Chương 23: Anh muốn tự mình chứng thực
Mặt người đàn ông không có biểu cảm đứng trên đường cái, áo khoác đuôi én cởi ra để trên xe, lúc này trên người anh chỉ còn lại một cái quần tây đen phẳng phiu và một cái áo sơ mi trắng tuyết.
Đèn đường chiếu lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, ngay cả cái bóng trên mặt đường cũng rất đẹp.
Đôi môi hơi mỏng của anh mím lại, trên khuôn mặt đường nét rõ ràng không có bất cứ biểu cảm gì.
Cơ thể thon dài cao lớn lại không thô, khí thế cao ngạo, bình tĩnh hơn người của anh vẫn giống năm năm trước. Anh đứng ở đó giống như con đại bàng cô đơn trong đêm tối.
Cả người thoạt nhìn lẻ loi, nhưng anh lại tản ra một khí thế mà không ai có thể địch lại.
Anh tùy ý đứng ở đó đợi cô xuống xe, giống như không để ý điều gì cả, lại giống như chắc chắn cô nhất định sẽ xuống.
Anh chỉ yên lặng đứng đã khiến cho người khác cảm nhận được một cảm giác áp bức nghẹt thở.
Cách năm năm, lúc gặp lại anh lần nữa, cô vẫn sẽ căng thẳng, cảm giác căng thẳng và áp bức này giống như sinh ra đã có vậy.
Quý Lăng Âm vốn không muốn xuống xe, nhưng cô biết với tính cách của Trình Mặc Phảng, nếu hôm nay cô không xuống xe, Trình Mặc Phảng rất có thể sẽ dây dưa với cô cả tối.
“Các cậu ở trên xe đợi tớ, tớ xuống nói với anh ta mấy câu.”
Cô cân nhắc lợi hại một lát, rồi cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn xuống khỏi xe.
“Anh Trình, anh tìm tôi có việc gì?” Quý Lăng Âm híp mắt nhìn về phía Trình Mặc Phảng, trên mặt nở một nụ cười vừa nhạt vừa xa cách.
Đèn đường sáng trưng chiếu lên bộ lễ phục màu đen của cô xinh đẹp động lòng người.
Cô cười trông rất đẹp, trên mặt có hai lúm đồng tiền nông, chỉ là nụ cười như có như không của cô lúc này vừa khách sáo vừa xa cách, ánh mắt lạnh lùng như hồ nước.
Trông thế nào cũng không giống Tô Anh điềm đạm, hoạt bát, tùy ý của năm năm trước.
Giang Thiệu Thần và Tư Giác đều cắn chặt cô chính là Tô Anh.
Cho nên anh rất muốn tự mình chứng thực.
Đôi mắt dài hẹp của anh hơi híp lại, nhìn vào mắt Quý Lăng Âm lại có mùi mờ ám không rõ ràng.
Bước chân hơi nặng của anh đi về phía Quý Lăng Âm.
Quý Lăng Âm không rõ anh muốn làm gì. Quý Lăng Âm cảm giác được hơi thở nguy hiểm kia cách cô ngày càng gần, tim cô hồi hộp lên, hai tay không tự giác mà nắm chặt váy của mình.
Hành động nho nhỏ này và ánh mắt giao nhau đều được Trình Mặc Phảng thu hết vào đáy mắt.
Tô Anh lúc trước, khi căng thẳng cũng sẽ mím chặt môi, hai tay nắm chặt quần áo của mình.
Quý Lăng Âm nhìn khuôn mặt cách mình càng ngày càng gần kia, đột nhiên hoàn hồn lại, tại sao mình phải căng thẳng?
Mấy giây sau, cô căng lưng, ngửa mặt, lộ ra ánh mắt không hề sợ sệt.
Thay đổi của Quý Lăng Âm khiến Trình Mặc Phảng hơi sửng sốt, anh cách cô chưa tới 20 cm liền dừng lại.
Hai người đối mắt nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng nói chuyện.
5 giây sau, người đàn ông giơ tay giữ lấy sau đỉnh đầu dựa lên cửa xe của Quý Lăng Âm, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hành động đột ngột khiến cho cả người Quý Lăng Âm run lên, cô mở to mắt nhìn khuôn mặt phóng to n lần kia, thậm chí quên cả nên phản ứng lại thế nào.
Cô và Trình Mặc Phảng tổng cộng từng hôn ba lần, lần thứ nhất là lần đầu gặp anh hồi năm hai cấp ba. Hôm đó cô sắp đi học muộn, đụng phải anh trên cầu thang lúc đi về phía lớp học, hai người ngã xuống đất, môi họ đã đụng vào nhau.
Đó là nụ hôn đầu của cô.
Lần thứ hai là sau khi họ kết hôn, có một lần anh uống say, cô hôn trộm anh.
Lần thứ ba là trước khi cô rời đi, lần đó là anh ép cô.
Nụ hôn lần đó và chuyện tối đó xảy ra khiến cô hoàn toàn đau lòng. Cho nên lúc tin “từ trần” của cô truyền ra từ tin tức, cô không đứng ra phủ nhận, mà đổi cái tên mới để sống.
Rõ ràng cô hận anh tới tận xương, nhưng tại sao khi nụ hôn mạnh mẽ của anh đánh tới, trong lòng cô lại vẫn nhói đau.
Hai người trên xe dán vào cửa sổ nhìn hai người hôn nhau bên ngoài xe, kinh ngạc mở to mắt.
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
/1187
|