Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Sát thủ đã bị bắt về quy án. Do ở chỗ núi non hoang vu, bị ghim vào cây không chạy được, lúc thấy cảnh sát đến thậm chí còn xin cảnh sát giúp đỡ.
"Do đây là một vụ án liên hoàn, đã bắt về đến đây, bây giờ do tụi em phụ trách." Tiểu Mã đến bệnh viện để hỏi Địch Thần về tình huống ở hiện trường. Trò chuyện nghiêm túc vài câu, liền không nhịn được mặt mày hớn hở lên.
Kinh nghiệm của Tiểu Mã nhiều hơn Tiểu Trần, làm cảnh sát mấy năm nay, đây vẫn là lần đầu bắt sống được sát thủ chuyên nghiệp.
Địch Thần đang ngồi cạnh giường gọt táo cho Cao Vũ Sanh, vốn anh hẳn phải đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra, nhưng Cao Vũ Sanh ở đây thì không thể bỏ người đi được, cũng chỉ có thể phiền cảnh sát chạy đến. Nghe thấy sát thủ cầu cứu với cảnh sát, có chút ngoài ý muốn: "Không lẽ tên này không có kế hoạch rút lui à?"
Loại liều mạng làm ăn này, theo lí mà nói cũng nên có một hậu chiêu. Nếu như nhiệm vụ thất bại, phải rời khỏi hiện trường thế nào, phải chạy trốn làm sao, các loại này nọ. Thậm chí còn có thể có đồng bọn nữa, qua bao nhiêu lâu không trả lời thì sẽ đến giúp.
"Anh bẻ gãy một cánh tay của người ta, một cánh tay khác thì bị ghim vào cây, chạy sao đây?" Tiểu Mã nghe cảnh sát khu vực tả lại tình hình, cũng có chút đồng tình với tên sát thủ xuất sư bất lợi kia.
Địch Thần chẳng thấy xấu hổ chút nào, xoay dao cắt trái cây trong tay: "Anh chỉ tự vệ thôi."
Cảnh sát Trần Chiếu Huy đi theo ho nhẹ một tiếng: "Anh Mã."
Tiểu Mã nói lạc đề, lúc này mới thu liễm lại, ý nói Tiểu Trần hỏi Địch Thần đi. Chính hắn thì khoanh tay đứng một bên, tò mò quan sát Cao Vũ Sanh nửa nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại.
Trần Thành Thật rất cẩn thận, tận chức tận trách hỏi vài vấn đề, nói đi nói lại để Địch Thần nói hai lần về tiền căn hậu quả: "Vị trí công kích trọng điểm của sát thủ là chỗ nào?"
"Vị trí trọng điểm? Nhìn không ra, hẳn là chỗ nào có thể đánh thì cứ đánh." Địch Thần cẩn thận nghĩ lại một chút, nếu đúng là phải nói, thì sát thủ cứ nhằm vào đầu của anh —— còn dùng súng bắn đinh chỉa vào.
Tiểu Mã nhìn hình dạng chân trái thê thảm của Cao Vũ Sanh: "Chân của Cao tổng là tổn thương ngoài ý muốn à?"
Địch Thần thở dài: "Người vốn bị thương là tôi, thằng nhóc ngốc này lại đánh tay lái, cho nên tự mình đụng trúng tảng đá."
Ánh mắt của Cao Vũ Sanh rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía Địch Thần. Địch Thần gọt táo xong đưa cho hắn, tiện tay xoa đầu của hắn một chút.
Tiểu Mã thấy bầu không khí này có chút quái quái, quay đầu nhìn về phía Tiểu Trần. Mà Trần Chiếu Huy thật thà thì chẳng cảm thấy gì, còn đang chăm chú ghi lại những điều Địch Thần nói.
Tiểu Trần: "Anh mới vừa nói, sát thủ dùng súng bắn đinh chỉa vào đầu anh, vậy thì có chỉa vào Cao Vũ Sanh luôn không?"
Địch Thần cười nhạo: "Hắn không có cái cơ hội đó đâu."
Tiểu Trần cũng viết câu này vào: "Lúc hắn phát hiện Cao Vũ Sanh bị thương nặng thì có ý dừng tay không?"
"Không." Địch Thần cẩn thận ngẫm lại, bất thình lình hỏi một câu, "Sát thủ nói hắn không phải tới để giết người."
"Hắn nói..." Trần Chiếu Huy đáp lại được nửa câu, bỗng nhiên ý thức được mình không thể tiết lộ, vội vã dừng lại, "Tạm thời chưa thể tiết lộ chuyện này."
Thế mà thằng nhóc thật thà này lại không trúng kế, Địch Thần vô cùng tiếc nuối, âm thầm cảm khái vẫn là Phương Sơ Dương phụ trách thì tiện hơn, ít nhất còn có thể tiết lộ chút đầu thừa đuôi thẹo cho anh. Tiểu Trần này, miệng ngậm chặt như ngọc trai. Nhớ đến Phương Sơ Dương, liền thuận miệng hỏi tình hình của hắn một chút.
Tiểu Mã và Tiểu Trần liếc nhau, gãi đầu một cái: "Đội phó không phụ trách vụ án này, anh ấy đi công tác rồi." Vụ án lớn như thế, không cho đội phó tham dự là chuyện trước nay chưa từng có, bọn họ cũng chẳng hiểu ra sao.
Đã điều tra khá ổn, Tiểu Mã dặn Địch Thần sắp tới đừng đi đâu, có thể tìm hắn bất cứ lúc nào. Hơn nữa hai ngày nữa còn cần anh tới đồn cảnh sát để làm thủ tục. Địch Thần đồng ý, đưa hai người đến cửa phòng bệnh rồi không tiễn xa hơn nữa.
Thư ký Trịnh đến đưa văn kiện nhìn thấy, lập tức nhận nhiệm vụ tiễn hai anh cảnh sát.
"Không cần cẩn thận như vậy." Cao Vũ Sanh nhìn Địch Thần không bao lâu lại ngồi về, khoé miệng nhịn không được hơi nhướng lên, khuyên Địch Thần đừng cẩn thận coi mình quá như thế, nhưng nói ra lại chẳng có tí thật tâm nào.
Địch Thần nhướng mày, dùng giọng nói doạ mấy bé nhỏ nói: "Anh không ở đây, có người kéo em đi cắt thì sao giờ?"
Cao Vũ Sanh bị anh chọc cười: "Đây cũng có phải bệnh viện thú y đâu." Chỗ nào trong bệnh viện cũng có camera, không phải nói cắt là cắt.
"Này cũng khó nói lắm." Địch Thần nhìn sắc mặt Cao Vũ Sanh vẫn tái nhợt như cũ, nhưng cười đến nhẹ nhàng khoan khoái, thật sự vui mừng. Bác sĩ nói anh phải luôn chú ý đến trạng thái tinh thần của Cao Vũ Sanh, sự kiện truy sát nghiêm trọng như thế rất dễ tạo thành tổn thương tâm lý. Bây giờ xem ra thì không sao, vậy có thể thảo luận vấn đề sát thủ với hắn một chút.
"À này, để anh đố em, tại sao cảnh sát lại muốn hỏi vị trí công kích trọng điểm của sát thủ là chỗ nào?"
Cao Vũ Sanh gặm quả táo một cái: "Dùng để phán đoán xem có phải là hắn có khuynh hướng cố ý giết người không."
Địch Thần xoa cằm: "Anh nghĩ, chắc chắn sát thủ kia đã thú nhận gì đó, ví dụ như người mướn hắn cũng không muốn mạng của em, chỉ là đánh gãy tay hoặc chân chẳng hạn. Nhưng mà tên đó lại dùng súng bắn đinh chỉa vào đầu anh, nhưng không giống như là chỉ đến đó mà thôi."
Cao Vũ Sanh rũ mắt: "Có lẽ độ khó của việc đánh gãy chân khá cao, nên liền đơn giản giết người."
"Làm sao em biết là đánh gãy chân?" Địch Thần mơ hồ đoán được chút gì.
Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng gậy chống. Địch Thần cau mày nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy bà chị hai nhà họ Cao khiến người không ưa.
Cao Văn Tranh vẫn là bộ dáng nhướng cằm kia: "Cha tới thăm cậu một chút." Dứt lời, nhường vị trí, lộ ra cha cô đứng sau lưng.
Cũng không biết mẹ kế có kể trò khôi hài trước phòng phẫu thuật cho Cao Chấn Trạch nghe không, nhưng trước mặt người ngoài thì nhìn không ra. Cha Cao vẫn là bộ dáng nghiêm túc ít cười kia, nhìn cái chân bị thương của con trai mình một chút: "Sao lại không cẩn thận như vậy."
"Con đã rất cẩn thận rồi." Cao Vũ Sanh ngước mắt nhìn về phía người cha mới vào cửa đã mở miệng giáo huấn.
Cao Chấn Trạch cũng không nói thêm câu ân cần gì, đôi mắt sắc bén nhìn hắn: "Con đến Ngũ Đồng làm gì?"
Địch Thần nhíu mày, chắn giữa hai cha con, mở miệng chuẩn bị lý luận với cha Cao nói chuyện khó nghe này, Cao Vũ Sanh bên kia bỗng nhiên mở miệng: "Có người gửi hình trước khi chết của mẹ cho con, con muốn biết mẹ chết như thế nào nên liền đến đó."
Sắc mặt Cao Chấn Trạch thay đổi đột ngột: "Ai gửi cho con?"
Sắc mặt Cao Vũ Sanh hờ hững nhìn ông, giọng nói cũng chẳng kích động chút nào: "Con không biết, có lẽ cha biết đó."
/Hết chương 92/
Sát thủ đã bị bắt về quy án. Do ở chỗ núi non hoang vu, bị ghim vào cây không chạy được, lúc thấy cảnh sát đến thậm chí còn xin cảnh sát giúp đỡ.
"Do đây là một vụ án liên hoàn, đã bắt về đến đây, bây giờ do tụi em phụ trách." Tiểu Mã đến bệnh viện để hỏi Địch Thần về tình huống ở hiện trường. Trò chuyện nghiêm túc vài câu, liền không nhịn được mặt mày hớn hở lên.
Kinh nghiệm của Tiểu Mã nhiều hơn Tiểu Trần, làm cảnh sát mấy năm nay, đây vẫn là lần đầu bắt sống được sát thủ chuyên nghiệp.
Địch Thần đang ngồi cạnh giường gọt táo cho Cao Vũ Sanh, vốn anh hẳn phải đến đồn cảnh sát để phối hợp điều tra, nhưng Cao Vũ Sanh ở đây thì không thể bỏ người đi được, cũng chỉ có thể phiền cảnh sát chạy đến. Nghe thấy sát thủ cầu cứu với cảnh sát, có chút ngoài ý muốn: "Không lẽ tên này không có kế hoạch rút lui à?"
Loại liều mạng làm ăn này, theo lí mà nói cũng nên có một hậu chiêu. Nếu như nhiệm vụ thất bại, phải rời khỏi hiện trường thế nào, phải chạy trốn làm sao, các loại này nọ. Thậm chí còn có thể có đồng bọn nữa, qua bao nhiêu lâu không trả lời thì sẽ đến giúp.
"Anh bẻ gãy một cánh tay của người ta, một cánh tay khác thì bị ghim vào cây, chạy sao đây?" Tiểu Mã nghe cảnh sát khu vực tả lại tình hình, cũng có chút đồng tình với tên sát thủ xuất sư bất lợi kia.
Địch Thần chẳng thấy xấu hổ chút nào, xoay dao cắt trái cây trong tay: "Anh chỉ tự vệ thôi."
Cảnh sát Trần Chiếu Huy đi theo ho nhẹ một tiếng: "Anh Mã."
Tiểu Mã nói lạc đề, lúc này mới thu liễm lại, ý nói Tiểu Trần hỏi Địch Thần đi. Chính hắn thì khoanh tay đứng một bên, tò mò quan sát Cao Vũ Sanh nửa nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại.
Trần Thành Thật rất cẩn thận, tận chức tận trách hỏi vài vấn đề, nói đi nói lại để Địch Thần nói hai lần về tiền căn hậu quả: "Vị trí công kích trọng điểm của sát thủ là chỗ nào?"
"Vị trí trọng điểm? Nhìn không ra, hẳn là chỗ nào có thể đánh thì cứ đánh." Địch Thần cẩn thận nghĩ lại một chút, nếu đúng là phải nói, thì sát thủ cứ nhằm vào đầu của anh —— còn dùng súng bắn đinh chỉa vào.
Tiểu Mã nhìn hình dạng chân trái thê thảm của Cao Vũ Sanh: "Chân của Cao tổng là tổn thương ngoài ý muốn à?"
Địch Thần thở dài: "Người vốn bị thương là tôi, thằng nhóc ngốc này lại đánh tay lái, cho nên tự mình đụng trúng tảng đá."
Ánh mắt của Cao Vũ Sanh rời khỏi màn hình điện thoại, nhìn về phía Địch Thần. Địch Thần gọt táo xong đưa cho hắn, tiện tay xoa đầu của hắn một chút.
Tiểu Mã thấy bầu không khí này có chút quái quái, quay đầu nhìn về phía Tiểu Trần. Mà Trần Chiếu Huy thật thà thì chẳng cảm thấy gì, còn đang chăm chú ghi lại những điều Địch Thần nói.
Tiểu Trần: "Anh mới vừa nói, sát thủ dùng súng bắn đinh chỉa vào đầu anh, vậy thì có chỉa vào Cao Vũ Sanh luôn không?"
Địch Thần cười nhạo: "Hắn không có cái cơ hội đó đâu."
Tiểu Trần cũng viết câu này vào: "Lúc hắn phát hiện Cao Vũ Sanh bị thương nặng thì có ý dừng tay không?"
"Không." Địch Thần cẩn thận ngẫm lại, bất thình lình hỏi một câu, "Sát thủ nói hắn không phải tới để giết người."
"Hắn nói..." Trần Chiếu Huy đáp lại được nửa câu, bỗng nhiên ý thức được mình không thể tiết lộ, vội vã dừng lại, "Tạm thời chưa thể tiết lộ chuyện này."
Thế mà thằng nhóc thật thà này lại không trúng kế, Địch Thần vô cùng tiếc nuối, âm thầm cảm khái vẫn là Phương Sơ Dương phụ trách thì tiện hơn, ít nhất còn có thể tiết lộ chút đầu thừa đuôi thẹo cho anh. Tiểu Trần này, miệng ngậm chặt như ngọc trai. Nhớ đến Phương Sơ Dương, liền thuận miệng hỏi tình hình của hắn một chút.
Tiểu Mã và Tiểu Trần liếc nhau, gãi đầu một cái: "Đội phó không phụ trách vụ án này, anh ấy đi công tác rồi." Vụ án lớn như thế, không cho đội phó tham dự là chuyện trước nay chưa từng có, bọn họ cũng chẳng hiểu ra sao.
Đã điều tra khá ổn, Tiểu Mã dặn Địch Thần sắp tới đừng đi đâu, có thể tìm hắn bất cứ lúc nào. Hơn nữa hai ngày nữa còn cần anh tới đồn cảnh sát để làm thủ tục. Địch Thần đồng ý, đưa hai người đến cửa phòng bệnh rồi không tiễn xa hơn nữa.
Thư ký Trịnh đến đưa văn kiện nhìn thấy, lập tức nhận nhiệm vụ tiễn hai anh cảnh sát.
"Không cần cẩn thận như vậy." Cao Vũ Sanh nhìn Địch Thần không bao lâu lại ngồi về, khoé miệng nhịn không được hơi nhướng lên, khuyên Địch Thần đừng cẩn thận coi mình quá như thế, nhưng nói ra lại chẳng có tí thật tâm nào.
Địch Thần nhướng mày, dùng giọng nói doạ mấy bé nhỏ nói: "Anh không ở đây, có người kéo em đi cắt thì sao giờ?"
Cao Vũ Sanh bị anh chọc cười: "Đây cũng có phải bệnh viện thú y đâu." Chỗ nào trong bệnh viện cũng có camera, không phải nói cắt là cắt.
"Này cũng khó nói lắm." Địch Thần nhìn sắc mặt Cao Vũ Sanh vẫn tái nhợt như cũ, nhưng cười đến nhẹ nhàng khoan khoái, thật sự vui mừng. Bác sĩ nói anh phải luôn chú ý đến trạng thái tinh thần của Cao Vũ Sanh, sự kiện truy sát nghiêm trọng như thế rất dễ tạo thành tổn thương tâm lý. Bây giờ xem ra thì không sao, vậy có thể thảo luận vấn đề sát thủ với hắn một chút.
"À này, để anh đố em, tại sao cảnh sát lại muốn hỏi vị trí công kích trọng điểm của sát thủ là chỗ nào?"
Cao Vũ Sanh gặm quả táo một cái: "Dùng để phán đoán xem có phải là hắn có khuynh hướng cố ý giết người không."
Địch Thần xoa cằm: "Anh nghĩ, chắc chắn sát thủ kia đã thú nhận gì đó, ví dụ như người mướn hắn cũng không muốn mạng của em, chỉ là đánh gãy tay hoặc chân chẳng hạn. Nhưng mà tên đó lại dùng súng bắn đinh chỉa vào đầu anh, nhưng không giống như là chỉ đến đó mà thôi."
Cao Vũ Sanh rũ mắt: "Có lẽ độ khó của việc đánh gãy chân khá cao, nên liền đơn giản giết người."
"Làm sao em biết là đánh gãy chân?" Địch Thần mơ hồ đoán được chút gì.
Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng gậy chống. Địch Thần cau mày nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy bà chị hai nhà họ Cao khiến người không ưa.
Cao Văn Tranh vẫn là bộ dáng nhướng cằm kia: "Cha tới thăm cậu một chút." Dứt lời, nhường vị trí, lộ ra cha cô đứng sau lưng.
Cũng không biết mẹ kế có kể trò khôi hài trước phòng phẫu thuật cho Cao Chấn Trạch nghe không, nhưng trước mặt người ngoài thì nhìn không ra. Cha Cao vẫn là bộ dáng nghiêm túc ít cười kia, nhìn cái chân bị thương của con trai mình một chút: "Sao lại không cẩn thận như vậy."
"Con đã rất cẩn thận rồi." Cao Vũ Sanh ngước mắt nhìn về phía người cha mới vào cửa đã mở miệng giáo huấn.
Cao Chấn Trạch cũng không nói thêm câu ân cần gì, đôi mắt sắc bén nhìn hắn: "Con đến Ngũ Đồng làm gì?"
Địch Thần nhíu mày, chắn giữa hai cha con, mở miệng chuẩn bị lý luận với cha Cao nói chuyện khó nghe này, Cao Vũ Sanh bên kia bỗng nhiên mở miệng: "Có người gửi hình trước khi chết của mẹ cho con, con muốn biết mẹ chết như thế nào nên liền đến đó."
Sắc mặt Cao Chấn Trạch thay đổi đột ngột: "Ai gửi cho con?"
Sắc mặt Cao Vũ Sanh hờ hững nhìn ông, giọng nói cũng chẳng kích động chút nào: "Con không biết, có lẽ cha biết đó."
/Hết chương 92/
/132
|