Chương 5:
Người phụ nữ có tiền như vậy, cô bắn đại bác cũng không tới, lại chỉ đích danh muốn gặp mình.
Việc này xem ra có đủ khác thường.
Cô lẳng lặng chờ, liền thấy Lục Khải Nhan thật vất vả lấy ra một bức ảnh nhăn nhúm từ chiếc túi Birkin số lượng có hạn kia của cô.
Lục Khải Nhan chỉ người đàn ông trên ảnh hỏi cô: “Cô từng gặp người này chưa?”
Cách có chút xa, Bạch Ngân không quá xác định.
Giọng điệu Lục Khải Nhan bình thản: “Cô có thể cầm lấy để nhìn kỹ.”
Bạch Ngân cầm lấy ảnh cẩn thận cân nhắc, người đàn ông trong ảnh đứng trên mặt cỏ, quàn áo màu trắng thoải mái, trên đầu đội mũ lưỡi trai, thân hình cao lớn, khí chất diện mạo hoàn toàn không tầm thường, một loại diện mạo nếu gặp trong đám người bên sau đó sẽ không quên được.
Nhưng Bạch Ngân xác định mình đã từng gặp qua anh ta, không phải bởi vì anh ta khí chất diện mạo không tầm thường, chỉ là bởi vì lông mày bên phải của anh ta có một vết thương cực nhạt.
“Tôi đã thấy anh ta.” Bạch Ngân lời ít ý nhiều, sau khi xem xong, liền đem ảnh chụp còn nguyên để lại trên bàn, vừa rồi cô lấy như thế nào thì bây giờ trả lại bằng cách đấy.
Lục Khải Nhan rời mắt: “Ở nơi nào?”
Bạch Ngân, không biết cô ấy có mục đích gì, cô trầm mặc một lát, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Hướng Lang.
Hướng Lang nháy mắt hiểu được ý tứ của cô: “Bạch Ngân, em cứ việc nói ra, Lục tiểu thư sẽ cảm ơn em.”
Lời tuy là như thế, Bạch Ngân vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cô cắn môi không nói lời nào, liên tưởng đến hành vi ác liệt của người đàn ông trên ảnh ngày đó, cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ai biết người phụ nữ này có phải là người đàn ông này gọi tới trả thù mình hay không?
Người hành tẩu trong giang hồ, quan trọng nhất vẫn là bảo vệ bản thân mình.
Cho nên, hiện tại trừ phi để cô nhìn thấy lợi ích đến miệng, nếu không cô tuyệt đối sẽ không nói.
Hướng Lang thấy cô chậm chạp không mở miệng, còn nghi ngờ đầu óc của cô không dùng được, hỏi: “Có phải em không nhớ gì cả hay không?”
Bạch Ngân vẫn nhếch môi không mở miệng.
Lục Khải Nhan thấy cô không hề bị lay động cũng không tức giận, giọng điệu ôn nhu nói: “Không nhớ nổi vậy coi như xong.”
Câu tiếp theo chợt khiến cho người ta rùng mình: “Tôi tới giúp cô nhớ ra!”
Lục Khải Nhan lấy ra một cái phong thư da trâu từ trong túi của cô ấy, mở phong thư ra, đổ mấy chục tấm ảnh từ bên trong ra.
Đây là lần đầu Bạch Ngân nhìn thấy có người hứng thú với ảnh chụp như vậy, cô ấy không thể trực tiếp phát từ trong điện thoại di động ra sao?
Chờ sau khi nhìn thấy người trong tấm ảnh là ai, cùng chữ phía trên phong thư da trâu “Văn phòng thám tử chiều kim đồng hồ “, Bạch Ngân lập tức hiểu rõ, cái cô Lục quần áo trên người hơn trăm vạn đang chôn thứ gì đây!
Cô ấy đang tìm người theo dõi mình.
... Chuyện này không hợp lẽ thường.
Vẻ mặt của Bạch Ngân người khác nhìn vào là biết ngay sắc mặt của cô trầm xuống ngay sau khi nhìn thấy mấy thứ đó
Trong tấm ảnh ngoại trừ cô, còn có tấm ảnh người đàn ông vừa rồi kia, cũng chính là lần trước ở bên đường, người đàn ông xấu xa một chân đạp cô xuống xe!
“Lục tiểu thư, cô đây là điều tra tôi?” Lời này vừa nói ra, kỳ thật chính Bạch Ngân cũng cảm thấy có chút buồn cười.
“A?” Lục Khải Nhan hình như cũng cảm thấy rất buồn cười, bật cười, mang theo ý giải thích: “Không, người tôi theo dõi không phải cô.”
Cô ấy nói chuyện ôn nhu nhẹ nhàng, như người thiếu nữ vô tri, cả người vô hại cưng chiều, đơn giản khiến người ta khó mà chán ghét, thậm chí không khỏi làm cho người ta muốn thân cận với cô ấy.
Bạch Ngân rất nhanh kịp phản ứng, nếu như cô ấy không phải tìm người theo dõi mình, vậy nhất định là theo dõi người chủ xe Lexus này rồi.
“Nói bao nhiêu lần rồi, về sau xin đừng gọi tôi là Lục tiểu thư.” Lục Khải Nhan lúc này mới chính thức nói rõ ý đồ đêm nay: “Người trong tấm ảnh tên là Hàn Duy Chỉ, tôi vẫn luôn tìm người theo dõi anh ta, cho nên cô mới không cẩn thận bị chụp lại. Hôm nay tôi tìm đến cô, là muốn mời cô giúp một chuyện, sau khi xong việc, tôi cho cô năm trăm vạn.”
Cổ họng Bạch Ngân nuốt xuống một cái.
Không biết vì sao, cô cảm thấy lúc Lục Khải Nhan nói muốn cho mình năm trăm vạn, giống như chơi trò giả làm người lớn lúc còn bé, bọn nhỏ nói với cô, cậu tới làm cha tớ, để tớ làm mẹ cậu.
Nhưng là Lục Khải Nhan một chút cũng không giống trò chơi này, rất nhanh cô ấy liền lấy ra giấy và bút, xoạt xoạt viết xuống chi phiếu năm trăm vạn, giấy trắng mực đen, giao cho cô, giọng điệu rất sảng khoái: “Tôi muốn cô nghĩ biện pháp cua anh ta, chụp được chứng cứ yêu đương vụng trộm trên giường với anh ta. Sau khi chuyện này thành công, chi phiếu lập tức đổi thành tiền mặt, cô có thể làm được không?”
Bạch Ngân kỳ thật cảm thấy mình không làm được.
Nhưng tình hình hiện tại của cô phải nói là quá thảm, cô có quá nhiều thứ tiền phải chi từ phí sinh hoạt cho đến tiền học tại trường, chỉ do dự 0.15 giây, cô lựa chọn nhận lấy chi phiếu.
/322
|