Vấp Phải Ổ Sói, Thịt Nát Xương Tan (Aka Nhật Ký Dạy Vợ)
Chương 10: Đóa Cẩm Tú Cầu Lạnh Lùng, Vô Cảm
/18
|
Chương 8: Đóa Cẩm Tú Cầu Lạnh Lùng, Vô Cảm
Tiết chào cờ đầu tuần kết thúc, đám học sinh lũ lượt ùa vào lớp. Dã Lâm nằm nhoài trên bàn, ngáp to một cái đã đời rồi từ từ mở đôi mắt đen ngập nước nhìn đám bạn mới cùng lớp xô đẩy nhau vào phòng. Căn phòng trống trải vắng lại phút chốc đầy ắp tiếng cười đùa.
Một cô bạn có mái tóc ngắn, đeo kính, với một thân hình hơi mập ngồi ở bàn trước quay người lại, nở nụ cười thân thiện với Dã Lâm.
-Xin chào, tớ là Diệu An, rất vui được làm bạn với cậu.
Đối với một người đang lạc lõng giữa một thế giới mới như Dã Lâm mà nói, Diệu An chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng giữa dòng nước lũ. Cô nhanh chóng ngồi dậy, xốc lên tinh thần, trịnh trọng đáp trả.
-Cảm ơn cậu, tớ cũng rất vui vì được làm quen với cậu.
Sau câu chào làm mồi, hai người bắt đầu trò chuyện. Diệu An là học sinh chuyên văn, nói năng rất có trật tự, cậu ấy cũng sở hữu chất giọng ngọt ngào như mía, khiến người nghe có cảm giác vui tai quá chừng.
Nhờ Diệu An, Dã Lâm biết thêm được rất nhiều điều. Ví dụ như bản giới thiệu hùng hồn sặc mùi tự kỷ dán trên tường face lớp là do một cậu bạn hài hước trong lớp viết, với mong muốn một ngày nào đó sẽ có thể thực hiện được thứ nguyện vọng xa vời ấy, nghe đâu bởi vì vậy, cậu ta còn bị cô Lan như có như không khiển trách dằn vặt một hồi, lớp vì sự hy sinh anh dũng của cậu ta mà dán thẳng lên tường nhà, ngày đêm tưởng nhớ. Lại tỷ dụ, ngồi ở bàn Dã Lâm 2 chỗ trong cùng là một cặp song sinh, giống nhau như hai giọt nước, nhưng một đứa chuyên Lý, một đứa chuyên Hóa, khiến hai thầy bồi dưỡng nhiều lần tránh chấp dữ dội vì vụ nhầm học sinh. Hay chuyện lớp phó văn thể mỹ, hoa khôi lớp, vừa đi trồng răng khảnh từ Hà Nội về, chưa kịp mở hàm khoe đã gặp phải đứa đẹp hơn mình, uất ức quá cả tiết chào cờ ngồi nhắn tin dằn vặt bạn trai, bị thầy phó bí thư đoàn trường bắt quả tang phê bình, mất hết cả mặt.
Nghe đến đoạn này, Dã Lâm cảm thấy nhột nhột, lòng tự nhủ chắc không liên quan đến mình.
-À, quên mất chuyện quan trọng - Diệu An đưa tay đập đầu một cái rồi nhìn Dã Lâm, trịnh trọng hỏi - Cậu có biết ngồi bên cạnh cậu là ai không?
Dã Lâm ngơ ngác lắc đầu, không tự chủ nhớ lại chàng trai hồi sáng. Lúc đó, cậu ta hình như đã lấy thứ gì đó ở chỗ cô thì phải.
-Haizz - Diệu An thở dài bày tỏ sự đồng tình, rồi ghé đầu lại gần Dã Lâm, thủ thỉ - Hoàng Nhật Duy, hotboy nổi tiếng toàn trường, đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, chuẩn nam chính ngôn tình, lượng fan đông đảo, từ già đến trẻ đều có, quan trọng là rất hiếu chiến.
Không lấy hơi nói hết một loạt, Diệu An hít hơi sâu bù lại lượng Oxi thiếu hút rồi đưa mắt nhìn chỗ trống bên cạnh Dã Lâm, lưu manh mà hất mặt một cái
Tim Dã Lâm nảy lên, bất an mà lắc đầu.
Diệu An gật mạnh đầu một cái.
-Không đến mức bạo lực học đường đi? – Dã Lâm cẩn thận dò hỏi. Trước đây, khi yêu Dong Yuan, Dã Lâm gặp phải không ít chuyện thế này, mặc dù bây giờ vẫn lành lặn, nhưng cô chỉ muốn sống một cuộc sống học đường bình lặng, được cảm nhận không khí của tuổi học trò, chứ không phải ngày ngày lo sợ mình đồ dùng của mình bị vứt đi đâu, bị nhột lại nơi nào. Một lần là quá đủ.
-Tớ chưa thấy vụ bạo lực nào trong trường hết, nhưng ngoài trường thì không chắc, fan của cậu ta ở bên ngoài cũng nhiều lắm - Diệu An trầm tư nói - Nhưng khoan hãy lo vụ fan phọt đã, chỉ riêng tính cách của tên đó cũng đủ đối phó mệt rồi.
-Ồ?
-Không biết nên tả cho cậu thế, nhưng cậu ta cực kỳ khó ưa, bệnh thiếu gia trầm trọng – Diệu An kết luận - Nếu cậu thực sự phải lòng cậu ta, chân thành khuyên cậu, tốt nhất đừng nhìn cậu ta chằm chằm.
-Tại sao?
-Tại nếu cậu nhìn cậu ta, cậu ta sẽ nghĩ cậu cũng như bao người con gái bình thường khác, out ngay từ vòng gửi xe.
Dã Lâm cười cười:
-Không phải chứ, như thế nào mới được cho là không bình thường đây.
-Ai biết – Diệu An nhún vai – Chắc chỉ có bệnh nhân tâm thần mới khiến cậu ta động lòng.
Dã Lâm bật cười, cô thích cái giọng điệu nghiêm túc khi chửi người của Diệu An, rất đả kích nhé. Cơ mà, nói về đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, Chiêu Phong cũng không thua kém mới đúng.
-Thế...Chiêu Phong thì sao? - Dã Lâm cẩn thận dò hỏi.
-Chiêu Phong? - Diệu An thần bí cười một cái, thích thú hỏi - Cậu thấy mặt cậu ta rồi à? Đẹp trai ha?
-Ừm...có thấy.
-Chiêu Phong à…nói sao nhỉ? - Diệu An vò đầu rồi phun ra một câu đầy hàm ý - Hoa đẹp đã có chủ, ruồi bọ bị cách ly gần hết rồi.
-Cậu ta có bạn gái? - Dã Lâm tò mò hỏi lại, trong đầu cô bắt đầu hiện lên hình ảnh của những chiếc ly sứ xấu xí đặt trong tủ, càng thêm tin tưởng phán đoán của mình.
-Cũng không rõ nữa, nghe mấy đứa bạn của cậu ta bảo thế, là du học sinh thì phải, chưa gặp bao giờ.
-Ồ...- Hèn gì chẳng thấy mà nào đến nhà chơi. Dã Lâm thầm nghĩ.
5 phút giữa giờ kết thúc, các bạn học bắt đầu ngồi vào bàn. Đến giờ, Dã Lâm mới có thể nhìn thấy Chiêu Phong. Hắn ngồi ở bàn 4 dãy trong phía ngoài cùng, đang cúi đầu viết gì đó, có vẻ bận rộn lắm.
-Này...- Ngay lúc Dã Lâm đang bận âm thầm quan sát Chiêu Phong, một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu cô.
Dã Lâm men theo âm thanh ngẩng đầu, hiện ra trong tầm mắt là khuôn mặt đẹp trai không cảm xúc của Nhật Duy. Dã Lâm không thể không công nhận, Nhật Duy thực sự xứng với cái danh hotboy của mình. Khuôn mặt tuy còn non nớt nhưng đã dần hiện ra nét sắc cạnh nam tính, làn da trắng khỏe mạnh tràn đầy sức sống. Cậu ta không có sự sắc bén nghiền ép khiến người thấp thỏm như Chiêu Phong, mà lại có khí chất cao quý, xa cách của một vị thiếu gia đích thực.
Thấy Dã Lâm thẫn thờ nhìn mình, Nhật Duy từ từ nhíu mày, hất hàm không kiên nhẫn nói:
-Cậu ngồi chỗ phía trong đi, tôi muốn ngồi ngoài.
Dã Lâm bị thái độ chuyển biến một trời một vực làm cho tỉnh hồn, chỉ biết ngu ngơ gật đầu, ngoan ngoãn đem cặp sách dời vào chỗ phía trong.
Trước là một vị thiếu gia giàu có không dính trần tục tầm thường, sau lại là một kẻ ngạo mạn ra lệnh cho người khác, xem ra tính cách cậu bạn Nhật Duy chả ăn khớp gì với vẻ bề ngoài của cậu ta cả, nếu cậu ta không mở miệng, Dã Lâm còn tưởng đây là một đóa Cẩm Tú Cầu lạnh lùng, vô cảm đấy.
Nhật Duy đưa đôi mắt hoa đào đẹp đẽ từ trên cao giám sát Dã Lâm một lượt, rồi xách cặp mình bỏ vào chỗ ngồi ngoài cùng, ngồi xuống. Sau đó thì một ánh mắt cũng không thèm bố thí của người bên cạnh.
Tiết thứ 2, thứ 3 đều là tiết toán, giáo viên dạy toán nhìn qua rất hiền, bản tính cũng vô cùng hiền. Cả tiết học, thầy đứng trên bục giảng dạy của thầy, trò ngồi ở dưới làm việc riêng của trò, bầu không khí rất chi là hòa hợp. Người chịu ngước đầu nghe giảng, cúi đầu chép bài e rằng chỉ có mỗi đứa mới chuyển nước chuyển trường như Dã Lâm thôi.
Tiết thứ 4 là tiết sử, giáo viên đang mang thai nên khá khó tính, giảng bài cũng lướt nhanh như gió. Với một đứa không có nhiều cơ hội tiếp xúc tiếng việt như Dã Lâm mà nói, đây là một thử thách cực lớp về tốc độ tay, về trí nhớ của não và về khả năng chính tả tiếng Việt. Mỗi lần viết không kịp, cô đều theo bản năng nhìn về phía đôi song sinh rồi lại nhìn về phía Nhật Duy, hy vọng rằng mấy đứa này bỗng ấm đầu chịu chép bài một lần. Bọn họ đang làm gì à? Đôi song sinh đang trao đổi với nhau bằng giấy, về cái gì thì chỉ có chúa mới biết. Nhật Duy thì mở sang bài khác tranh thủ soạn trước. Chẳng ai trong bọn học đoái hoài gì đến bài giang cả, vậy mà khi bị gọi trả bài, vẫn phun một đống kiến thức lịch sử vô tận như thường.
Lại thêm một lần nữa không chép kịp bài, Dã Lâm cắn môi nhìn những hàng chữ chằng chịt trong sách, nản lòng thoái chí thở dài.
"Lần cuối" Dã Lâm âm thầm tự nhủ, dù đã biết trước kết quả, vẫn quay đầu nhìn tấm giấy trò chuyện ngập tràn những hàng gà bới được đẩy qua đẩy lại tưởng chừng mòn còn 'mông', rồi thất vọng nhìn về phía Nhật Duy.
Ngoài dự liệu, bây giờ, Nhật Duy không còn cúi đầu soạn bài, mà lạnh lùng nhìn Dã Lâm, đôi lông mày đen cong cong của cậu ta nhíu chặt, càng ngày càng sâu.
-Đủ chưa? - Giọng nói của Nhật Duy biểu thị rất rõ sự bất mãn của chủ nhân nó.
-À... - Dã Lâm đưa tay sờ tai trái, định lên tiếng giải thích.
Nhật Duy hừ nhẹ một tiếng, đưa tay vào trong cặp mò thứ gì đó. Rồi cậu ta lấy ra một chiếc ví da màu nâu, rút một thứ gì đó, ném lên mặt sách của Dã Lâm, ngạo mạn nhếch lên khóe môi.
-Đủ rồi chứ?
--------------------------------Phỏng vấn nhỏ--------------------------
Chiêu Phong nhìn Nhật Duy trên màn ảnh, nhếch nhẹ khóe môi mỏng, nói: Cậu ta chậm.
P/s: Đố mọi người biết, thứ Nhật Duy ném ra là cái gì đấy =))
Tiết chào cờ đầu tuần kết thúc, đám học sinh lũ lượt ùa vào lớp. Dã Lâm nằm nhoài trên bàn, ngáp to một cái đã đời rồi từ từ mở đôi mắt đen ngập nước nhìn đám bạn mới cùng lớp xô đẩy nhau vào phòng. Căn phòng trống trải vắng lại phút chốc đầy ắp tiếng cười đùa.
Một cô bạn có mái tóc ngắn, đeo kính, với một thân hình hơi mập ngồi ở bàn trước quay người lại, nở nụ cười thân thiện với Dã Lâm.
-Xin chào, tớ là Diệu An, rất vui được làm bạn với cậu.
Đối với một người đang lạc lõng giữa một thế giới mới như Dã Lâm mà nói, Diệu An chẳng khác nào cọng rơm cứu mạng giữa dòng nước lũ. Cô nhanh chóng ngồi dậy, xốc lên tinh thần, trịnh trọng đáp trả.
-Cảm ơn cậu, tớ cũng rất vui vì được làm quen với cậu.
Sau câu chào làm mồi, hai người bắt đầu trò chuyện. Diệu An là học sinh chuyên văn, nói năng rất có trật tự, cậu ấy cũng sở hữu chất giọng ngọt ngào như mía, khiến người nghe có cảm giác vui tai quá chừng.
Nhờ Diệu An, Dã Lâm biết thêm được rất nhiều điều. Ví dụ như bản giới thiệu hùng hồn sặc mùi tự kỷ dán trên tường face lớp là do một cậu bạn hài hước trong lớp viết, với mong muốn một ngày nào đó sẽ có thể thực hiện được thứ nguyện vọng xa vời ấy, nghe đâu bởi vì vậy, cậu ta còn bị cô Lan như có như không khiển trách dằn vặt một hồi, lớp vì sự hy sinh anh dũng của cậu ta mà dán thẳng lên tường nhà, ngày đêm tưởng nhớ. Lại tỷ dụ, ngồi ở bàn Dã Lâm 2 chỗ trong cùng là một cặp song sinh, giống nhau như hai giọt nước, nhưng một đứa chuyên Lý, một đứa chuyên Hóa, khiến hai thầy bồi dưỡng nhiều lần tránh chấp dữ dội vì vụ nhầm học sinh. Hay chuyện lớp phó văn thể mỹ, hoa khôi lớp, vừa đi trồng răng khảnh từ Hà Nội về, chưa kịp mở hàm khoe đã gặp phải đứa đẹp hơn mình, uất ức quá cả tiết chào cờ ngồi nhắn tin dằn vặt bạn trai, bị thầy phó bí thư đoàn trường bắt quả tang phê bình, mất hết cả mặt.
Nghe đến đoạn này, Dã Lâm cảm thấy nhột nhột, lòng tự nhủ chắc không liên quan đến mình.
-À, quên mất chuyện quan trọng - Diệu An đưa tay đập đầu một cái rồi nhìn Dã Lâm, trịnh trọng hỏi - Cậu có biết ngồi bên cạnh cậu là ai không?
Dã Lâm ngơ ngác lắc đầu, không tự chủ nhớ lại chàng trai hồi sáng. Lúc đó, cậu ta hình như đã lấy thứ gì đó ở chỗ cô thì phải.
-Haizz - Diệu An thở dài bày tỏ sự đồng tình, rồi ghé đầu lại gần Dã Lâm, thủ thỉ - Hoàng Nhật Duy, hotboy nổi tiếng toàn trường, đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, chuẩn nam chính ngôn tình, lượng fan đông đảo, từ già đến trẻ đều có, quan trọng là rất hiếu chiến.
Không lấy hơi nói hết một loạt, Diệu An hít hơi sâu bù lại lượng Oxi thiếu hút rồi đưa mắt nhìn chỗ trống bên cạnh Dã Lâm, lưu manh mà hất mặt một cái
Tim Dã Lâm nảy lên, bất an mà lắc đầu.
Diệu An gật mạnh đầu một cái.
-Không đến mức bạo lực học đường đi? – Dã Lâm cẩn thận dò hỏi. Trước đây, khi yêu Dong Yuan, Dã Lâm gặp phải không ít chuyện thế này, mặc dù bây giờ vẫn lành lặn, nhưng cô chỉ muốn sống một cuộc sống học đường bình lặng, được cảm nhận không khí của tuổi học trò, chứ không phải ngày ngày lo sợ mình đồ dùng của mình bị vứt đi đâu, bị nhột lại nơi nào. Một lần là quá đủ.
-Tớ chưa thấy vụ bạo lực nào trong trường hết, nhưng ngoài trường thì không chắc, fan của cậu ta ở bên ngoài cũng nhiều lắm - Diệu An trầm tư nói - Nhưng khoan hãy lo vụ fan phọt đã, chỉ riêng tính cách của tên đó cũng đủ đối phó mệt rồi.
-Ồ?
-Không biết nên tả cho cậu thế, nhưng cậu ta cực kỳ khó ưa, bệnh thiếu gia trầm trọng – Diệu An kết luận - Nếu cậu thực sự phải lòng cậu ta, chân thành khuyên cậu, tốt nhất đừng nhìn cậu ta chằm chằm.
-Tại sao?
-Tại nếu cậu nhìn cậu ta, cậu ta sẽ nghĩ cậu cũng như bao người con gái bình thường khác, out ngay từ vòng gửi xe.
Dã Lâm cười cười:
-Không phải chứ, như thế nào mới được cho là không bình thường đây.
-Ai biết – Diệu An nhún vai – Chắc chỉ có bệnh nhân tâm thần mới khiến cậu ta động lòng.
Dã Lâm bật cười, cô thích cái giọng điệu nghiêm túc khi chửi người của Diệu An, rất đả kích nhé. Cơ mà, nói về đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, Chiêu Phong cũng không thua kém mới đúng.
-Thế...Chiêu Phong thì sao? - Dã Lâm cẩn thận dò hỏi.
-Chiêu Phong? - Diệu An thần bí cười một cái, thích thú hỏi - Cậu thấy mặt cậu ta rồi à? Đẹp trai ha?
-Ừm...có thấy.
-Chiêu Phong à…nói sao nhỉ? - Diệu An vò đầu rồi phun ra một câu đầy hàm ý - Hoa đẹp đã có chủ, ruồi bọ bị cách ly gần hết rồi.
-Cậu ta có bạn gái? - Dã Lâm tò mò hỏi lại, trong đầu cô bắt đầu hiện lên hình ảnh của những chiếc ly sứ xấu xí đặt trong tủ, càng thêm tin tưởng phán đoán của mình.
-Cũng không rõ nữa, nghe mấy đứa bạn của cậu ta bảo thế, là du học sinh thì phải, chưa gặp bao giờ.
-Ồ...- Hèn gì chẳng thấy mà nào đến nhà chơi. Dã Lâm thầm nghĩ.
5 phút giữa giờ kết thúc, các bạn học bắt đầu ngồi vào bàn. Đến giờ, Dã Lâm mới có thể nhìn thấy Chiêu Phong. Hắn ngồi ở bàn 4 dãy trong phía ngoài cùng, đang cúi đầu viết gì đó, có vẻ bận rộn lắm.
-Này...- Ngay lúc Dã Lâm đang bận âm thầm quan sát Chiêu Phong, một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu cô.
Dã Lâm men theo âm thanh ngẩng đầu, hiện ra trong tầm mắt là khuôn mặt đẹp trai không cảm xúc của Nhật Duy. Dã Lâm không thể không công nhận, Nhật Duy thực sự xứng với cái danh hotboy của mình. Khuôn mặt tuy còn non nớt nhưng đã dần hiện ra nét sắc cạnh nam tính, làn da trắng khỏe mạnh tràn đầy sức sống. Cậu ta không có sự sắc bén nghiền ép khiến người thấp thỏm như Chiêu Phong, mà lại có khí chất cao quý, xa cách của một vị thiếu gia đích thực.
Thấy Dã Lâm thẫn thờ nhìn mình, Nhật Duy từ từ nhíu mày, hất hàm không kiên nhẫn nói:
-Cậu ngồi chỗ phía trong đi, tôi muốn ngồi ngoài.
Dã Lâm bị thái độ chuyển biến một trời một vực làm cho tỉnh hồn, chỉ biết ngu ngơ gật đầu, ngoan ngoãn đem cặp sách dời vào chỗ phía trong.
Trước là một vị thiếu gia giàu có không dính trần tục tầm thường, sau lại là một kẻ ngạo mạn ra lệnh cho người khác, xem ra tính cách cậu bạn Nhật Duy chả ăn khớp gì với vẻ bề ngoài của cậu ta cả, nếu cậu ta không mở miệng, Dã Lâm còn tưởng đây là một đóa Cẩm Tú Cầu lạnh lùng, vô cảm đấy.
Nhật Duy đưa đôi mắt hoa đào đẹp đẽ từ trên cao giám sát Dã Lâm một lượt, rồi xách cặp mình bỏ vào chỗ ngồi ngoài cùng, ngồi xuống. Sau đó thì một ánh mắt cũng không thèm bố thí của người bên cạnh.
Tiết thứ 2, thứ 3 đều là tiết toán, giáo viên dạy toán nhìn qua rất hiền, bản tính cũng vô cùng hiền. Cả tiết học, thầy đứng trên bục giảng dạy của thầy, trò ngồi ở dưới làm việc riêng của trò, bầu không khí rất chi là hòa hợp. Người chịu ngước đầu nghe giảng, cúi đầu chép bài e rằng chỉ có mỗi đứa mới chuyển nước chuyển trường như Dã Lâm thôi.
Tiết thứ 4 là tiết sử, giáo viên đang mang thai nên khá khó tính, giảng bài cũng lướt nhanh như gió. Với một đứa không có nhiều cơ hội tiếp xúc tiếng việt như Dã Lâm mà nói, đây là một thử thách cực lớp về tốc độ tay, về trí nhớ của não và về khả năng chính tả tiếng Việt. Mỗi lần viết không kịp, cô đều theo bản năng nhìn về phía đôi song sinh rồi lại nhìn về phía Nhật Duy, hy vọng rằng mấy đứa này bỗng ấm đầu chịu chép bài một lần. Bọn họ đang làm gì à? Đôi song sinh đang trao đổi với nhau bằng giấy, về cái gì thì chỉ có chúa mới biết. Nhật Duy thì mở sang bài khác tranh thủ soạn trước. Chẳng ai trong bọn học đoái hoài gì đến bài giang cả, vậy mà khi bị gọi trả bài, vẫn phun một đống kiến thức lịch sử vô tận như thường.
Lại thêm một lần nữa không chép kịp bài, Dã Lâm cắn môi nhìn những hàng chữ chằng chịt trong sách, nản lòng thoái chí thở dài.
"Lần cuối" Dã Lâm âm thầm tự nhủ, dù đã biết trước kết quả, vẫn quay đầu nhìn tấm giấy trò chuyện ngập tràn những hàng gà bới được đẩy qua đẩy lại tưởng chừng mòn còn 'mông', rồi thất vọng nhìn về phía Nhật Duy.
Ngoài dự liệu, bây giờ, Nhật Duy không còn cúi đầu soạn bài, mà lạnh lùng nhìn Dã Lâm, đôi lông mày đen cong cong của cậu ta nhíu chặt, càng ngày càng sâu.
-Đủ chưa? - Giọng nói của Nhật Duy biểu thị rất rõ sự bất mãn của chủ nhân nó.
-À... - Dã Lâm đưa tay sờ tai trái, định lên tiếng giải thích.
Nhật Duy hừ nhẹ một tiếng, đưa tay vào trong cặp mò thứ gì đó. Rồi cậu ta lấy ra một chiếc ví da màu nâu, rút một thứ gì đó, ném lên mặt sách của Dã Lâm, ngạo mạn nhếch lên khóe môi.
-Đủ rồi chứ?
--------------------------------Phỏng vấn nhỏ--------------------------
Chiêu Phong nhìn Nhật Duy trên màn ảnh, nhếch nhẹ khóe môi mỏng, nói: Cậu ta chậm.
P/s: Đố mọi người biết, thứ Nhật Duy ném ra là cái gì đấy =))
/18
|