăm thẳm nhìn em trai mình, dường như băng lãnh vô cảm, lại dường như bị bất đắc dĩ đến câm nín.
-Nhưng…
-Một lần là đủ, mẹ sẽ không vui – Chiêu Phong tiếp lời.
Ánh mắt ảm đạm của Duy Khiêm như có ánh nắng yếu ớt nào lạc chiếu vào, sáng bừng lên rực rỡ. Nó ngẩng đầu nhìn anh mình, tức giận, phẫn nộ, ấm ức, tất cả đều như bụi, bị gió thổi nhẹ liền bay đi mất.
Đôi chân thon dài bước lại gần Duy Khiêm, con người tuyệt mỹ như trời tạc hạ thấp trọng tâm, ngồi xuống, rồi đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm của em trai mình, không nói gì.
-Em sẽ hoàn thành nhiệm vụ - Duy Khiêm ngượng ngùng cúi đầu, dường như chỉ khi đứng trước người anh này, người anh bao năm qua nó luôn kính trọng, vỏ bọc ương ngạnh, ranh mãnh bao quanh mới bị lột sạch, để lại một trái tim mềm yếu, nhạy cảm. Có lẽ thế.
Chiêu Phong gật đầu, đứng thẳng người dậy. Hắn liếc chiếc cặp của mình, trầm ngâm, ngón tay thon dài tùy tiện gõ gõ lên nó, đều đều. Một lúc, hắn nhìn gọi đứa em trai đang chờ lệnh của mình một tiếng, xách chiếc cặp lên cao, căn dặn:
-Nhìn kỹ một chút.
Duy Khiêm cười, nụ cười đầy đắc ý. Nó gật đầu nhận lệnh rồi chạy ra ngoài, không biết làm cái gì.
Chiêu Khiêm thả chiếc cặp lên ghế, thong dong lấy áo quần, bước vào phòng tắm của mình, tự tại như thể mọi chuyện xảy ra xung quanh chẳng liên quan gì đến hắn.
------------------------------Phỏng vấn nhỏ--------------------------
MC thích thú: Cậu biết chuyện tấm ảnh à?
Chiêu Phong: Không.
MC: Vậy tại sao...
Chiêu Phong nhếch môi: Suy đoán thôi, ai ngờ lại trúng.
MC cười xòa: Không phải chứ
Chiêu Phong: Với tính cách của hai người đó, một tấm còn ít
P/s: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhé, càng nhiều hơn thì tốt rồi, mình có động lực viết tiếp ^^
/18
|