Tần Mặc nghĩ một lát cũng cảm thấy mình ân cần quá mức. Tuy bọn họ trên danh nghĩa là anh em họ nhưng về nhiều mặt vẫn nên xa cách một chút.
Dù rằng Đông Phương Hạo là người nhờ vả thì Tần Mặc cũng chỉ có thể giúp sức một chút. Không thể nhường lại dễ dàng, càng chẳng thể nhiều lần giúp sức cũng không nên tỏ ra thái độ có thể tùy ý cho đi những thứ ngoại vật kia. Chưa nói đến việc Đông Phương Hạo sẽ suy nghĩ ra sao thì về mặt tâm lý Đông Phương Hạo liền nghĩ tới người dì của mình.
Người có lòng muốn giúp sức nhưng vì mối quan hệ giữa hai nhà Đông Phương Hạo chỉ dám mở miệng thử, được thì hắn rất vui không được hắn không dám cưỡng cầu. Nhưng Tần Mặc lại lỡ miệng muốn giúp hắn như thể bố thí khiến lòng riêng của Đông Phương Hạo không cách nào mà bay biến.
Thông gia nhà khác thì ân cần thân thiết như thể cùng dòng máu, dù chỉ là quan hệ ngoại giao đi nữa cũng không ngại tay bắt mặt mừng. Nhưng quan hệ giữa Tần gia và Đông Phương gia lại khác. Trên thương trường chưa đánh nhau đã là may mắn.
Vì chuyện Tần Hoàng đã làm với Đông Phương Lăng khiến gia chủ Đông Phương gia cực kỳ phẫn nộ. Hận không thể xé Tần Hoàng ra thành trăm mảnh. Nhưng vì gia thế của Tần gia cùng với mấy bô lão già đang ở bên nước ngoài kia, nên chẳng dám làm nên chuyện gì quá đáng. Chỉ dám nhẫn nhịn nhắc nhở mong rằng Đông Phương Lăng có thể sống tốt một chút.
Nhưng đó là bệnh tâm lý, Tần Hoàng ngoài mặt không để Đông Phương Lăng thiếu thốn thứ gì nhưng ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn đến Đông Phương Lăng nào có cảm xúc, cùng lắm thì chỉ có sự chiếm hữu dành cho món đồ đi bên cạnh mình đến cuối đời thôi.
Đông Phương Lăng bị tổn thương về mặt tình cảm dù có bao nhiêu thứ tốt đẹp xung quanh, tiền tài bảo vật dùng mãi không hết đi nữa thì khi bị ánh mắt kia nhìn đến, thì tâm lý của Đông Phương Lăng đã không còn cách nào quay trở lại như trước.
Chính mình bị mắc kẹt trong lồng giam, trái tim vỡ vụn, tâm lý yếu đến mức không còn có thể ngăn cản được bất cứ thứ gì.
Người của Đông Phương gia có đến thăm cũng không thể khiến tình trạng Đông Phương Lăng tốt lên được chút nào. Bọn họ đau khổ, tức giận lại oán trách mình. Và càng nung nấu mối hận với Tần Hoàng. Chỉ chờ ngày đày đọa Tần Hoàng khiến hắn sống không bằng chết.
Đông Phương gia không chỉ hận Tần Hoàng mà còn hận Tần Mặc. Bởi nguyên do Đông Phương Lăng không thể ly hôn cũng vì Tần Mặc.
Gia chủ và một số người ở Đông Phương gia luôn chán ghét khi nhìn Tần Mặc. Mỗi dịp có tiệc bọn họ chỉ mong Tần Mặc tốt nhất không nên đến. Mà dù có đến cũng chỉ nhận được sự ghẻ lạnh của Đông Phương gia ngoại trừ một người là Đông Phương Hạo.
Hồi nhỏ Đông Phương Hạo chính là cái đuôi nhỏ hiền lành gọi một tiếng anh họ, hai tiếng anh trai, ba tiếng lão đại. Nhiều lần cũng chọc cười Tần Mặc. Bọn họ hai đứa trẻ bằng tuổi nhau cùng nhau trải qua thời trẻ trâu nghịch ngợm, nhưng chỉ được một thời gian bọn họ đã không thể cùng chơi với nhau được nữa.
Đến lúc gặp lại cả hai người như đang đứng ở một thế giới khác vậy. Một người ở trên cao được ca ngợi là nhi đồng thiên tài, một người ngơ ngác đứng nhìn trong đám người kinh hô một tiếng.
Vì người nhà, vì sự ngăn trở giữa lối suy nghĩ cùng sự trưởng thành khác nhau đã khiến cả hai dần xa cách, nhưng ở một phương diện nào đó trong lòng Đông Phương Hạo vẫn luôn tự hào và kính trọng Tần Mặc.
Nhưng Tần Mặc không biết, trong lòng buồn bực càng vì điểm số lúc này của Đông Phương Hạo mà thêm khó chịu.
Tần Mặc thiết nghĩ phải chăng mình dùng lời không tốt chọc đến tự trọng của Đông Phương Hạo, nên mới khiến hắn thể hiện không tốt dẫn đến số điểm mới càng ngày càng thụt so với lần bắn đầu.
Tần Mặc oán trách mình nhưng lại không biết Đông Phương Hạo lúc này lo ngại chính mình dùng lời quá nặng, sợ khiến Tần Mặc mất lòng.
Đông Phương Hạo hiếm khi có dũng khí bắt chuyện với Tần Mặc lại vì miệng nhanh hơn não khiến câu chuyện kết thúc không vui vẻ. Hắn cực kỳ để ý đến điều này dẫn tới không tập trung mà nhiều lần bắn không chuẩn.
Đến khi cuộc thi cá nhân kết thúc Đông Phương Hạo người có tiềm năng được giải nhì liền rớt xuống giải ba với số điểm là 26.
Đông Phương Hạo buồn thúi ruột nhưng đã không còn cách nào để thay đổi. Hắn đành cầm giải ba mà u buồn thở ngắn thở dài.
…
Lê Hiếu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nổi gân xanh, nhưng hắn không thể làm ra hành động gì bởi Sở Thiên Vũ đã ngăn hắn lại.
Cục diện này không cho phép Lê Hiếu làm theo bản tính của mình nữa, nhưng hắn cũng không thể nhục nhã mà quỳ xuống xin lỗi Doãn Tùng Khiết được. Thực sự không thể được!
Điều này chẳng khác nào giết Lê Hiếu.
Người như Lê Hiếu kiêu ngạo có lòng tự trọng, bản năng không cho phép hắn hạ mình trước ai ngoại trừ kẻ mạnh mà hắn công nhận. Mà người như Doãn Tùng Khiết đánh thì không đánh lại hắn, bộ dạng lại yếu ớt nhưng ánh mắt lại khiến người khác cực kỳ chán ghét.
Giống như thiên địch trời sinh, Lê Hiếu không ưa người này.
Bây giờ dám bảo hắn quỳ xuống xin lỗi. Mơ cũng thật đẹp đi!
Lê Hiếu hừ lạnh. Huênh hoang hất cằm.
" Mày nằm mơ. Có chết tao cũng không quỳ. "
Lê Hiếu vừa nói xong còn chưa kịp nhìn xem bản mặt trắng bệch tức giận không làm gì được của người nọ, thì bản thân hắn đã bị một lực mạnh đè quỳ xuống đến mức không thể đứng dậy được.
Lê Hiếu chấn động ngẩn đầu nhìn người phía trên. Thấy rõ ánh mắt lạnh toát của Sở Thiên Vũ cả người Lê Hiếu phát run vì tức giận. Hắn gầm lên.
" Sở Thiên Vũ, cậu đang làm gì vậy?"
Sở Thiên Vũ lạnh nhạt trả lời: " Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta. "
Lê Hiếu chết lặng. Môi mấy máy cũng không nói thêm cái gì nữa.
Thấy Lê Hiếu im lặng chấp nhận trong lòng Sở Thiên Vũ cũng không vui vẻ nổi. Đối với hắn hành động này cũng mất mặt không kém.
Lê Hiếu là người cùng phe, bản thân hắn chịu nhục Sở Thiên Vũ làm sao có sắc mặt tốt. Nếu không phải không còn cách nào khác Sở Thiên Vũ cũng đã không chủ trương hành động.
Sở Thiên Vũ lúc này chỉ mong đối phương giữ lấy lời. Nếu không hắn cũng chỉ có thể cá chết lưới rách.
" Lê Hiếu, xin lỗi đi. "
Lê Hiếu nghiến răng, vô tình cắn trúng lưỡi vài lần mới chậm chạp nói:
" Xin lỗi. " Giọng hắn âm ỉ, uất hận.
Doãn Tùng Khiết mỉm cười lắc đầu một cái, nói: " Không nghe rõ. Nói lại đi. "
Lê Hiếu trừng mắt, như muốn vùng dậy đánh vào bản mặt kia của Doãn Tùng Khiết. Nhưng khổ nỗi toàn thân hắn như đeo phải cục tạ nặng trăm tấn, nhúc nhích một cái cả người đau đớn, mồ hôi hắn chảy đầm đìa vì áp lực mạnh mẽ ở phía trên, khiến hắn tức giận không thể làm gì được.
Sở Thiên Vũ nhíu mày.
" Làm lại. "
Lê Hiếu cay nghiến.
" Xin lỗi. "
Doãn Tùng Khiết sắc mặt lạnh toát, khuôn mặt thanh tú thoát tục, ánh mắt đẹp đẽ thoáng lạnh thấu xương. Thanh âm như tiếng đàn êm dịu khẽ động sát khí nói:
" Không đủ thành ý. "
Lê Hiếu nhịn không nổi nữa. Tức giận quát lớn.
" Mày còn chê không đủ thành ý cái gì! Tao đã xuống nước rồi. Mày đừng quá đáng. "
" Mày tốt nhất nên ngậm mồm và chấp nhận đi. Nếu không đừng trách tao lần sau gặp lại sẽ khiến mày sống không yên nổi. "
Cặp mắt Lê Hiếu đỏ ngầu. Rõ ràng động sát tâm. Ai nhìn đến cũng phải khiếp sợ. Tiếc thay Doãn Tùng Khiết lại đối với ánh mắt này không những không sợ hãi ngược lại càng khinh miệt.
Doãn Tùng Khiết cười mỉa, lạnh nhạt nhìn Sở Thiên Vũ, nói:
" Con chó này của Sở thiếu hình như không thích sủa dễ nghe lại thích sủa khó nghe làm cho tôi rất khó chịu. Muốn nghe chó xin lỗi thật sự đối với nó hơi khó, dù sao nó cũng chẳng phải là người. Nhưng tôi vẫn mong Sở thiếu nhanh chóng dạy lại. Để thỏa thuận này của chúng ta còn tiếp tục. "
Lê Hiếu trợn mắt. Trong lòng như vỡ vụn. Hắn vậy mà bị gọi là chó. Cái loại súc vật chỉ trung thành với chủ kia. Mà chủ ở đây lại là Sở Thiên Vũ, hắn cực kỳ không cam lòng, cực kỳ phẫn nộ. Lê Hiếu cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi.
Sở Thiên Vũ khó chịu nhăn mày. Doãn Tùng Khiết miệng lưỡi thật độc địa. Thật sự khác biệt so với vẻ ngoài của hắn.
Dù rằng Đông Phương Hạo là người nhờ vả thì Tần Mặc cũng chỉ có thể giúp sức một chút. Không thể nhường lại dễ dàng, càng chẳng thể nhiều lần giúp sức cũng không nên tỏ ra thái độ có thể tùy ý cho đi những thứ ngoại vật kia. Chưa nói đến việc Đông Phương Hạo sẽ suy nghĩ ra sao thì về mặt tâm lý Đông Phương Hạo liền nghĩ tới người dì của mình.
Người có lòng muốn giúp sức nhưng vì mối quan hệ giữa hai nhà Đông Phương Hạo chỉ dám mở miệng thử, được thì hắn rất vui không được hắn không dám cưỡng cầu. Nhưng Tần Mặc lại lỡ miệng muốn giúp hắn như thể bố thí khiến lòng riêng của Đông Phương Hạo không cách nào mà bay biến.
Thông gia nhà khác thì ân cần thân thiết như thể cùng dòng máu, dù chỉ là quan hệ ngoại giao đi nữa cũng không ngại tay bắt mặt mừng. Nhưng quan hệ giữa Tần gia và Đông Phương gia lại khác. Trên thương trường chưa đánh nhau đã là may mắn.
Vì chuyện Tần Hoàng đã làm với Đông Phương Lăng khiến gia chủ Đông Phương gia cực kỳ phẫn nộ. Hận không thể xé Tần Hoàng ra thành trăm mảnh. Nhưng vì gia thế của Tần gia cùng với mấy bô lão già đang ở bên nước ngoài kia, nên chẳng dám làm nên chuyện gì quá đáng. Chỉ dám nhẫn nhịn nhắc nhở mong rằng Đông Phương Lăng có thể sống tốt một chút.
Nhưng đó là bệnh tâm lý, Tần Hoàng ngoài mặt không để Đông Phương Lăng thiếu thốn thứ gì nhưng ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn đến Đông Phương Lăng nào có cảm xúc, cùng lắm thì chỉ có sự chiếm hữu dành cho món đồ đi bên cạnh mình đến cuối đời thôi.
Đông Phương Lăng bị tổn thương về mặt tình cảm dù có bao nhiêu thứ tốt đẹp xung quanh, tiền tài bảo vật dùng mãi không hết đi nữa thì khi bị ánh mắt kia nhìn đến, thì tâm lý của Đông Phương Lăng đã không còn cách nào quay trở lại như trước.
Chính mình bị mắc kẹt trong lồng giam, trái tim vỡ vụn, tâm lý yếu đến mức không còn có thể ngăn cản được bất cứ thứ gì.
Người của Đông Phương gia có đến thăm cũng không thể khiến tình trạng Đông Phương Lăng tốt lên được chút nào. Bọn họ đau khổ, tức giận lại oán trách mình. Và càng nung nấu mối hận với Tần Hoàng. Chỉ chờ ngày đày đọa Tần Hoàng khiến hắn sống không bằng chết.
Đông Phương gia không chỉ hận Tần Hoàng mà còn hận Tần Mặc. Bởi nguyên do Đông Phương Lăng không thể ly hôn cũng vì Tần Mặc.
Gia chủ và một số người ở Đông Phương gia luôn chán ghét khi nhìn Tần Mặc. Mỗi dịp có tiệc bọn họ chỉ mong Tần Mặc tốt nhất không nên đến. Mà dù có đến cũng chỉ nhận được sự ghẻ lạnh của Đông Phương gia ngoại trừ một người là Đông Phương Hạo.
Hồi nhỏ Đông Phương Hạo chính là cái đuôi nhỏ hiền lành gọi một tiếng anh họ, hai tiếng anh trai, ba tiếng lão đại. Nhiều lần cũng chọc cười Tần Mặc. Bọn họ hai đứa trẻ bằng tuổi nhau cùng nhau trải qua thời trẻ trâu nghịch ngợm, nhưng chỉ được một thời gian bọn họ đã không thể cùng chơi với nhau được nữa.
Đến lúc gặp lại cả hai người như đang đứng ở một thế giới khác vậy. Một người ở trên cao được ca ngợi là nhi đồng thiên tài, một người ngơ ngác đứng nhìn trong đám người kinh hô một tiếng.
Vì người nhà, vì sự ngăn trở giữa lối suy nghĩ cùng sự trưởng thành khác nhau đã khiến cả hai dần xa cách, nhưng ở một phương diện nào đó trong lòng Đông Phương Hạo vẫn luôn tự hào và kính trọng Tần Mặc.
Nhưng Tần Mặc không biết, trong lòng buồn bực càng vì điểm số lúc này của Đông Phương Hạo mà thêm khó chịu.
Tần Mặc thiết nghĩ phải chăng mình dùng lời không tốt chọc đến tự trọng của Đông Phương Hạo, nên mới khiến hắn thể hiện không tốt dẫn đến số điểm mới càng ngày càng thụt so với lần bắn đầu.
Tần Mặc oán trách mình nhưng lại không biết Đông Phương Hạo lúc này lo ngại chính mình dùng lời quá nặng, sợ khiến Tần Mặc mất lòng.
Đông Phương Hạo hiếm khi có dũng khí bắt chuyện với Tần Mặc lại vì miệng nhanh hơn não khiến câu chuyện kết thúc không vui vẻ. Hắn cực kỳ để ý đến điều này dẫn tới không tập trung mà nhiều lần bắn không chuẩn.
Đến khi cuộc thi cá nhân kết thúc Đông Phương Hạo người có tiềm năng được giải nhì liền rớt xuống giải ba với số điểm là 26.
Đông Phương Hạo buồn thúi ruột nhưng đã không còn cách nào để thay đổi. Hắn đành cầm giải ba mà u buồn thở ngắn thở dài.
…
Lê Hiếu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, nổi gân xanh, nhưng hắn không thể làm ra hành động gì bởi Sở Thiên Vũ đã ngăn hắn lại.
Cục diện này không cho phép Lê Hiếu làm theo bản tính của mình nữa, nhưng hắn cũng không thể nhục nhã mà quỳ xuống xin lỗi Doãn Tùng Khiết được. Thực sự không thể được!
Điều này chẳng khác nào giết Lê Hiếu.
Người như Lê Hiếu kiêu ngạo có lòng tự trọng, bản năng không cho phép hắn hạ mình trước ai ngoại trừ kẻ mạnh mà hắn công nhận. Mà người như Doãn Tùng Khiết đánh thì không đánh lại hắn, bộ dạng lại yếu ớt nhưng ánh mắt lại khiến người khác cực kỳ chán ghét.
Giống như thiên địch trời sinh, Lê Hiếu không ưa người này.
Bây giờ dám bảo hắn quỳ xuống xin lỗi. Mơ cũng thật đẹp đi!
Lê Hiếu hừ lạnh. Huênh hoang hất cằm.
" Mày nằm mơ. Có chết tao cũng không quỳ. "
Lê Hiếu vừa nói xong còn chưa kịp nhìn xem bản mặt trắng bệch tức giận không làm gì được của người nọ, thì bản thân hắn đã bị một lực mạnh đè quỳ xuống đến mức không thể đứng dậy được.
Lê Hiếu chấn động ngẩn đầu nhìn người phía trên. Thấy rõ ánh mắt lạnh toát của Sở Thiên Vũ cả người Lê Hiếu phát run vì tức giận. Hắn gầm lên.
" Sở Thiên Vũ, cậu đang làm gì vậy?"
Sở Thiên Vũ lạnh nhạt trả lời: " Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta. "
Lê Hiếu chết lặng. Môi mấy máy cũng không nói thêm cái gì nữa.
Thấy Lê Hiếu im lặng chấp nhận trong lòng Sở Thiên Vũ cũng không vui vẻ nổi. Đối với hắn hành động này cũng mất mặt không kém.
Lê Hiếu là người cùng phe, bản thân hắn chịu nhục Sở Thiên Vũ làm sao có sắc mặt tốt. Nếu không phải không còn cách nào khác Sở Thiên Vũ cũng đã không chủ trương hành động.
Sở Thiên Vũ lúc này chỉ mong đối phương giữ lấy lời. Nếu không hắn cũng chỉ có thể cá chết lưới rách.
" Lê Hiếu, xin lỗi đi. "
Lê Hiếu nghiến răng, vô tình cắn trúng lưỡi vài lần mới chậm chạp nói:
" Xin lỗi. " Giọng hắn âm ỉ, uất hận.
Doãn Tùng Khiết mỉm cười lắc đầu một cái, nói: " Không nghe rõ. Nói lại đi. "
Lê Hiếu trừng mắt, như muốn vùng dậy đánh vào bản mặt kia của Doãn Tùng Khiết. Nhưng khổ nỗi toàn thân hắn như đeo phải cục tạ nặng trăm tấn, nhúc nhích một cái cả người đau đớn, mồ hôi hắn chảy đầm đìa vì áp lực mạnh mẽ ở phía trên, khiến hắn tức giận không thể làm gì được.
Sở Thiên Vũ nhíu mày.
" Làm lại. "
Lê Hiếu cay nghiến.
" Xin lỗi. "
Doãn Tùng Khiết sắc mặt lạnh toát, khuôn mặt thanh tú thoát tục, ánh mắt đẹp đẽ thoáng lạnh thấu xương. Thanh âm như tiếng đàn êm dịu khẽ động sát khí nói:
" Không đủ thành ý. "
Lê Hiếu nhịn không nổi nữa. Tức giận quát lớn.
" Mày còn chê không đủ thành ý cái gì! Tao đã xuống nước rồi. Mày đừng quá đáng. "
" Mày tốt nhất nên ngậm mồm và chấp nhận đi. Nếu không đừng trách tao lần sau gặp lại sẽ khiến mày sống không yên nổi. "
Cặp mắt Lê Hiếu đỏ ngầu. Rõ ràng động sát tâm. Ai nhìn đến cũng phải khiếp sợ. Tiếc thay Doãn Tùng Khiết lại đối với ánh mắt này không những không sợ hãi ngược lại càng khinh miệt.
Doãn Tùng Khiết cười mỉa, lạnh nhạt nhìn Sở Thiên Vũ, nói:
" Con chó này của Sở thiếu hình như không thích sủa dễ nghe lại thích sủa khó nghe làm cho tôi rất khó chịu. Muốn nghe chó xin lỗi thật sự đối với nó hơi khó, dù sao nó cũng chẳng phải là người. Nhưng tôi vẫn mong Sở thiếu nhanh chóng dạy lại. Để thỏa thuận này của chúng ta còn tiếp tục. "
Lê Hiếu trợn mắt. Trong lòng như vỡ vụn. Hắn vậy mà bị gọi là chó. Cái loại súc vật chỉ trung thành với chủ kia. Mà chủ ở đây lại là Sở Thiên Vũ, hắn cực kỳ không cam lòng, cực kỳ phẫn nộ. Lê Hiếu cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi.
Sở Thiên Vũ khó chịu nhăn mày. Doãn Tùng Khiết miệng lưỡi thật độc địa. Thật sự khác biệt so với vẻ ngoài của hắn.
/130
|