Cố Khê đến quán sủi cảo lúc hơn 1 giờ, lúc này quán sủi cảo cũng còn tương đối đông khách. Ông chủ đột nhiên đến đây, các nhân viên của quán sủi cảo đều cực kỳ kinh ngạc, mọi người đều biết trong khoảng thời gian này thân thể của Cố Khê rất yếu, Đại Thuận cũng đã thấy tận mắt. Hơn nữa sắc mặt của ông chủ cũng rất kém, bộ dáng giống như rất mệt mỏi. Cố Khê không nói xạo, thật là đã lâu không có tới quán sủi cảo, chỉ tới để nhìn xem. Sau khi Cố Khê đi vào văn phòng, Phiến Tề nhanh chóng hướng Đại Thuận nháy mắt, Đại Thuận đã là bếp phó – bước nhanh vào nhà bếp.
Ông chủ đến đây, Phiến Tề đem giấy tờ buôn bán chờ đưa cho ông chủ xem trong khoảng thời gian này tới. Uống một hớp trà gừng mà Phiến Tề đã pha cho cậu, Cố Khê nhìn chăm chú vào sổ sách thuế vụ nhưng một chữ cũng xem không vào. Ngay tại lúc Cố Khê đến quán sủi cảo, thì Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dẫn theo Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng đến nhà họ Kiều. Hai ông cụ cũng gần như một đêm không ngủ, ngay lúc xe tới chân núi, thì bọn họ đã đứng chờ ở cửa.
Cổng sắt mở ra, xe tiến vào tòa nhà lớn mà bọn nó đã từng tới, dọc theo đường đi Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không nói chuyện nhiều, nhưng hốc mắt liền đỏ ửng khi bọn nó nhìn thấy hai cụ ông quen thuộc đang đứng chờ ở cửa, tiếp theo nước mắt thi nhau rơi xuống. Kiều Thiệu Bắc ngừng xe, Triển Tô Nam dắt Dương Dương và Nhạc Nhạc từ trên xe bước xuống, trong mắt hai ông cụ cũng đầy nước mắt.
Không giống như trước đây thật vui mà gọi đối phương là “ông nội Khôn” “ông nội Hành”, Dương Dương và Nhạc Nhạc mím chặt môi, cực kỳ tủi thân. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam dắt con trai đi tới.
Hai ông cụ cực kỳ áy náy mà cất tiếng gọi: “Dương Dương, Nhạc Nhạc…”
Nước mắt của hai đứa nhỏ càng chảy mãnh liệt hơn. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam mỗi người bồng một đứa nhỏ, khàn khàn nói: “Vào nhà đi.”
Ông Triển và ông Kiều lau khô khóe mắt, chống gậy xoay người đi vào trong nhà. Lưng khòm xuống khiến bọn họ trông thật già nua, sự trẻ lui 10 tuổi cùng những vui vẻ khoái hoạt khi ở chung với cháu nội trong hơn một tháng này bởi vì chân tướng được nói ra mà biến mất không còn gì.
Ông Kiều cho toàn bộ người hầu đi ra ngoài, trong phòng lớn chỉ có 6 người bọn họ. Dương Dương và Nhạc Nhạc ngồi ở bên cạnh ba ba, cúi thấp đầu, không lên tiếng, chỉ là không ngừng rơi nước mắt. Ông Triển và ông Kiều kêu lên đầy thống khổ: “Dương Dương, Nhạc Nhạc…”
Nhạc Nhạc đưa tay lau mắt, nước mắt động lại trên tấm thảm dày, Dương Dương thì mím chặt môi, nhưng thương tâm vẫn lộ rõ ra ngoài. Triển Tô Nam ôm con trai vào trong lòng, nói: “Ba, chú Kiều, bọn nhỏ chủ động muốn tới đây, hôm nay các người có gì muốn nói với bọn nhỏ thì nói hết ra đi.”
Triển Khôn mở miệng, câu đầu tiên chính là: “Dương Dương, Nhạc Nhạc… ông nội có lỗi với các con…”
“Ngô…” Nhạc Nhạc cắn chặt răng.
“Dương Dương, Nhạc Nhạc, ông nội sai rồi, ông nội thực xin lỗi các con, ông nội là ông già hồ đồ a…” Nước mắt của bọn nhỏ khiến trái tim ông Kiều đau nhức, ông bỏ gậy chống ra, quỳ một gối trước mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc, ôm lấy cổ bọn nó, “Thực xin lỗi… Ông nội thực xin lỗi các con…”
“Ô…” Hai đứa nhỏ rốt cuộc không thể khắc chế được nữa, bật khóc lên, “Tại sao, tại sao lại đối xử với ba ba của con như vậy…”
“Thực xin lỗi… Ông nội thực xin lỗi… Ông nội sai rồi…”
“Ô ô… tại sao lại đối xử với ba ba của con như vậy…”
Dương Dương và Nhạc Nhạc càng không ngừng hỏi ‘tại sao’, thì hai ông cụ càng không ngừng nói ‘thực xin lỗi’. Tay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đặt ở trên đầu con trai, cắn chặt khớp hàm để áp chế chua xót trong hốc mắt. Trong phòng khách, tiếng khóc của ông già và trẻ nhỏ khiến cho người ta nghe được mà cảm thấy bi thương cùng thống khổ.
※
Buổi sáng Cố Khê chưa ăn gì, lại cả đêm không ngủ được, Đại Thuận nhìn sắc mặt của cậu không tốt liền nấu riêng cho cậu một bát mì mềm, thế nhưng Cố Khê ăn hai miếng lại ăn không nổi. Từ bé đến giờ hai đứa nhỏ chưa từng thương tâm đến như thế, Cố Khê cực kỳ đau lòng. Không biết bọn nhỏ và ông cụ đã nói chuyện thế nào rồi. Cố Khê nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ, Cố Khê gọi điện về nhà, bốn người còn chưa trở về, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không gọi điện về nhà, hẳn là còn đang nói chuyện đi.
Trong lòng rầu rĩ, lộn xộn ngỗn ngang, hiện giờ chắc trong quán đã không còn khách, Cố Khê đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng. Mấy người Phiến Tề và Đại Thuận đều nhìn ra được tâm tình của ông chủ không tốt, Phiến Tề đang tính sổ thấy ông chủ đi ra, lập tức hỏi: “Ông chủ, ông chủ muốn về nhà sao? Sắc mặt của ông chủ rất kém, hay là trở về đi.”
Cố Khê hướng Phiến Tề hơi hơi cười cười, nói: “Tôi không sao. Lâu thế mà tôi lại không tới quán, vất vả cho các người rồi.”
“Không vất vả, đây đều là chuyện chúng tôi phải làm.”
Cố Khê hướng nhà bếp nhìn thoáng qua, nói: “Cậu cứ làm việc của cậu đi, ta tới nhà bếp nhìn xem một chút.”
“Vâng.” Phiến Tề lo lắng nói: “Ông chủ, ông chủ vẫn nên chú ý thân thể đi, sắc mặt của ông chủ thật sự rất kém.” Trước tết, sắc mặt ông chủ còn rất hồng hào, hiện tại một chút sắc đỏ cũng không có.
Gật gật đầu, Cố Khê không nói gì nữa, đi tới nhà bếp. Trong nhà bếp, Đại Thuận và Bình Quả còn có hai nhân viên mới vừa mời đến đang chuẩn bị đồ bán cho buổi tối, thấy Cố Khê đi vào, tất cả mọi người dừng việc trên tay lại.
Cố Khê nhìn thấy Đại Thuận đang vầm nhân bánh, cậu đi tới, dùng đũa gắp thử một chút, rồi nói: “Để tôi làm.”
“Ông chủ, ông chủ nói cho tôi biết hương vị thế nào, tôi làm là được rồi.”
Đại Thuận không muốn để ông chủ làm việc, ai nấy đều thấy được tinh thần trạng thái của ông chủ không được tốt.
Cố Khê đưa tay cầm hai dao phay trong tay Đại Thuận, nói: “Đã lâu rồi tôi không vầm nhân sủi cảo, để tôi làm đi, anh ở bên cạnh nhìn, tôi mệt sẽ đưa cho anh làm.”
Đại Thuận không buông tay ra, Cố Khê dùng sức giựt lấy dao phay trong tay hắn, rồi nói với Bình Quả: “Lấy tạp dề của tôi lại đây.”
Bình Quả nhìn nhìn Đại Thuận, rồi im lặng đi lấy tạp dề cho ông chủ. Cố Khê nắm nắm dao phay, nói: “Vầm nhân sủi cảo thì lực đạo phải dồn về phía trong một chút, ngay từ đầu không thể quá nhanh, như vậy sẽ vầm nhân bánh không mịn, hương vị cũng sẽ không đều.”
Tất cả mọi người đều xông tới, Cố Khê giơ dao phay lên. ‘Bang bang bang bang’ tốc độ của hai con dao phay đều đều mà dừng ở trên nhân sủi cảo. Cố Khê vừa lật mặt vừa vầm, động tác không vì nghỉ dưỡng một thời gian ngắn mà trở nên trúc trắc. Ngay từ đầu, Cố Khê là một bên vầm nhân bánh, một bên giảng giải cho mọi người, từ từ Cố Khê không nói nữa, lực chú ý tựa hồ cũng từ nhân sủi cảo mà chuyển tới những nơi khác.
Đại Thuận hướng những người khác ra hiệu, tất cả mọi người nhè nhẹ lui ra, không quấy rầy ông chủ. Cố Khê không phát hiện các nhân viên đã rời đi, trong quá trình vầm nhân bánh, tâm tình của cậu bình tĩnh lại rất nhiều. Mỗi khi cậu có tâm sự, cậu đều là dùng phương thức này để giải quyết. Không thể không nói, phương pháp này thực sự rất có tác dụng, tâm lý của Cố Khê đã dễ chịu hơn.
Tuy con trai thực thương tâm, nhưng kết cục nhất định sẽ trọn vẹn, con trai sẽ tha thứ cho ông nội. Chờ con trai trở về, mình sẽ từ từ xin lỗi con trai về chuyện này, mặc kệ ước nguyện ban đầu của mình là gì, thì mình cũng đã làm tổn thương trái tim của con trai. Không biết hiện tại đã tiến triển thế nào rồi, không biết Tô Nam và Thiệu Bắc có phải rất khó xử hay không? Con trai nhìn thấy ông nội nhất định sẽ khóc, ông cụ nhất định cũng sẽ rất khó chịu.
Cố Khê ở trong lòng đoán đủ các loại tình huống, đột nhiên, đao phay trong tay của cậu ngừng mạnh lại. Cố Khê đứng ở nơi đó mà kinh ngạc nhìn trừng trừng vào nhân sủi cảo, hai tay cầm dao phay vẫn bảo trì bộ dáng đang vầm nhân bánh.
Tiếng động ngừng lại, Đại Thuận đang rửa đồ ăn quay đầu lại nhìn qua, liền thấy thần sắc của ông chủ đứng ở nơi đó rất khác thường, hắn nhanh chóng đóng vòi nước, đi tới. “Ông chủ, xảy ra chuyện gì?”
Cố Khê buông dao phay ra, một tay ôm chặt bụng.
“Ông chủ?”
Nuốt nuốt cổ họng, cổ Cố Khê từ từ chuyển hướng về phía Đại Thuận, sắc mặt so với vừa rồi tựa hồ càng thêm tái nhợt. Đại Thuận liền bị hù cho hoảng sợ, nhanh chóng hỏi lại: “Ông chủ, đã xảy ra chuyện gì? Có phải không thoải mái không?”
“Ông chủ?” Đám người Bình Quả cũng nhanh chóng buông mọi thứ trong tay xuống, vây quanh lại đây.
Tay còn lại của Cố Khê cũng ôm chặt bụng, tiếp đó cậu cất lên tiếng nói đầy run rẩy: “Tôi, tôi quay về văn phòng.”
Tình huống của ông rất khác thường, Đại Thuận và Bình Quả lập tức đỡ lấy Cố Khê. Cố Khê cũng không cự tuyệt, hai tay cậu ôm chặt lấy bụng, được hai người đỡ lấy, đi từ từ về phía văn phòng.
“Ông chủ xảy ra chuyện gì?” Phiến Tề cũng chạy tới.
Đại Thuận nói đầy lo lắng: “Ông chủ, tôi đưa ông chủ đi bệnh viện.”
“Cứ đưa tôi về văn phòng trước đã.” Cố Khê lắc đầu, khom lưng xuống.
Sắc mặt Đại Thuận và Bình Quả đã bị hù dọa cho trắng bệch. Phiến Tề vội vàng mở cửa văn phòng ra, cùng Đại Thuận và Bình Quả dìu ông chủ đến trước ghế sofa. Cố Khê một tay ôm bụng, một tay vịn lấy tay vịn ghế sofa, từ từ nằm xuống, rồi mới nói: “Đại Thuận, các người đi ra ngoài đi, đóng cửa lại dùm tôi.”
“Ông chủ, tôi đưa ông chủ đi bệnh viện!” Đại Thuận nói xong, muốn ôm Cố Khê lên.
Ngăn tay Đại Thuận lại, Cố Khê nhìn về phía ba người đang khẩn trương, thở hổn hển mà nói: “Các người đi ra ngoài trước đi, đóng cửa lại, đợi lát nữa tôi sẽ gọi các người, các người đừng gọi điện thoại cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc.”
“Ông chủ, hay là đi bệnh viện đi.” Phiến Tề vô cùng khẩn trương mà khuyên nhủ.
Cố Khê lại lắc lắc đầu: “Các người đi ra ngoài trước đi, tôi biết về y khoa, tự mình sẽ kiểm tra một chút, các người đóng cửa lại dùm.”
Nắm chặt nắm tay, Đại Thuận kéo Phiến Tề và Bình Quả đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, hắn nói: “Ông chủ, bọn tôi ở ngay phía ngoài cửa.”
“Được.”
Cánh cửa đóng lại, tay Cố Khê phát run cởi dây nịt quần của mình ra, kéo khóa quần, rồi ngừng thở cởi quần và quần lót xuống, khi quần lót màu trắng dính một bãi màu đỏ ánh vào trong mắt Cố Khê, đầu Cố Khê liền nổ tung, da đầu nháy mắt run lên. Nhắm mắt lại, thở hổn hển trong chốc lát, Cố Khê lại mở mắt ra, cậu không có nhìn lầm, trên quần lót quả thật có một bãi chất lỏng màu đỏ nhạt. Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện trên quần lót của mình có chất lỏng màu đỏ.
Cố Khê không biết mình đã mặc quần vào thế nào, cậu áp chế sợ hãi, ấn tay lên cổ tay trái của mình. Năm phút sau, cậu lấy tay ra, hít thật sâu vài hơi để cho mình bình tĩnh lại, 1 phút đồng hồ sau, cậu lại ấn tay lên cổ tay trái. ‘Mạch đập lưu loát, đi đều không dứt”, nếu có mang thai thì sẽ có mạch thốn Vi. 3 đầu ngón tay của Cố Khê cẩn thận cảm giác chỗ mạch thốn Vi ở cổ tay, ở trong lòng một lần lại một lần tự nói với chính mình – hãy bình tĩnh bình tĩnh. Lại qua 5 phút, ánh mắt Cố Khê trừng lớn, hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập. Mạch thốn Vi… mạch thốn Vi… Tuy không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng đó là mạch thốn Vi… (*mạch này em cũng chả biết đâu, em mò trên trang web bắt mạch, rồi em ghi đại luôn, em đếch chịu trách nhiệm nhé =.=”)
“Ông chủ?” Đợi thật lâu mà không thấy ông chủ gọi người, Phiến Tề bèn gõ cửa.
Cố Khê hồi phục lại tinh thần từ trong cực độ kích động và sợ hãi, cậu hướng ra ngoài hô lên: “Phiến Tề, các người cứ làm việc của mình đi, tôi gọi điện thoại kêu người đến đón tôi.”
“Ông chủ, ông chủ có khỏe không.”
“Cậu cứ bảo mọi người đi làm việc đi, tôi có một chút việc muốn nói.”
Nghe ra ông chủ không muốn bọn họ ở bên ngoài, Phiến Tề liền bảo mọi người đi làm việc đi. Tiếng bước chân rõ ràng đã rời đi, Cố Khê run run lấy điện thoại từ trong túi sách ra, tìm số di động của Triển Tô Nam, rồi ấn xuống.
.
Nhà họ Kiều, Dương Dương và Nhạc Nhạc nức nở ngồi ở trong lòng ba ba, khóe mắt ông Triển và ông Kiều cũng ướt át, bất quá cảm xúc của sáu người cũng không xúc động như lúc ban đầu. Ông Triển và ông Kiều cũng hiểu được tại sao bọn nhỏ lại trách bọn họ, không chỉ vì bọn họ làm ra chuyện như vậy với Cố Khê, mà còn có một nguyên nhân – đó là Triển Tô Phàm đánh Cố Khê. Hai ông cụ không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên trên người Triển Tô Phàm, nếu lúc đấy không phải bọn họ dung túng, thì Tô Phàm cũng không dám làm càn như thế.
Đã làm sai chuyện thì có nói ngàn lời xin lỗi cùng áy náy thì cũng không có cách nào bù đấp lại được, hai ông cụ ngồi ở trước mặt bọn nhỏ, chờ đợi bọn nhỏ phán định và xét xử bọn họ. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng lâm vào khó xử, trước kia khi bọn nó không biết cụ ông là ông nội, bọn nó thực sự rất thích cụ ông; mà sau khi bọn nó biết cụ ông là ông nội, thì phần oán hận của bọn nó đối với ông nội lại trở nên không giống như trước kia.
Từ đầu đến cuối, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều không mở miệng, cũng không khuyên bọn nhỏ hãy tha thứ cho cha, về chuyện này bọn họ giao cho bọn nhỏ tự mình lựa chọn, đây là bọn họ nợ bọn nhỏ.
Ông Triển rót cho bọn nhỏ 1 ly nước, rồi đưa tới: “Dương Dương, Nhạc Nhạc, uống nước đi con.”
Hai đứa nhỏ cũng không cự tuyệt, đưa tay nhận lấy ly nước, nhìn thấy ông nội, bọn nó lại muốn khóc. Ánh mắt ông Triển cũng đỏ theo, ông lau nước mắt cho bọn nhỏ: “Đừng khóc, đừng khóc, đều là do ông nội không tốt, đều là do lỗi của ông nội, đừng khóc, ngoan.” Nước mắt tựa như chuỗi xuyến bị đứt dây rơi xuống, Dương Dương và Nhạc Nhạc cúi đầu uống nước, uống luôn cả nước mắt mặn chát của bọn nó.
Bỗng nhiên tiếng chuông di động thuộc về riêng mình Cố Khê vang lên, đánh vỡ không khí ngột ngạt ở trong phòng. Vừa nghe thấy điện thoại của Cố Khê, Triển Tô Nam vỗ vỗ Dương Dương đang ngồi ở trong lòng y, hít thật sâu vài hơi, rồi dùng thanh âm bình thường nhất của mình trả lời điện thoại.
“Tiểu Hà.”
“Tô Nam, các anh tới lâu chưa?”
“A, cũng không lâu lắm, xảy ra chuyện gì?”
Cố Khê cắn mạnh lên môi, nắm chặt điện thoại: “Tô Nam, em ở quán sủi cảo, anh hay là Thiệu Bắc tới đón em đi.”
Triển Tô Nam nhíu mày: “Sao em lại chạy tới quán sủi cảo chứ?”
Hiện tại không phải là lúc nói chuyện này, Cố Khê nuốt nuốt cổ họng: “Tô Nam, tình, tình huống của em không thích hợp, phía dưới của em có chút chảy máu.”
“Cái gì?!” Triển Tô Nam bật người đứng lên, Dương Dương ngồi ở trong lòng y thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Kiều Thiệu Bắc buông Nhạc Nhạc xuống, đứng dậy, bước đến bên người Triển Tô Nam, hai đứa nhỏ khẩn trương mà ngửa đầu nhìn về phía ba ba, hai ông cụ cũng đứng lên.
Cố Khê liếm liếm miệng, nói tiếp: “Phía dưới của em có chút chảy máu … em mới vừa bắt mạch, hình như, hình như em có.”
“Cái gì?!” Triển Tô Nam rống to đến nổi thiếu chút nữa ném bay nóc nhà.
“Tô Nam, Tiểu Hà xảy ra chuyện gì!” âm thanh của Cố Khê rất nhỏ, Kiều Thiệu Bắc không nghe được.
“Ba, ba ba xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Hà xảy ra chuyện gì?”
Ông già và trẻ nhỏ đều nóng nảy.
Nhưng Triển Tô Nam không trả lời, y đối với di động lắp bắp nói: “Tiểu, Tiểu Hà, đừng sợ, đừng sợ a, anh, anh và Thiệu Bắc, lập tức lập tức, tới đón em. Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì, tuyệt đối không có việc gì. Nào, hít sâu, theo anh, hít sâu.”
“Ân, em không sợ, em ở đây chờ các anh.”
“Tiểu Hà, đừng sợ, đừng sợ, anh lập tức tới ngay, lập tức tới ngay, đừng sợ a.”
Tựa như một con ruồi không đầu, Triển Tô Nam lập đi lập lại “đừng sợ đừng sợ”, bước chân hỗn độn mà đi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch.
Kiều Thiệu Bắc bắt lấy y, lớn tiếng hỏi: “Tiểu Hà xảy ra chuyện gì!”
“Ba, ba ba xảy ra chuyện gì!” Hai đứa nhỏ cũng bị hù cho sợ hãi.
Triển Tô Nam xoay người, một bộ dáng muốn khóc lên: “Tiểu Hà nói hình như em ấy có, thế nhưng có dấu hiệu chảy máu, em ấy đang ở quán sủi cảo.”
“Cái gì?!” Lời nói này vừa nói xong đã hù chết nguyên một đám.
Một giây sau, Kiều Thiệu Bắc túm lấy Triển Tô Nam phóng nhanh ra ngoài. Triển Tô Nam còn chưa cúp điện thoại, y vửa chạy ra ngoài vừa hét vào điện thoại: “Bọn anh lập tức tới ngay, Tiểu Hà, em nằm yên, không nên cử động, bọn anh lập tức tới ngay, em hít sâu, thả lỏng, đừng sợ, đừng sợ a.”
Một phút sau, xe hơi tựa như bay mà phóng đi. Hai ông cụ và hai đứa nhỏ đứng ở phòng khách nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ, vừa rồi … vừa rồi Tô Nam ( ba ba ) nói cái gì?
Nhạc Nhạc túm túm người bên cạnh: “Ông nội, vừa rồi ba Triển… nói cái gì?”
Ông Kiều nói: “Hình như ông nội nghe ba Triển của con nói … hình như ba ba của con có.”
“Có… cái gì ?” Dương Dương choáng váng đầu óc, ngửa đầu nhìn về phía ông nội.
Ông Triển nhìn về phía ông Kiều, ông Kiều nhìn về phía ông Triển, một phút sau, trong nhà họ Kiều phát ra tiếng kêu vang trời: “Mau gọi điện thoại cho Tô Nam và Thiệu Bắc! có phải Tiểu Hà mang thai hay không?!”
Ông chủ đến đây, Phiến Tề đem giấy tờ buôn bán chờ đưa cho ông chủ xem trong khoảng thời gian này tới. Uống một hớp trà gừng mà Phiến Tề đã pha cho cậu, Cố Khê nhìn chăm chú vào sổ sách thuế vụ nhưng một chữ cũng xem không vào. Ngay tại lúc Cố Khê đến quán sủi cảo, thì Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc dẫn theo Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng đến nhà họ Kiều. Hai ông cụ cũng gần như một đêm không ngủ, ngay lúc xe tới chân núi, thì bọn họ đã đứng chờ ở cửa.
Cổng sắt mở ra, xe tiến vào tòa nhà lớn mà bọn nó đã từng tới, dọc theo đường đi Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng không nói chuyện nhiều, nhưng hốc mắt liền đỏ ửng khi bọn nó nhìn thấy hai cụ ông quen thuộc đang đứng chờ ở cửa, tiếp theo nước mắt thi nhau rơi xuống. Kiều Thiệu Bắc ngừng xe, Triển Tô Nam dắt Dương Dương và Nhạc Nhạc từ trên xe bước xuống, trong mắt hai ông cụ cũng đầy nước mắt.
Không giống như trước đây thật vui mà gọi đối phương là “ông nội Khôn” “ông nội Hành”, Dương Dương và Nhạc Nhạc mím chặt môi, cực kỳ tủi thân. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam dắt con trai đi tới.
Hai ông cụ cực kỳ áy náy mà cất tiếng gọi: “Dương Dương, Nhạc Nhạc…”
Nước mắt của hai đứa nhỏ càng chảy mãnh liệt hơn. Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam mỗi người bồng một đứa nhỏ, khàn khàn nói: “Vào nhà đi.”
Ông Triển và ông Kiều lau khô khóe mắt, chống gậy xoay người đi vào trong nhà. Lưng khòm xuống khiến bọn họ trông thật già nua, sự trẻ lui 10 tuổi cùng những vui vẻ khoái hoạt khi ở chung với cháu nội trong hơn một tháng này bởi vì chân tướng được nói ra mà biến mất không còn gì.
Ông Kiều cho toàn bộ người hầu đi ra ngoài, trong phòng lớn chỉ có 6 người bọn họ. Dương Dương và Nhạc Nhạc ngồi ở bên cạnh ba ba, cúi thấp đầu, không lên tiếng, chỉ là không ngừng rơi nước mắt. Ông Triển và ông Kiều kêu lên đầy thống khổ: “Dương Dương, Nhạc Nhạc…”
Nhạc Nhạc đưa tay lau mắt, nước mắt động lại trên tấm thảm dày, Dương Dương thì mím chặt môi, nhưng thương tâm vẫn lộ rõ ra ngoài. Triển Tô Nam ôm con trai vào trong lòng, nói: “Ba, chú Kiều, bọn nhỏ chủ động muốn tới đây, hôm nay các người có gì muốn nói với bọn nhỏ thì nói hết ra đi.”
Triển Khôn mở miệng, câu đầu tiên chính là: “Dương Dương, Nhạc Nhạc… ông nội có lỗi với các con…”
“Ngô…” Nhạc Nhạc cắn chặt răng.
“Dương Dương, Nhạc Nhạc, ông nội sai rồi, ông nội thực xin lỗi các con, ông nội là ông già hồ đồ a…” Nước mắt của bọn nhỏ khiến trái tim ông Kiều đau nhức, ông bỏ gậy chống ra, quỳ một gối trước mặt Dương Dương và Nhạc Nhạc, ôm lấy cổ bọn nó, “Thực xin lỗi… Ông nội thực xin lỗi các con…”
“Ô…” Hai đứa nhỏ rốt cuộc không thể khắc chế được nữa, bật khóc lên, “Tại sao, tại sao lại đối xử với ba ba của con như vậy…”
“Thực xin lỗi… Ông nội thực xin lỗi… Ông nội sai rồi…”
“Ô ô… tại sao lại đối xử với ba ba của con như vậy…”
Dương Dương và Nhạc Nhạc càng không ngừng hỏi ‘tại sao’, thì hai ông cụ càng không ngừng nói ‘thực xin lỗi’. Tay Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đặt ở trên đầu con trai, cắn chặt khớp hàm để áp chế chua xót trong hốc mắt. Trong phòng khách, tiếng khóc của ông già và trẻ nhỏ khiến cho người ta nghe được mà cảm thấy bi thương cùng thống khổ.
※
Buổi sáng Cố Khê chưa ăn gì, lại cả đêm không ngủ được, Đại Thuận nhìn sắc mặt của cậu không tốt liền nấu riêng cho cậu một bát mì mềm, thế nhưng Cố Khê ăn hai miếng lại ăn không nổi. Từ bé đến giờ hai đứa nhỏ chưa từng thương tâm đến như thế, Cố Khê cực kỳ đau lòng. Không biết bọn nhỏ và ông cụ đã nói chuyện thế nào rồi. Cố Khê nhìn nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ, Cố Khê gọi điện về nhà, bốn người còn chưa trở về, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc cũng không gọi điện về nhà, hẳn là còn đang nói chuyện đi.
Trong lòng rầu rĩ, lộn xộn ngỗn ngang, hiện giờ chắc trong quán đã không còn khách, Cố Khê đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng. Mấy người Phiến Tề và Đại Thuận đều nhìn ra được tâm tình của ông chủ không tốt, Phiến Tề đang tính sổ thấy ông chủ đi ra, lập tức hỏi: “Ông chủ, ông chủ muốn về nhà sao? Sắc mặt của ông chủ rất kém, hay là trở về đi.”
Cố Khê hướng Phiến Tề hơi hơi cười cười, nói: “Tôi không sao. Lâu thế mà tôi lại không tới quán, vất vả cho các người rồi.”
“Không vất vả, đây đều là chuyện chúng tôi phải làm.”
Cố Khê hướng nhà bếp nhìn thoáng qua, nói: “Cậu cứ làm việc của cậu đi, ta tới nhà bếp nhìn xem một chút.”
“Vâng.” Phiến Tề lo lắng nói: “Ông chủ, ông chủ vẫn nên chú ý thân thể đi, sắc mặt của ông chủ thật sự rất kém.” Trước tết, sắc mặt ông chủ còn rất hồng hào, hiện tại một chút sắc đỏ cũng không có.
Gật gật đầu, Cố Khê không nói gì nữa, đi tới nhà bếp. Trong nhà bếp, Đại Thuận và Bình Quả còn có hai nhân viên mới vừa mời đến đang chuẩn bị đồ bán cho buổi tối, thấy Cố Khê đi vào, tất cả mọi người dừng việc trên tay lại.
Cố Khê nhìn thấy Đại Thuận đang vầm nhân bánh, cậu đi tới, dùng đũa gắp thử một chút, rồi nói: “Để tôi làm.”
“Ông chủ, ông chủ nói cho tôi biết hương vị thế nào, tôi làm là được rồi.”
Đại Thuận không muốn để ông chủ làm việc, ai nấy đều thấy được tinh thần trạng thái của ông chủ không được tốt.
Cố Khê đưa tay cầm hai dao phay trong tay Đại Thuận, nói: “Đã lâu rồi tôi không vầm nhân sủi cảo, để tôi làm đi, anh ở bên cạnh nhìn, tôi mệt sẽ đưa cho anh làm.”
Đại Thuận không buông tay ra, Cố Khê dùng sức giựt lấy dao phay trong tay hắn, rồi nói với Bình Quả: “Lấy tạp dề của tôi lại đây.”
Bình Quả nhìn nhìn Đại Thuận, rồi im lặng đi lấy tạp dề cho ông chủ. Cố Khê nắm nắm dao phay, nói: “Vầm nhân sủi cảo thì lực đạo phải dồn về phía trong một chút, ngay từ đầu không thể quá nhanh, như vậy sẽ vầm nhân bánh không mịn, hương vị cũng sẽ không đều.”
Tất cả mọi người đều xông tới, Cố Khê giơ dao phay lên. ‘Bang bang bang bang’ tốc độ của hai con dao phay đều đều mà dừng ở trên nhân sủi cảo. Cố Khê vừa lật mặt vừa vầm, động tác không vì nghỉ dưỡng một thời gian ngắn mà trở nên trúc trắc. Ngay từ đầu, Cố Khê là một bên vầm nhân bánh, một bên giảng giải cho mọi người, từ từ Cố Khê không nói nữa, lực chú ý tựa hồ cũng từ nhân sủi cảo mà chuyển tới những nơi khác.
Đại Thuận hướng những người khác ra hiệu, tất cả mọi người nhè nhẹ lui ra, không quấy rầy ông chủ. Cố Khê không phát hiện các nhân viên đã rời đi, trong quá trình vầm nhân bánh, tâm tình của cậu bình tĩnh lại rất nhiều. Mỗi khi cậu có tâm sự, cậu đều là dùng phương thức này để giải quyết. Không thể không nói, phương pháp này thực sự rất có tác dụng, tâm lý của Cố Khê đã dễ chịu hơn.
Tuy con trai thực thương tâm, nhưng kết cục nhất định sẽ trọn vẹn, con trai sẽ tha thứ cho ông nội. Chờ con trai trở về, mình sẽ từ từ xin lỗi con trai về chuyện này, mặc kệ ước nguyện ban đầu của mình là gì, thì mình cũng đã làm tổn thương trái tim của con trai. Không biết hiện tại đã tiến triển thế nào rồi, không biết Tô Nam và Thiệu Bắc có phải rất khó xử hay không? Con trai nhìn thấy ông nội nhất định sẽ khóc, ông cụ nhất định cũng sẽ rất khó chịu.
Cố Khê ở trong lòng đoán đủ các loại tình huống, đột nhiên, đao phay trong tay của cậu ngừng mạnh lại. Cố Khê đứng ở nơi đó mà kinh ngạc nhìn trừng trừng vào nhân sủi cảo, hai tay cầm dao phay vẫn bảo trì bộ dáng đang vầm nhân bánh.
Tiếng động ngừng lại, Đại Thuận đang rửa đồ ăn quay đầu lại nhìn qua, liền thấy thần sắc của ông chủ đứng ở nơi đó rất khác thường, hắn nhanh chóng đóng vòi nước, đi tới. “Ông chủ, xảy ra chuyện gì?”
Cố Khê buông dao phay ra, một tay ôm chặt bụng.
“Ông chủ?”
Nuốt nuốt cổ họng, cổ Cố Khê từ từ chuyển hướng về phía Đại Thuận, sắc mặt so với vừa rồi tựa hồ càng thêm tái nhợt. Đại Thuận liền bị hù cho hoảng sợ, nhanh chóng hỏi lại: “Ông chủ, đã xảy ra chuyện gì? Có phải không thoải mái không?”
“Ông chủ?” Đám người Bình Quả cũng nhanh chóng buông mọi thứ trong tay xuống, vây quanh lại đây.
Tay còn lại của Cố Khê cũng ôm chặt bụng, tiếp đó cậu cất lên tiếng nói đầy run rẩy: “Tôi, tôi quay về văn phòng.”
Tình huống của ông rất khác thường, Đại Thuận và Bình Quả lập tức đỡ lấy Cố Khê. Cố Khê cũng không cự tuyệt, hai tay cậu ôm chặt lấy bụng, được hai người đỡ lấy, đi từ từ về phía văn phòng.
“Ông chủ xảy ra chuyện gì?” Phiến Tề cũng chạy tới.
Đại Thuận nói đầy lo lắng: “Ông chủ, tôi đưa ông chủ đi bệnh viện.”
“Cứ đưa tôi về văn phòng trước đã.” Cố Khê lắc đầu, khom lưng xuống.
Sắc mặt Đại Thuận và Bình Quả đã bị hù dọa cho trắng bệch. Phiến Tề vội vàng mở cửa văn phòng ra, cùng Đại Thuận và Bình Quả dìu ông chủ đến trước ghế sofa. Cố Khê một tay ôm bụng, một tay vịn lấy tay vịn ghế sofa, từ từ nằm xuống, rồi mới nói: “Đại Thuận, các người đi ra ngoài đi, đóng cửa lại dùm tôi.”
“Ông chủ, tôi đưa ông chủ đi bệnh viện!” Đại Thuận nói xong, muốn ôm Cố Khê lên.
Ngăn tay Đại Thuận lại, Cố Khê nhìn về phía ba người đang khẩn trương, thở hổn hển mà nói: “Các người đi ra ngoài trước đi, đóng cửa lại, đợi lát nữa tôi sẽ gọi các người, các người đừng gọi điện thoại cho Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc.”
“Ông chủ, hay là đi bệnh viện đi.” Phiến Tề vô cùng khẩn trương mà khuyên nhủ.
Cố Khê lại lắc lắc đầu: “Các người đi ra ngoài trước đi, tôi biết về y khoa, tự mình sẽ kiểm tra một chút, các người đóng cửa lại dùm.”
Nắm chặt nắm tay, Đại Thuận kéo Phiến Tề và Bình Quả đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại, hắn nói: “Ông chủ, bọn tôi ở ngay phía ngoài cửa.”
“Được.”
Cánh cửa đóng lại, tay Cố Khê phát run cởi dây nịt quần của mình ra, kéo khóa quần, rồi ngừng thở cởi quần và quần lót xuống, khi quần lót màu trắng dính một bãi màu đỏ ánh vào trong mắt Cố Khê, đầu Cố Khê liền nổ tung, da đầu nháy mắt run lên. Nhắm mắt lại, thở hổn hển trong chốc lát, Cố Khê lại mở mắt ra, cậu không có nhìn lầm, trên quần lót quả thật có một bãi chất lỏng màu đỏ nhạt. Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện trên quần lót của mình có chất lỏng màu đỏ.
Cố Khê không biết mình đã mặc quần vào thế nào, cậu áp chế sợ hãi, ấn tay lên cổ tay trái của mình. Năm phút sau, cậu lấy tay ra, hít thật sâu vài hơi để cho mình bình tĩnh lại, 1 phút đồng hồ sau, cậu lại ấn tay lên cổ tay trái. ‘Mạch đập lưu loát, đi đều không dứt”, nếu có mang thai thì sẽ có mạch thốn Vi. 3 đầu ngón tay của Cố Khê cẩn thận cảm giác chỗ mạch thốn Vi ở cổ tay, ở trong lòng một lần lại một lần tự nói với chính mình – hãy bình tĩnh bình tĩnh. Lại qua 5 phút, ánh mắt Cố Khê trừng lớn, hô hấp trong nháy mắt trở nên dồn dập. Mạch thốn Vi… mạch thốn Vi… Tuy không phải đặc biệt rõ ràng, nhưng đó là mạch thốn Vi… (*mạch này em cũng chả biết đâu, em mò trên trang web bắt mạch, rồi em ghi đại luôn, em đếch chịu trách nhiệm nhé =.=”)
“Ông chủ?” Đợi thật lâu mà không thấy ông chủ gọi người, Phiến Tề bèn gõ cửa.
Cố Khê hồi phục lại tinh thần từ trong cực độ kích động và sợ hãi, cậu hướng ra ngoài hô lên: “Phiến Tề, các người cứ làm việc của mình đi, tôi gọi điện thoại kêu người đến đón tôi.”
“Ông chủ, ông chủ có khỏe không.”
“Cậu cứ bảo mọi người đi làm việc đi, tôi có một chút việc muốn nói.”
Nghe ra ông chủ không muốn bọn họ ở bên ngoài, Phiến Tề liền bảo mọi người đi làm việc đi. Tiếng bước chân rõ ràng đã rời đi, Cố Khê run run lấy điện thoại từ trong túi sách ra, tìm số di động của Triển Tô Nam, rồi ấn xuống.
.
Nhà họ Kiều, Dương Dương và Nhạc Nhạc nức nở ngồi ở trong lòng ba ba, khóe mắt ông Triển và ông Kiều cũng ướt át, bất quá cảm xúc của sáu người cũng không xúc động như lúc ban đầu. Ông Triển và ông Kiều cũng hiểu được tại sao bọn nhỏ lại trách bọn họ, không chỉ vì bọn họ làm ra chuyện như vậy với Cố Khê, mà còn có một nguyên nhân – đó là Triển Tô Phàm đánh Cố Khê. Hai ông cụ không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên trên người Triển Tô Phàm, nếu lúc đấy không phải bọn họ dung túng, thì Tô Phàm cũng không dám làm càn như thế.
Đã làm sai chuyện thì có nói ngàn lời xin lỗi cùng áy náy thì cũng không có cách nào bù đấp lại được, hai ông cụ ngồi ở trước mặt bọn nhỏ, chờ đợi bọn nhỏ phán định và xét xử bọn họ. Dương Dương và Nhạc Nhạc cũng lâm vào khó xử, trước kia khi bọn nó không biết cụ ông là ông nội, bọn nó thực sự rất thích cụ ông; mà sau khi bọn nó biết cụ ông là ông nội, thì phần oán hận của bọn nó đối với ông nội lại trở nên không giống như trước kia.
Từ đầu đến cuối, Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc đều không mở miệng, cũng không khuyên bọn nhỏ hãy tha thứ cho cha, về chuyện này bọn họ giao cho bọn nhỏ tự mình lựa chọn, đây là bọn họ nợ bọn nhỏ.
Ông Triển rót cho bọn nhỏ 1 ly nước, rồi đưa tới: “Dương Dương, Nhạc Nhạc, uống nước đi con.”
Hai đứa nhỏ cũng không cự tuyệt, đưa tay nhận lấy ly nước, nhìn thấy ông nội, bọn nó lại muốn khóc. Ánh mắt ông Triển cũng đỏ theo, ông lau nước mắt cho bọn nhỏ: “Đừng khóc, đừng khóc, đều là do ông nội không tốt, đều là do lỗi của ông nội, đừng khóc, ngoan.” Nước mắt tựa như chuỗi xuyến bị đứt dây rơi xuống, Dương Dương và Nhạc Nhạc cúi đầu uống nước, uống luôn cả nước mắt mặn chát của bọn nó.
Bỗng nhiên tiếng chuông di động thuộc về riêng mình Cố Khê vang lên, đánh vỡ không khí ngột ngạt ở trong phòng. Vừa nghe thấy điện thoại của Cố Khê, Triển Tô Nam vỗ vỗ Dương Dương đang ngồi ở trong lòng y, hít thật sâu vài hơi, rồi dùng thanh âm bình thường nhất của mình trả lời điện thoại.
“Tiểu Hà.”
“Tô Nam, các anh tới lâu chưa?”
“A, cũng không lâu lắm, xảy ra chuyện gì?”
Cố Khê cắn mạnh lên môi, nắm chặt điện thoại: “Tô Nam, em ở quán sủi cảo, anh hay là Thiệu Bắc tới đón em đi.”
Triển Tô Nam nhíu mày: “Sao em lại chạy tới quán sủi cảo chứ?”
Hiện tại không phải là lúc nói chuyện này, Cố Khê nuốt nuốt cổ họng: “Tô Nam, tình, tình huống của em không thích hợp, phía dưới của em có chút chảy máu.”
“Cái gì?!” Triển Tô Nam bật người đứng lên, Dương Dương ngồi ở trong lòng y thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Kiều Thiệu Bắc buông Nhạc Nhạc xuống, đứng dậy, bước đến bên người Triển Tô Nam, hai đứa nhỏ khẩn trương mà ngửa đầu nhìn về phía ba ba, hai ông cụ cũng đứng lên.
Cố Khê liếm liếm miệng, nói tiếp: “Phía dưới của em có chút chảy máu … em mới vừa bắt mạch, hình như, hình như em có.”
“Cái gì?!” Triển Tô Nam rống to đến nổi thiếu chút nữa ném bay nóc nhà.
“Tô Nam, Tiểu Hà xảy ra chuyện gì!” âm thanh của Cố Khê rất nhỏ, Kiều Thiệu Bắc không nghe được.
“Ba, ba ba xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Hà xảy ra chuyện gì?”
Ông già và trẻ nhỏ đều nóng nảy.
Nhưng Triển Tô Nam không trả lời, y đối với di động lắp bắp nói: “Tiểu, Tiểu Hà, đừng sợ, đừng sợ a, anh, anh và Thiệu Bắc, lập tức lập tức, tới đón em. Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì, tuyệt đối không có việc gì. Nào, hít sâu, theo anh, hít sâu.”
“Ân, em không sợ, em ở đây chờ các anh.”
“Tiểu Hà, đừng sợ, đừng sợ, anh lập tức tới ngay, lập tức tới ngay, đừng sợ a.”
Tựa như một con ruồi không đầu, Triển Tô Nam lập đi lập lại “đừng sợ đừng sợ”, bước chân hỗn độn mà đi ra ngoài, sắc mặt trắng bệch.
Kiều Thiệu Bắc bắt lấy y, lớn tiếng hỏi: “Tiểu Hà xảy ra chuyện gì!”
“Ba, ba ba xảy ra chuyện gì!” Hai đứa nhỏ cũng bị hù cho sợ hãi.
Triển Tô Nam xoay người, một bộ dáng muốn khóc lên: “Tiểu Hà nói hình như em ấy có, thế nhưng có dấu hiệu chảy máu, em ấy đang ở quán sủi cảo.”
“Cái gì?!” Lời nói này vừa nói xong đã hù chết nguyên một đám.
Một giây sau, Kiều Thiệu Bắc túm lấy Triển Tô Nam phóng nhanh ra ngoài. Triển Tô Nam còn chưa cúp điện thoại, y vửa chạy ra ngoài vừa hét vào điện thoại: “Bọn anh lập tức tới ngay, Tiểu Hà, em nằm yên, không nên cử động, bọn anh lập tức tới ngay, em hít sâu, thả lỏng, đừng sợ, đừng sợ a.”
Một phút sau, xe hơi tựa như bay mà phóng đi. Hai ông cụ và hai đứa nhỏ đứng ở phòng khách nhìn trừng trừng ra ngoài cửa sổ, vừa rồi … vừa rồi Tô Nam ( ba ba ) nói cái gì?
Nhạc Nhạc túm túm người bên cạnh: “Ông nội, vừa rồi ba Triển… nói cái gì?”
Ông Kiều nói: “Hình như ông nội nghe ba Triển của con nói … hình như ba ba của con có.”
“Có… cái gì ?” Dương Dương choáng váng đầu óc, ngửa đầu nhìn về phía ông nội.
Ông Triển nhìn về phía ông Kiều, ông Kiều nhìn về phía ông Triển, một phút sau, trong nhà họ Kiều phát ra tiếng kêu vang trời: “Mau gọi điện thoại cho Tô Nam và Thiệu Bắc! có phải Tiểu Hà mang thai hay không?!”
/147
|