Chương 25:
Ban đầu thì không có gì vì tất cả đàn ông ở đây đều mặc trang phục chỉnh tề, mặc dù hoạt động thoải mái nhưng trang phục của họ rất nghiêm túc. Có thể thấy ban tổ chức rất coi trọng sự kiện ngày hôm nay. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng có một vết thương nhợt nhạt trên lông mày bên phải của người đàn ông.
Nhiều năm sau, cô từng xoa dịu vết thương này, khi đó anh ngủ say ở bên tai cô, nắm lấy tay cô để ở ngực và nói đừng làm náo loạn, quá ngứa, còn không quên hôn lên trán cô một cái để tỏ vẻ trấn an.
Trái tim cô lúc này giống như bị một cái đuối nào đó làm cho ngứa ngáy khó chịu
Cô cảm thấy mình có hơi ngứa, không phân biệt được là ngứa mặt, ngứa tim hay ngứa cổ họng. Cô nóng nảy đến nuốt nước miếng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày đó ở quán bar kéo vạt áo anh xuống rồi hôn lên khóe môi anh.
Cái chạm nhẹ nhàng đó khiến cô cho đến bây giờ cũng không thể tưởng tượng được rằng người đàn ông cứng rắn đến mức không muốn nói một lời nào với cô, thậm chí lần đầu tiên gặp mặt còn đạp cô ra khỏi xe, vậy mà sẽ có cánh môi như vậy.
Cô quên mất hương vị trên môi anh và mọi thứ của ngày hôm đó, nhưng cô không bao giờ quên sự ấm áp và mềm mại từ đôi môi của anh. Đó nhất định là nơi mềm mại nhất trên cơ thể, sau đó Bạch Ngân đã vô số lần nghĩ như vậy.
Dù sao anh ta cũng là một người đàn ông tàn nhẫn.
Hàn Duy Chỉ ngồi một mình ở chỗ đó, trên bàn chỉ còn lại nửa chai rượu vang đỏ, chất lỏng ở trong ly dưới ánh đèn ngủ dường như phát ra ánh sáng mờ ảo.
Lúc Bạch Ngân và anh bốn mắt nhìn nhau, cô sợ tới mức vội vàng quay lưng lại nhưng từ ánh mắt chỉ có mấy giây tiếp xúc ấy thì cô biết đối phương không nhận ra mình.
Có lẽ là do cô thay đổi kiểu tóc, có lẽ là ánh sáng nơi này quá tối hoặc cũng có lẽ là do anh ta đã say rồi.
Tóm lại, khi cô đi về phía sau đến sân bên cạnh để gọi điện thoại, cô phát hiện ra rằng anh ta cũng không nhìn về phía mình.
Bạch Ngân đi tới một bên sân thượng trồng đầy hoa cỏ, ẩn nấu phía sau tấm biển quảng cáo khổng lồ, cô lặng lẽ gọi điện thoại cho Lục Khải Nhan.
Cô chưa từng gọi điện cho Lục Khải Nhan, hôm nay cô cũng không có báo trước bất kỳ chờ mong nào. Nhưng trong lòng cô lại có một niềm vui sướng mơ hồ, cô cảm thấy đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Nếu bây giờ Lục Khải Nhan trả lời điện thoại, nếu cô ấy bằng lòng nghe điện thoại.
Cô thầm đếm nhịp đập trong tim mình.
Chỉ sau ba hồi chuông, giọng nói lười biếng của Lục Khải Nhan truyền đến: "Xin chào"
"Khải Nhan." Cô nhớ rằng cô Lục không thích người khác gọi cô là tiểu thư, vì vậy cô gọi thẳng tên của cô ấy.
Lục Khải Nhan trả lời rất tự nhiên: "Ừm là tôi."
"Cô còn nhớ tôi là ai không? Lần trước cô mới gặp tôi ở bên ngoài quán bar, tôi nghĩ kế hoạch lần trước của cô có cần người đến làm nữa hay không, nếu tôi thành công có phải vẫn có thể lấy được chi phiếu đúng không? "
Lục Khải Nhan im lặng một thời gian ngắn, đoán chừng trí nhớ của cô ấy không tốt lắm, Lục Khải Nhan nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc cô ấy là ai. Rất nhanh cô đã có câu trả lời, hơn nữa giọng điệu vừa bình thản vừa kiên định làm cho người khác vô cùng tin tưởng. "Đương nhiên, cô có thể làm điều đó bất cứ lúc nào, tôi sẽ không quỵt nợ."
Giọng nói vẫn còn trẻ của cô thậm chí còn mang theo từ đồng âm. Lúc nói chuyện rất có cảm giác khiến người ta hoàn toàn tin phục, có lẽ đây chính là cách nói chuyện của đại tiểu thư tiền bạc dư giả đi
Bạch Ngân không có lý do gì để nghi ngờ Lục Khải Nhan.
Cô chỉ có thể nghi ngờ rằng cô không thể giải quyết được người đàn ông này.
Sau khi cúp điện thoại, cô thở ra một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn màn hình lớn của bộ phim, cố gắng tìm một chút dũng khí từ tình yêu của công chúa và dân thường.
Tình tiết của bộ phim đã tiến triển đến khi Bulley đưa Anne về nhà, khi anh đưa cô vào nhà, công chúa vô tình yêu cầu anh cởi áo cho cô, anh gỡ nút thắt Windsor cho cô rồi uống một ly rượu để kìm nén cảm xúc. Cô rất bối rối cởi ba cúc áo của mình cho anh và tiếp tục hát bài thơ yêu thích của cô: "Các nàng tiên rừng núi từ Rosellian ở Akron bay lên dưới làn tuyết trắng."
Trước kia lúc xem phim cô cũng không biết công chúa lại hoạt bát như vậy, hôm nay xem lại một lần nữa, trong lòng Bạch Ngân dâng trào, nhìn tiến triển này thì công chúa tương đối giống lưu manh hơn.
Đêm nay cô cũng định làm lưu manh một lần,vừa vặn hôm nay cô cũng mặc áo sơ mi, áo sơ mi cần cởi mười mấy nút áo, chậc.
Bạch Ngân nhẹ nhàng bước tới chỗ ngồi của Hàn Duy Chỉ, cô cố ý không ngồi đối diện anh mà trực tiếp ngồi sát bên cạnh, mái tóc vừa mới cắt buông xuống che nửa gò má, chỉ để lại một nửa khuôn mặt cho anh nhìn.
Cô có một loại trực giác của cô thấy rằng Hàn Duy Chỉ mắc chứng khó nhận người, anh nhất định không thể nhận ra mình.
Đặc biệt là hôm nay cô đã thay đổi kiểu tóc mới và nhuộm màu hồng độc đáo như vậy.
Sau khi cô ngồi xuống gần anh, cô dùng một tay chống đỡ nửa cằm nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, ánh trăng phác họa lên khuôn mặt cô rất mượt mà, cổ cô rất mảnh mai, hơn nữa khi ngồi ở tư thế như vậy liền tràn đầy vẻ nữ tính. Nhưng lúc này cô còn không biết sức hấp dẫn của mình ở đâu, trong ánh mắt có ánh đèn thất thường nhấp nháy, khiến người ta không thể đoán trước được.
/322
|