“Các bạn trong lớp đều nói con giống chú Kiến Văn lắm.
Các cô đều hỏi chú ấy có phải ba con không.”
Vũ Phong có vẻ rất vui khi nói tới chuyện này.
***
Mặt Kiến Văn vẫn không hề có biểu hiện gì, tôi chủ động mở cửa xe bước ra ngoài. Nếu việc này cứ diễn ra, trái tim tôi sẽ vỡ ra mất. Tiếng dập cửa xe phát ra rất mạnh, ngay sau đó đã có vòng tay ôm lấy tôi. Hơi thở anh ấm nồng từ đằng sau gáy phả ra, anh gục đầu xuống vai tôi một cách rất nặng nề. Nếu như anh đối xử với tôi ở ba năm trước như thế này, có lẽ lúc đó tôi đã thực sự suy nghĩ lại nhưng thôi. Dù gì kí ức cũng mãi chỉ là kí ức, dù có mòn mỏi mong chờ bao nhiêu thì cũng đâu thể thành hiện tại. Tôi đã dùng đôi tay mình, vô tình tháo gỡ vòng tay anh rồi sau đó lẳng lặng tiến vào trong nhà. Thực sự nếu tôi cứ mãi để mình dây dưa tới anh, chẳng phải cả hai chúng tôi sẽ tổn thương sao? Còn người tổn thương nhất.. tôi không biết nữa. Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ một giấc thật sâu, thật dài, đến khi tỉnh dậy thì mọi thứ mới diễn ra trước mắt chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng đâu phải nói quên là quên, nói ngủ là ngủ được, đôi mắt mệt rũ, trùng xuống nhưng lại không thể ngủ, trái tim mệt mỏi, quằn quại nhưng đâu thể buông lơi. Con người là thế, ai chẳng thế, rõ ràng muốn từ bỏ hay muốn thực hiện một thứ gì đó, nhưng trong lòng lại xảy ra một cuộc chiến nội tâm rất lớn. Người kiên cường thì vượt qua, người mềm yếu thì ở lại, tiếp tục chuỗi ngày tháng trước. Tôi chắc thuộc loại người mềm yêu rồi, tôi không dám làm gì dù trong lòng luôn tự nhủ bắt buộc phải làm, trái tim tôi không nghe theo lí trí. Dù nó đã bị tổn thương bao nhiêu, nó vẫn đi theo vết xe đổ. Một trái tim ngu ngốc, một con người ngu ngốc.
***
Trong căn phòng ăn không hề có tiếng động gì, chỉ có tiếng húp súp xì xụp của Coke nhà tôi. Thằng bé ngồi trong chiếc ghế con gấu của riêng nó, ngoan ngoãn ăn nhưng thứ đồ ăn tôi đã chuẩn bị trong bát cho nó. Trong khi nó hồn nhiên thanh thản như vậy thì tôi cứ thất thần, im lặng mà nhìn thằng bé ăn.
-Ngon thế sao?-Tôi đưa tay lên lau đi ít súp dính trên đôi má mũm mỉm của thằng bé.
Nó bật ngón cái lên rồi chu tròn cái mồm ra kêu : “Good” Tôi mỉm cười, đúng là chỉ có Coke mới có thể làm tâm trạng của tôi tốt lên được. Thằng bé sau đó vẫn rất ngon lành ăn hết mọi thứ, nhoe nhoét cả mặt trong rất đáng yêu. Đến giờ đi ngủ, sau khi tôi dọn dẹp nhà cửa xong, Coke đã nằm ềnh ngay trên giường, chỉ đợi sẵn tôi vào đọc truyện cho nó ngủ thôi.
-Một ngày nọ, gấu con tò mò hỏi mẹ nó rằng bố nó tại sao lại đi kiếm mật về lâu như vậy. Gấu mẹ nhìn gấu con khẽ mỉm cười..
-Ba cũng là đi kiếm mật cho mẹ con mình sao?-Coke khẽ hỏi khi tôi đang đọc truyện trước khi đi ngủ cho nó.
Ánh mắt thằng bé chân thật nhìn tôi, đôi tay bé nhỏ cứ von von chiếc chăn, trông nó có vẻ hi vọng câu trả lời từ tôi lắm. Tôi đã cố tình lơ câu hỏi của thằng bé nhưng rồi nó lại tiếp lời:
-Các bạn trong lớp đều nói con giống chú Kiến Văn lắm. Các cô đều hỏi chú ấy có phải ba con không.- Vũ Phong có vẻ rất vui khi nói tới chuyện này.
Bàn tay tôi vô thức đưa lên vuốt mái tóc thằng bé. Gặp được anh nó đã vui như thế này, liệu cô có nên nói cho Coke biết sự thật về ba nó? Càng nghĩ lại càng cảm thấy dằn vặt trong lòng, trong thời khắc căng thẳng như thế này làm chuyện gì cũng đều khó khăn cả.
-Là ba con đi kiếm mật, thật nhiều mật cho hai mẹ con mình.
Nghe được câu trả lời của tôi, Coke tít mắt cười hở hai chiếc răng chuột của nó ra, nó gật đầu rồi kêu muốn đi ngủ. Một câu trả lời về bố thằng bé đã đủ để cho nó đi ngủ rồi sao? Vũ Phong, con cứ như thế có biết làm mẹ đau lắm không?
-Mẹ ơi, cô Yên nói mai chúng ta cùng đi chơi, được không?-Trước khi tôi ra khỏi phòng thằng bé đã cất tiếng hỏi.
Tôi khá chần chừ nhưng rồi cũng gật đầu. Không sao, đi chơi một bữa coi như là giải tỏa luôn, không phải vướng bận gì trong lòng nữa. Như thế chắc cũng sẽ tấm lòng cô thang thản hơn. Việc đấy rất tốt mà. Đúng, là rất tốt.
Các cô đều hỏi chú ấy có phải ba con không.”
Vũ Phong có vẻ rất vui khi nói tới chuyện này.
***
Mặt Kiến Văn vẫn không hề có biểu hiện gì, tôi chủ động mở cửa xe bước ra ngoài. Nếu việc này cứ diễn ra, trái tim tôi sẽ vỡ ra mất. Tiếng dập cửa xe phát ra rất mạnh, ngay sau đó đã có vòng tay ôm lấy tôi. Hơi thở anh ấm nồng từ đằng sau gáy phả ra, anh gục đầu xuống vai tôi một cách rất nặng nề. Nếu như anh đối xử với tôi ở ba năm trước như thế này, có lẽ lúc đó tôi đã thực sự suy nghĩ lại nhưng thôi. Dù gì kí ức cũng mãi chỉ là kí ức, dù có mòn mỏi mong chờ bao nhiêu thì cũng đâu thể thành hiện tại. Tôi đã dùng đôi tay mình, vô tình tháo gỡ vòng tay anh rồi sau đó lẳng lặng tiến vào trong nhà. Thực sự nếu tôi cứ mãi để mình dây dưa tới anh, chẳng phải cả hai chúng tôi sẽ tổn thương sao? Còn người tổn thương nhất.. tôi không biết nữa. Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ một giấc thật sâu, thật dài, đến khi tỉnh dậy thì mọi thứ mới diễn ra trước mắt chỉ là giấc mơ thôi. Nhưng đâu phải nói quên là quên, nói ngủ là ngủ được, đôi mắt mệt rũ, trùng xuống nhưng lại không thể ngủ, trái tim mệt mỏi, quằn quại nhưng đâu thể buông lơi. Con người là thế, ai chẳng thế, rõ ràng muốn từ bỏ hay muốn thực hiện một thứ gì đó, nhưng trong lòng lại xảy ra một cuộc chiến nội tâm rất lớn. Người kiên cường thì vượt qua, người mềm yếu thì ở lại, tiếp tục chuỗi ngày tháng trước. Tôi chắc thuộc loại người mềm yêu rồi, tôi không dám làm gì dù trong lòng luôn tự nhủ bắt buộc phải làm, trái tim tôi không nghe theo lí trí. Dù nó đã bị tổn thương bao nhiêu, nó vẫn đi theo vết xe đổ. Một trái tim ngu ngốc, một con người ngu ngốc.
***
Trong căn phòng ăn không hề có tiếng động gì, chỉ có tiếng húp súp xì xụp của Coke nhà tôi. Thằng bé ngồi trong chiếc ghế con gấu của riêng nó, ngoan ngoãn ăn nhưng thứ đồ ăn tôi đã chuẩn bị trong bát cho nó. Trong khi nó hồn nhiên thanh thản như vậy thì tôi cứ thất thần, im lặng mà nhìn thằng bé ăn.
-Ngon thế sao?-Tôi đưa tay lên lau đi ít súp dính trên đôi má mũm mỉm của thằng bé.
Nó bật ngón cái lên rồi chu tròn cái mồm ra kêu : “Good” Tôi mỉm cười, đúng là chỉ có Coke mới có thể làm tâm trạng của tôi tốt lên được. Thằng bé sau đó vẫn rất ngon lành ăn hết mọi thứ, nhoe nhoét cả mặt trong rất đáng yêu. Đến giờ đi ngủ, sau khi tôi dọn dẹp nhà cửa xong, Coke đã nằm ềnh ngay trên giường, chỉ đợi sẵn tôi vào đọc truyện cho nó ngủ thôi.
-Một ngày nọ, gấu con tò mò hỏi mẹ nó rằng bố nó tại sao lại đi kiếm mật về lâu như vậy. Gấu mẹ nhìn gấu con khẽ mỉm cười..
-Ba cũng là đi kiếm mật cho mẹ con mình sao?-Coke khẽ hỏi khi tôi đang đọc truyện trước khi đi ngủ cho nó.
Ánh mắt thằng bé chân thật nhìn tôi, đôi tay bé nhỏ cứ von von chiếc chăn, trông nó có vẻ hi vọng câu trả lời từ tôi lắm. Tôi đã cố tình lơ câu hỏi của thằng bé nhưng rồi nó lại tiếp lời:
-Các bạn trong lớp đều nói con giống chú Kiến Văn lắm. Các cô đều hỏi chú ấy có phải ba con không.- Vũ Phong có vẻ rất vui khi nói tới chuyện này.
Bàn tay tôi vô thức đưa lên vuốt mái tóc thằng bé. Gặp được anh nó đã vui như thế này, liệu cô có nên nói cho Coke biết sự thật về ba nó? Càng nghĩ lại càng cảm thấy dằn vặt trong lòng, trong thời khắc căng thẳng như thế này làm chuyện gì cũng đều khó khăn cả.
-Là ba con đi kiếm mật, thật nhiều mật cho hai mẹ con mình.
Nghe được câu trả lời của tôi, Coke tít mắt cười hở hai chiếc răng chuột của nó ra, nó gật đầu rồi kêu muốn đi ngủ. Một câu trả lời về bố thằng bé đã đủ để cho nó đi ngủ rồi sao? Vũ Phong, con cứ như thế có biết làm mẹ đau lắm không?
-Mẹ ơi, cô Yên nói mai chúng ta cùng đi chơi, được không?-Trước khi tôi ra khỏi phòng thằng bé đã cất tiếng hỏi.
Tôi khá chần chừ nhưng rồi cũng gật đầu. Không sao, đi chơi một bữa coi như là giải tỏa luôn, không phải vướng bận gì trong lòng nữa. Như thế chắc cũng sẽ tấm lòng cô thang thản hơn. Việc đấy rất tốt mà. Đúng, là rất tốt.
/16
|