Vợ Cũ Ảnh Hậu Không Dễ Theo Đuổi
Chương 22: Cô và Giang Thiệu Thần tuyệt đối không có khả năng!
/1187
|
Chương 22: Cô và Giang Thiệu Thần tuyệt đối không có khả năng!
“Bao nhiêu năm như vậy không chịu chạm vào phụ nữ, không phải là vì cô ấy à? Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi cũng sẽ ngu tới mức cho rằng cậu đang đợi người phụ nữ trong bệnh viện kia tỉnh lại?”
Tư Giác nhìn Quý Lăng Âm vội vã rời đi, không lạnh không nhạt lên tiếng.
Sau khi nói xong, anh ta bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tư Giác thấy mặt Trình Mặc Phảng u ám, bất đắc dĩ vỗ vai anh, để lại cho anh một ánh mắt cậu tự suy nghĩ đi, rồi đi chào hỏi người khác.
Trình Mặc Phảng có lẽ không tin cô là Tô Anh, nhưng anh lại chắc chắn giống như Giang Thiệu Thần, Quý Lăng Âm này có tới tám chín phần chính là Tô Anh.
Mặc dù sự cố năm đó rất khó để người ta tin rằng có người còn sống được, nhưng nếu cô không phải Tô Anh, vậy tại sao lại vội rời đi như vậy?
Trình Mặc Phảng mím chặt môi, nhìn rượu đỏ thẫm trong tay, trong lòng đột nhiên thay đổi.
“Daddy, có phải ba ở cùng chỗ với mommy không vậy? Con thấy video mommy hát trên mạng rồi, còn thấy ảnh trên mạng, nói ba cũng ở đó. Ba là tới thăm mommy đúng không? Ba nhớ dẫn mommy về nhà nha! Không được để mẹ chạy với người xấu.” Trong đầu nhớ tới ghi âm Wechat Trình Hi Chi vừa gửi tới.
“Dẫn mẹ về nhà......” Trong đầu vẫn lặp lại câu nói này của con trai.
Một lát sau, anh cầm áo trên sofa lên, sải bước ra khỏi khách sạn.
“Mặc Phảng, anh muốn đi rồi hả?” Sở Nhược Phi thấy Trình Mặc Phảng cầm áo muốn rời đi, liền đặt ly rượu xuống ngăn anh lại.
“Tôi có việc phải đi trước, tôi sẽ sắp xếp tài xế đưa cô về nhà.” Sau khi nói câu không có bất cứ cảm xúc gì xong, anh không hề quay đầu mà bước ra ngoài.
Thậm chí còn không liếc nhìn Sở Nhược Phi một cái.
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, anh liền thấy cảnh Giang Thiệu Thần và Quý Lăng Âm ôm nhau. Cho dù anh biết cô không phải Tô Anh, nhưng trong lòng anh vẫn thấy không vui.
Quý Lăng Âm thì sao?
Cô và Giang Thiệu Thần tuyệt đối không có khả năng!
Anh sải bước muốn đi về phía hai người họ, nhưng Lâm Uyển Thu lại chạy tới cạnh họ trước một bước, kéo Giang Thiệu Thần ra.
Sau đó lớn tiếng nói câu kia.
Năm đó anh quả thật vì Tô Anh mà đối phó với Giang Thiệu Thần, mà Lâm Uyển Hạ......
Cho dù Lâm Uyển Hạ hại Tô Anh thật, nhưng người kia bây giờ là Quý Lăng Âm, không phải Tô Anh, không phải sao?
Nếu con trai anh thích cô, giữ cô lại bên cạnh thì có gì không được?
Nghĩ vậy, bước chân của anh lại nhanh thêm.
Một bên khác, không khí trên xe hơi quái lại, Bạch Mộng Hàm cẩn thận nhìn Quý Lăng Âm một cái, muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.
Quý Lăng Âm hơi buồn cười nhìn Bạch Mộng Hàm, bình tĩnh lên tiếng: “Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Bạch Mộng Hàm cười ngượng, cuối cùng không hỏi Quý Lăng Âm, mà cảm thán nói: “Tớ cứ cảm thấy cậu là một người có chuyện xưa.”
Quý Lăng Âm bị lời nói này của Bạch Mộng Hàm làm cho buồn cười, vừa định lên tiếng nói gì đó, lại bị phanh xe gấp cắt ngang.
Tiếng “Kít----” vang lên, hai cô gái trong tâm không vững liền đổ người về phía trước.
“Có một cái xe đột nhiên chặt đường của chúng ta.” Tài xế quay đầu nói với Quý Lăng Âm và Bạch Mộng Hàm.
Quý Lăng Âm ổn định lại cảm xúc, ngẩng đầu liền thấy một cái xe Maybach màu trắng, cái xe không phải cái xe năm đó, nhưng biển số xe vẫn là 88888.
Sự xa hoa không khoe khoang như vậy, ngoài anh ra thì còn ai vào đây.
Nhưng anh đột nhiên chặn xe của họ là muốn làm gì?
Bạch Mộng Hàm bị dọa sợ, cả người mơ màng lại đờ đẫn.
Tài xế cũng sửng sốt mở cửa xe, muốn hỏi cho rõ là chuyện gì.
Lúc ba người họ phản ứng lại, bóng người cao lớn kia đã bước tới trước xe của họ, dùng giọng nói trầm thấp mà nói với Quý Lăng Âm ở trong xe: “Làm phiền cô Quý xuống xe một lát.”
Vẻ mặt Trình Mặc Phảng tuy lạnh như băng, nhưng giọng điệu vẫn giữ được phong độ nên có của anh.
/1187
|