Thần tượng của cô đi thảm đỏ với ai!
Lâm Hạo thống khổ vò đầu: “Anh Ngật, không còn cách nào , khắp nơi đều hỏi mấy lần, không ai biết rõ Cô Chu đang ở đâu. Nếu không, hay là thông báo cho chị Tĩnh đi, chuyện này quá lớn, em giấu không được…”
“Nói cho chị biết cái gì?” Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, người phụ nữ trung niên tóc ngắn đứng đó, lạnh lùng hỏi.
Lâm Hạo bị hù dọa khẽ run rẩy: “Chị…chị Tĩnh! Sao chị lại đến đây?!”
Người đến thật sự là Chu Tĩnh. Lâm Hạo vốn tưởng rằng, lúc này chị ta đang ở công ty, không nghĩ tới không hề báo trước, lại trực tiếp xuất hiện ở trường quay. Hơn nữa nhìn vẻ mặt, việc của Chu Bội Bội chị ta đã biết .
Quả nhiên, Chu Tĩnh bước vào, “Bịch” một tiếng quăng túi lên bàn: “Cả đám các cậu đều rất to gan, chuyện này cũng dám gạt tôi. Nếu không phải là Bạch Lộ ở trong điện thoại lỡ miệng, tôi vẫn còn chưa hay biết gì!”
Bạch Lộ ơi là Bạch Lộ, cô đúng là không đáng tin! Chúng tôi giúp cô giấu giếm bí mật, sao cô có thể làm đứt dây trước vậy?!
Lâm Hạo ở trong lòng mắng xong, nhìn Chu Tĩnh cười nịnh nọt: “Còn không phải do chúng em sợ chị sốt ruột sao, nghĩ thay chị giải quyết trước đã…”
“Vậy cậu giải quyết sao rồi?” Chu Tĩnh giễu cợt nói.
Lâm Hạo không biết nói gì.
Giang Ngật nói: “Chị Tĩnh, cô ấy không đi, một mình em cũng có thể đi thảm đỏ.”
Chu Tĩnh nhất thời giận dữ: “Cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Cô ấy không đi, tại sao cô ấy có thể không đi! Ban tổ chức đã sớm cho tôi biết, đêm nay sẽ trao cho cô ấy hai giải thưởng lớn, cô ấy không đi tôi biết ăn nói với bên kia thế nào!”
Chị ta trừng mắt nhìn Giang Ngật, giống như hoàn toàn không có cách nào hiểu được suy nghĩ của anh: “Cậu cũng thật là, biết rõ cô ấy chuyên chống đối tôi, vì cái gì không để tâm nhiều hơn ? Cậu cứ thích bị cô ấy đùa giỡn xoay vòng vòng như vậy sao? Tin tức tối nay hai người các cậu cùng nhau đi thảm đỏ đều đã thả ra, tạm thời thay đổi có biết truyền thông sẽ viết như thế nào không? Cậu không biết xấu hổ nhưng tôi còn cần mặt mũi đấy!”
Chị ta thấp hơn Giang Ngật một cái đầu, lúc mắng người lại thập phần khí thế. Lâm Hạo ở bên cạnh trơ mắt nhìn, có lòng muốn giúp đỡ lại không dám, đành phải yên lặng thắp nến cầu nguyện cho anh.
Cửa thành cháy vạ đến cá dưới ao mà…
“Cái đó, cô Chu, không liên quan… Chuyện này không liên quan đến thầy Giang.” Bên cạnh bỗng truyền tới một thanh âm nhỏ bé yếu ớt.
Lâm Hạo trong nháy mắt hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, Giản Duy hơi giơ tay lên, mặc dù có điểm sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nhìn Chu Tĩnh: “Đều tại tôi, ngày hôm qua vừa phát hiện bất thường, nên thông báo cho mọi người mới đúng …”
Chu Tĩnh vừa rồi bước vào vẫn còn tức giận, Giản Duy lại bị ngăn tủ che khuất, nhất thời không chú ý trong phòng còn có người thứ ba. Chị ta kinh ngạc nhìn sang, vốn đang nổi giận đùng đùng, lại dừng lại khi thấy mặt của Giản Duy, ngẩn ra: “Bội Bội? Em về rồi?”
Trong mắt chị ta dần hiện ra ngạc nhiên mừng rỡ, định bước tới gần, nhưng Giang Ngật đã duỗi tay ra, kéo Giản Duy tới phía sau mình. Chu Tĩnh bị anh cản trở, có chút không giải thích được, còn có phần tức giận: “Giang Ngật cậu làm gì vậy? Tránh ra, chị có lời muốn nói với cô ấy.”
“Chị Tĩnh chị nhìn cho rõ, cô ấy không phải Chu Bội Bội.”
Chu Tĩnh nhíu mày, giống như là anh đang nói điều gì đó rất buồn cười, lướt qua bả vai anh nhìn về phía Giản Duy. Sau đó, ánh mắt của chị ta trợn to, trên mặt hiện ra sự ngạc nhiên: “Cô, cô không phải là… Nhưng mặt cô…”
Chị ta đột nhiên cứng họng, nghẹn một hồi lâu mới cắn răng nói: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!”
Giản Duy cảm thấy ánh mắt kia như kim châm. Cô vừa rồi cũng nghĩ tới, có nên che mặt hay không, về sau lại cảm thấy không cần thiết. Trong này chỉ có mấy người bọn họ, Chu Tĩnh biết rõ sự tồn tại của cô cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, huống chi cho dù hiện tại không nói, nói không chừng vài ngày nữa Chu Bội Bội sẽ nói cho chị ta biết.
/212
|