Chương 24:
Bạch Ngân mang thử giày rồi nhìn mình trong gương, phát hiện kiểu tóc mới của chính mình, cô cũng rất kinh ngạc, cô còn hoài nghi rằng khi mình về tới ký túc xá thì chắc chẳng ai nhận ra được cô, có đẹp hay không thì cô không xác định được, nhưng tất cả mọi người đều nói đẹp.
Cô mang đôi giày rồi rời đi, không xách đôi giày cũ về vì cảm thấy quá nặng. Cuối cùng thanh toán tổng cộng hết một trăm bốn mươi chín, vượt quá dự tính rất nhiều.
Cô chỉ có thể tự an ủi chính mình, đời người đâu thể chuyện gì cũng như ý, sẽ luôn có một hai lần gì đó không thể khống chế được.
Vậy thì xem đây là lần đầu tiên vậy.
Cô lên đến tầng cao nhất của tòa nhà cao lầu thương mại, không hề phát hiện bể bơi ngoài trời trên tầng cao nhất gì đó như họ nói, phải quanh quẩn một đoạn đường rất xa, băng qua hành lang dài thênh thang, hỏi rất nhiều người qua đường, mới phát hiện ra hồ bơi ngoài trời ở tầng cao nhất nằm ở cuối đường tối om đó, con đường đó vậy mà lại chẳng có chút ánh đèn nào, nhưng người đi qua thì lại rất nhiều, bên ngoài thì đèn đóm sáng trưng, nơi này thật sự âm u trống trải biết bao.
Cô cảm thấy người thiết kế ra con đường này nhất định là cố tình rồi, trong lòng phải âm u cỡ nào mới có thể thiết kế ra con đường như vậy.
Lúc băng qua con đường này, Bạch Ngân nhớ lại lần trước đi gặp Lục Khải Nhan, băng qua một hành lang đá đen tối khiến lòng suy nghĩ rối bời. Ở đây cũng chỉ có tiếng lá liễu thổi rì rào qua lại, so với bên đó càng đáng sợ hơn, ở đây ngay cả đèn đường cũng chẳng có, chỉ có thể ngẩng đầu mà mượn một chút ánh sáng từ ánh trăng, cô cảm thấy khái niệm phong cách của kiến trúc sư này rất giống với quán trà đèn lồng quỷ quái đó.
Được thôi, sự thật thì nó không được gọi là quán trà đèn lồng quỷ quái. Nhưng nó được gọi là gì cũng chẳng quan trọng bởi vì Bạch Ngân không còn cơ hội để đi đến nơi cao cấp như vậy để uống trà nữa rồi.
Còn chưa đi đến cuối đường, cô đã nghe thấy một âm thanh chiếu phim được truyền từ nơi trống trải yên tĩnh.
Cô nhớ ra đây là bộ phim nào rồi, trong bộ “Ngày nghỉ ở Roma” công chúa Anne lần đầu tiên gặp tiên sinh Bradley đã nói với anh ấy một câu: “ Vinh hạnh được gặp. Ngươi có thể ngồi được rồi.”
Cô bước đi nhanh hơn, cũng muốn tận mắt xem thử rạp chiếu phim ngoài trời sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Cảnh tượng trước mắt giống như đang bắt đầu một bộ phim.
Cô dự định rút lại những lời lẽ xúc phạm về việc thiết kế Đèn lồng ma của phòng trà vừa nảy. Cái thiết kế này cũng quá tuyệt vời rồi
Cảnh tượng này giống như được chiếu trong bộ phim cổ xưa nhất, trên bầu trời là tấm màn nhung màu đen được kéo ra và bối cảnh của bộ phim được kết nối với màn đêm phía sau tạo thành một mảnh. Mỗi khi cô bước về phía trước một bước thì cô càng cảm thấy rằng mình đang ở rất gần với màn hình sân khấu điện ảnh.
Đó không phải là cảm giác đi vào sau một tấm màn sân khấu mà là cảm giác như thể cô thực sự đang ở trong bộ phim. Ngay khi cô đưa tay ra, cô dường như có thể chạm vào hành lang bằng đá của Rome, những con sư tử trên cột đá cùng với một đài phun nước.
Từ nay về sau nếu cô có xem phim 4D 5D thì cũng sẽ không thể mang đến cho cô cảm giác rung động như vậy. Cô sẽ nói với bạn bè của mình cô đã xem qua một cái còn hay ho hơn mấy thứ đó, cảm giác này nó chân thực tới nỗi làm cho người ta thấy như lạc vào bên trong. Điều đó là thứ mà không thể nào sao chép được, nó cần đúng thời gian và địa điểm. Nhất định phải ở trong một đêm tối như vậy, nhất định phải có hành lang tối đen dài dằng dặc và cùng với tâm thái như vậy mới có thể thấy được mây mù mịt mờ ánh sáng, mới có thể nhìn thấy ánh sáng của bộ phim nổi bật dưới màn đêm.
Hàng trăm cái bàn tròn nhỏ được sắp xếp xung quanh hồ bơi, khung cảnh rất rộng lớn. Hầu hết mọi người đều có người đi cùng nhưng cũng có một số bàn chỉ có một người.
Bộ phim bắt đầu với cảnh khi công chúa Anne gặp Bully vào lần đầu tiên thì cô ấy đã đưa tay về phía anh và nói "chúc may mắn". Lúc ấy Bulley vừa mới từ một sòng bài đi ra, anh thua tiền, nhìn thấy công chúa lang thang trên đường nên đến giúp đỡ.
Công chúa bắt đầu ngâm thơ trong trạng thái ngái ngủ: "Sau khi chết đi, tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói của bạn và linh hồn của tôi trong lăng mộ vẫn còn vui mừng – Anh đã nghe qua bài thơ này chưa?"
Giọng nói hoàn toàn mang theo sự bướng bỉnh và nghịch ngợm.
Bulley dừng lại một giây rồi nhìn cô nói: "Cô thật sự rất thú vị. Cô là người có học thức và ăn mặc cũng đẹp nhưng cô lại ngủ gật trên đường. Cô có thể giải thích lí do tại sao không?" Công chúa lại ngã xuống một lần nữa, lần này là trên vai anh.
Bên ngoài bộ phim, một số người cười vui vẻ khi ăn cơm chó.
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua thì việc xem lại cốt truyện kinh điển vẫn đặc biệt thú vị. Ai nên cười thì cười, nên ăn cơm chó thì vẫn sẽ tự chống đỡ được.
Bạch Ngân định tìm một cái bàn trống ngồi xuống nhưng mà cô không biết giá của nó có rẻ hay không, cô có chút lo lắng cho ví tiền của mình.
Nhưng bây giờ chân cô khá đau và lại nhìn thấy được tình tiết hay ho nên cô quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Nếu như có người phục vụ nào đến yêu cầu cô gọi món thì cô sẽ lại đứng lên, dù sao cô cũng là người có thiệp mời.
Sau khi ngồi xuống, cô bắt đầu nhìn trái nhìn phải thì phát hiện ra rằng nơi cô đang ngồi là vị trí tốt nhất để xem phim, nó nằm ở phía sau bể bơi, ngay phía sau chính giữa màn hình chiếu phim, tương đương với hàng ghế cuối cùng trong rạp chiếu phim. Trên bàn xem phim có ghi "Đã đặt trước" nhưng không thấy bóng dáng ai đến.
Cô nhìn ba chữ này liền thấy hơi lo lắng, đứng dậy thở dài và nhìn thấy trên bàn bên trái, trên cái bàn tròn hoàn hảo để xem phim có ngồi một người đàn ông mặc âu phục tối màu thắt cà vạt.
/322
|