Chương 11:
Cậu bé trắng như tuyết kia nghiêm túc gật đầu, ngây ngốc nhìn Bạch Ngân, giống như đang nhìn một sinh vật không thể hiểu được.
Bạch Ngân cũng cảm thấy bản thân có chút kỳ quái,vẫn may động tác của cô đủ nhanh, mau chóng phủi sạch sẽ hoa trên đầu cậu bé.
Chỉ là một sự việc kỳ lạ đã xảy ra, sắc mặt cậu bé tái nhợt như tờ giấy trắng nhìn chằm chằm vào cô, hô hấp càng lúc càng dồn dập,...
Sau đó liền nhìn thấy cậu bé ngã xuống, Bạch Ngân vội vàng duỗi tay bắt lấy cậu.
Gần đây cô đã xem rất nhiều tin tức xã hội, thường xuyên cảnh cảo bản thân sau này không được đỡ người già trên đường, nếu không sẽ rẩt dễ bị tống tiền.
Nhưng cậu bé trước mắt này, cô không chút suy nghĩ liền đỡ lấy cậu, hoa trong tay cũng chưa kịp ném xuống, cô càm hoa liên tiếp đánh vào khuôn mặt nhỏ đang tái nhợt của cậu: “Em làm sao vậy? Em làm sao vậy? Đừng làm chị sợ, em làm sao vậy? Ngươi nhà của em đâu rồi?”
Nhưng cậu bé này không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô, bên tai chỉ còn tiếng thở gấp và yếu ớt của cậu.
“Cứu mạng! Em làm sao vậy? Phát bệnh tim sao?” Bạch Ngân gấp đến độ nhìn bốn phương tám hướng
Cậu bé thở gấp dồn dập, liều mạng mở miệng, giống như cậu muốn nói chuyện nhưng lại không thể nào nói ra một câu hoàn chỉnh.
Bởi vì cậu bé đột nhiên ngã xuống đất không thể đứng dậy được, có người qua đường vội vàng vây quanh bọn họ, đám người càng ngày càng đông, có người đã thông báo cho nhân viên sân bay.
Bạch Ngân cảm giác hơi thở của cậu bé trong tay mình đang càng lúc càng yếu, hốc mắt gấp đến độ đỏ bừng, cô không biết phải làm thế nào.
Ánh đèn sân bay sáng như ban ngày, Hàn Duy Chỉ khoác bên ngoài một chiếc áo xanh đen, đi trong đám người, vóc dáng anh nổi bật, đứng thẳng người, khí chất thu hút sự chú ý của mọi người.
Ánh đèn trắng đánh vào khuôn mặt thanh tú của anh, đôi mắt anh trông có vẻ hơi hoảng loạn, nhìn lướt qua từng người qua đường, giống như đang tìm kím ai đó.
Đi ngang qua một người làm vệ sinh, anh đang định lịch sử hỏi có nhìn thấy một cậu nhóc nào không, từ phía xa xa, anh nhìn thấy một đám người đang vây thành vòng tròn.
Hàn Duy Chỉ lập tức có dự cảm xấu, đi về phía đám đông kia.
Đẩy mọi người sang một bên, anh liếc mắt một cái liền thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang dùng bó hoa đánh lên người cháu trai anh.
“Đồ điên.” Anh vội vàng bước tới, đoạt lấy bó hoa trong tay cô rồi ném qua kẻ hở của đám người, hoàn toàn tránh xa cháu trai nhỏ của anh.
Cháu trai nhỏ mắc bệnh hen suyễn bẩm sinh, đặc biệt dễ lên cơn khi chuyển từ mùa hạ sang thu, ngửi thấy mùi hoa hay hít phải sẽ càng nghiêm trọng hơn, trên người cậu hẳn sẽ có bình xịt dự phòng khẩn cấp.
Hàn Duy Chỉ duỗi tay đẩy Bạch Ngân ra, ôm lấy cháu mình, duỗi tai tìm bình xịt trong ba lô trên vai của cậu, sau khi tìm được lập tức để cháu trai hít, mấy mươi giấy sau, cháu trai cuối cùng cũng hô hấp vững vàng trở lại, nhưng vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo không thể nói chuyện một cách bình thường.
Bạch Ngân hoàn toàn ngây người, đứng tại chỗ không thể nào nhúc nhích được, không ngờ bọn họ lại gặp nhau theo phương thức quạ đen như vậy.
Hàn Duy Chỉ lúc này đang ôm chặt cậu bé, ánh mắt vội vàng, hoàn toàn khác xa với Hàn Duy Chỉ lạnh lùng trước đó cô gặp được ở Vân Thủy Thiên.
Trong mắt anh tràn ngập sự lo lắng và khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt cậu bé, từ nãy đến giờ không hề liếc mắt nhìn Bạch Ngân một cái.
Hiển nhiên, anh không hề nhận ra cô, chuyện đang cấp bách, đúng là cũng không cần phải nhìn một người không quan trọng như cô.
Hơn nữa, vừa rồi cô còn suýt chút nữa hại cậu bé này.
Lúc nãy Bạch Ngân cũng nghe được từ trong đám người này, rằng cậu bé đang lên cơn suyễn.
Mà tội đồ gây nên chính là những mẩu bồ công anh và cả hoa sơn chi.
Cô nhất thời cảm thấy vô cùng áy náy, khi thấy hô hấp của cậu bé dần dần đều đặn, Bạch Ngân liền đi lên nhận lỗi: “Thật xin lỗi.”
Lúc này Hàn Duy Chỉ đã ôm cậu bé đi, tài xế và trợ lý của anh cũng đã đến, đang cầm hành lý giúp bọn họ.
Bạch Ngân bước vội theo sau, nắm lấy quần áo của Hàn Duy Chỉ, bất an tiếp tục xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tôi không cố ý để cậu bé hít phải hoa. Nếu có gì cần tôi giúp đỡ, tôi đều có thể giúp.”
Hàn Duy Chỉ nghe thấy câu này, hai mắt rũ xuống, căm tức nhìn cô, giọng điệu giống như sắp bùng nổ: “Cút xa ra một chút.”
Tài xế phía sau anh cũng quở trách: “Cô, ai da, cô gái à, cô có biết cô sẽ hại chết đứa nhỏ kia không? Chậc. Đúng là làm bậy mà.’
Bạch Ngân choáng váng, cô bị cơn tức giận của Hàn Duy Chỉ dọa sợ, trong một giây đồng hồ kia, cô còn cảm giác anh muốn ném một cú sấm sét làm nổ tung cô!
Cô vô thức lùi lại một bước, quả nhiên, bên tai truyền tới tiếng sấm rền rất lớn từ phía xa xa.
Nước mắt của cô bị tiếng sấm này đánh trào ra.
/322
|