Vì Sao Duy Nhất Trên Bầu Trời

Chương 24

/212


Đoàn phim dành cho Giang Ngật một phòng nghỉ riêng, không phải là phòng làm việc dùng để quay phim hôm qua, phạm vi quá mức riêng tư, Giản Duy vừa mới đi vào liền vô ý thức ngừng thở.

Chẳng qua là do việc mới tiến tổ, bên trong cũng không để nhiều đồ dùng của anh. Giản Duy ngửi thấy được hương vị của một người, ngước mắt lên nhìn, Giang Ngật đang đứng bên cửa sổ, vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại.

Mặc dù ít khi biểu hiện mất tập trung, nhưng trên nhiều phương diện, anh là người có hơi tùy hứng với bản thân. Ví dụ như hút thuốc, rất nhiều nam nghệ sĩ nổi tiếng cũng sẽ có phần kiêng kỵ, cố gắng hết sức không lộ khía cạnh này ra trước mặt công chúng, nhưng anh thì không. Giống như không lo lắng sẽ có người không làm fan nữa, chụp ảnh thoải mái đăng trên weibo, chính là “Tôi thích thì tôi làm”.

Bởi vậy, Giản Duy từ rất sớm đã biết Giang Ngật hút thuốc, tuy nhiên trên thực tế còn là lần đầu tiên thấy, không nhịn được tò mò nhìn lén. Ngón tay của người đàn ông thon dài, kẹp lấy điếu thuốc, làn khói nhàn nhạt bay lên. Anh nghe đầu bên kia điện thoại nói một hồi lâu, cuối cùng không kiên nhẫn cắt đứt: “Nếu cậu sớm nói không có cách, thì tôi sẽ không nói nhảm với cậu lâu như thế.”

Giản Duy mím môi, cảm giác mình bị hormone này đập vào mặt làm cho không thể hô hấp. (*/w╲* )

Giang Ngật cúp điện thoại, thuận tay dập tắt khói thuốc trong gạt tàn, nhìn về phía Giản Duy. Cô vốn còn đang suy nghĩ miên man, ánh mắt anh vừa liếc đến, lập tức lại bắt đầu căng thẳng.

Anh gọi tên cô: “Giản Duy.”

Thanh âm của Giang Ngật từ tính trầm thấp, lúc nói chuyện lồng ngực nhẹ nhàng chấn động, là giọng nam trầm hoàn mỹ.

Giản Duy chưa từng nghĩ tới, tên của mình có thể được gọi đến bách chuyển thiên hồi như thế.

“Dạ! Anh Lâm Hạo nói, anh có việc muốn hỏi em?”

Thực ra cô có chút hoang mang, bọn họ có thể hỏi cái gì? Lẽ nào…

Giang Ngật: “Hôm qua em gặp Chu Bội Bội?”

Quả nhiên, Giản Duy gật đầu: “Có gặp qua ạ. Sao anh biết?”

Bởi vì nhân viên quét dọn của khách sạn nói, từng giúp Chu Bội Bội quên mang thẻ mở cửa phòng, chị ấy còn ôm một con mèo đi.

Anh không trả lời, hơi hất cằm, Giản Duy hiểu rồi, ngoan ngoãn nói: “Chính là chập tối hôm qua, em và cô Chu gặp trong thang máy. Hóa ra buổi sáng ở phòng làm việc, chị ấy đã đoán ra em núp ở dưới bàn của anh…”

Lâm Hạo kinh ngạc: “Cô núp ở dưới bàn của anh Ngật? Tại sao cô phải núp ở dưới bàn của anh ấy?”

Lúc này Giản Duy mới nhớ tới trong phòng còn có người khác, mà lời nói của bản thân rất dễ gây hiểu lầm. Mặt cô lại đỏ lên, Lâm Hạo thấy thế không thể tin nhìn về phía Giang Ngật, dường như đang nhìn kẻ mặt người dạ thú.

Giang Ngật nghênh đón ánh mắt của anh ta, cười mà như không: “Bây giờ là cậu hỏi, hay là anh hỏi?”

Lâm Hạo liên tục khoát tay: “Đương nhiên là anh hỏi, loại sự tình này em cũng không hỏi được!”

Giản Duy: “…”

Cô cố gắng thanh minh: “Anh Lâm Hạo, mọi chuyện không phải như anh nghĩ…”

“Đừng quản cậu ta, nói tiếp đi.” Giang Ngật cắt đứt.

Giản Duy: “… Dạ, vâng.” Thần tượng gọi, cô lập tức hết sức chăm chú nhìn sang, nhưng Tròn Ung Ủng ngửi thấy được mùi đồ hộp, không chớp mắt, chỉ thiếu không kêu vài tiếng meo meo với anh: “Sau đó, cô Chu hiểu lầm quan hệ của em với anh, còn thấy mặt của em. Sau khi tách ra, em phát hiện để quên mèo, liền tới phòng tìm cô ấy.”

Giang Ngật híp mắt lại, một tay nhét vào túi, đi đến trước mặt Giản Duy: “Tiếp theo?”

Người đàn ông quá cao, Giản Duy chỉ đứng tới dưới cằm anh, bị đôi mắt của anh bao quát như thế, lập tức cảm thấy áp lực vô cùng. Trong lòng cô khoan khoái, đem một ngày giấu giếm không dám nói, khai báo sạch sẽ: “Sau đó không thấy cô ấy nữa. Không chỉ thế, trong phòng còn có bình hoa bị vỡ. Tối qua cô Chu có lộ mặt không ạ? Nếu không có, vậy em có hơi lo lắng, cô ấy có xảy ra chuyện gì không…”

Giang Ngật sau khi nghe xong thì mất mấy giây không lên tiếng. Anh đi về trước bàn đọc sách, tiện tay cầm gói thuốc lá lên rút ra một điếu. Một giây sau, nhớ tới có cô gái ở đây, lại đem thuốc bỏ xuống.

Ý thức được Giản Duy còn nhìn mình, Giang Ngật nửa ngồi ở mép bàn, chống hai tay, cười nói: “Em đoán không sai, không thấy Chu Bội Bội.”

Hai tiếng trước, Lâm Hạo nhận điện thoại của Bạch Lộ, nói Chu Bội Bội từ tối qua đã không có trong khách sạn. Khi đó cô ta gọi cho Bạch Lộ, bản thân nói có việc quan trọng phải xử lý, nhờ Bạch Lộ giúp mình lo chu toàn bên đoàn làm phim. Bạch Lộ đáp ứng, nhưng mà theo thời gian càng ngày càng dài, cô ta chậm chễ chưa về, thậm chí ngay cả điện thoại cũng bắt đầu không gọi được, rốt cuộc cũng hoảng hốt.

Bạch Lộ không dám nói ngay với Chu Tĩnh, tìm bọn Giang Ngật trước. Mặc dù bình thường có va chạm, nhưng dù sao cũng là đồng môn, vào thời điểm này vẫn luôn hỗ trợ.

Tất cả mọi người đều biết việc lợi việc hại, buổi tối chính là lễ trao giải, nếu Chu Bội Bội không xuất hiện, sẽ xảy ra đại loạn.

Giản Duy có chút kinh ngạc, dự cảm mà bản thân không giải thích được lại ứng nghiệm, Chu Bội Bội bỏ trốn à?

Một giây sau, cô đột ngột nhận ra, nếu như không tìm thấy Chu Bội Bội, vậy tối hôm nay phải làm sao?

 


/212

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status